Toàn Tuyền: "......"
Kiều Quang Vũ: "......"
"Nếu không phải ông chủ đang chột dạ" Toàn Tuyền bất lực nói, "Tôi đoán rằng hắn cho rằng chúng ta có một chân với nhau*."
*Tức là có gì đó mờ ám =))))
Kiều Quang Vũ quả thật muốn khóc: "Tôi không cố ý mà, tôi cũng bị dọa đến hoảng
rồi..." Ai biết được ông chủ có ý định như vậy, căn bản chưa cho cậu cơ hội phân chăn mà ngủ, hai gay ôm nhau ở một chỗ, trừ khi hai người đều có bệnh không thể nói, nếu không thì rất khó để không xảy ra chuyện gì.
"Vậy tôi đây...trở về ngủ lại?" Kiều Quang Vũ phát sầu hỏi.
"Thôi đi, cậu trở về chỉ làm ông chủ xấu hổ thêm." Toàn Tuyền lắc đầu, "Hắn đồng ý không chạm vào cậu, lại nhịn không được mà muốn cậu, kết quả cậu chạy còn chưa tính, giờ trở về là muốn tăng thêm đoạn ký ức xấu hổ này của hắn sao?"
Kiều Quang Vũ vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên không cần."
"Vậy cậu tạm ở đây một đêm đi." Toàn Tuyền gọi điện thoại kêu người phục vụ đưa thêm chăn nệm, lại nói với Kiều Quang Vũ: " Phòng tôi là phòng đơn, buổi tối cậu ngủ giường, tôi ngủ dưới đất."
Kiều Quang Vũ nói: "Anh Tuyền, để tôi ngủ dưới đất đi, hôm nay làm phiền anh rồi."
"Nếu không ngủ cùng nhau cũng được." Toàn Tuyền nhìn hắn lạnh lùng: "Hoặc là cậu ngủ một mình, hoặc là tôi ngủ với cậu, chỉ có hai lựa chọn này."
"Tại sao chứ?"
Đôi mắt Toàn Tuyền rũ xuống: "Bởi vì tôi là thư ký, cậu là người yêu , trong mắt ông chủ, cậu quan trọng hơn tôi.
Nếu buổi tối cậu cảm lạnh vì ngủ trên sàn, chỉ tăng thêm phiền phức cho tôi."
Kiều Quang Vũ ồ một tiếng, lựa chọn rất nhanh: "Thế chúng ta ngủ cùng nhau đi, tôi cũng không muốn anh bị cảm lạnh."
Toàn Tuyền từ tốn nói: "Cậu không sợ tôi chiếm lợi từ cậu?"
"Không sợ mà, chiếm thì chiếm, đều là đàn ông có ảnh hưởng gì chứ." Kiều Quang Vũ nhìn hắn cười.
Toàn Tuyền nhắc nhở hắn: "Ông chủ cũng là đàn ông."
"Không giống được, hắn có đối tượng." Kiều Quang Vũ xua xua tay, nhìn vào đôi mắt phảng phất có thể xuyên thấu linh hồn của Toàn Tuyền: "Hơn nữa tôi tin tưởng anh, lực kiềm chế của anh vượt mức bình thường, từng hành động đều tính toán kỹ lưỡng, sẽ không bao giờ làm ra những điều bất lợi tới công việc thư ký của anh ngay lúc này."
Toàn Tuyền hiếm khi không thốt nên lời, cuối cùng cười lạnh kết thúc đề tài tại đây.
Tắt đèn, ổ chăn hai người liền kề nhau, Kiều Quang Vũ bọc chăn, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ rồi hả?"
"Chưa." Toàn Tuyền nói.
Kiều Quang Vũ: "Anh Tuyền, anh có còn nhớ khi nào hợp đồng của tôi hết hạn không?"
Thanh âm Toàn Tuyền hơi mơ hồ: "Đến năm nay, ngày 27 tháng mười hai, còn hơn hai tháng."
"Trí nhớ anh tốt thật" Kiều Quang Vũ nói.
"Đối với những chi tiết trong các hợp đồng quan trọng của ông chủ tôi đều nhớ rất rõ." Toàn Tuyền nói, "Làm một thư ký giỏi, nhìn chung phải có điểm hơn người khác, nếu không sớm hay muốn cũng sẽ bị đào thải bởi những người bên dưới cậu."
Kiều Quang Vũ hỏi: "Nhớ rõ nhiều thứ như vậy là bẩm sinh hả?"
Toàn Tuyền: "Nhớ bằng cách học thôi."
