Edit: Nguyên Đức phiBeta: Huệ Hoàng HậuMùng sáu tháng chạp, gió lạnh thổi quét Trường Dương, chạng vạng tuyết lại lả tả rơi xuống. Bông tuyết bị gió cuốn không hề mềm mại, sắc bén như dao nhỏ cứa qua da người. Cung nhân cũng vô thức bước nhanh chân hơn, cẩn thận kéo tay áo che đậy thân thể, cảm giác bị tuyết rơi trúng thật không dễ chịu.
Tịch Lan Vi yên lặng thưởng thức canh bồ câu, tay nghề của Thanh Hoà xưa nay đều rất tốt, canh thơm mà không ngấy, uống vào cảm giác cực kì thoải mái.
"Đã sắp đến ngày mùng tám tháng chạp". Thu Bạch ngồi bên cạnh nhẹ nhàng cười nói: "Đã sắp đến ngày mùng tám tháng chạp rồi, nô tỳ thật ngóng trông uống cháo mùng tám tháng chạp".
Tay Tịch Lan Vi đang cầm thìa chợt run lên.
Cháo mùng tám tháng chạp...
Một đời trước vào ngày mùng tám tháng chạp mỗi năm nàng đều sẽ tự mình xuống bếp làm gì đó. Trước mắt hiện lên hình ảnh, năm đó nàng vừa gả cho Hoắc Trinh không lâu, chưa đến chạng vạng Hoắc Trinh đã đến phòng nàng, cùng nàng dùng cháo. Năm tiếp theo nàng sai người đem cháo đến phòng Hoắc Trinh, sau đó hắn lại đến phòng thiếp thất.
Nàng khẽ nhăn mày, mỗi lần nhớ đến những chuyện xảy ra ở kiếp trước đều không khống chế được tâm trạng. Lắc lắc đầu, năm nay trong cung sợ là tâm tình thưởng thức dịp này cũng không có.
Bởi vì, đêm nay...
Vừa đến giờ Tý các cung đã bắt đầu nghỉ ngơi, ngay cả hoàng đế không triệu cung tần cũng đã xem xong tấu chương, đi ngủ. Trong không gian yên tĩnh đột nhiên lại văng vẳng tiếng ồn ào, đèn các cung đều sáng lên, trong đêm tối, hoàng cung bỗng thắp lên vô số ánh sáng.
Không biết là có chuyện gì, cung nhân Y Dung Uyển đều ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an. Tịch Lan Vi khoác áo choàng ra cửa, vừa vặn đụng phải chủ vị Hân Chiêu dung, vội vàng cùng Thu Bạch và Thanh Hoà hành lễ: "Thỉnh an Chiêu dung nương nương".
Mày Hân Chiêu dung cũng nhíu chặt, bộ dáng hơi vội vã, thấy Tịch Lan Vi vừa tới vội nói: "Bổn cung đi Kỳ Ngọc cung một chuyến, hài tử của Đỗ thị sợ là..."
Hân Chiêu dung đột nhiên im bặt, không nói thêm gì nữa. Dù đã sớm biết ngày này, Tịch Lan Vi vẫn không khỏi thở dài một hơi.
Chuyện lớn liên quan đến hoàng duệ, chủ vị các cung không phải chỉ cần biểu lộ một chút quan tâm là đủ. Tịch Lan Vi biết ý tứ của Hân Chiêu dung, liền đi cùng với nàng ta, còn mượn dùng noãn kiệu của nàng ta.
Dọc theo đường đi, Hân Chiêu dung đều cau mày, bàn tay nắm chặt lấy ống tay áo, xem ra là thật sự lo lắng.
Tịch Lan Vi cảm thán, Hân Chiêu dung thật có thiện tâm. Chớ trách nàng cho dù biết trước vẫn thờ ơ, phi tần hậu cung, chỉ sợ ai cũng ngóng trông đứa nhỏ này của Đỗ thị tốt nhất là không thể sinh hạ.
