Edit: Huệ hoàng hậuBeta: Sutháiphi"À... " Hoắc Trinh nhìn Tuyên Thất Điện, rồi lại quay đầu về, thanh âm lại trầm thấp thêm hai phần. "Nghe nói ngươi vào cung hai tháng rồi, bây giờ mới được gặp hoàng huynh, nhanh như vậy đã khiến cho hắn để tâm sao?"
Trong ngữ điệu tỏ vẻ không tin. Ai cũng biết phi tần lục cung không ai có bản lĩnh làm cho hoàng đế để tâm. Ở trong cung, cái gì cũng không thiếu, muốn gì đã có lục thượng cục chu toàn, bị bệnh thì có Thái Y Viện chịu trách nhiệm. Cho nên việc ban thuốc này tuy là nghe không lớn, nhưng hiện giờ ở hậu cung cũng thật sự hiếm thấy.
Lan Vi cũng lười giải thích nhiều cùng hắn, khẽ cười, cất bước đi xuống dưới.
Cũng không biết Hoắc Kỳ đoán được ý tứ nàng hay là chó ngáp phải ruồi, mùi của thuốc kia thật sự nhạt đến mức như không ngửi thấy gì. Lan Vi biết đó là Kim càng tán trị thương cực tốt, khó chế, khó tìm. Do phụ thân chinh chiến nhiều năm, trên người nhiều vết thương nên trong nhà thường xuyên phải chuẩn bị, cho nên nàng mới có thể biết được.
Tất nhiên là nàng muốn "phụng chỉ" dưỡng thương cho tốt, nhưng bị thương không nặng, nhất thời cũng không nỡ lấy thuốc này ra dùng, cứ cất đi không đề cập tới.
Sinh thần Đại tướng quân Tịch Viên vào hai mươi tám tháng sáu, Hoắc Kỳ cho phép Lan Vi về nhà thăm viếng vào ngày hai mươi sáu tháng sáu, ngày hai tháng bảy hồi cung.
Khác với việc Tịch Lan Vi được thị tẩm, thị tẩm ở hậu cung giống như phù dung sớm nở tối tàn. Từ hôm thị tẩm về tới nay nàng chẳng gặp lại hoàng đế, mà ngay cả tấn phong theo lệ cũng không có. Nhưng chuyện thăm viếng thì khác biệt, trong cung phi tần rất nhiều, phi tần có thể về nhà thăm viếng nếu không phải được sủng thì cũng là địa vị cao. Tịch Lan Vi mới vào cung hai tháng, xưa nay lại không được hoàng đế sủng ái... Có thể được "Thù vinh" này thật sự là kỳ quái.
Ý chỉ đưa đến Vân Nghi các chưa được nửa canh giờ, tin này đã truyền khắp toàn bộ hậu cung. Khi đó Tịch Lan Vi đang thảnh thơi phẩm một ly trà Quân Sơn ngân châm, yên lặng nghe tiếng nói chuyện khe khẽ và cười nhẹ của Thu Bạch và Thanh Hòa ở ngoài cửa sổ.
Cứ mặc kệ hậu cung nghị luận đi, cũng chỉ là chuyện nhất thời, đợi nàng thăm viếng trở về, rất nhanh các nàng sẽ tự biết rõ là nàng vẫn không được sủng.
Trong lúc nhất thời, tâm tình nàng vô cùng thoải mái.
Sáng hôm sau, Tịch Lan Vi sớm rời giường trang điểm, nhưng không mặc cung trang long trọng, nàng chỉ chọn một bộ váy tay xòe màu cánh sen ngày xưa mang từ nhà vào. Quan sát mình trong gương một lúc, gương mặt thoáng qua ý cười.
Một đời trước đã cùng phụ thân âm dương cách biệt nhiều năm, một đời này lại vì xoay chuyển thế cục mà bất đắc dĩ ngỗ nghịch. Lúc này chúc thọ phụ thân là thật tình hy vọng phụ thân có thể trải qua sinh thần một cách thư thái.