"Ba trăm sáu mươi nghề, mỗi một nghề đều có chỗ khó riêng!" Từ sâu trong lòng Kiều Quang Vũ cảm thán, cậu tự cho rằng đêm nay đã được khắc sâu nỗi khó khăn "Gần vua như gần cọp", vừa nghe Toàn Tuyền nói như vậy, cậu lại nghĩ so với mình thì Toàn Tuyền mới là sư phụ, mới thật sự lắm gian nan.
Hắn vì ngồi vào vị trí trợ thủ đắc lực không thể thiếu của Hoắc Chu mà trả giá rất rất nhiều.
Hắn luôn nhàn nhã, chu đáo như thế, nên không ai chú ý rằng Toàn Tuyền cũng là con người, không phải máy móc.
Kiều Quang Vũ cười nói: "Tôi phát hiện mình đã quá ỷ lại vào anh."
Toàn Tuyền: "Cái gì?"
Kiều Quang Vũ: "Khi gặp khó khăn, điều đầu tiên nghĩ đến là anh."
Toàn Tuyền cười khẽ, Kiều Quang Vũ tưởng rằng mình nghe lầm.
"Tuy nhiên, ông chủ muốn tìm một thế thân, là tôi đưa cậu đến trước mặt hắn." Toàn Tuyền dừng một chút, dịu giọng lại một chút, "Tôi hổ thẹn với cậu.
Là do tôi suy xét không cẩn thận, mới biến tình cảnh hiện tại của cậu trở nên xấu hổ như vậy.
Thật ra trên đời này không ai có thể trở thành người thay thế cho ai, dù diễn y hệt, cử chỉ hành động vẫn theo suy nghĩ của cậu, không ai có khả năng hủy diệt ký hiệu đó trên người cậu.
Nếu khiến cậu tự giết mình, mất đi bản ngã, ép buộc cậu trở thành một người khác, tôi dù không phải người chém, thì cũng là người giúp nâng đao, lương tâm không thể yên ổn."
"Không phải...Đừng nói nghiêm trọng như thế, tôi bây giờ không phải rất tốt sao." Kiều Quang Vũ nhịn không được nói, "Anh thật sự đã giúp tôi rất nhiều, cái lợi cái hại...bù đắp cho nhau."
Toàn Tuyền im lặng, vươn tay từ trong chăn ấm ra, bàn tay to lớn sờ đầu Kiều Quang Vũ, lại rút về.
Sự tĩnh lặng kéo dài chừng mười phút, Kiều Quang Vũ cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập của mình, đột nhiên mở miệng: "Anh thích tôi đúng không? Ý tôi là...Sau hai tháng nữa, tôi được tự do, anh có muốn...."
"Ngủ đi." Toàn Tuyền ngắt lời cậu, âm thanh trở nên lạnh lùng, cứng rắn.
Kiều Quang Vũ cảm giác được hắn không muốn nhiều lời, định hỏi lại sau, nhưng e rằng cũng không thể có được đáp án mình muốn kia.
Tâm trạng hơi mất mát, nhưng không quá tệ, hắn không phủ nhận.
Có lẽ là bởi vì có người bên cạnh, khiến cậu có cảm giác an toàn kỳ lạ, cũng có thể là do đi xe mệt nhọc cả một ngày, tinh thần không chịu nổi, Kiều Quang Vũ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không chút mộng mị.
Trời còn chưa sáng, Toàn Tuyền đã dậy.
Thói quen của người thường xuyên suy nghĩ, không dễ đi vào giấc, cũng không dễ ngủ nướng.
Đã mở mắt thì không có lý do nằm lãng phí thời gian trên giường, Toàn Tuyền ngồi dậy, nệm có độ đàn hồi rất tốt, hắn lo động tác xuống giường sẽ đánh thức Kiều Quang Vũ.
Nhưng mà hắn nghĩ nhiều rồi, Kiều Quang Vũ ngủ như chết, theo độ rung khẽ của nệm mà trở mình, đè chăn dưới thân, tóc rối lung tung, áo ngủ cũng bị cuốn lên, lộ ra một đoạn eo trắng mềm mại.
Bản thân lại không hề nhận ra, còn hơi mở miệng, dáng vẻ nhìn rất ngu.
Toàn Tuyền im lặng ba giây, kéo chăn mình qua đắp lên cho cậu, sau đó xuống giường rửa mặt, mặc quần áo.
Chờ đến lúc Kiều Quang Vũ thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Khi đối diện với Hoắc Chu, cậu đã tự nhiên hơn nhiều, Hoắc Chu cũng giống như không để chuyện tối hôm qua trong lòng, hoặc coi như chưa từng xảy ra, kiên quyết quên đi.
