Làm Phi

Chương 133

Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: Mai Thái phi

Chuyện Cảnh Phi, Nghiên Phi thỉnh phong lục cung cứ thế truyền ra theo mấy đạo ý chỉ tấn phong. Người được Cảnh Phi bẩm lên, trừ bỏ vị Phương thị lần trước vừa bị giáng xuống Sung hoa là không được tấn phong ra, còn lại ít nhất đều tấn phong lên một bậc. Sau đó Tịch Lan Vi đề thêm hai người, nhưng thật ra đều bị trả trở về.

Nhớ lại lúc trước Hoàng đế đối với nàng luôn là hữu cầu tất ứng[1], điều đối lập này thật sự mãnh liệt. Tịch Lan Vi hoàn toàn bị mất mặt, lục cung cười nhạo càng ngày càng nghiêm trọng.

[1] hữu cầu tất ứng: đáp ứng mọi mong muốn

Thậm chí có người cảm thấy, mặc dù đứa nhỏ này thật sự là của Hoàng đế thì ngày sau quan hệ giữa hai người cũng sẽ có vết rạn.

Rốt cuộc nàng ấy cũng là quý nữ ở Trường Dương, dù sao cũng có vài phần cốt cách kiêu ngạo. Hoàng đế đánh thẳng vào thể diện nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ nhớ rõ.

Giữa lúc nghị luận sôi nổi, Cảnh Phi lại chuẩn bị hậu lễ đưa tới. Cung nhân tặng lễ không nói cái gì, nhưng ngay lúc này đưa lễ tới, rõ ràng mang theo ý trấn an, hay nói đúng hơn là... Châm chọc.

"Ghi nhớ cho kĩ, đưa vào nhà kho đi." Tịch Lan Vi nghiêng mình dựa vào trên giường, mang theo ý cười lười biếng mà thu lễ vật, nói một tiếng "Đa tạ" với thái giám tới tặng lễ.

Thanh Hòa tiến lên cho tiền thưởng, chỉ là chút bạc vụn, rõ ràng không có ra tay hào phóng như trước.

Gần đây nàng không được sủng, không rủng rĩnh tiền mà thưởng như trước kia. Mấy tên thái giám cũng thật sự "Thông cảm", không hề biểu hiện không vui, vái chào thối lui.

...

Lại có khối băng khắc mới được đưa vào, bộ dáng thiếu nữ hái sen. Trong tay cầm hoa sen, củ sen. Dù vẫn là tạo hình tinh xảo, nhưng lại có một đóa hoa sen bị khắc hư, chỉ còn nửa đóa.

Giản Tiểu Sương vừa thấy liền nhíu mày: "Thế này cũng thật quá phận..."

Băng khắc đưa tới gần đây, mười cái thì có tám cái đều hư. Tuy không ảnh hưởng đến việc giải nhiệt, nhưng lại có chút cố ý khiến cho nàng ngột ngạt.

"Không ý kiến." Tịch Lan Vi cười khẽ, không để ý tới cho lắm, yên tĩnh trong chớp mắt, lại bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về phía khối băng kia.

Trong tay thiếu nữ cầm hoa sen, củ sen có hình thái khác nhau, trong đó có một ngó sen là rũ xuống, đài sen nghiêng một bên.

Nương theo ánh mặt trời, Tịch Lan Vi nhìn thấy trong đài sen được chế từ băng trong suốt có từng sợi nâu nhạt, mỗi một sợi đều cực nhỏ, không nhìn kỹ, còn cho là khi đóng băng không đều, hình thành từng cợn từng cợn vằn nước.

Nhưng cũng không phải, một chút nho nhỏ nâu nhạt kia, nhìn kỹ trong chốc lát, lại có thể xác định rõ không phải là do tự nhiên hình thành, mà như là cố ý thêm vào.

Khẽ đè nén hơi thở, nàng đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn một bên của đài sen kia, phân biệt trong giây lát, rốt cuộc nhìn thấy một đám lỗ nhỏ.

Cắn răng, Tịch Lan Vi đứng lên thối lui vài bước, gọi Thanh Hòa tới: " Gỡ cái đài sen này xuống, trình đến Tuyên Thất điện." Nói đến đây dừng lại, nghĩ nghĩ, lại sửa lời: "Không, phân thành hai phần, nửa đóa trình lên Tuyên Thất điện, nửa đóa đưa đi Thư Nhan cung."