Hoắc Kỳ không tự chủ được mà bắt đầu tính thời gian, tay lật qua thật nhiều bản tấu chương, phút chốc hoàn hồn mới phát giác ra nửa chữ cũng chưa xem vào. Hắn tự nhủ với bản thân, cảm thấy là bởi vì đã nhiều ngày vết thương cũ của Tịch tướng quân tái phát mà tâm thần không yên, không chỉ là hắn tâm thần không yên, văn võ bá quan cả triều cũng không ai không nghĩ đến.
Cứ thế cầm bản tấu chương trên tay lật qua lật lại nửa buổi, cuối cùng lại hỏi một câu: "Diên lệnh nghi xuất cung chưa?"
Viên Tự ngẩn ra, gật đầu đáp: "Vâng, đã xuất cung."
"Ừ...." Hoắc Kỳ gật đầu, bỗng trước mắt hiện lên vẻ mặt vui sướng của Tịch Lan Vi. Đó là niềm vui sướng chân thật, rõ ràng đập vào mắt hắn, dù nhất cử nhất động của nàng ngày hôm đó đều rất cẩn thận.
Mày nhăn lại, Hoắc Kỳ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Bởi vì nàng không nói được? Có vẻ không phải, việc này hắn đã biết từ sớm, mọi người cũng đều biết, không có gì kỳ quái.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nghĩ ra nguyên cớ, Hoắc Kỳ liếc nhìn Viên Tự một cái: "Viên Tự."
"Bệ hạ." Viên Tự khom người nghe lệnh, lại thấy hoàng đế trầm ngâm thật lâu, rồi châm chước nói, "Kỳ Ngọc cung này..."
Nhắc đến Kỳ Ngọc cung, hiện nay Viên Tự nghĩ đến trước hết tất nhiên là Vân Nghi các Tịch Lan Vi, một câu hỏi trước không phải cũng là nàng ta sao, mới vừa trở về thăm viếng.
Vì thế Viên Tự vái chào, tỏ ra rất hiểu ý mà hồi đáp một câu: "Thần đã đi Vân Nghi các hỏi qua, không có đại sự gì. Tuy Đỗ sung hoa không thích Diên lệnh nghi nhưng cũng không quá làm khó dễ, mấy ngày trước đây còn sai người tặng thuốc qua."
Hoắc Kỳ an tĩnh nghe xong, trong lòng an tâm một chút, sau đó ấn đường lại lập tức nhảy dựng: "Trẫm hỏi chuyện của Vân Nghi các sao?"
Nhất thời Viên Tự cũng không dám thở mạnh, cẩn thận quan sát thần sắc hoàng đế hồi lâu, thấy hắn không có ý phát giận gì nên không hành đại lễ tạ tội. Yên tĩnh chờ hoàng đế mở miệng, không biết rốt cuộc hắn muốn hỏi cái gì.
Hoắc Kỳ hồi tưởng lại xem mới vừa rồi mình muốn hỏi tiếp là hỏi cái gì? Cảm giác trong miệng nghẹn lại, giống như không có gì muốn hỏi.
Thôi thôi, nếu nghĩ không ra cũng không phải là đại sự gì, tóm lại là tuyệt đối không phải muốn hỏi chuyện về Tịch Lan Vi.
Hai mươi chín tháng sáu.
Gần trưa, ánh mặt trời lên xua tan đi khí lạnh sau cơn mưa, nước vẫn còn đọng trên mái ngói đỉnh điện. Hoa văn Thanh Long bị ướt nước trở nên sậm màu hơn một phần, giọt nước lăn xuống dọc theo bên sườn, treo trong chốc lát rồi "tách tách" một tiếng, nhẹ nhàng nhỏ giọt xuống mặt đất.
Đêm trước mưa to một trận nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe nói không ít quan viên quý tộc đi Tịch phủ dự tiệc mừng thọ của Tịch Viên bị mưa lớn chặn đường không về được. Có vài người cáo từ thật sớm, nhìn màn mưa, khẽ cắn môi mà đánh xe trở về, nhưng cũng có không ít người rời đi rất muộn. Lúc đó mưa đã lớn đến mức không nhìn rõ đường đi. May mà Tịch phủ đủ lớn, để vài nhóm khách khứa đến dự tiệc tá túc một đêm.
