Edit: Mị Đức tầnBeta: Huệ Hoàng hậuSau tết Nguyên Tiêu, hậu cung lại có một khoảng thời gian tốt đẹp. Bất luận là Hoàng đế hay Cảnh phi chấp chưởng phuợng ấn thì mọi thứ vẫn như một chén nước bình yên, Hạ Nguyệt không làm ra tiểu xảo gì nữa, Ngô thị đưa nàng ta tiến cung cũng yên lặng không một tiếng động.
Vì vậy mọi thứ đều an an ổn ổn, hoa thắm khoe sắc hồng trong mùa xuân, một trận gió nóng thổi qua, ngược lại mặt trời lên cao, ngày hè đã tới gần.
Tịch Lan Vi nhìn ra trước cửa sổ, thấy ánh dương chói mắt liền nhíu mày. Cảm thấy hè này chắc chắn sẽ vô cùng nóng bức, đời này có lẽ sẽ được đi tránh nóng. Cũng không bao lâu sau, ý chỉ đã hạ xuống, trong cung bận rộn, ngoài cung tông thân mệnh phụ cũng từng người ở trong phủ của mình mà chuẩn bị.
Hiện nay, Tuyên Thất điện bên kia lại không có động tĩnh gì...
...
Thời điểm Hoắc Kỳ đến Y Dung Uyển, Tịch Lan Vi đang ở trên giường nhỏ nghỉ ngơi.
Hai mắt nhắm lại, thần sắc uể oải. Ở trong cung của bản thân, tư thế có chút tùy ý nhưng vẫn tuyệt đẹp. Nàng nằm nghiêng trên giường, đai lưng bằng lụa màu xanh lá trúc, cổ áo có chút buông lỏng. Nhìn lại, có thể thấy rõ xương quai xanh gợi cảm, lại vừa vặn có chiếc hoa tai bích tỉ mân hồng rũ xuống, mơ hồ phủ lên. Làn da trắng nõn, hoa tai hồng hồng, trắng càng thêm trắng, hồng càng thêm hồng, đối lập như vậy thật sự quyến rũ mê người.
Trong phòng có đặt lu sứ to dùng để đựng băng giải nhiệt. Hoắc Kỳ đi qua xem, băng đã dùng hơn phân nửa, tạo hình mơ hồ, cố sức phân biệt nửa ngày mới nhìn ra nguyên bản là khắc hình con nai.
Nhìn lại Tịch Lan Vi ngủ ngon lành trên giường, đột nhiên muốn trêu đùa một phen, đi qua, cúi nhìn vào trong lu, quả thật có ít vụn băng.
***
Tịch Lan Vi ngủ có chút mê man lại thấy cần cổ chợt lạnh, tiếp theo, nước lạnh lẽo chảy xuống dưới, lại chảy tới đầu vai.
Cổ bị đông lạnh liền co rụt lại, cảm thấy khó chịu, nàng nhanh chóng mở mắt ra, nhưng khi thấy rõ trước mắt là ai thì không thể không nhịn xuống.
Nàng ngồi dậy, cắn cắn môi dưới gật gật đầu: "Bệ hạ."
Vẫn là không có chút âm thanh nào vang lên. Trị liệu cũng đã nửa năm, một chút khởi sắc cũng không có, lúc ban đầu nàng còn hơi sốt ruột, bị Hoắc Kỳ dỗ dành, bây giờ ngược lại là Hoắc Kỳ sốt ruột - nhưng vẫn tiếp tục đến dỗ dành.
"Ngủ thật ngon." Hoắc Kỳ ngồi xuống một bên, nhìn đầu vai nàng bị ướt -khối băng nhỏ kia đã tan hết trong quần áo nàng. Hắn cười, lại nói: "Mặt mày ủ ê như vậy, cảm thấy nóng quá sao?"
Tịch Lan Vi gật đầu, quả thật quá nóng. Nóng như vậy buổi tối ngủ không ngon, ban ngày lại buồn ngủ.
