Buổi tối, Tịch Bạch từ phòng họp ra ngoài, gọi điện cho Tạ Tùy mấy lần nhưng anh không nhận, không biết đang làm gì.
Trong công ty, phần lớn nhân viên cũng đã tan làm, còn có mấy nhân viên phòng tiếp thị để làm kịp tiến độ nên phải tăng ca.
Tịch Bạch bảo các cô làm xong mau về nhà, đừng ở lại muộn quá.
Các cô gái được quan tâm mà vừa mừng vừa lo, đứng dậy tiễn: “Bạch tổng đi thong thả.”
Trong công ty, phần lớn nhân viên vừa kính vừa sợ Tịch Bạch, dĩ nhiên đây cũng là bình thường. Tịch Bạch biết mình trẻ tuổi, rất dễ hòa mình cùng nhân viên trẻ, nhưng chuyện này tuyệt đối phải cẩn thận, bởi vì một khi mất đi sợ hãi với người lãnh đạo, công việc có thể phớt lờ, xảy ra sơ sót.
Tịch Bạch mới vừa đi ra khỏi cửa liền thấy Tạ Tùy mất tăm cả ngày ngồi trên bậc thang trước tòa nhà.
Tay anh chống cằm, nhìn lốm đốm sao trên bầu trời đêm, không biết đang nghĩ gì.
Anh ngồi chỗ này làm gì nha!
Tịch Bạch cảm thấy hơi kinh ngạc, đi tới mới phát hiện, người này thế nhưng chống tay ngủ gà ngủ gật.
Cô kề sát vào anh, ngửi được mùi rượu nồng nặc. Tịch Bạch cau mày, đưa tay muốn đánh thức anh, có điều vừa mới đưa tay ra liền dừng lại, lại rụt trở về.
Anh mặc tây trang, âu phục phác họa lấy dáng người cao to thon dài của anh, cà vạt bó chặt trên cổ áo sơ mi trắng khiến hô hấp anh có chút nặng nề.
Tịch Bạch đoán anh mới vừa đi tiếp khách.
Cô sờ lấy điện thoại gọi cho Đái Tinh Dã. Điện thoại vừa thông, không đợi đối phương nói chuyện, Tịch Bạch tức giận chất vấn: “Công ty của các anh trên dưới nhiều người vậy không tìm được một ai biết uống rượu sao, biết rõ Tạ Tùy không thể uống còn cho anh ấy uống, còn như vậy, em phải tận diệt công ty của anh rồi!”
Đái Tinh Dã không chọc nổi vị Tiểu Bạch tổng này, nhanh miệng giải thích: “Aizz, chị Bạch à, lần này là khách hàng lớn, nếu đàm phán thành công, dòng xe ô tô sử dụng nguồn năng lượng mới của tụi anh mới hoàn toàn phát triển được, không phải là anh muốn Tạ Tùy uống, chủ yếu là cậu ta là ông chủ, khách hàng trước mặt nếu không uống rượu cũng không được, đúng không?”
Tạ Tùy hình như có chút thanh tỉnh, mở đôi mắt đào hoa nhập nhèm, đưa tay vuốt đầu Tịch Bạch.
Tịch Bạch lười nói nhảm với Đái Tinh Dã, cúp điện thoại, đỡ Tạ Tùy dậy.
Thiếu niên thì ngược lại dùng sức lôi kéo, kéo cô vào trong ngực mình, cho cô ngồi lên đùi mình.
Tịch Bạch tức giận thay anh nới lỏng cà vạt, kéo cổ áo anh ra, để anh hít thở được dễ dàng.
“Tiểu Bạch, ngắm sao.”
Tạ Tùy vừa ôm eo cô vừa chỉ vào bầu trời đầy sao: “Mau nhìn.”
“Nhìn cái đầu anh.”
Tịch Bạch muốn đứng dậy, có điều tên này cho dù uống rượu nhưng vẫn có sức, dùng sức nắm lấy eo thon của cô, không cho cô tránh anh.
“Nói không cho uống rượu, sao không nghe lời?” Cô ôm mặt Tạ Tùy, tức giận nói: “Sớm muộn có ngày em phải thu mua công ty rách nhà anh.”
Mặc dù lời này nói đã hơn một năm, có điều cũng chỉ là nói mà thôi.