Khi thái giám đưa đồ vật đi trình hai nơi, từ đầu đến cuối liền tản tin ra khắp nơi là Nghiên Phi hoài nghi có người ở thêm thứ gì vào trong băng khắc.

Mọi người đều chờ hai bên đáp lời. Qua nửa canh giờ, Tuyên Thất điện không có động tĩnh gì. Thư Nhan cung truyền thái y đi kiểm tra, nghiệm ra đó là hương nước khiến sảy thai.

Vì thế, các phi tần liền chờ Tuyên Thất điện ra quyết định.

Tuyên Thất điện lại vẫn chậm chạp không có phản ứng, cuối cùng, ngay cả Cảnh Phi cũng chờ không kịp, tự mình tiến đến bái kiến. Lúc này Hoàng đế mới xem như đáp lời, dặn dò nàng ta nghiêm tra.

Bảo Cảnh Phi nghiêm tra mà thôi, lại không còn gì khác.

Quả thật là không thèm để ý đến Nghiên Phi... Cũng chẳng để ý đến hài tử của nàng ấy.

...

Tịch Lan Vi thở phào ra một hơi, đồng thời nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân hạ xuống đất.

"Sao lại thế này?" Sở Tuyên đứng vững rồi, liếc nàng trong phút chốc: "Ta đi Ngô Tuân mới hai tháng, nghe nói trong cung càng thêm không đúng." Ngừng lại một chút, hắn nhíu mày nói: "Mới đầu nàng nói là đã an bài tốt rồi mà."

"... Phải." Nàng gật đầu một cái.

"Vậy hiện tại là sao?" Hắn vẫn liếc nàng, trong miệng tỏ ý hồ nghi: "Nàng có thai, hắn lại một lần rồi một lần mà vả vào mặt nàng như thế, thật sự là có tính kế sau đó? Hay là căn bản nàng đang gạt ta?"

"Đều là ý của bổn cung, đại nhân không cần lo lắng." Nàng cười cười, hơi thở trầm xuống, quay đầu đi: "Có điều khối băng kia thật sự là có người hại ta, cái này không phải giả..."

Sở Tuyên không nhìn rõ thật giả, việc hậu cung, rốt cuộc không phải một du hiệp quen tiêu dao như hắn có thể hiểu rõ, cho dù làm mật thám nhiều năm cũng vẫn là hai việc khác nhau.

Tịch Lan Vi không nhiều lời, sau khi hắn rời đi, Giản Tiểu Sương liền có vẻ lo lắng sốt ruột: "Nương nương không giải thích rõ ràng, Sở đại nhân hắn..."

"Có lẽ hắn sẽ muốn giúp đỡ điều tra." Nàng cười cười: "Chỉ là lúc này, chưa chắc hắn nhanh hơn được Cung Chính Tư."

Cho nên khi hắn nhúng tay vào việc này sẽ dần dần nhận ra biến hóa trong đó, Cung Chính Tư từng làm hắn cảm thấy "phế vật" hơn so với Cấm Quân Đô Úy phủ, trong mấy tháng qua, bởi vì các dạng nguyên nhân mà bỏ cũ thay mới hơn phân nửa nhân lực. Hiện nay nữ quan địa vị cao nhất trong Cung Chính Tư, nhìn qua vẫn là dựa vào tư lịch là leo lên, nhưng tra cẩn thận thì sẽ thấy chuyện ngầm sau đó.

"Hắn sẽ biết bệ hạ vì bảo hộ đứa nhỏ này đã âm thầm an bài như thế nào." Tịch Lan Vi khẽ xoa huyệt Thái Dương, mày đẹp hơi chau, một bên cảm kích phần "tâm ý" này của Sở Tuyên, một bên lại đau đầu với việc sao hắn vẫn còn có "Tâm ý".

...

Một vầng trăng rằm treo ở chân trời, trước mắt lại có nhánh cây nghiêng nghiêng, tạo ra hai đường rạch đen in trên vầng trăng.

Người tới im ắng, ngay cả bước chân đều cố hết sức nhẹ nhàng, giống như sợ kinh động ai đó.

Trong điện đã vẫy lui hết người khác, một mình Tịch Lan Vi dựa ở trên giường — trong mắt các cung nhân, đây là nàng thất sủng lâu rồi, tích tụ trong lòng nên cũng không có người nào dám tới quấy nhiễu nàng.

