Chương 4: Anh thích một người
Lúc nghe thấy giọng Tần Tuế Minh, Kỷ Lạc Cẩn tưởng mình bị ảo thanh. Cậu vẫn đang tập trung vào màn hình game, tay điều khiển cần chơi nhanh thoăn thoắt.
Xung quanh cậu vốn có đám đông vây quanh xem chơi game, không ngừng tán dương.
“Lạc Bảo, đỉnh quá!”
“Tránh sang trái chút, Lạc Bảo, lát nữa trong hang có quái vật chui ra – đúng rồi! Hay!”
Họ khen Kỷ Lạc Cẩn như nịnh nọt trẻ con, khiến cậu bực mình. Đang định nổi nóng thì đột nhiên mọi người tản đi hết.
“Kỷ Lạc Cẩn.”
Lần nữa nghe thấy giọng Tần Tuế Minh, tay cậu run lên, nhân vật game suýt rơi khỏi vách đá.
Cậu đeo tai nghe bluetooth nhưng không chỉn chu, buông thõng trên cổ. Chỉ đeo một bên để nghe người khác nói, bên kia thả lỏng trước ngực.
Không biết Tần Tuế Minh vào lúc nào, nhưng gọi đầy đủ họ tên thế này chắc chắn đã nghe thấy cậu nói xấu. Kỷ Lạc Cẩn hơi chột dạ.
Mỗi lần Tần Tuế Minh gọi thế đều không có chuyện tốt. Cậu tránh ánh mắt anh, giả vờ tập trung vào màn hình, lòng hoang mang nhưng miệng vẫn cứng:
“Anh vào đây làm gì?”
Từ góc nhìn Tần Tuế Minh, Kỷ Lạc Cẩn đang cuộn tròn trên ghế massage. Để tạo không khí chơi game, phòng chỉ bật vài đèn tường nhỏ, ánh sáng mờ như nến.
Ánh đèn nhấp nháy chiếu xuống, đôi môi mỏng của Kỷ Lạc Cẩn hơi nhạt màu, chỉ phớt hồng nhẹ.
Nhưng hình dáng rất đẹp, có hạt ngọc nhỏ như nụ hoa chúm chím, viền môi ẩm ướt. Bên trái có bát nho bóc vỏ, Tần Tuế Minh đoán cậu vừa ăn.
Kỷ Lạc Cẩn ngại phiền phức, bóc vỏ đã mệt, rửa tay sau đó còn phiền hơn, nên không bao giờ tự làm.
Khi vào, Tần Tuế Minh thấy cô gái xinh đẹp mặc đồng phục ngồi bóc nho, giờ đã bị lũ công tử kia kéo đi.
Ánh nhìn của anh dừng ở Cố Sâm Mộc, người thân nhất với Kỷ Lạc Cẩn.
Cố Sâm Mộc chỉ muốn kêu oan. Kỷ Lạc Cẩn vừa vào đã thấy nho trên bàn, chỉ tay nói “muốn ăn”.
Nói muốn ăn nhưng ngón tay không nhúc nhích, ý tứ rất rõ ràng – “Tôi muốn ăn nho, nhanh tìm người bóc.”
Cố Sâm Mộc cười khổ. Cậu ta biết Tần Tuế Minh nhìn họ không vừa mắt.
Nhưng Tần Tuế Minh không can thiệp việc kết bạn của Kỷ Lạc Cẩn, chỉ ngầm cảnh báo họ đừng dẫn cậu chơi bậy.
Phần lớn họ đều có anh chị lớn gánh vác gia đình nên mới ăn chơi thoải mái. Nhưng chính vì thế trong lòng luôn có chút sợ hãi, không chỉ sợ cha mẹ mà còn sợ anh chị.
Với hình mẫu anh cả xuất sắc như Tần Tuế Minh, bọn họ càng sợ.
Chơi bời cũng chỉ vài trò, anh đã nói thế thì ai dám dẫn Kỷ Lạc Cẩn ăn chơi. Chỗ nào có cậu đều sạch sẽ không tì vết.
Không khí vốn náo nhiệt giờ lại như gặp ma, chỗ Kỷ Lạc Cẩn đông nhất giờ không ai dám lại gần, giả vờ trò chuyện riêng, không dám ngoái nhìn.
Tần Tuế Minh quay lại, nhặt quả cherry đưa đến miệng Kỷ Lạc Cẩn: “Đừng ăn nho nữa, ăn cái này.”
Người khác từ chối đút ăn thường đẩy tay ra, Kỷ Lạc Cẩn khác, cậu lười đến mức không thèm nhúc nhích, quay đầu thấy không thoát được thì nhíu mày.