Tạ Tùy ngửa đầu nhìn bầu trời đêm xanh thẳm, đôi mắt màu cà phê xinh đẹp chứa đầy ánh sao —–
“Tiểu Bạch, em có muốn sao không?”
Ánh mắt anh mông lung dịu dàng nhìn cô: “Em muốn, anh liền hái cho em.”
Tịch Bạch dùng sức đỡ anh dậy, giống như dụ dỗ đứa trẻ nói: “Anh làm thế nào hái cho em?”
Tạ Tùy quả nhiên nhón chân, nâng cánh tay thon dài chỉ vào sao, không chỉ chỉ sao anh còn ngâm thơ ——
“Lầu cao cao trăm thước, tay có thể hái… sao.”
Tịch Bạch nhìn thấy anh đã say quá rồi, hết cách bĩu môi, cố sức ổn định thân thể không cho anh ngã.
“Em không muốn sao, anh ngoan một chút, nếu không em không đỡ anh được.”
Cô ôm hông anh, ngã trái ngã phải.
Người đàn ông uống rượu say như con chó, còn là con chó hoàn toàn đánh mất năng lực.
Tịch Bạch không cách nào đưa anh về nhà, chỉ có thể tạm thời dẫn anh về phòng nghỉ trong công ty.
Tạ Tùy đưa tay vào trong túi sờ soạng hồi lâu, cũng không biết đang sờ thứ gì. Tịch Bạch khó khăn đỡ anh, ngã trái ngã phải vào trong tòa nhà.
Bảo vệ thấy thế vội vàng chào đón muốn giúp Tịch Bạch đỡ anh. Tạ Tùy lại tránh bảo vệ, ghét bỏ nhíu mày.
“Không sao, tôi tự mình làm.” Tịch Bạch cười với bảo vệ: “Anh ấy không thích người khác đụng vào.”
“Bạch tổng cô cẩn thận.” Bảo vệ giúp Tịch Bạch ấn thang máy.
Thang máy đóng lại, không gian trở nên chật hẹp, Tạ Tùy xoay người đặt cô bên tường, cúi đầu hôn lên môi cô.
Giữa răng môi hàm chứa hơi thở mang men say, anh hôn rất sâu, mang theo trêu chọc cùng yêu thương. Tịch Bạch ưm một tiếng, khó khăn nắm chặt cổ áo anh, đầu ngửa ra sau, thở hổn hển nói: “Anh yên, yên phận một chút.”
Tạ Tùy trực tiếp bế cô lên, gác ở bên hông.
Đang lúc này, cửa thang máy ‘ding’ một tiếng mở ra, mấy nhân viên làm thêm trong văn phòng không hẹn mà cùng nhìn về cửa thang máy.
Nhìn thấy tình cảnh nóng bỏng như vậy thì còn gì tuyệt hơn!
Tịch Bạch hoảng hồn, dùng sức đẩy Tạ Tùy một cái. Tạ Tùy bị cô đẩy lui về sau lảo đảo mấy bước, đầu đụng cửa thang máy, phát ra tiếng ‘bốp’ nặng nề.
Anh buồn bực hừ một tiếng, bị đau nhíu mày.
Các nhân viên kinh ngạc mà thốt lên: “Bạch tổng, cô không sao chứ!”
“Không sao không sao, đánh nhau thường ngày ấy mà.”
Tịch Bạch ngại ngùng cười, đi tới đỡ Tạ Tùy, xoa xoa sau ót anh, đau lòng hỏi: “Đụng đau không?”
Mấy nhân viên vội vàng đi tới đỡ phụ, giúp Tịch Bạch đỡ Tạ Tùy dậy. Tạ Tùy nhìn thấy ánh đèn thành phố lóe lên bên ngoài cửa sổ, thế là không lo đầu đau, lại lảo đảo đi tới bên cửa sổ, đụng ngã không ít bàn ghế.
“Tiểu Bạch, nơi này rất đẹp.”
“Aizz, anh đừng có chạy lung tung, coi chừng té ngã.” Tịch Bạch không thể làm gì đi theo sau, muốn đỡ anh tới phòng nghỉ ở cuối hành lang.
“Em mau nhìn.”
“Biết rồi, đang nhìn đây.”