Điều này cũng khiến cho buổi lâm triều hôm nay có hơn phân nửa quan viên bởi vì chưa mặc quan phục mà phải dập đầu tạ tội...
Một trận mưa to qua đi, trên mặt đất khó tránh khỏi đọng nước, hơn nữa cũng không có đại sự gì cho nên Hoắc Kỳ rất là "hiểu lòng người" mà không gọi triều thần tiếp tục tiến cung nghị sự sau khi hạ triều.
Nghĩ tới bản thân cũng có thể nghỉ ngơi một ngày, ai ngờ mới vừa truyền cơm trưa, đã có thái giám vội vàng vào điện, biểu hiện một đường đi rất vội, trên vạt áo có chút vệt nước. Hắn ta khom người vái chào, trầm ổn bẩm báo: "Bệ hạ, Diên lệnh nghi hồi cung."
...Hồi cung?!
Hoắc Kỳ khẽ giật mình, quay đầu hỏi Viên Tự: "Hôm nay ngày mấy?"
Viên Tự trả lời chắc chắn không thể nghi ngờ: "Hai mươi chín tháng sáu..."
Về trước ba ngày?
Cái này nói ra cũng không có gì hiếm lạ, phi tần thăm viếng đa phần sẽ hồi cung trước hai ba ngày để tỏ lòng trung thành, nhưng việc này đặt ở trên người Tịch Lan Vi lại có chút kỳ quái. Hoắc Kỳ biết rõ thứ nhất là nàng không nghĩ tới tranh sủng, thứ hai là nàng đã phải trả giá điều gì mới được cơ hội thăm viếng này... Nàng lấy cái này để tỏ lòng trung thành?
Hoắc Kỳ nghĩ nghĩ rồi cười mỉa mai, mới vài ngày trước đây còn bày ra trò vì tẫn hiếu mà cầu kiến, quả nhiên vẫn là giả dạng.
Cũng coi như là nằm trong dự kiến, hậu cung tranh sủng không có thủ đoạn nào đáng ngạc nhiên. Nhưng hắn lại thấy có chút mất mác nói không nên lời, cảm giác như là có cái gì đó buồn bực ở trong lòng, làm hắn cảm thấy có chút không khoẻ.
"Đi truyền nàng ấy tới đây." Khẩu khí của hắn có một chút bực bội, hình như là không tự chủ được mà liền phân phó lời này. Rõ ràng cảm thấy lúc trước nàng đang diễn, lại vô cùng muốn chính miệng hỏi rõ để chứng thực.
Khi Tịch Lan Vi vào trong điện, các cung nhân đang bày món ăn. Nhận thấy được ánh mắt hoàng đế hướng lại đây, dưới chân khẽ dừng, rồi lại cất bước tiến lên hành lễ hạ bái như thường.
Hoắc Kỳ khẽ liếc nàng, một thân váy áo trắng xanh, vẫn giống như phong cách thanh nhã mà hai lần trước hắn thấy, nếu không cẩn thận nhìn thì còn không thấy được hoa văn sóng nước màu lục thêu trên đó. Búi tóc lại tinh xảo hơn rất nhiều so với lần trước vội vàng muốn tránh Việt Liêu Vương, nhưng vật trang sức trên tóc vẫn vô cùng đơn giản, trừ bỏ mấy trâm bạc tuyết văn dùng để cố định búi tóc, chỉ có thể tìm thấy một màu sắc duy nhất đó là bộ diêu san hô đỏ kia.
Nhưng dù chỉ có chút nhan sắc như vậy, ở trên người nàng cũng đã đủ rồi. Nhìn quen nữ nhân hậu cung châu ngọc đầy đầu, trang điểm như vậy xem qua tuy có vẻ đơn sơ, nhưng nhìn kỹ liền cảm thấy là điểm xuyết đúng chỗ, nhiều thêm một phần thì cầu kỳ mà thiếu mất một phần thì quá mờ nhạt.
Dù không thích nàng, rốt cuộc cũng phải thừa nhận nàng đúng là thiên sinh lệ chất*.