Tần Tuế Minh giữ nguyên tư thế: “Bệnh thẹn thùng khi thấy con gái đẹp của em bao giờ mới chữa được?”
Quả cherry đỏ sẫm ép vào môi cậu. Kỷ Lạc Cẩn hé môi, dùng lưỡi đẩy ra.
“Em không ăn.” Cậu ngẩng mặt, có lẽ thấy khô môi lại l**m nhẹ, ngửa cổ sai khiến: “Em muốn ăn nho.”
Cậu không trả lời câu hỏi, thấy anh không định tính sổ nên yên tâm chơi game. Chờ nửa ngày không thấy người đút, mới ngẩng lên nhìn.
Tần Tuế Minh dừng tay giữa không trung, rũ mắt, ánh mắt đăm đăm không biết đang nhìn gì.
“Tần Tuế Minh?”
Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, Kỷ Lạc Cẩn vươn người định với lấy nho, chưa chạm tới thì cả bát nho bóc sẵn đã bị Tần Tuế Minh đẩy xa.
Kỷ Lạc Cẩn trợn mắt: “Anh làm gì vậy?”
“Mấy cái đó để lâu rồi.” Tần Tuế Minh phục hồi tinh thần, lấy một chùm nho, thản nhiên nói: “Anh bóc cho em.”
Bàn tay anh xương xương. Kỷ Lạc Cẩn từng so tay, bàn tay Tần Tuế Minh lớn hơn một vòng.
Có lẽ do thường xuyên bóc đồ cho cậu, anh bóc nho còn nhanh hơn cô gái lúc nãy.
Vừa bóc, Tần Tuế Minh vừa tính sổ: “Anh rất tội nghiệp?”
Kỷ Lạc Cẩn im lặng giả câm.
Anh lại hỏi: “Anh yêu đương rồi ai quản em?”
“Ai bảo anh quản!”
“Vậy ai tốt với em?”
Kỷ Lạc Cẩn nhanh nhảu: “Đâu chỉ mình anh tốt với em.”
Vừa nói ra, ánh mắt Tần Tuế Minh nheo lại, đôi lúc anh thực sự muốn đánh tiểu bạch nhãn lang này.
“Họ sẽ vì em một câu muốn uống trà sữa, phải uống ngay lập tức, đêm khuya ngồi máy bay hai tiếng sang thành phố khác cùng em?”
“…”
“Họ sẽ tự tay chép mười bản tập viết cho em?”
“…”
“Họ sẽ cõng em đi bộ một tiếng đồng hồ trên núi, chỉ vì em muốn ngắm cảnh nhưng không muốn ngồi xe, cũng không muốn tự đi?”
Những ví dụ của Tần Tuế Minh đều có căn cứ, toàn yêu cầu vô lý Kỷ Lạc Cẩn từng đưa ra. Nếu tiếp tục kể, anh còn nói được nhiều hơn.
Anh nhìn cậu hỏi: “Sao không nói nữa?”
Những yêu cầu quá đáng này thực sự chỉ có Tần Tuế Minh đáp ứng. Dù trà sữa chỉ được uống một ly, chép tập viết phải ngoan ngoãn mười mấy ngày, từ núi xuống còn phải xoa bóp chân cho anh, nhưng ước nguyện đều được thỏa mãn.
Kỷ Lạc Cẩn thiếu lý lẽ, tai đỏ lên nhưng vẫn gượng: “Anh yêu rồi không thể tốt với em nữa à?”
“Bạn gái anh sẽ ghen.”
“Vậy anh… đừng yêu nữa.” Kỷ Lạc Cẩn thu lại lời. “Đàn ông ba mươi tuổi mới nở hoa, anh đợi thêm đi.”
Tần Tuế Minh đưa nho đến miệng, lần này không bị từ chối, đầu lưỡi ấm áp dường như l**m qua ngón tay anh.
Ánh nhìn như làn gió nhẹ đậu trên gương mặt Kỷ Lạc Cẩn. Ánh đèn màn hình đổi màu liên tục.
Má Kỷ Lạc Cẩn phúng phính như hamster.
Cậu có vẻ lo anh thật sự yêu đương, nửa ngày mới khẽ nói: “Anh, đừng yêu vội, anh còn trẻ mà!”
“Ai mà biết trước được, nếu duyên phận đến thì sao?” Tần Tuế Minh nhẹ giọng. “Nhưng còn một cách.”
Kỷ Lạc Cẩn hỏi: “Cách gì?”
Nhưng Tần Tuế Minh chỉ cười, như cố ý trêu cậu: “Lần sau nói.”
“… Thích nói hay không thì tùy.”
Tần Tuế Minh bóc thêm một bát nho đầy, để bên cạnh rồi nói: “Anh đi hút thuốc.”