Đối diện tòa nhà văn phòng là dòng sông chảy xiết, dòng sông lung linh phản chiếu ánh đèn thành phố bên bờ đối diện, cảnh đêm thật là đẹp.
Anh cố chấp nhất định buộc Tịch Bạch nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, giống như đêm giao thừa năm đó, anh cõng cô gái trên lưng, cố chấp nhất định bắt cô ngẩng đầu nhìn pháo hoa.
Ai lại chưa xem pháo hoa.
Anh bất quá chỉ hy vọng cô gái có thể cùng anh ngắm nhìn khoảnh khắc tốt đẹp nhất mà thôi. Chỉ một khoảnh khắc nhưng lại chính là thời khắc đẹp đẽ nhất trong đời anh.
“Đẹp không?”
Tịch Bạch thuận theo dựa vào anh, kiên nhẫn nói: “Đẹp.”
Tạ Tùy nhếch khóe miệng, cúi đầu hôn lên mặt Tịch Bạch, rất dịu dàng.
Tịch Bạch đỏ mặt, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Các nhân viên trợn mắt há miệng nhìn, tự nhủ trong lòng vợ chồng tổng tài nhà bọn họ thật là, trước một giây đánh nhau túi bụi, sau một giây có thể hôn như keo như sơn.
Tạ Tùy uống say, tình cảm dịu dàng của anh không thể kìm nén được chút nào, anh ôm mặt cô, hôn bên trái gọi ‘bảo bối’, hôn bên phải gọi ‘em yêu’, hôn đến mặt cô toàn là nước bọt.
Anh ngày thường chính là Tiểu Bạch Tiểu Bạch, giống như gọi chó vậy. Nếu không phải uống say, Tịch Bạch cũng không biết miệng anh ngọt như vậy, còn có thể gọi nhiều cách xưng hô thân mật đầy tình cảm như thế.
Tịch Bạch đỏ mặt, đỡ thắt lưng người đàn ông, vừa dụ vừa gạt anh vào phòng nghỉ, lưu lại sau lưng nhân viên được rắc thức ăn chó.
Tịch Bạch ngày thường đi họp làm việc rất nghiêm túc, cho tới bây giờ không thấy cô dịu dàng quan tâm như vậy, giọng nói dụ người kia nghe đến lòng người muốn tan chảy rồi.
Mặc dù bọn họ biết tình cảm của Bạch tổng và bạn trai rất tốt, nhưng trong mật này tăng thêm đường a.
Tình huống này quả thật lần đầu bọn họ nhìn thấy.
Bạn trai cô mặc dù tới công ty nhưng cũng tuyệt đối là dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng cùng cẩn thận, tuyệt không ở trước mặt mọi người có quá nhiều cử chỉ thân mật với Tịch Bạch, tay cũng không nắm, lúc nào cũng suy tính cho hình tượng của Tịch Bạch.
Ai có thể nghĩ tới bọn họ ngày thường sẽ ngọt ngào như vậy!
—————-
Tịch Bạch đóng cửa phòng nghỉ, đặt Tạ Tùy trên ghế sofa.
Tạ Tùy sờ trong túi, cuối cùng sờ ra gì đó, tay nắm thành quả đấm đưa tới trước mặt Tịch Bạch, nghiêm trang nói: “Mới vừa hái sao, muốn không?”
Tịch Bạch nhìn nắm tay siết chặt của anh, không quá tin tưởng: “Thiệt hay giả?”
“Không tin, vậy anh thả lại bầu trời.”
Anh nói xong đi tới cửa sổ sát đất, vươn cánh tay thon dài, làm bộ muốn đem sao trả lại bầu trời.
Tịch Bạch thấy bộ dáng trịnh trọng này của anh, mỉm cười: “Anh.. lại gạt em đi.”
Giữa hàng lông mày hẹp dài của anh lóe lên ánh sáng động lòng người: “Sao nói nó muốn ở lại bên người Tiểu Bạch, không muốn trở về bầu trời.”
Tạ Tùy lần nữa đưa tay về phía cô: “Rốt cuộc có muốn hay không?”
“Muốn, dĩ nhiên muốn.” Tịch Bạch xòe tay ra, đặt dưới nắm tay anh: “Thần thần bí bí, rốt cuộc muốn đưa em gì chứ.”