Trong Kỳ Ngọc cung đã là đèn đuốc sáng trưng, cung nhân ra ra vào vào cùng y nữ đều bận rộn đến không rảnh để vấn an, báo cáo, nhưng bận rộn như thế càng làm cho mọi người biết rõ tình huống của Đỗ thị.
Nhìn thấy rõ mặt thái giám đứng ở cửa Dụ An điện, hơi thở Hân Chiêu dung khẽ trầm xuống: "Bệ hạ đang ở đây".
Tất nhiên là ở, nói như thế nào đứa nhỏ này cũng là của hắn.
Đi qua ngạch cửa đã thấy hơn nửa phi tần đều ở đây, những người chưa tới là những người ở cung điện hơi xa một chút. Trong điện cũng có mấy người đang quỳ, trông giống như cung nhân Dụ An điện. Tịch Lan Vi chỉ vờ như không thấy, cùng Hân Chiêu dung tiến lên hành lễ, thanh âm thỉnh an của Hân Chiêu dung có chút không ổn: "Thỉnh an bệ hạ".
"Miễn." Một tay hoàng đế đang day day trán, thần sắc âm trầm không thôi. Trong lòng Hân Chiêu dung cùng Tịch Lan Vi căng thẳng, yên lặng không lên tiếng mà thối lui đến một bên ngồi xuống.
Mọi người đều yên lặng, từ Cảnh Phi Trương thị chấp chưởng phượng ấn đến phân vị thấp nhất - hai vị Thải nữ đều cúi đầu không nói, mấy vị phi tần xưa nay nhát gan thậm chí khẩn trương đến ngực phập phồng một cách lộ liễu, vẻ mặt thì giống như hoàng đế sẽ xử lý các nàng đến nơi vậy.
Hoàng đế im lặng thật lâu không nói gì, trong điện vẫn luôn an tĩnh. Cảnh Phi ở bên cạnh quan sát đến thần sắc hoàng đế, rốt cuộc vẫn mở miệng trước, mang theo hai phần giận mắng mấy cung nhân kia: "Biết bên ngoài tuyết đang rơi còn dám để Đỗ Mỹ nhân đi ra ngoài!"
Nghe nói là khi đi ra bên ngoài thái giám nâng kiệu bị trượt chân, Đỗ thị bị ngã nên mới động thai khí. Mấy cung nhân liên tục dập đầu cáo tội, cung nữ phục sức tươi sáng thanh âm nức nở không ngừng giải thích, nói là Lục Quỳnh Chương sai người tới nói gì đó, Đỗ thị liền lập tức muốn đi gặp nàng ta, khuyên cũng khuyên không được, cuối cùng mới xảy ra chuyện như vậy.
Không ai không chú ý đến Lục Quỳnh Chương đột nhiên quỳ xuống, ánh mắt Tịch Lan Vi vẫn không rời khỏi cung nữ kia.
Cung nữ quỳ rạp trên đất, làn váy có vài vết ố dơ, có lẽ là do vội vàng đi trong tuyết. Thoạt nhìn nàng ta không có gì đáng ngại, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy hai vết rách rất ngay ngắn, giống như bị vật sắc nhọn cắt qua. Miệng vết rách còn có một vài vệt đỏ, đặc biệt nổi bật trên nền bẩn màu xám.
Cổ chân nàng ta có máu?
Thần sắc Tịch Lan Vi ngưng tụ, hơi thở hơi chậm lại, lúc này mới nhìn về phía Lục Quỳnh Chương đang kinh hãi đến không nói nên lời.
Dung nhan Lục Quỳnh Chương cũng không xuất sắc gì, lúc này khuôn mặt lại vì cả kinh mà trắng bệch, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy nói: "Thần thiếp...thần thiếp không có sai người đến. Thần thiếp biết Đỗ Mỹ nhân đang có thai, tuyệt sẽ không lấy hoàng duệ ra mạo hiểm".