Thấy Kỷ Lạc Cẩn gật đầu vô tư, anh mới ra ngoài.
Tần Tuế Minh đứng hút thuốc bên cửa sổ, chờ điếu thuốc tàn, tâm trạng mới lắng xuống như tro rơi.
Anh đứng ngoài hóng gió thêm chút cho bay mùi, rồi mới quay vào tìm Kỷ Lạc Cẩn.
Có lẽ nằm lâu không thoải mái, giờ cậu ngồi xếp bằng trên sofa. Bên cạnh còn chỗ trống, nhưng Tần Tuế Minh cứ cố chen vào.
“Phiền quá.” Kỷ Lạc Cẩn không vui nhích chỗ. “Bên cạnh không có chỗ à?”
Tần Tuế Minh “ừ” một tiếng nhưng không nhúc nhích. Kỷ Lạc Cẩn hít mũi, không ngửi thấy mùi thuốc, chỉ thấy mùi nước hoa nhẹ.
Cậu ném tay cầm vào lòng anh, nhắm mắt: “Mệt rồi, anh chơi đi.”
“Buồn ngủ rồi?” Tần Tuế Minh nói. “Về thôi.”
Kỷ Lạc Cẩn dụi mắt, lười ngồi dậy nên giơ tay bảo anh kéo lên.
Nhìn đồng hồ, lúc đi mới tám giờ, giờ đã gần mười hai giờ. Nhà Tần Tuế Minh và nhà cậu ở hai phía đối lập, hoàn toàn không thuận đường.
“Hay em đi chung với Kỷ Vịnh Trạch?”
“Cậu ấy có bạn gái rồi.” Tần Tuế Minh nắm gáy đẩy cậu đi. “Không rảnh đưa em đâu, em chỉ có thể về nhà anh xem kênh thiếu nhi.”
Hiếm khi Kỷ Lạc Cẩn biết nghĩ cho người khác lại bị trả lời như chế giễu, cậu tức giận gạt tay anh, bước nhanh về phía trước.
Tần Tuế Minh chào Kỷ Vịnh Trạch trước khi đi. Giờ giấc Kỷ Lạc Cẩn rất lành mạnh, giờ đã đến lúc ngủ, nói chuyện trong xe một lúc rồi im bặt.
Anh vặn nhỏ nhạc, giảm tốc độ xe.
Biệt thự vẫn sáng đèn, là đèn để sẵn cho Kỷ Lạc Cẩn. Tần Tuế Minh dừng xe trước cửa, không đánh thức cậu, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.
Kỷ Lạc Cẩn lớn lên trong nhung lụa, dưới ánh đèn mờ làn da mịn màng không tì vết.
Khi ngủ say không chút phòng bị, vốn đã trẻ trung, giờ ngoan ngoãn ngủ càng giống lúc nhỏ.
Tần Tuế Minh bỗng nhớ lần đầu gặp Kỷ Lạc Cẩn, khi cậu mới bốn tuổi.
*
Ai cũng nghe nói Đường Vy sinh con trai út thể trạng yếu, được cưng chiều hết mực. Giờ sức khỏe tốt hơn, muốn bù lại tiệc đầy tháng, thôi nôi.
Nhà họ Kỷ vốn kín tiếng, nhưng lần này xa xỉ đến mức lên báo, dù mặt Kỷ Lạc Cẩn không lộ.
Tần Tuế Minh theo bố mẹ đến dự tiệc, muốn tìm Kỷ Vịnh Trạch nhưng lạc mất.
Không tìm thấy Kỷ Vịnh Trạch, lại bị một đứa trẻ ôm chặt chân.
Tần Tuế Minh lạnh lùng cúi xuống. Anh vốn có thành kiến với trẻ con, cho rằng chúng ồn ào, hay ch** n**c mũi.
Nhưng đứa trẻ này khác, mặc áo bông đỏ, da trắng như bột nếp, mắt đen láy lấp lánh.
“Anh… anh.”
Đứa trẻ giơ tay, ngọt ngào: “Bế.”
Tần Tuế Minh do dự rồi cúi xuống bế lên. Đứa trẻ nhẹ, bế không tốn sức.
Anh chưa bế trẻ con bao giờ, chỉ thấy thân hình mềm mại đến mức phải nâng niu.
“Em tên gì?” Tần Tuế Minh xác nhận.
Bất ngờ bị Kỷ Lạc Cẩn hôn lên má, đôi môi mềm hơn thạch, người thơm mùi sữa. Tần Tuế Minh chưa bị hôn bao giờ, đơ người.
Đứa trẻ vui vẻ ôm cổ anh: “Em là Cẩn Bảo.”
Tần Tuế Minh thân với Kỷ Vịnh Trạch nhưng đây là lần đầu gặp em trai anh. Anh gọi: “Cẩn Bảo.”