"Mấy ngày nữa sẽ lên đường đến Quân Sơn." Hoắc Kỳ đạm mạc cười nói: "Tông thân mệnh phụ đã nhận được thánh chỉ, trong cung cũng nên chuẩn bị là vừa."
Tịch Lan Vi gật gật đầu, muốn hỏi xem cung tần nào đi theo rồi lại không hỏi - hỏi rồi như thế nào? Cho dù chính mình không vui cũng không thể mở miệng mà ngăn cản, quá không thích hợp, hà tất biết sớm làm gì, không phải khiến bản thân ngột ngạt sao.
"Thời gian tránh nóng sẽ không ngắn, trọng thần trong triều cũng đi theo - phụ thân ngươi cũng đi." Hoắc Kỳ ngừng một chút, lại nói: "Ngươi muốn gặp hắn thì có thể gặp bất cứ lúc nào."
Cũng sắp đến sinh nhật phụ thân nàng.
...
Bốn ngày sau khởi hành, chuyến này đi cũng mất ba bốn tháng mới trở về, đương nhiên người đi theo sẽ không ít. Đoàn người xe đi ra từ Chu Tước môn, một đoàn thật dài. Tịch Lan Vi ngồi ở trong xe, nhấc rèm xe lên xem, chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh đỏ đen, dõi mắt cũng không thể thấy được điểm cuối.
Những phi tần đi theo là do Cảnh phi lên danh sách. Trừ bỏ mấy phi tần làm sai, hoặc là phi tần thấp đã lâu không được sủng hạnh, còn lại hầu như đều đi theo, lại đánh nghiêng đi chén nước đang yên bình.
Như thế cũng tốt, được sủng ái hay không cũng khoan nói, ngày hè nắng chói chang, không ai muốn ở lại trong cung chịu nóng.
...
Hành cung Quân Sơn ở phía bắc Trường Dương, non xanh nước biếc, phong thủy lại tốt. Chính vì vậy khi chọn Trường Dương làm đô thành, cũng đã sớm định chỗ này là nơi tránh nóng. Hành cung to cả vạn khoảnh, có đình đài lầu các, cũng có chỗ cưỡi ngựa săn thú.
Là một địa phương tuyệt hảo, nhưng đường đi thì có chút xa. Ước chừng khoảng năm ngày, đến buổi trưa mới nghe cung nhân bẩm báo đêm nay có thể tới nơi rồi.
Hoắc Kỳ tùy ý "ừ" một tiếng, lại hỏi vương thất Hách Khế tới chỗ nào rồi, thái giám đáp lời. Tay Tịch Lan Vi cầm bạch ngọc khẽ dừng lại: thiếu chút nữa đã quên... kiếp trước cũng có người Hách Khế đi cùng, như vậy... cưỡi ngựa...
Tâm nàng trầm xuống, có lẽ đời này không giống đời trước, hết thảy đều không thể nói trước, đi một bước tính một bước.
...
Mặt trời nghiêng về tây, sắc trời dần dần tối lại, bóng cây hai bên đường phố cũng có vẻ ảm đạm. Tịch Lan Vi nhìn Hoắc Kỳ, dịch người ngồi sát hắn, nắm tay hắn muốn viết chữ, lại bị hắn trừng mắt.
Tiếp theo, hắn rút tay về: "Làm gì? Lại muốn trở về?"
"...." Đương nhiên, ba bốn buổi ngày đều bị hắn triệu lại đây từ sáng sớm, đến gần lúc đi ngủ mới được thả về. Tới đây không có chuyện gì làm, ngồi nói chuyện phiếm lại sinh phiền toái. Luôn ngồi cả ngày như vậy, hắn không có gì không vui, nàng lại tự cảm thấy thật phiền a.
Đầu ngón tay tùy ý phủi đi tưởng tượng trong suy nghĩ, sau đó, nàng lại mạnh mẽ túm lấy tay hắn viết: "Sao bệ hạ lại bắt thần thiếp ở đây?"