Biết tội danh không nhỏ, Lục thị thật sự sợ hãi, một câu tiếp một câu mà nói, vừa hỗn loạn lại kinh hoảng. Lại bởi vì sợ hãi, thanh âm cao hơn ngày thường một chút, Cảnh Phi nghe được, mặt hiện ra vẻ phiền chán, phất tay ý bảo nàng ta im lặng.
Bên kia Lục thị nghẹn lời, bên này cung nữ lại mở miệng, cũng là vội vàng giải thích: "Việc đã đến nước này, sao Quỳnh Chương nương tử lại không chịu thừa nhận. Thái giám kia rõ ràng là chưởng sự bên người nương tử."
Để chắc chắn mọi việc, Cảnh Phi nhíu chặt mày, sai người đi tra lại ghi chép về các cung nhân lui tới. Một lát sau liền có kết quả, xem ra cung nữ này không hề nói dối.
Tội danh này cơ hồ là đã định.
Tịch Lan Vi nhìn về phía Lục Quỳnh chương lần thứ hai. Nàng ta thật sự là một kẻ không có tâm kế, lúc này mới nói mấy câu mặt nàng ta liền xám như tro tàn, đôi tay chống trên mặt đất, ngón tay không kìm được mà run rẩy, giải thích cũng không giải thích nổi, bộ dáng hoàn toàn nhận mệnh.
"Bệ hạ...Thần thiếp oan uổng..." Bất động nửa ngày, Lục Quỳnh Chương mới nói ra một câu không có ích lợi gì. Nàng ta nói chưa dứt câu thái y đã từ trong tẩm điện đi ra, tầm mắt mọi người lập tức đều nhìn qua.
"Bệ hạ." Thái y cúi người hành lễ, thời điểm bẩm báo đầu cũng không dám nâng lên một chút: "Thần vô năng..."
Hài tử không xong.
Trong điện thổn thức một hồi, thái y lại nói: "Mỹ nhân nương tử sợ là cũng..." Hoãn khẩu khí, thái y lựa lời một chút "Không biết có thể tỉnh lại hay không."
Thần sắc hoàng đế không có quá nhiều thay đổi, một phần thống khổ nơi đáy mắt thoắt cái liền biến mất không còn tăm hơi. Hắn nâng nâng đầu, lạnh lẽo ra lệnh: "Ban chết cho Lục thị. Cung nhân Dụ An điện, toàn bộ đánh chết."
"Bệ hạ" Nghe được ý chỉ, nhất thời ánh sáng trong mắt Lục thị mất hết, chớp mắt một cái liền xụi lơ trên mặt đất, tùy ý để cung nhân kéo nàng ta ra khỏi điện.
Rượu độc... Sợ là chỉ có thể làm phiền cung nhân giúp nàng ta uống vào.
Hết thảy đều xảy ra nhanh như vậy, những người có liên can bị xử lí thế nào xem ra cũng đã có kết quả. Cung nữ vừa bẩm báo khi nãy, sau một khắc ngây ngốc liền phục hồi tinh thần, dập đầu liên tục cầu xin: "Bệ hạ, Mỹ nhân nương tử vẫn chưa đi, vẫn cần người ở bên cạnh chăm sóc. Nô tỳ đã đi theo hầu hạ nương tử từ nhỏ, cầu xin bệ hạ đợi nương tử tỉnh lại hoặc là... đến lúc đó hãy xử tử nô tỳ."
Lời này cũng đủ trung thành, hầu hạ bên người từ nhỏ thì quan hệ luôn rất thân thiết, Tịch Lan Vi tin tưởng nếu đổi lại là nàng, Thu Bạch và Thanh Hoà nhất định cũng sẽ như vậy. Có điều nhìn cung nữ trước mắt này, nàng vẫn ẩn ẩn cảm thấy... Cung nữ này chẳng qua là đang cầu tình vì bản thân mà thôi, có thể hoàng đế sẽ niệm tình nàng ta trung thành mà tha nàng ta một mạng.
