Chương 9: “Bạn mới?”
Kỷ Lạc Cẩn do dự một chút trước khi ra khỏi nhà, quay lại lấy thêm một chiếc mũ lưỡi trai. Cậu đứng trước gương toàn thân ngắm nghía hồi lâu, xác nhận khó nhận ra mặt mình rồi mới hớn hở chạy xuống lầu.
Gần 10 giờ tối, các cô giúp việc trong biệt thự đã về phòng nghỉ ngơi. Kỷ Lạc Cẩn nhón chân ra khỏi nhà.
Bên ngoài cổng sắt, xe của Cố Sâm Mộc đang đợi. Cậu chạy vội tới, lên xe, thắt dây an toàn một cách thuần thục, rồi vừa nhún nhảy chân vừa chỉ đạo tài xế: “Được rồi, đi thôi.”
Nhưng Cố Sâm Mộc lại nhăn nhó: “Thật sự muốn đi à?”
“Không lẽ tôi đùa sao?” Kỷ Lạc Cẩn liếc cậu ta một cái, “Lái nhanh lên, bố mẹ tôi tầm 12 giờ mới về. Giờ đi rồi về, sẽ không bị phát hiện đâu.”
Vừa nói cậu vừa nghĩ thầm: “Tại sao năm nay tôi 19 tuổi rồi mà muốn đi bar chơi vẫn phải lén lút thế này?”
Cố Sâm Mộc cố gắng thuyết phục: “Dì Đường và chú Kỷ đều không cho cậu tới mấy chỗ này, nghe lời một chút đi?”
“Sao cậu cũng dùng giọng điệu dạy trẻ con thế?” Kỷ Lạc Cẩn chép miệng, cố gắng biện minh, “Họ không cấm, chỉ là không muốn tôi đi thôi.”
…Có khác gì nhau?
Cố Sâm Mộc vẫn không bỏ cuộc: “Anh cậu với anh Tần cũng dặn cậu đừng đi mà?”
“Ừ thì họ có biết đâu?” Kỷ Lạc Cẩn liếc đồng hồ, thúc giục, “Lề mề gì nữa, không đi nhanh thì không kịp đâu.”
Mãi đến khi lái xe ra khỏi khu biệt thự, Cố Sâm Mộc mới chợt nhận ra một vấn đề: “Tại sao Kỷ Lạc Cẩn nói đi là mình phải chở cậu ta đi? Rốt cuộc là tại cái quái gì vậy?”
Cố Sâm Mộc cảm thấy mình và Kỷ Lạc Cẩn đúng là nghiệt duyên. Từ tiểu học, hắn đã quen cậu, hồi đó hắn là một đứa béo ú, không ai chơi cùng.
Kỷ Lạc Cẩn thì khác, cậu đẹp trai, đi đâu cũng được lũ trẻ vây quanh.
Nhưng không hiểu sao cậu lại chọn Cố Sâm Mộc, chỉ tay một cái, ngẩng cái cằm kiêu hãnh lên, thế là hắn trở thành bạn cùng bàn được chỉ định của cậu, cũng là người bạn đầu tiên.
Từ đó tình bạn dần thân thiết. Họ học chung từ tiểu học đến trung học, cho đến khi thi đại học, Cố Sâm Mộc thi rớt phải vào lớp quốc tế của một trường dân lập.
Kỷ Lạc Cẩn tính khí tuyệt xấu và ngang ngược, nhưng luôn đối xử tốt với hắn. Nghĩ đến việc sau năm hai đại học mình sẽ đi du học vài năm, Cố Sâm Mộc bỗng thút thít: “Cẩn Bảo, cậu còn nhớ chuyện hồi tiểu học của bọn mình không?”
“Có chuyện gì mà khiến cậu cảm động đến mức sắp ch** n**c mũi thế?”
Cố Sâm Mộc lau mũi, cảm xúc dâng trào trong lòng dần nguội lạnh, kể lại: “Chuyện cậu chủ động mời tôi ngồi cạnh.”
“Không nhớ rõ lắm.” Kỷ Lạc Cẩn cố gắng hồi tưởng rồi bỗng vỗ tay, “À, anh Tần dạy tôi đấy! Anh ấy bảo tìm một đứa trông dễ bắt nạt làm bạn. Tôi hỏi thế nào là dễ bắt nạt, anh ấy bảo sẽ xem tướng giúp, nên đã đón tôi một hôm. Thấy cậu xong, anh ấy bảo cậu dễ bắt nạt lắm, bảo tôi kết bạn với cậu!”
