Làm Phi

Chương 148

Edit: Mai Thái phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Ngày đầu tháng, không thể nhìn thấy ánh trăng, nhưng bầu trời đầy sao cũng hết sức sáng ngời. Coi như là một phen cảnh đẹp. Lúc này Tịch Lan Vi lại hoàn toàn không có tâm tư đi xem, ngồi ở trên bộ liễn, càng nghĩ càng cảm thấy việc này không đúng, tất nhiên là có người ở giữa giở trò quỷ. Rồi lại không biết là ai, lại càng không biết nguyên nhân.

Người trong cung ghen ghét nhau, trừ việc xa lánh nhau, hạ độc là việc thường có. Nếu không nữa thì, cũng nên phóng chút bò cạp độc, rắn độc, các độc vật linh tinh, mới có thể dồn người vào chỗ chết, dùng châu chấu làm gì?

Còn nữa, nhóm tú nữ vào cung hai tháng, nếu lo lắng sau này các nàng được sủng ái leo lên cũng nên xuống tay từ sớm, hiện tại dùng châu chấu này là có ý tứ gì?

Cô nương được nàng trấn an hôm nay... Lại có tư sắc bình thường, tuổi nhỏ như vậy, Hoắc Kỳ không có khả năng tuyển nàng ấy vào cung, tội gì phải đặc biệt dọa nàng ấy...

Tịch Lan Vi ôm đầy bụng khó hiểu tới Dĩnh Thục cung. Nơi này là cung thất bên ngoài hậu cung, trước cửa cung có vẻ an tĩnh một chút. Bước vào cửa cung, trong cung cũng không hoảng loạn như nàng tưởng tượng, ngược lại rất tĩnh mịch.

Ngoại trừ tiếng dế kêu trên đầu cành, lại không tìm được chút động tĩnh nào.

Nữ quan vừa mới đi bẩm báo cầm đèn cung đình dẫn đường cho nàng, ven đường ngẫu nhiên có gặp mặt các cung nhân khác, toàn bộ đều thối lui đến một bên nói: "Huệ phi phu nhân vạn an."

Tịch Lan Vi giữ vững hơi thở một đường đi đến, ở hành lang gấp khúc quẹo trái quẹo phải, cuối cùng cũng tới trước một dãy cung thất.

Toàn bộ dãy phòng đều được thắp đèn, qua cửa sổ giấy lộ ra một mảnh sắc vàng ấm áp. Trước mỗi cửa phòng đều không có cung nhân, chỉ có một chỗ, trước cửa có chừng năm sáu cung nữ.

Tới đây không cần cung nữ kia chỉ dẫn thêm, nàng đi thẳng qua, nhìn nhìn bên trong, hỏi: "Như thế nào rồi?"

"Đã không còn đáng ngại." Nữ quan đứng đầu khom người trả lời, ngừng lại một chút, nói kĩ càng tỉ mỉ hơn một chút: "Thái y tới xem qua, bệ hạ cũng hạ chỉ cho ngự y tới, toàn bộ nói chỉ là bị kinh hách, nghỉ ngơi tốt mấy ngày thì không có việc gì."

Tịch Lan Vi gật đầu một cái, hơi an tâm, cất bước vào trong phòng.

...

Tú nữ kia được cung nữ hầu hạ uống thuốc, trong phòng nhàn nhạt mùi thuốc. Nàng ta thấy Tịch Lan Vi tiến vào, tất nhiên là muốn xuống giường hành lễ, Lan Vi vội bước nhanh vài bước chặn lại: "Ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt là được."

"Tạ phu nhân..." Nàng ta thấp giọng lên tiếng, nằm trở về, nhìn Tịch Lan Vi, hai mắt vô thần.

"Biết ngươi sợ hãi, bổn cung đến xem."