“Người trông em đâu?”
Kỷ Lạc Cẩn như không hiểu, chỉ vào bánh kem trên bàn: “Em muốn ăn.”
Tần Tuế Minh do dự, nghe thấy tiếng “anh” ngọt ngào.
Anh bế cậu lên ghế cao, lấy bánh xuống định đưa.
Kỷ Lạc Cẩn không nhận, đung đưa chân: “Anh đút.”
Tần Tuế Minh từ nhỏ đã tự dùng đũa, không hiểu sao bốn tuổi rồi còn phải đút.
Nhưng anh vẫn đút từng muỗng kem ngọt cho cậu. Kỷ Lạc Cẩn rất lễ phép, ăn ngon liền cười như trăng khuyết, nói “cảm ơn anh”.
Bánh mới ăn nửa, Kỷ Vịnh Trạch đã tìm tới. Thấy em trai an toàn, anh thở phào.
Vốn có người trông nhưng chỉ lơ đễnh một chút, Kỷ Lạc Cẩn đã biến mất, mọi người tìm muốn khóc.
Tần Tuế Minh đút nốt miếng bánh, nói: “Lạc Bảo, anh trai em tới rồi.”
Kỷ Vịnh Trạch cảm ơn, vừa cúi xuống bế thì Kỷ Lạc Cẩn né tránh, ôm chặt lấy Tần Tuế Minh.
Cậu ngẩng đầu, như chó con gọi: “Anh.”
Kỷ Vịnh Trạch nổi giận: “Kỷ Lạc Cẩn, ai là anh ruột hả?!”
“Cậu lớn tiếng làm gì?”
Khiến Kỷ Vịnh Trạch bất ngờ, Tần Tuế Minh lại bênh Kỷ Lạc Cẩn, còn cúi xuống dịu dàng: “Em nhìn anh kia, có quen không?”
Kỷ Lạc Cẩn nhìn vẻ mặt khó tin của Kỷ Vịnh Trạch, nghiêm túc lắc đầu: “Em không quen.”
Rồi như bám lấy Tần Tuế Minh, đòi bế tiếp.
Cuối cùng, suốt buổi tiệc, Tần Tuế Minh đều dắt Kỷ Lạc Cẩn khiến Đường Vy áy náy.
Tần Tuế Minh từng nghĩ Kỷ Lạc Cẩn không thông minh, nhầm mình với Kỷ Vịnh Trạch vì cùng chiều cao, trang phục giống nhau.
Về sau mới biết, Kỷ Lạc Cẩn không phải không thông minh, mà là quá thông minh.
Khi cậu học cấp hai, Tần Tuế Minh nhắc lại chuyện này, cậu ban đầu không nhớ, nhíu mày: “Chuyện gì? Em không nhớ.”
Đến khi chợt nhớ ra, cậu ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Đương nhiên em phân biệt được anh và Kỷ Vịnh Trạch, anh ấy biết em giả vờ, sao anh không biết?”
“Vì gọi anh là anh, anh sẽ bế em, còn đút đồ ăn. Nhưng gọi Kỷ Vịnh Trạch là anh, anh ấy sẽ bắt nạt em.”
“Gọi anh là anh, anh sẽ giúp em mắng lại Kỷ Vịnh Trạch.”
Đây là lần đầu Tần Tuế Minh bị lừa, biết được sự thật anh cười lạnh, khi đó cũng chỉ là học sinh cấp ba, mặt lạnh mấy ngày không nói chuyện.
*
Tần Tuế Minh bóp sống mũi, tiếp tục ngắm Kỷ Lạc Cẩn ngủ.
Gương mặt cậu quá dễ đánh lừa, dưới ánh trăng như đóa quỳnh nở rồi tàn. Hồi nhỏ như thiên thần, lớn lên bộc lộ bản chất nhưng vẫn không ai nỡ mắng.
Anh nhìn hạt ngọc trên môi Kỷ Lạc Cẩn, lúc cậu dùng lưỡi đẩy cherry, anh đã muốn hôn.
Nếu hôn không buông, có lẽ cậu sẽ khóc, nhưng Kỷ Lạc Cẩn đẹp, khóc cũng rất đẹp.
Tần Tuế Minh khom người, môi gần má cậu, nhưng chỉ muốn dùng tay ấn nhẹ hạt ngọc. Vừa giơ tay, Kỷ Lạc Cẩn như cảm nhận được, mở mắt.
Vừa tỉnh giấc, khóe mắt ươn ướt như ngọc trai phủi bụi, cậu lười biếng hỏi: “Sao anh lại gần thế?”
Tần Tuế Minh đột nhiên đặt tay lên môi cậu. Anh thích một người, người đó không biết.