Cố Sâm Mộc mặt lạnh hạ cửa kính xuống: “…Cút đi.”
Hóa ra Tần Tuế Minh và Kỷ Lạc Cẩn đều không phải loại người tốt!
*
Âm nhạc trong quán bar sôi động, DJ trên sân khấu thi thoảng lại hét vào mic để khuấy động không khí. Kỷ Lạc Cẩn kéo vành mũ xuống thấp hơn, không nhịn được đưa tay bịt tai, sợ bị coi là quê mùa nên lẩm bẩm: “Sao ồn thế…?”
Họ đến muộn nhất, sofa đã ngồi kín chỗ. Lâu Dã ngồi ở góc ngoài cùng, thấy Cố Sâm Mộc dẫn người vào liền đứng lên vỗ vai thân mật: “Cậu ngồi trong đi, tôi có chuyện muốn nói với Cẩn Bảo.”
Kỷ Lạc Cẩn được xếp ngồi ngoài cùng, ngay cạnh là các nữ tiếp thị mặc váy ngắn đang nhảy trên bục cao. Cậu vô tình liếc nhìn, thấy đôi chân thon dài trắng nõn.
Mặt Kỷ Lạc Cẩn đỏ bừng, vội quay đi không dám nhìn thêm.
Ánh đèn trong bar luôn tối mờ, những tia sáng xoay tròn tạo không khí lãng mạn. Cậu đội mũ, chỉ lộ nửa khuôn mặt mềm mại cùng đôi tai đỏ ửng.
Lâu Dã khẽ gọi: “Cẩn Bảo.”
“Hả?” Kỷ Lạc Cẩn đáp không tự nhiên, “Gì thế?”
“Sao lại đội mũ?”
Kỷ Lạc Cẩn hơi nâng vành mũ lên, đôi mắt đẹp long lanh ngước nhìn, giọng lơ đãng: “Vì đẹp.”
Lâu Dã bị ánh mắt ấy làm cho ngây người, xoa mũi hỏi tiếp: “Dạo này bận lắm à? Sao trả lời tin nhắn muộn thế?”
“Tôi á?”
Kỷ Lạc Cẩn cười, hai mí mắt dưới hơi cong lên trông vô cùng ngây thơ vô hại, hoàn toàn không hợp với không khí nơi này.
“Dạo này tôi đi trượt tuyết.” Cậu nói, “Vui lắm.”
Vốn dĩ cậu đã ít khi trả lời tin nhắn, thậm chí còn tắt cả thông báo WeChat, chỉ khi nào nhớ mới mở ra xem. Ai quen biết đều biết muốn tìm cậu phải gọi điện.
Lâu Dã suy nghĩ rồi hỏi: “Đi với ai vậy?”
“Tần Tuế Minh.” Kỷ Lạc Cẩn lại nhớ Lâu Dã không phải người địa phương nên hỏi, “Cậu biết anh ấy không?”
Lâu Dã cười lắc đầu.
Kỷ Lạc Cẩn khoanh tay “hừ” một tiếng: “Tên đáng ghét tôi nhắc lần trước đấy.”
“Ghét mà vẫn đi cùng à?”
“Là anh ta cứ bám lấy tôi.” Kỷ Lạc Cẩn nói bừa, cảm thấy khát nên với lấy ly nước trước mặt hỏi, “Đây là nước ngọt à?”
Lâu Dã chưa kịp cảnh báo đó là cocktail thì cậu đã nâng lên uống một hơi. Uống xong còn nhấm nháp đánh giá: “Không ngon lắm, hơi cay.”
“…” Lâu Dã không ngờ cậu hành động nhanh thế, há hốc mồm, “Đây là rượu, đương nhiên cay rồi.”
“…Rượu á?”
Đáng trách là ly rượu này trông quá lừa tình, màu hồng nhạt pha chế, miệng ly còn cắm nửa quả dâu tây, nhìn cứ như nước ngọt vậy.
Nhưng đây là bar, ai lại pha đồ uống đẹp thế?
Lâu Dã sợ cậu say khó chịu nên cúi người lại gần như chó con, quan tâm hỏi: “Cậu uống được không, từng uống rượu chưa?”
Kỷ Lạc Cẩn lắc đầu ngơ ngác, dù hơi xấu hổ nhưng vẫn thành thật thừa nhận: “…Chưa.”