Nàng miễn cưỡng cười, ngừng một chút lại nói: "Ta thấy trong viện cũng không có châu chấu, có lẽ là do tràng huyên náo tối hôm qua còn lại mấy con bay vào phòng thôi. Ngươi cũng đừng quá sợ hãi, tịnh dưỡng thật tốt, nếu có yêu cầu gì, ngươi trực tiếp đi Dực Tường cung tìm bổn cung là được."

Nàng nói rất hiền lành, là phi tần chấp chưởng cung quyền, lại lớn hơn tú nữ này vài tuổi, nghe rất có phân lượng.

Tú nữ kia gật đầu một cái, thoáng lộ chút ý cười, gật đầu đáp: "Vâng... Tạ ơn phu nhân."

Trừ trấn an ra, tất nhiên cũng không quên hỏi một câu trước đây có phát sinh chuyện gì hay không, hay là trên người có phải mang theo đồ vật có mùi vị cổ quái gì hay không, mới trêu chọc châu chấu bay đến. Tú nữ kia tỉ mỉ nhớ lại một lần, lắc đầu nói: "Hẳn là không có", cung nhân Cung Chính Tư thu thập quần áo hôm nay nàng ta đã dùng, túi thơm đang dùng, trâm cài đang mang, cùng nhau trình đến trước mặt Tịch Lan Vi, cũng nói chưa phát hiện ra cái gì đặc thù.

Rồi sau đó, Tịch Lan Vi không yên tâm, tự mình kiểm tra từng cái một lần, xác thực đều là mùi hương nữ tử thường dùng mà thôi, đừng nói "Cổ quái", ngay cả hương liệu trân quý cũng không có, hương hoa nhài vô cùng đơn giản mà thôi, tuyệt không có khả năng đặc biệt trêu chọc đến châu chấu.

...

Sự tình càng thêm kì quái. Khi nàng ra khỏi phòng, Tịch Lan Vi đi ngang qua các phòng ngủ đều nghe thấy trong phòng có tiếng nói nhỏ khe khẽ. Có thể thấy được, là nhóm tú nữ trải qua việc kia nhiều lần như vậy đã khó có thể yên giấc.

Tịch Lan Vi thở dài, phân phó Thu Bạch triệu mọi người đến chính điện ngồi một lát. Không quá một khắc mấy chục người đã tề tụ, tuy là hoàn toàn bị kinh sợ, nhưng vẫn rất chú ý đến trang dung.

Tịch Lan Vi yên tĩnh trong chốc lát, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

"Từ thị bị kinh hãi, đợi sau khi nàng ấy điều dưỡng tốt, trong cung sẽ tự an bài người đưa nàng ấy về nhà." Lan Vi khẽ xoa huyệt Thái Dương, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu: "Trong việc này có rất nhiều cổ quái, bổn cung vào cung cũng đã mấy năm, chưa từng gặp qua. Tạm thời chư vị đừng nóng nảy, nếu thật sự huyên náo như vậy một lần nữa... Vậy thì đành phải để mọi người về nhà, để phòng ngừa lại xảy ra việc lớn gì."

Lời vừa nói xong, ngược lại sắc mặt của mọi người trắng bệch, rõ ràng là cảm thấy so với việc bị châu chấu làm sợ tới mức không thể sống an ổn hàng ngày, thì không được điện tuyển mới càng đáng sợ hơn.

Tịch Lan Vi cũng biết, các nàng đều đã chuẩn bị rất lâu.

...

Không hề nhiều lời với bất kì kẻ nào, nàng ngồi trên bộ liễn, vẫn theo con đường cũ trở về Dực Tường cung. Trên đường, nàng nhịn không được mà đánh giá khắp mọi nơi, thật sự hy vọng có thể tìm được có chỗ nào đó không đúng, lại không hề có kết quả.

...

Trong lo lắng đề phòng, một đêm khó ngủ, Tịch Lan Vi nằm trên giường trằn trọc. Nàng cố gắng không gây ra tiếng, nhưng vẫn kinh động đến Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ duỗi tay nhấn nàng một cái: "Đừng lăn lộn."