*trời sinh đẹp đẽChỉ là, trang điểm như vậy, nhìn thật sự không giống...
Hoắc Kỳ cười lạnh trong lòng, lại bình tĩnh hỏi: "Ngươi mặc như vậy đi mừng sinh thần phụ thân ngươi sao?"
Lan Vi còn đang quỳ trên đất, nghe hắn hỏi như vậy thì ngẩn ra. Tuy là không nhìn thấy thần sắc của hắn, cũng nghe không ra cái gì từ ngữ điệu, nhưng chưa cho đứng dậy đã trực tiếp hỏi chuyện, rất rõ ràng là thái độ không vui.
Muốn trả lời lại không thể nói lên tiếng, thoáng nhìn thấy cung nữ cầm bút giấy và nghiên mực đi tới, nàng đứng dậy, chấm bút dính mực, viết xuống: "Hôm qua là sinh thần của phụ thân, đã theo lễ mà trang phục lộng lẫy. Hôm nay đã qua sinh thần nên giản lược cho thoải mái."
Lan Vi gác bút, cung nữ trình lên cho hoàng đế xem. Hoàng đế nhìn lướt qua chữ viết nhỏ nhắn trên mặt giấy, cẩn thận khéo léo. Ánh mắt dời đến trên mặt Tịch Lan Vi, giọng nói mang theo một chút nghiền ngẫm: "Ngươi nói ngươi vì tẫn hiếu mới cầu kiến như vậy, là vì muốn về nhà thăm viếng?"
Lan Vi gật đầu, không biết vì sao hắn nhắc lại.
Hoàng đế lại nói: "Dù trẫm nói muốn phạt năm mươi trượng ngươi cũng vẫn phải đi về?"
Lan Vi căng thẳng toàn thân, im lặng, gật đầu lần thứ hai.
Hai lần thừa nhận khiến hoàng đế cười lạnh ra tiếng, ánh mắt liếc nhìn nàng có thêm ý lạnh, gằn từng chữ một hỏi nàng: "Vậy vì sao ngươi lại trở về sớm?"
"Thần thiếp..." Lan Vi giật giật miệng, nhìn về phía cung nữ bên cạnh, cung nữ lập tức lại đặt giấy bút trở lại trước mặt nàng. Lần này nàng lại chần chờ thật lâu, mày liễu nhíu lại, như đang suy tư đáp lại như thế nào.
Hoặc là làm thế nào để trả lời cho có lệ.
Vì thế cuối cùng trình đến trước mặt hoàng đế đó là một câu: "Sinh thần phụ thân đã qua, tất nhiên thần thiếp hồi cung hầu quân*."
*ý nói hoàng đếQuả nhiên, "Hồi cung hầu quân"
Quả thực tự mâu thuẫn với tất cả lý do mà nàng đã nói trước kia.
Các cung nhân lén nhìn nhìn, thấy biểu tình của hoàng đế bỗng trở nên có chút phức tạp, bọn họ đều nín thở không dám phát ra tiếng động. Qua giây lát mới thấy hoàng đế nâng tay lên chống đầu, tầm mắt vẫn nhìn Tịch Lan Vi, trong ánh mắt lộ ra mấy phần ngưng trọng, tuy dáng ngồi vẫn là bộ dáng tản mạn nhưng cũng đủ làm cho cả điện Tuyên Thất đều thấp thỏm lo âu.
"Lẽ ra trẫm không nên tin những lời nói của ngươi." Thật lâu sau, nghe được hắn chậm rãi nói ra một câu như vậy. Lại là khẩu khí nhàn nhạt, phảng phất mang theo tự giễu, "Lui ra đi."
Lan Vi gật đầu, hành lễ cáo lui. Lời nói trào phúng kia thật rõ ràng, nàng biết rõ trong lòng hoàng đế nghĩ như thế nào. Hắn cho rằng nàng hoàn toàn là người không đáng tin, khi hạ bái bên môi nàng thoáng qua một nụ cười nhạt, cũng không biết là do buồn cười hay là bất đắc dĩ.