“Vậy có thấy chóng mặt không?”
“Hình như không sao?” Hơi rượu chưa kịp lên, Kỷ Lạc Cẩn tự tin nói, “Yên tâm, dù chưa uống bao giờ nhưng tôi nghĩ mình uống được lắm.”
Lâu Dã không hiểu sao cậu lại tự tin thế, nhìn thế nào cậu cũng không phải dạng biết uống rượu. Anh quay sang hỏi Cố Sâm Mộc: “Ly rượu hồng lúc nãy mạnh không?”
“Mạnh lắm!” Cố Sâm Mộc chưa kịp đáp, Tả Kiệt bên cạnh đã cười toe toét, “Loại rượu lừa đảo đấy, nhìn đẹp thế chứ mạnh lắm, tôi chỉ uống được ba ly thôi. Cậu uống rồi à?”
“Không phải tôi.” Lâu Dã nói, “Cẩn Bảo uống đấy.”
“…”
Nụ cười của Tả Kiệt đóng băng, anh và Cố Sâm Mộc đồng thanh hét lên: “Sao lại cho cậu ấy uống rượu!”
Tiếng hét quá to khiến Kỷ Lạc Cẩn cũng nghe thấy. Cậu vốn có tính phản kháng, bực bội nói: “Sao? Coi thường người ta à? Tôi có say đâu?”
“Nếu uống xong say luôn thì tôi mới phục.”
Kỷ Lạc Cẩn không phục: “Biết đâu tôi thiên tài, lần đầu uống đã nghìn ly không say?”
Cố Sâm Mộc lần đầu đi chơi mà tim đập thình thịch, liếc điện thoại hỏi: “Hay tôi đưa cậu về nhé?”
“Ngồi thêm mười phút nữa.” Kỷ Lạc Cẩn có vẻ cũng thấy chán, “Không lẽ vừa ngồi đã về?”
Hơi rượu dần ngấm, Kỷ Lạc Cẩn chỉ thấy trán hơi nóng. Người lần đầu uống rượu thường dễ đỏ mặt, gò má và khóe mắt cậu ửng hồng như hoa hồng trắng nhuộm màu.
Lâu Dã không ngờ một chàng trai lại say chỉ với một ly rượu. Anh không kiềm được đưa tay lên, suýt chạm vào gò má cậu rồi lại buông xuống, gọi: “…Cẩn Bảo?”
“Gì?”
Kỷ Lạc Cẩn nghiêng mặt, ánh mắt lơ đãng mơ màng vì say rượu.
Ánh nhìn ấy khiến Lâu Dã tim đập loạn, vội vàng quay đi vặn nắp chai nước đưa cho cậu. Nhưng khi đưa tới thì Kỷ Lạc Cẩn đã nhắm mắt.
Khi ngủ, Kỷ Lạc Cẩn rất yên lặng, cằm hơi nâng lên, hàng mi dài in bóng nhỏ dưới ánh đèn. Lúc này trông cậu ngoan ngoãn, không còn vẻ kiêu kỳ thường ngày.
Lâu Dã nhìn chằm chằm, đang phân vân có nên đánh thức không thì điện thoại trên bàn rung lên.
Không phải của anh, mà là của Kỷ Lạc Cẩn.
Anh cầm lên xem, thấy tên người gọi chính là cái tên cậu vừa nhắc – “Tần Tuế Minh phiền phức”.
Lâu Dã bản năng nhíu mày, muốn tắt máy ngay nhưng lại thấy bất lịch sự, đành đưa điện thoại cho Cố Sâm Mộc: “Có người gọi cho Cẩn Bảo.”
Cố Sâm Mộc nhìn thấy tên hiển thị liền im bặt, trao đổi ánh mắt với Tả Kiệt bên cạnh, khẽ hỏi: “Làm sao giờ, có nghe không?”
Chuông điện thoại của Tần Tuế Minh vẫn không ngừng. Tả Kiệt nghĩ một lát rồi nói lý lẽ kỳ quặc: “Không nghe cũng được, điện thoại này gọi cho Cẩn Bảo, không phải cho bọn mình!”
Nhưng Kỷ Lạc Cẩn đang ngủ say bỗng như bật công tắc, bật dậy nhanh như chớp giật lấy điện thoại từ tay Cố Sâm Mộc, hét rõ ràng: “Tần Tuế Minh! Em say rồi! Qua đón em đi!”