Bắt?
Cách dùng từ này!
"Ngự y nói, đi xa mệt nhọc, khí hậu chưa thích ứng kịp không tốt cho cổ họng của ngươi." Hắn chống tay ngang trán, liếc nhìn nàng, nói năng tùy ý.
... Nào đến nỗi như vậy.
Tịch Lan Vi không phục, bĩu môi, đành phải nhẫn nhịn ngồi trở lại --- tuy thấy mình phiền nhưng hắn đã nói như vậy, nàng cũng sợ có sơ xuất, cũng ước gì có thể nhanh nói lên tiếng.
"Sắp tới rồi." Hoắc Kỳ cười cười, "Cả ngày đều ngồi, còn không chịu nổi chút lúc này?" suy nghĩ lại, hắn nói: "Bằng không làm một ván cờ?"
Bàn cờ được mang lên, viên trắng viên đen rơi xuống, lúc đầu tốc độ hạ cờ thật nhanh, sau đó càng ngày càng chậm.
Hoắc Kỳ cầm một viên màu trắng, dùng ngón tay vuốt ve, bỗng chốc nhíu mày, ngược lại cười khẽ: "Không tồi..."
Tịch Lan Vi nghiêng nghiêng đầu cười cười. Từ lúc bắt đầu, hắn vẫn không hề để ý, vì thế nàng dụng tâm ép sát từng bước, muốn có được đánh giá của hắn.
"Bệ hạ khinh địch." Nàng chấp bút viết mấy chữ trên giấy.
Hoắc Kỳ gật đầu thừa nhận, một câu "khinh địch là việc tối kỵ" còn chưa nói ra, xe ngựa đã dừng lại.
... Tới rồi?
Cũng sẽ không nhanh như vậy đã tới rồi chứ?
Màn xe bị vén lên, hai người quay đầu lại nhìn, một tiểu thái giám khom người nói: "Bẩm Bệ hạ... phía trước có người... chặn đường."
Có người chặn đường?!
Việc này nghe có vẻ kỳ quái. Đây là đường tới thẳng hành cung, lại có Ngự giá, đương nhiên lối đi không nhỏ, không chỉ vậy, phía trước còn có không ít Cấm quân, người nào lại to gan dám chặn đường?
Tịch Lan Vi chỉ kinh ngạc, Hoắc Kỳ nhăn mày: "Người nào?"
"Là... là một nữ nhân." Đại để là thái giám kia cảm thấy hoang đường, nói chuyện ngắt quãng, giương mắt ngó trộm thần sắc Đế vương, rồi lại nói tiếp: "Vốn là muốn trực tiếp lôi ra, nhưng nàng ta lại đề cập..."
Hắn chợt ngừng lại, mặt trắng bệch, muốn nói nhưng hình như lại kiêng kỵ cái gì đó.
Hoàng đế thần sắc thản nhiên, nhẹ nhấc cằm, phun ra một chữ: "Nói."
"Nàng... nàng ta đề cập tới Đỗ Sung hoa cùng Vệ Tài tử đã mất..."
Tịch Lan Vi ngẩn ta, suýt nữa không nhớ ra hai người này - đã thật lâu chưa nghe qua cái tên đó. Nàng thậm chí đã quên, Đỗ thị bị mất hài tử mà chết được truy phong là Sung hoa.
Chuyện xưa đột nhiên bị nhắc tới...
Tịch Lan Vi vẫn như bình thường, chỉ nhìn Hoàng đế, rốt cuộc không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào.
Hoàng đế nhìn ván cờ trước mắt, giống như không quan tâm, tuỳ ý vung tay: "Tạm thời áp giải xuống, đợi đến hành cung rồi nói."
...
Hành trình vẫn tiếp tục như cũ, thời điểm bầu trời đầy sao dần dần hiện rõ, rốt cuộc cũng đã tới hành cung.
