Washington D.C
Kể từ sau đại chiến ở New York, Captian America Steve Rogers nhận đề nghị từ Nick Fury, chuyển đến nơi đây sinh sống.
Vừa là để tiếp tục hòa nhập với xã hội hiện đại, đồng thời phục vụ cho S.H.I.E.L.D thực hiện những nhiệm vụ có độ khó cao.
Sinh hoạt của anh đã có tiến triển tốt hơn rất nhiều.
Bắt đầu bắt nhịp với cuộc sống hiện đại, làm quen với nhiều thứ mới lạ mà trước kia không hề có.
Dù vậy đối với Steve, những ký ức tươi đẹp trước kia với những người chiến hữu, với người yêu và hai người bạn thân vẫn không thể xóa nhòa.
Nhưng ít nhất thì, một trong hai người bạn thân của anh năm xưa vẫn còn sống mạnh khỏe, đó coi những cũng là một niềm an ủi nhỏ nhoi.
Sáng sớm, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn mọc lên, khiến cho khung cảnh xung quanh vẫn là một mảnh u tối.
Những làn sương khói mịt mù cùng với gió mát đem không khí trở nên vô cùng thoải mái dễ chịu.
“On your left!” Vẫn như thói quen thường ngày, Steve sẽ vào thời điểm này chạy bộ xung quanh hồ nước lớn ở công viên National Mall để rèn luyện thể lực.
Tốc độ của anh ta rất đáng kinh ngạc, so với quán quân thế giới bộ môn chạy nước rút còn nhanh hơn, hơn nữa, anh liên tục duy trì trạng thái như vậy không ngừng nghỉ, phảng phất giống như một khối động cơ vĩnh cửu, không hề mỏi mệt.
“On your left!” Trên miệng Steve một mực nhắc lại một câu nói đó mỗi khi vượt qua một người đàn ông da đen cũng đang chậm rãi chạy bộ sáng sớm ở vị trí bên phải anh.
Mà người đàn ông da đen đó nghe vậy, cũng lên tiếng đáp lại, nhưng từ trong giọng điệu của hắn có thể thấy được cảm giác kiểu không biết phải làm gì hơn
“À há, on my left, got it!”
Bất cứ người nào trong lúc đang chạy bộ, dưới tình huống mình mới chỉ chạy được một vòng mà lại nhìn thấy một người khác đã chạy ba, bốn vòng, hơn nữa, mỗi lúc vượt qua bên cạnh mình đều sẽ lặp đi lặp lại một câu nói như vậy, đều sẽ cảm thấy có chút bất đắc dĩ cùng khó chịu, thậm chí là tức giận.
Quả nhiên, khi Steve lại chuẩn bị một lần nữa chạy qua, người đàn ông đã cắn chặt hàm răng, nhắc nhở: “Dont say, dont say!”
“On your left!”
Tuy nhiên Captain America của chúng ta vẫn giống như một cơn gió từ bên trái hắn ta vụt lướt qua, câu nói kia chưa bao giờ thay đổi.
Điều này khiến người đàn ông da đen tức tối hô lớn: “Cmon!”
Đồng thời hắn ta phát lực đôi chân, cố gắng đuổi kịp Steve, thế nhưng hắn chỉ có thể nhìn theo thân ảnh của đối phương từ từ rời xa, giống như là mãi mãi không thể chạm được tới.
Đây quả thật là quái vật tốc độ cùng với thể lực!
Sau khi hai người hoàn thành rèn luyện thể dục buổi sáng, người đàn ông da đen tựa vào một thân cây trên bãi cỏ gần đó, miệng thở hổn hển không ngừng.
Thấy vậy, Steve đi tới không biết là để trêu trọc hay quan tâm hỏi một câu
“Cần cấp cứu không?”
Trên mặt Steve tràn đầy hài hước, còn từ trong ánh mắt người đàn ông kia lại thấy được một chút tự giễu, hắn bật cười trả lời: “Ahahaa...Tôi cần một cặp phổi mới.
Anh bạn, anh vừa chạy 13 dặm trong 30 phút”
“Chắc do tôi xuất phát muộn” Steve vẫn cố đá đểu thêm một câu.
“Reall?” Nụ cười trên mặt người đàn ông da đen càng có chút bất đắc dĩ hơn, “Anh nên tự thấy xấu hổ đi, anh phải chạy thêm vòng nữa mới phải.
Anh vừa chạy xong rồi hả? Chắc là thế rồi”
Nghe thế, Steve không tiếp tục trêu đùa nữa, hơi nghi hoặc nhìn lấy người kia thắc mắc: “Anh thuộc đơn vị nào”
“Lính dù Cứu hộ 58” Người đàn ông vừa thở dốc ngắt quãng, vừa nhăn mặt trả lời, đồng thời đưa một tay ra không biết là muốn nhờ ai đó giúp đỡ hay chỉ là bắt tay xã giao, “Nhưng giờ tôi đang làm ở Bộ Cựu chiến binh.
Sam Wilson!”
“Steve Rogers!”
Steve tiến tới nắm lấy tay của Sam, kéo hắn đứng dậy.