Kỷ Lạc Cẩn hét ba lần liền, hả hê xong ném điện thoại vào ngực Lâu Dã, vứt bỏ “củ khoai nóng” xong liền ngủ tiếp ngon lành.
“Ở đâu?”
Lâu Dã vô thức đưa điện thoại lên tai, nghe thấy giọng nam trầm khàn, dù không thấy mặt nhưng biết người kia đang nén giận.
Nhìn xung quanh, Cố Sâm Mộc đã tuyệt vọng bịt mặt buông tay, ra hiệu cho anh báo địa chỉ.
Lâu Dã liếc nhìn Kỷ Lạc Cẩn, ho giọng rồi báo địa chỉ.
Giọng nói lạ đến tai Tần Tuế Minh đã biến dạng. Tối nay anh cũng uống nhiều rượu, đang dựa xe hóng gió tỉnh rượu. Anh tháo chiếc cà vạt đã trói buộc mình cả tối, bình thản nói:
“Vậy làm ơn nhờ Cố Sâm Mộc trông Lạc Lạc giúp.”
Tần Tuế Minh bảo tài xế lái xe tới, ngồi ở hàng ghế sau mở nửa cửa sổ. Anh không say nhưng men rượu khiến tâm trạng càng thêm bức bối.
Anh cởi áo khoác, mở nốt cúc áo trên cùng để gió lạnh lùa vào. Đến cửa bar, Tần Tuế Minh bảo tài xế đợi rồi đi vào một mình.
Trừ những dịp cần thiết, anh cũng không thích tới những nơi thế này. Tần Tuế Minh mặc áo sơ mi đen cắt may hoàn hảo, mặt lạnh như tiền khiến không khí vui vẻ trở nên kỳ lạ. Anh không giống đi chơi mà như đi bắt gian, khiến mọi người đều tránh xa.
Có lẽ một số người sinh ra đã là nhân vật chính. Từ khoảnh khắc anh bước vào, Lâu Dã đã nhìn thấy ngay.
Lâu Dã mím chặt môi nhìn thẳng, Kỷ Lạc Cẩn đang ngủ bên cạnh nghiêng đầu, sắp đổ vào vai anh. Lâu Dã như kẻ chiến thắng khẽ nhếch môi.
Nhưng khi sắp chạm vào, Tần Tuế Minh đã nhanh chân tới kịp thời. Cánh tay mạnh mẽ của anh đưa ra, hơi thô bạo kéo cánh tay Kỷ Lạc Cẩn, trực tiếp kéo cậu khỏi ghế sofa, ép vào lòng.
“Ưmm–“
Kỷ Lạc Cẩn phát ra tiếng kêu khó chịu, cố gắng giãy giụa nhưng vì chân mềm nhũn nên chỉ yếu ớt nắm lấy vạt áo Tần Tuế Minh.
“Ngoan nào.” Tần Tuế Minh khẽ vỗ lưng cậu, bàn tay trượt dọc sống lưng mỏng manh, giọng trầm thấp, “Đừng lộn xộn.”
Giờ đã vào thu, Kỷ Lạc Cẩn mặc áo hoodie màu xám. Người ôm cậu dùng lực rất mạnh, chiếc áo rộng thùng thình nhăn nhúm ở eo.
Bàn tay Tần Tuế Minh rộng lớn, siết chặt lấy đường cong eo, còn dùng một tay ấn nhẹ sau đầu Kỷ Lạc Cẩn, ép cậu dúi mặt vào vai mình, chỉ lộ đôi tai đỏ ửng vì rượu.
Anh và Lâu Dã cao ngang nhau, ánh mắt lạnh như băng nhưng Lâu Dã không kiềm được căng cơ bắp, như chú báo con chuẩn bị tấn công.
“Bạn mới?”
Dù hỏi câu quan tâm nhưng Tần Tuế Minh không hề có chút nụ cười nào. Lông mày và mắt anh đều là màu đen thuần khiết, khi chăm chú nhìn người khác sẽ tạo áp lực rất lớn.
Anh ôm eo Kỷ Lạc Cẩn càng lúc càng chặt, đến khi cậu lại rên lên một tiếng mới hơi nới lỏng.
Tần Tuế Minh nhìn chằm chằm vào xoáy tóc Kỷ Lạc Cẩn, bình thản bịa chuyện:
“Sao Lạc Lạc chưa từng nhắc tới cậu?”