Kiều Quang Vũ đương nhiên không ngốc mà nhắc tới, vì thế việc này thuận lợi bỏ qua.
Ăn xong bữa sáng, Toàn Tuyền tiếp tục đảm đương trọng trách tài xế, lái xe đưa hai người đến nghĩa trang.
Sáng sớm Toàn Tuyền đã lấy nến hương, còn tiện thể mang theo một bó hoa bách hợp trong mướt, đặt trong cốp xe, vừa xuống xe là có thể lấy để lên mộ.
Hoắc Chu kêu Toàn Tuyền chờ một bên, tự mình cùng Kiều Quang Vũ đi đến bia mộ màu đen kia, đây là nơi yên nghỉ của mẹ Kiều Quang Vũ.
Cuối thu mát mẻ, ánh mặt trời vừa lúc, xua tan khí lạnh ẩm ướt của nghĩa trang.
Ảnh người phụ nữ trên tấm bia đen trông không giống Kiều Quang Vũ, nhưng cũng là một người phụ nữ dịu dàng thanh tú, khóe miệng mỉm cười ngược lại rất giống cậu.
Hoắc Chu lấy nến hương và bật lửa từ bao nilon, Kiều Quang Vũ nhanh chóng chạy ra ngăn lại: "Để em làm." Cậu không dám để Hoắc Chu tự mình làm.
Hương và nến nhanh chóng được thắp lên, lại tượng trưng mà đốt mấy tờ tiền âm phủ, Kiều Quang Vũ nhỏ giọng nói với bia mộ: "Mẹ, nơi này không cho nhóm lửa, chờ khi chúng con đi sẽ dập tắt, mẹ đừng phiền lòng nha."
Cậu nghĩ rằng hợp đồng của mình sắp đến hạn, về sau muốn làm gì thì làm, không cần phải giả vờ nữa, trong khi nói chuyện âm thanh không ý thức mà trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ.
Đương nhiên lời đến bên miệng chắc chắn không thể nói huỵch toẹt ra như vậy: "Giám đốc Hoắc....Tốt với con lắm, sau này.....Con sẽ sống rất tốt, không để mẹ phải lo lắng."
Gãi gãi đầu, Kiều Quang Vũ thật sự không có gì để nói, có vài lời không thể nói ra trước mặt Hoắc Chu, nên cũng chỉ có thể nói tới đây: "Vậy....Sang năm con lại đến thăm mẹ." Năm sau nói không chừng có thể tới cùng anh Tuyền, cậu bổ sung trong lòng.
"Ngại quá." Kiều Quang Vũ đứng lên, cười cười xin lỗi với Hoắc Chu, "Đã để giám đốc Hoắc đợi lâu."
Hoắc Chu đi tới, vỗ vỗ bờ vai của cậu:" Đừng buồn, về sau còn có anh chăm sóc, em......!Em đã theo anh hai năm rồi đúng chứ?"
"Sắp ba năm rồi." Kiều Quang Vũ buột miệng thốt ra.
Hoắc Chu sửng sốt, hình như nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt trở nên khó coi ngay lập tức, bàn tay đặt trên vai Kiều Quang Vũ cũng không thể điều khiển mà tăng lực nắm, chặt đến độ làm đau Kiều Quang Vũ, lại không dám di chuyển.
Hoắc Chu hít sâu một hơi, hỏi thử: "Em từng nghĩ tới sau này sẽ làm công việc gì chưa? Em học đại học chuyên ngành nào?"
"......! Chuyên ngành máy tính, không tính được sau này sẽ làm gì, khi đó có việc làm là vui lắm rồi, sinh viên tốt nghiệp thuộc khóa này rất giỏi, khả năng cạnh tranh cũng lớn." Kiều Quang Vũ hơi mỉm cười.
Thật ra trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, Kiều Quang Vũ đi bên cạnh Hoắc Chu lâu như vậy, vừa thấy mặt hắn tối lại, liền biết chuyện không lành, cậu thật tình không phải cố ý nhắc nhở Hoắc Chu hợp đồng sắp hết kỳ hạn mà!
Hoắc Chu nheo mắt lại: "Còn nữa, trên tay em có 500 vạn, có nghĩ tới sẽ dùng nó vào việc gì không?"
Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương Kiều Quang Vũ chảy xuống, cậu nhìn về phía đôi mắt đang nhìn chằm chằm của Hoắc Chu, trong lòng chỉ có suy nghĩ duy nhất chính là: Anh Tuyền à! Cứu mạng!.