Mà Sam dưới sự giúp đỡ của Steve vừa mỏi mệt đứng lên, vừa cười nhìn anh nói: “Yeah, tôi cũng ngờ ngợ rồi...Hẳn anh thấy hoang mang lắm khi về nhà sau quá trình giã đông?”
“Cũng mất ít lâu để hòa nhập” Steve hơi thở dài một hơi, “Rất vui được gặp anh, Sam”
Nói rồi, Steve quay người dự địn rời đi, nhưng phía sau lại Sam lại tiếp tục thắc mắc: “Là giường của anh hả?”
“What that?” Steve hơi nghi hoặc quay người lại nhíu mày.
Sam vừa chậm rãi tiến gần tới, vừa giải thích: “Giường của anh, nó quá mềm.
Hồi còn trong quân ngũ, tôi ngủ trên nền đất, lấy đá làm gối như người tiền sử.
Giờ tôi ở nhà, nằm trên giường, và cảm giác như...”
“Nằm trên kẹo dẻo” Steve bổ sung thêm, “Cảm giác như mình sẽ chìm xuống sàn nhà...How long?”
“Hai chuyến rồi.
Chắc anh nhớ quá khứ êm đềm lắm nhỉ?”
Nghe Sam hỏi vậy, Steve hơi thở dài một hơi, mỉm cười yếu ớt liếc nhìn về phía phương xa, “Well, mọi chuyện cũng tốt mà.
Thức ăn ngon hơn hắn, ngày xưa toàn ăn đồ luộc.
Giờ còn chữa được bại liệt, Internet rất hữu ích, tôi nghe theo lời một người bạn năm xưa, đọc rất nhiều trên đó, cố gắng bắt kịp thời đại”
Sam Wilson gật đầu theo từng lời nói của Steve, đợi khi anh ngừng lại, hắn hơi nhíu mày suy nghĩ gì điều gì, tiếp đó đưa ra một lời khuyên
“Marvin Gaye, 1972, nhạc phim Trouble Man.
Mọi thứ anh bỏ lỡ đều được tổng hợp trong album đó”
“Tôi sẽ cho vào danh sách” Vừa thân thiện đồng ý lời đề nghị, Steve vừa gật đầu lấy ra từ trong túi một cuốc sổ nhỏ cùng một chiếc bút.
Mở ra cuốn sổ, trên đó viết một số cái tên dường như là để ghi chú lại những gì anh đã bỏ lỡ trong khoảng thời gian ngủ say.
Ngay khi Steve vừa ghi lại xong điều mà người bạn mới quen nhắc nhở, thì một tiếng chuông vang lên.
Nhanh chóng lấy ra điện thoại được S.H.I.E.L.D cấp cho, trên màn hình hiện lên một dòng tin nhắn giường như là thông báo có nhiệm vụ mới.
Không thể làm gì hơn, Steve đành phải kết thúc cuộc nói chuyện vui vẻ với Sam
“Alright, Sam, tới giờ làm rồi.
Cảm ơn vì buổi chạy” Hai người bắt tay nhau tạm biệt, anh không quên bồi thêm một câu trêu đùa khiến Sam không khỏi bật cười, “Nếu như anh muốn gọi đó là chạy!”
“Oh, hóa ra là vậy hả?”
“Thì đúng thế mà”
“Ok!” Sam nở nụ cười vui vẻ, đồng thời đưa ra lời mời, “Bất cứ khi nào anh muốn ghé Bộ cựu chiến binh, giúp tôi tỏa sáng trước mặt em gái lễ tân, thì cho tôi biết”
“Tôi nhớ rồi!”
Steve vừa mỉm cười gật đầu đi tới bên lề đường.
Đúng lúc này, tiếng âm thanh động cơ ô tô hơi gầm rú vang lên, một chiếc Chervolet Corvette màu đen chậm rãi đi tới, dừng lại ngay vị trí của anh.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Nastya ở bên trong liếc nhìn lấy hai người
“Hey guys, có ai biết bảo tàng Smithsonian ở đâu không? Tôi đến để đón một hóa thạch”
“Hài hước thật!”
Đối với mấy lời trêu đùa quen thuộc của Nastya, Steve đã không còn mẫn cảm.
Có thể nói rằng, khoảng thời gian trở thành một nhóm làm nhiệm vụ với cô, đã giúp anh thích ứng nhanh chóng với phong cách của thời đại này rất nhiều.
Do đó, nếu bây giờ Tony còn trêu trọc như hồi mới gặp hai năm trước, chắc chắn Steve sẽ không cảm thấy khó chịu gì nữa.
Anh nhanh chóng đi tới mở cửa xe, ngồi vào thắt dây an toàn, chuẩn tác phong của một người quân nhân.
Mà phía bên ngoài, Sam hơi cúi người ngồi xổm xuống, thông qua cửa sổ xe nhìn hướng Nastya
“How u doing?”
“Hey!” Nastya cũng mỉm cười thân thiện đáp lại một câu.
Tiếp đó đợi sau khi Steve chào tạm biệt một cách hài hước với Sam, cô lập tức lái xe rời đi, bắt đầu cùng người đồng nghiệp thi hành một nhiệm vụ mới..