Hoàng duệ đã mất, Đỗ thị thì chưa biết sinh tử ra sao, cung nữ này lại ngữ khí thê lương, rốt cuộc hoàng đế gật đầu đồng ý. Nàng run run rẩy rẩy mà đứng lên, nhẹ nhàng thối lui đến một bên. Lông mi Tịch Lan Vi khẽ chớp, ánh mắt dừng lại ở giày thêu của nàng ta.
Hoàng đế đi vào tẩm điện thăm Đỗ thị, phi tần ngồi đợi trong chốc lát liền có người thỉnh chỉ muốn vào điện thăm.
Có vài người được đi vào như nguyện, lại có vài người bị chắn lại ngoài điện. Tịch Lan Vi im lặng hồi lâu, rốt cục đề bút viết: "Thần thiếp cũng từng ở cùng một cung với Đỗ Mỹ nhân vài ngày, mong Hoàng thượng chấp thuận cho vào thăm viếng."
Giấy mỏng được truyền vào trong phòng, một lát sau cung nhân khom người tới thỉnh.
Tịch Lan Vi đứng dậy khẽ phúc thân hành lễ với Cảnh Phi, phụng chỉ vào trong.
Trong tẩm điện, ánh sáng yếu ớt từ nến toả ra làm người ta cảm giác có chút áp lực. Cung nhân dọn dẹp đệm giường bị dính máu xong đi ra ngoài, thấy Tịch Lan Vi tiến vào liền lùi sang một bên, khẽ phúc thân hành lễ với nàng, đợi nàng đi khỏi mới tiếp tục thối lui ra ngoài.
Tịch Lan Vi đến cách mép giường vài bước, nhìn thấy nữ nhân đã từng khoẻ mạnh hiện giờ lại không chút sinh khí nằm bất động trên giường. Trên mặt trên môi nàng ta đều không có một chút huyết sắc, an tĩnh nằm đó, làm cho người nhìn thấy cảm giác được nàng ta đã không còn nhiều thời gian.
Hoàng đế ngồi trước giường, thần sắc nặng nề không biết đang suy nghĩ gì. Tịch Lan Vi lẳng lặng hành lễ, nhẹ nhàng đến gần Đỗ thị nhìn kĩ một chút.
Tay nàng ta đặt trên chăn gấm, có vẻ nhu nhược vô lực. Móng tay được chăm sóc rất tỉ mỉ lại có một cái bị gãy, phía trên còn có vết máu, có lẽ do cào vào da thịt gây ra.
Tịch Lan Vi nghe nói, khi nàng ta trở lại Dụ An điện đã đau đến ngất, vết máu này...
Rất nhanh tầm mắt nàng bị một vật màu xanh biếc thu hút.
Đó là một đoạn chỉ thêu, hình như là bị mạnh bạo kéo đứt. Sau khi tách ra khỏi móng tay, màu sắc sặc sỡ ấy cuốn lấy đôi mắt Tịch Lan Vi, như đang muốn nói gì đó với nàng.
Nàng không tự chủ được mà nhìn về phía giày thêu của cung nữ kia lần thứ hai.
Cung nữ đút thuốc cho Đỗ thị, mặc dù ở trước mặt hoàng đế nhưng vẫn thút thít, giống như vô cùng thương tâm. Tịch Lan Vi chỉ đứng cách đó hai bước, có thể nhìn thấy hoạ tiết hình dáng giày thêu rất rõ ràng.
Đế màu lam nhạt, phía trên thêu mấy đoá hoa trông vô cùng kiều diễm, phiến lá màu xanh biếc lại có đoạn chỉ bị đứt, làm cho một đoạn xổ ra, cực kì chói mắt.
Tịch Lan Vi hồi tưởng lại tình huống được nghe nói lúc đó, nói là một thái giám nâng kiệu phía sau đột nhiên trượt chân, cả noãn kiệu ngã chúi xuống, bụng Đỗ thị bị đập trúng cho nên mới đẻ non.
Tịch Lan Vi cười lạnh một hơi, bước đến dùng sức cầm tay cung nữ kia bức nàng ta quay người lại.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương cũng nghe được thanh âm nghi hoặc của hoàng đế: "Lan Vi?"