"Là Phương thị." Hắn ngồi xuống bên cạnh giường nàng, bình tĩnh mà cho nàng đáp án.

"À... Đoán được." Tịch Lan Vi cười cười, nằm thẳng xuống, cầm lấy tay hắn: "Bệ hạ hà tất cố ý tới nói một chuyến? Dù sao Thư Nhan cung bên kia... Sớm muộn gì cũng sẽ nói."

Chỉ cần hắn đồng ý, tất nhiên Cung Chính Tư sẽ không đè áp kết quả này, trình đến nơi đó của Cảnh Phi, Cảnh Phi sẽ tự phán xét.

Nghi vấn này làm hắn thoáng nhíu mi, liếc nàng một lát, không mặn không nhạt nói: "Sao nàng lại cứ phải hỏi cho rõ ràng như thế?"

Tìm cái lý do tới gặp nàng thôi, thế nào mà nàng cứ phải dò hỏi tới cùng.

"... À." Tịch Lan Vi kéo kéo khóe miệng, biết điều mà không hề hỏi nhiều. Tay xoa xoa cái bụng nhỏ mới vừa nhô lên không lâu, cười nhợt nhạt, trong miệng oán trách: "Khi sinh ước chừng là đầu mùa đông... Còn khá lâu."

" Ừ." Hoắc Kỳ dừng một chút: "Trẫm cũng cảm thấy... Thật lâu a..."

Mọi chuyện không sao, thu xếp thỏa đáng, tuy hai người giả bộ không thèm nhìn đến nhau, kỳ thật trong lòng thoải mái. Chẳng qua... Khi đêm khuya tĩnh lặng, hắn luôn là... Nhẫn nhịn thật vất vả.

"Thần thiếp không có ép bệ hạ nha." Nàng cười bỡn cợt, từ từ nói, một bộ dáng rộng lượng.

"Ừ..." Hắn nghiêm túc suy tư, sau đó nghiêm túc nói: "Tự biết nương tử không so đo, có điều vi phu vẫn nhịn thôi... Đều nói khi mang thai dễ suy tư nhiều, lỡ như nàng lại lơ đãng nghĩ ra cái gì đấy, làm hài tử trong bụng nghe thấy, khiến nó từ khi sinh ra liền bắt đầu oán trách trẫm, chẳng phải rất phiền toái sao?"

Tịch Lan Vi nhìn hắn cười không bình luận gì, chốc lát rũ lông mi, trên mặt hơi có chút thẹn thùng, trong lòng lại vô cùng vui vẻ.

"Nghiên Phi nương nương." Bên ngoài có âm thanh trong trẻo gọi một tiếng, Tịch Lan Vi ngẩn ra, sắc mặt Hoắc Kỳ trắng bạch.

"..." Hai người nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhìn bốn phía xung quanh, tìm nơi để trốn.

"Bình phong... Bình phong!" Nàng liên tục nói, Hoắc Kỳ phục hồi tinh thần lại, lập tức trốn qua.

Ngay một lát sau Hà Nguyệt Trưởng Công chúa nhấc mành đi vào.

Nhìn nhìn Tịch Lan Vi một mình nằm trên giường, im lặng một chút, nàng nghỉ chân nói: "Một cái Dực Tường cung to như vậy, nương nương cho toàn bộ cung nhân lui đi, bước vào cửa cung như vào chỗ không người..." Sắc mặt nàng ấy không vui, tạm dừng rồi lập tức chuyển lời: "Nhưng cho dù trong lòng nương nương khó chịu, rốt cuộc vẫn là cung tần, cứ dây dưa không rõ ràng với Sở đại nhân, nương nương không sợ sẽ bị té nhào sao?"

Sắc mặt Tịch Lan Vi chấn động.

"Sở đại nhân luôn muốn che chở cho nương nương." Hà Nguyệt hơi hơi nhíu mày, nghiêm túc mà liếc nàng, gằn từng chữ một: "Lần trước ta chịu nói ra tình hình thực tế vì nương nương, cũng là vì nể mặt hắn... Nhưng ngài cũng nên có chút tự mình hiểu lấy, hiện nay ngài thất sủng, náo loạn ra chuyện gì đó, muốn khiến cho hắn chôn cùng ngài sao?"

Nàng ấy nói không chút khách khí, hùng hổ doạ người: "Ngài nên biết nhàn ngôn toái ngữ sẽ ép chết người đó."