Xe ngựa đi qua cửa cung liền phân tán đi về các hướng. Sắc trời đã tối, cũng không thể làm cái gì, vì vậy từng cung phi trực tiếp trở về chỗ của mình.
Ngự giá đến trước Quảng Minh điện liền dừng lại, Hoắc Kỳ xuống xe ngựa, tự nhiên mà theo sát đỡ Tịch Lan Vi, tươi cười ôn hoà nói: "Thời gian không còn sớm, mau về nghỉ ngơi."
Tịch Lan Vi gật đầu hành lễ, lui về sau nửa bước, đợi đến khi Hoàng đế vào trong điện rồi liền bước lên bộ liễn đã chuẩn bị sẵn cho nàng.
...
Mọi người tới hành cung ngày thứ nhất, bình thản bốn năm tháng này liền bị giằng co mà phá vỡ.
Nguyên nhân gây ra sự việc cũng chính là nữ nhân lao ra chặn đường kia, đêm đó Hoàng đế không triệu nàng ta đến hỏi chuyện, nàng ta lại xảy ra chuyện ngay đêm đó.
Thái giám trông coi vội vã đi Quảng Minh điện bẩm báo sự việc, có người hạ độc vào bữa tối của nàng ta. Truyền thái y, đơn giản là độc chưa ngấm, người được cứu trở về.
Bị hạ độc... ý tứ là giết người diệt khẩu.
Gió đêm mát mẻ thổi đến cả người đều thoải mái, Tịch Lan Vi chưa đi ngủ mà đang hạ cái sập ở hàng lang ngồi ngắm trăng, sau khi nghe xong tin tức liền ngẩn ra, rồi cười lạnh:"Có địa vị gì?"
"Nô tỳ không biết." Thanh Hoà cúi đầu, ngập ngừng nói: "Nô tỳ cũng cảm thấy rất kỳ quái, địa vị như thế nào mà cũng dám chặn đường Ngự giá, lại còn chưa làm ra việc gì đã bị diệt khẩu."
Cũng không thể nào là do bộ dạng khuynh quốc khuynh thành hay là một ca vũ tài giỏi hơn người, rồi khiến phi tần hậu cung ghen ghét sinh lòng muốn diệt trừ được.
Lẳng lặng chờ, việc diệt khẩu cũng đã nháo ra, bước tiếp theo có lẽ sẽ không đến quá chậm.
...
Gió lạnh vẫn thổi, mùi lá cây nhàn nhạt quanh quẩn trong viện không tan. Những đám mây nơi chân trời bị gió thổi nhẹ che lấp đi ánh trăng, an nhưng không tĩnh, bỗng làm cho tâm Tịch Lan Vi không yên.
Tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài truyền đến, có thể nghe ra là ở ngoài cửa cung. Từ xa tới gần, giống như có việc gấp.
Tiếp theo, nhanh chóng có một thái giám xuất hiện trước mặt, chắp tay vái chào: "Mỹ nhân nương tử."
Tịch Lan Vi gật đầu, chờ hắn nói: "Bệ hạ có chỉ, truyền Mỹ nhân nương tử đến Quảng Minh điện."
Lại chậm rãi gật đầu, Tịch Lan Vi bước ra hành lang gấp khúc, bước chân vững vàng. Thái giám kia lại đoạt trước một bước chắn đường nàng, nàng giật mình, cho Thu Bạch một ánh mắt lui về sau.
Dưới ánh trăng, Tịch Lan Vi nghe hắn thấp giọng nói: "Viên Đại nhân phái nô tài đi trước báo cho nương tử một tiếng... Nàng ta nói chuyện gây bất lợi cho nương tử, các cung phi chủ vị đều đang ở Quảng Minh điện..."
Nghe tựa như không có liên quan gì nhưng lại làm Tịch Lan Vi vô cùng căng thẳng, định thần lại, khôi phục bộ dáng thường ngày, lại hạ lệnh cho Thu Bạch cùng đuổi theo, bước nhanh ra ngoài.