"..." Nàng ở trong lồng ngực của hắn mà tránh đi, thần sắc có vẻ đau xót: "Nghĩ đến lúc này có khả năng Dĩnh Thục cung lại bị châu chấu bay bao trùm..."

Vì thế hắn nhàn nhạt tiếp lời: "Một phu nhân như nàng cũng không thể giúp đỡ bắt châu chấu được."

Nói ngắn gọn, có châu chấu hay không có châu chấu đều chờ hừng đông lại nói tiếp, hiện tại khiến cho bản thân ngủ không yên... Đây thật sự gọi là "Lo sợ không đâu".

Tịch Lan Vi khẽ giật khóe miệng, muốn phản bác lại lời của hắn lại không biết nói cái gì, đành phải nhắm mắt: "Vậy thần thiếp ngủ đây."

"Ừ, ngoan." Hoắc Kỳ vừa lòng mà khẽ cười một tiếng, ôm nàng chặt hơn một chút, không nóng không lạnh mà tiếp tục nói một câu: "Đừng sợ, vi phu ôm nàng ngủ."

"..." Tịch Lan Vi muốn ngẩng đầu trừng mắt với hắn, nhưng bị hắn ôm quá chặt mà không thể làm gì được, góc độ không đúng.

...

Sáng sớm khi rời khỏi giường, ánh mặt trời đã chiếu hết nửa căn phòng. Tịch Lan Vi xoa xoa mắt, cảm thấy mi mắt nặng trĩu.

Nàng chống thân thể trên giường, tay sờ soạng một chút, chạm vào một tờ giấy Tuyên Thành. Cầm lấy nhìn nhìn, trên đó ghi một vài chữ ít ỏi: "Đừng gấp, nếu có việc gì, truyền lời đến Vĩnh Duyên điện."

Là nàng có vẻ quá hoảng loạn, đến nỗi ngay cả hắn cũng không yên tâm, để cho nàng trực tiếp sai người bẩm báo lúc lâm triều cũng được, miễn cho nàng lo lắng sợ hãi.

Tịch Lan Vi thở phào, lấy lại bình tĩnh, gọi cung nhân tiến vào hầu hạ rửa mặt như thường lệ.

Vừa tùy ý để Thanh Hòa và Tiểu Sương đùa nghịch mái tóc dài của nàng, vừa cảm giác như đang treo lơ lửng, sợ lúc này lại có cung nhân của Thượng Nghi cục hoặc là Cung Chính Tư vội vội vàng vàng tiến vào nói với nàng rằng Dĩnh Thục cung lại có châu chấu.

May mà không có, an an ổn ổn mà rửa mặt chải đầu, nàng nghỉ một lát, đi chính điện, theo lẽ thường nghênh đón các phi tần thỉnh an.

"Huệ phi phu nhân vạn an." Các phi tần vấn an theo thứ tự có khí sắc rất tốt, chứng tỏ bọn họ không lo âu trắng đêm như nàng.

Mọi người cứ câu có câu không mà tán gẫu, trong khi nói chuyện phiếm, Tịch Lan Vi không nhịn được mà nghiêng tai lắng nghe có cung nhân tiến đến hay không, chính mình cũng cảm thấy bản thân đã quá khẩn trương.

Không quá hai khắc, nhóm cung tần lục tục thi lễ cáo lui. Bạch Tiệp dư cố ý rời đi chậm một chút, sau khi trong điện an tĩnh lại, thanh âm thở dài khổ sở: "Chắc là phu nhân cũng cảm thấy việc này không đúng. Phu nhân đừng lo lắng quá mức... Hiện nay chưa rõ ràng đến tột cùng là như thế nào, phu nhân vì vậy mà tổn hại thân thể, thật không đáng."

Lời nói này cũng rất có lý, tú nữ an ổn tất nhiên quan trọng, nhưng nàng cũng còn có Đế cơ phải chăm sóc. Tịch Lan Vi gật đầu, cũng thở dài: "Đa tạ Tiệp dư. Bổn cung cũng biết đạo lý này, chỉ là ngẫm lại việc bên kia... Lại thật sự khó mà an tâm được."