Tịch Lan Vi vẫn không có mở miệng, trầm mặc mà chống đỡ, trong lúc nàng trầm mặc, Hà Nguyệt khó tránh khỏi càng thêm phẫn nộ. Nhưng mặc dù phẫn nộ cũng không động đến nàng, rốt cuộc nàng đang mang thai, hiện tại Hoàng đế không sủng nàng là một chuyện, nếu làm cho nàng sảy thai thì vẫn là không thể không truy cứu.

Cuối cùng, Hà Nguyệt cắn chặt răng, dậm chân, lại khó chịu nói: "Lời nên nói ta đều nói, nếu ngươi thật sự một hai phải kéo hắn xuống nước, ta... Ta cũng mặc kệ!"

Rồi sau đó nàng ấy phất tay áo rời đi, rèm châu va chạm một thời gian, sau đó tất cả trở lại yên tĩnh.

...

Khi Sở Tuyên tìm đến Duyệt Hân điện, vừa lúc nghe thấy lời cảnh cáo cuối cùng của Hà Nguyệt. Ngay khi nàng ấy rời đi, hắn nhảy thẳng vào trong điện, nhưng một tiếng "Nghiên" vừa ra khỏi miệng, lời nói lại lập tức khựng lại.

Hoắc Kỳ mới bước nửa bước từ bình phong ra, theo bản năng thiếu chút nữa lui về. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn đứng vững vàng, hơi bình ổn hơi thở, không thèm để ý mà đi trở về bên giường.

Sở Tuyên liếc hai người một cái, cuối cùng cười: "Xem ra là thật sự."

"Vốn là thật sự, Sở đại nhân có bản lĩnh lớn như vậy, bổn cung nào dám giấu diếm." Tịch Lan Vi nói năng lạnh lùng, chăm chú nhìn hắn trong giây lát, đáy lòng có chút bất an: "Nhưng... Chuyện đại nhân được nghe nói, không phải đại nhân chủ động nghe được, đúng không?"

Hà Nguyệt đột nhiên đến cảnh cáo quá rõ ràng. Cho dù nàng ấy biết lúc này không có người khác mới có thể tới nói những lời này, nhưng rõ ràng là biết được Sở Tuyên đã từng tới...

Nghĩ như thế nào cũng không thể là Sở Tuyên nói cho nàng ấy.

Là có người tản ra tiếng gió.

Khuôn mặt Sở Tuyên cứng lại, giật mình trong giây lát, ý thức được ý tứ trong lời nàng nói: "Ý nàng nói..."

"Sở đại nhân ở Ngô Tuân xa xôi nghe được chuyện, là nghe được bằng cách nào?" Nàng lạnh lùng nói.

Trên mặt Sở Tuyên cùng tồn tại vẻ tỉnh ngộ và vẻ kinh sợ.

"Sở Tuyên." Hoắc Kỳ nghiêng mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén, thanh âm trầm xuống: "Trẫm từng nói qua không sợ ngươi đoạt nàng ấy... Nhưng trẫm cũng đã nói với ngươi, việc này không thể khinh thường, nếu ngươi không muốn gây phiền toái cho nàng ấy thì cách Duyệt Hân điện xa một chút."

Tịch Lan Vi ngạc nhiên, nhìn về phía Hoắc Kỳ, không biết nên đặt câu hỏi như thế nào.

Tựa hồ... Ý trong lời nói là có người đã sớm phát hiện sự tồn tại của Sở Tuyên, chỉ là hắn vì để nàng an tâm dưỡng thai nên không nói với nàng, chỉ dặn dò Sở Tuyên.

"Rõ ràng Trương gia..." Sắc mặt Sở Tuyên trắng bệch. Hoắc Kỳ cười lạnh lùng: "Rõ ràng đã sớm lui khỏi triều đình? Nếu thật sự đơn giản như vậy, ngươi nghĩ trẫm sẽ để Lan Vi chịu phần thiệt thòi này sao?"

---------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Kỳ: Σ(っ °Д °;)っ có người tới...

Lan Vi: Trốn đi trốn đi!

Hoắc Kỳ: Σ(っ °Д °;)っ trốn chỗ nào a...

Lan Vi: Phía dưới giường phía dưới giường!

Hoắc Kỳ: Σ(っ °Д °;)っ căn cứ vào câu chuyện này, giường là để nằm ngủ, không thể trốn phía dưới...

Lan Vi: =_=||||| vậy thì sau bình phong!
Bình Luận (0)
Comment