Tạ Tùy mở bàn tay ra, một sợi dây chuyền kim cương xinh đẹp rơi xuống, treo giữa ngón tay anh, đung đưa.
Nhìn kỹ, căn bản không phải dây chuyền mà là một chiếc nhẫn kim cương trên một sợi dây chuyền mỏng!
Kim cương lóe lên ánh sáng xanh yếu ớt, dưới bầu trời đêm giống như sao sáng trên bầu trời.
Tịch Bạch nhận ra chiếc nhẫn kim cương kia, đó là viên kim cương xanh ‘Mảnh sao vỡ’ đã được bán trong buổi đấu giá đá quý vào tháng trước.
Nghe nói viên ‘Mảnh sao vỡ’ này được tinh luyện từ tinh thể kim cương siêu nhỏ trong các thiên thạch bên ngoài bầu trời, nó đến từ một vũ trụ vô tận, nơi không có thời gian ngoài không gian. Nó là một ‘ngôi sao’ thực sự.
Anh thế nhưng thật vì cô hái được một vì sao!
Tịch Bạch che miệng, khó có thể tin nhìn viên kim cương kia, lắp bắp nói không rõ: “Tạ, Tạ Tùy, anh muốn… nếu anh dám trong bộ dạng say khướt này cầu hôn em thì anh xong đời rồi.”
Lời còn chưa dứt, Tạ Tùy đã quỳ xuống.
Tịch Bạch:
Im lặng là bởi vì… người này không phải quỳ một chân trên đất, anh là quỳ hẳn hai chân.
Ai mẹ nó cầu hôn lại quỳ hẳn xuống đất chứ! Đây không phải quỳ cầu hôn bạn gái, là quỳ lạy tổ tông đi!
Cô bụm mặt, cũng say rồi.
Tạ Tùy đưa chiếc nhẫn kim cương trên dây chuyền đến trước mặt Tịch Bạch, ngửa đầu nhìn cô: “Tiểu Bạch, trước hết đính hôn đi, sau này anh giới thiệu Tiểu Bạch với người khác, sẽ nói là vị hôn thê của Tạ Tùy.”
Lúc nói đến ba chữ ‘vị hôn thê’, mắt anh chớp động dịu dàng.
“Anh có năng lực chăm sóc em, cho em tương lai tốt nhất, gả cho anh.”
Tịch Bạch ngồi trước mặt anh, vuốt lỗ mũi ê ẩm, cảm động: “Ngày mai nếu anh dám quên chuyện hôm nay, anh chết với em!”
Tạ Tùy đeo dây chuyền lên cổ cô, sau đó cúi đầu hôn lên bả vai cô, nói ra lời tỏ tình buồn nôn không thể không biết xấu hổ trong cuộc đời này —
“Bảo bối, ông đây yêu em.”
—–
Sáng hôm sau, Tạ Tùy tỉnh lại từ ghế sofa trong phòng nghỉ của Tịch Bạch, trên người đắp cái chăn mỏng, mà cô gái đã không thấy bóng dáng.
Anh xoa huyệt thái dương có chút đau nhức, đi tới cửa sổ sát đất, kéo mở rèm.
Ánh mặt trời nháy mắt chui vào rọi lên khuôn mặt mệt mỏi của anh.
Xảy ra chuyện gì, vì sao lại ngủ ở đây?
Lúc này, trợ lý của Tịch Bạch gõ cửa vào, bưng bữa sáng tới, mỉm cười nói với Tạ Tùy: “Anh ngủ ngon không? Bạch tổng cố ý dặn dò không nên quấy rầy anh, để anh ngủ thẳng giấc.”
“Cô ấy đâu?”
“Bạch tổng đang họp, anh ăn sáng trước đi, chờ một lúc…..”
Cô còn chưa dứt lời, Tạ Tùy đã đi ra khỏi phòng nghỉ.
Trong phòng làm việc, không ít cô gái trẻ tuổi nhìn Tạ Tùy, khóe miệng nở nụ cười ranh mãnh.
Chuyện xảy ra tối qua đã truyền khắp công ty, người đàn ông lạnh lùng này thế mà ôm Bạch tổng gọi bảo bối, hôn không ngừng miệng.