...

Đến sau khi nàng dùng xong điểm tâm thì cung nữ của Dĩnh Thục cung mới đến truyền lời. Vừa thấy người tới, Tịch Lan Vi suýt nữa giận mắng người, chuyện lớn như thế sao trì hoãn đến tận bây giờ?

Cũng may người nọ bẩm báo làm nàng cảm thấy vui mừng hơn một chút. Đêm qua, trong Dĩnh Thục cung lại không xảy ra chuyện, sáng nay các nơi cũng đều sạch sẽ. Các nàng cố ý đợi một buổi sáng, vẫn không thấy có châu chấu bay tới.

Thoạt nhìn... Là không có việc gì.

...

Tịch Lan Vi buông lỏng khẩu khí, cuối cùng cũng có thể khẽ buông ý cười. Chỉ cần không có việc gì... Mặc kệ là nhanh chóng điện tuyển hay đơn giản là không tuyển chọn, đều để cho các nàng nhanh chóng về nhà cho thỏa đáng, bằng không, lại cảm thấy còn sẽ nháo ra việc không an ổn gì nữa.

Tịch Lan Vi ở trong sân bình tâm tĩnh khí, trên tay chậm rãi gọt sạch một quả táo, nàng nhìn nhìn, lại không muốn ăn uống gì.

Đang muốn ném đi, con hươu bên cạnh với ánh mắt trông mong đã lâu nâng chân lên chạm vào nàng, trong đôi mắt đen nhánh có hai chữ: Cho ta.

Vì thế nàng cắt thành từng miếng mà đút cho nó, nó ăn một miếng, chạy về đưa cho hươu mẹ một miếng, lại tự mình ăn một miếng...

Bất tri bất giác quả táo trên tay Lan Vi bị cắt đến chỉ còn hạt, tùy tay ném tới cái mâm không bên cạnh. Mới vừa ném xuống, liền nghe phía sau có người trầm giọng cười nói: "Rốt cuộc cũng cho ăn xong rồi."

"..." Nàng trầm mặc, quay đầu lại nhìn hắn, oán trách nói: "Bệ hạ nhìn bao lâu rồi? Sao không lên tiếng."

"Nhìn nàng mất hồn mất vía, lại cầm dao, sợ nàng kinh ngạc xoay người đâm ta." Hắn cười nói một câu, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng: "Không phải không có việc gì sao? Sao còn mặt ủ mày ê như vậy. Một lát ta hạ chỉ, dựa vào cớ này, miễn điện tuyển, để cho từng người các nàng trở về nhà đi."

"Vâng!" Tịch Lan Vi vội vàng gật đầu, biểu hiện đồng ý.

...

Dựa vào đầu vai Hoắc Kỳ, tạm thời gác bất an của mấy ngày nay xuống, Tịch Lan Vi nhắm mắt, cầu nguyện không nên xảy ra chuyện gì nữa mới tốt, để từng người các nàng an an ổn ổn mà trở về.

Chỉ là trời không chiều lòng người.

Tiếng bước chân dồn dập kia đã đủ để cho nàng vừa nghe thì tâm đã bị treo lơ lửng, ngước mắt nhìn qua, cung nữ ở xa xa chạy tới cách vài bước mới phát hiện Hoàng đế cũng đang ở đây, bỗng dưng dừng chân, cúi người quỳ xuống, vô cùng hoảng sợ mà bẩm báo: "Bệ hạ, phu nhân... Lại, lại xảy ra việc tối hôm qua, là Trì thị và Tần thị, cũng là lúc dùng bữa..."

Lại là lúc dùng bữa bị châu chấu bay tới.

Lời này làm trong lòng Tịch Lan Vi đặc biệt lạnh lẽo: Trì thị và Tần thị...

Không phải chính là hai tú nữ hôm qua đuổi theo nàng, nói chuyện với nàng sao?
Bình Luận (0)
Comment