Gương mặt Tạ Tùy ửng hồng mất tự nhiên, ho nhẹ vài tiếng, vội vã đi tới phòng họp.
Phòng họp bằng kính thủy tinh trong suốt, Tạ Tùy đứng trước kính, nhìn về cô gái ngồi bàn dài đối diện.
Cô mặc áo sơ mi trắng phối với váy, tóc dài cột thành đuôi ngựa, tươi mát lại chững chạc.
Cô chống một tay bên cạnh bàn, giống như đang nói gì, các nhân viên nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng dùng bút ghi chú gì đó.
Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn Tạ Tùy một cái, khóe miệng mỉm cười, tay cố ý vuốt ve chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền đeo trước ngực.
Tạ Tùy lập tức đưa tay vào trong túi sờ, nét mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Không phải chứ!
Sau khi kết thúc cuộc họp, mọi người tự giác rời khỏi phòng họp, chỉ để lại hai người Tịch Bạch và Tạ Tùy.
Cô cố ý kéo kéo áo sơ mi trắng, kéo cổ áo xuống thấp nhất, chiếc nhẫn kim cương màu xanh ở trước khe ngực cô như ẩn như hiện.
Cô liếc mắt nhìn Tạ Tùy.
Tạ Tùy đến phía sau cô, tay từ bên cần cổ cô đi xuống, vuốt vuốt sợi dây chuyền trước ngực cô, không rõ hỏi—
“Ông đây không cầu hôn em chứ?”
Anh thử dò xét hỏi. Tịch Bạch đạp lên đầu gối anh, tức giận trừng anh: “Cũng biết anh đây tỉnh lại sẽ trở mặt không nhận!”
Tạ Tùy ngồi xuống bàn trước mặt cô, thưởng thức sợi dây chuyền trên cổ cô: “Không phải không nhận, này mẹ nó cũng quá qua loa đi.”
Anh ra giá cao mua chiếc nhẫn này, đang chuẩn bị một kế hoạch cầu hôn hoành tráng, làm cô gái cảm động nước mắt lưng tròng, sao có thể qua loa như vậy liền xong.
“Anh nhớ không rõ lắm.” Tạ Tùy thấp thỏm nhìn cô gái: “Ngày hôm qua anh nói gì sao?”
Tịch Bạch đã sớm đoán tên khốn này sau khi tỉnh lại sẽ quên mất, cô lấy điện thoại ra: “Em quay video chính là để ngừa anh ăn vạ.”
Tạ Tùy nhíu mày, nhận lấy di động từ cô.
Trong điện thoại là shame time khi say rượu của Tạ Tùy, hình ảnh trong video anh đang ôm mặt Tịch Bạch hôn điên cuồng, kêu bảo bối em yêu ông đây yêu chết em.
Muốn có bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nôn.
Gương mặt cô gái bị anh xoa đến đỏ bừng, cũng sắp biến dạng, khó khăn giơ điện thoại nói: “Tạ Tùy, nhìn đức hạnh khốn kiếp lúc say của anh đi!”
Sắc mặt Tạ Tùy nhất thời sụp đổ, anh kiên quyết không thừa nhận người như bệnh thần kinh trong video là mình.
Hôn, là đánh bậy đánh bạ cầu rồi, Tạ Tùy cũng tuyệt đối không đổi ý.
Tịch Bạch ngược lại rất hài lòng với màn cầu hôn này. Mặc dù thiếu hụt cảm giác nghi thức long trọng, nhưng anh nói nhiều lời bình thường anh sẽ không nói, chữ chữ ấm lòng, tràn ngập nhu tình mật ý sắp khiến cô ngọt thành tổ ong rồi.
Tạ Tùy ôm cô đặt lên bàn, nhìn thẳng chiếc nhẫn trước ngực cô, sau đó vùi đầu vào cọ cọ.
Tịch Bạch bị anh cọ ngứa, cười hì hì, ôm đầu anh nói: “Ban ngày giở trò lưu manh gì vậy hả.”
Anh nhắm mắt lại, vùi mặt vào ổ ngực cô gái, nghiêm túc nói: “Đừng động.”
“Làm, làm gì nha.”
“Cho ông đây chút thời gian xấu hổ.”
Tịch Bạch:…
Anh xấu hổ nhất định phải vùi đầu vào ngực em mà xấu hổ à?