Edit: Mai Thái phi.Beta: Huệ Hoàng HậuTịch Lan Vi bị ép hỏi thình lình thì kinh hãi đến hít thở không thông. Đôi mắt sáng mở to nhìn hắn, cố ý muốn tránh đi rồi lại giống như bị Định Thân Chú làm cho không thể né tránh. Nhất thời tất cả đều ngưng lại, đau đớn trên vai làm cho nàng theo bản năng tránh đi, thấy thần sắc hắn trầm xuống, hắn lại nhìn nàng một lát, buông lỏng tay.
Tịch Lan Vi từ từ duỗi đầu vai, vẫn còn vì việc hươu con mà chột dạ, không dám nâng mắt nhìn thần sắc của hắn, lui một bước nhỏ về phía sau, đoan đoan chính chính mà quỳ xuống.
"Tạ tội?" Ngữ điệu của Hoắc Kỳ rõ ràng mang ý khinh thường, ngừng lại một chút, hắn còn nói thêm, "Nếu như nàng luyến tiếc hai con hươu này như thế, vậy cùng nhau lưu lại hành cung thì như thế nào?"
Tịch Lan Vi run lên.
Hoắc Kỳ đến gần một bước, vạt áo màu vàng đã ở trước mắt nàng. Hắn không nói một lời mà lạnh lùng nhìn nàng, có thể nhìn ra nàng có ý tứ trốn về phía sau, chỉ là liều mạng kiềm chế không làm mà thôi.
Thật không biết rốt cuộc nàng đang sợ cái gì.
Hai người hoàn toàn lặng im, có cơn gió nhẹ cuối hè đầu thu đứt quãng thổi vào, làm cho màn lụa trước giường khẽ lay động. Gió đi qua, màn lụa một lần nữa ngừng lại, hai người cũng vẫn còn an tĩnh.
Tịch Lan Vi quy quy củ củ mà quỳ rạp trên đất, không nhìn thấy biểu tình của Hoắc Kỳ, nhưng Hoắc Kỳ vẫn đánh giá nàng.
Nàng vốn nhỏ gầy, một tay có thể ôm hết vòng eo, ngày mùa hè ăn mặc đơn bạc càng cho thấy vẻ gầy yếu, trước mắt có lẽ là do quỳ lâu rồi, lại có lẽ là sợ hãi, sống lưng nàng có chút run rẩy, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, nhưng dưới sự an tĩnh này hắn lại thấy rất rõ ràng.
Một lúc lâu sau, Tịch Lan Vi chợt nghe hắn nói "Mang về đi". Kinh ngạc trong chốc lát, hắn lại nói rõ ràng thêm một chút: "Hai con hươu này... Nàng thích thì mang về."
Trong giọng nói rõ ràng vẫn không vui, nhưng lại đáp ứng nàng chuyện này.
"Nếu còn có chuyện gì, chính nàng tới Quảng Minh điện nói." Hắn nhìn nàng một cái, đi ra phía ngoài: "Về chút tâm tư này, đừng sử dụng trên người trẫm."
Thanh âm ngừng lại, tiếng bước chân bên tai cũng dần dần đi xa. Tịch Lan Vi ngẩng đầu nhìn, quả thực hắn đã rời đi.
Nàng đứng lên, ngồi trở lại ghế cao, tim vẫn đập loạn, loạn đến mức giống như hồn phách có thể bị đánh tan, khuấy đảo với nhau làm nàng muốn suy nghĩ sao cho hợp lý cũng không xong.
Hắn tức giận.
Tịch Lan Vi giật mình, tựa hồ chỉ có cái ý niệm này là chính xác.
Không tràn đầy phiền chán giống khi triệu kiến nàng lần đầu tiên, cũng không giống trước đây giả vờ tức giận nàng, mới vừa rồi rõ ràng Hoắc Kỳ vô cùng bực bội. Hoàng đế bực, phi tần không sợ mới không bình thường, hắn lớn lên có vài phần giống Hoắc Trinh, trong lúc nhất thời nàng không nhịn được mà nghĩ đến hậu quả khi Hoắc Trinh phát hỏa.
Chính lúc bọn họ vẫn ở chung hòa thuận, một khi Hoắc Trinh tức giận nàng, cũng sẽ lập tức vắng vẻ nàng một thời gian, đối với nàng chẳng quan tâm; sau đó phụ thân nàng chết trận, quan hệ của bọn họ vốn căng thẳng, một khi chọc Hoắc Trinh không vui thì càng đáng sợ. Tuy rằng hắn chỉ vì Hứa thị mà đánh nàng một lần, nhưng trong tối ngoài sáng lại làm nàng chịu rất nhiều tủi thân... So với đánh nàng một cái tát còn đáng sợ hơn nhiều.
Lúc thấy hoàng đế tức giận, trong lòng Tịch Lan Vi có muôn vàn suy nghĩ, trong chớp nhoáng lại đột nhiên trống rỗng, thay thế vào đó chính là tràn đầy kinh sợ. Nàng cực kỳ khó chịu, bản thân không nên có lòng tham, để cho hai con huơu an tâm lưu lại hành cung cũng không có trở ngại gì.
Lại không nghĩ tới, chuyện vừa chuyển, thế nhưng hắn lại đồng ý cho nàng mang hươu về Trường Dương. Hoàn toàn ngoài dự đoán, sống qua một đời, gả qua một lần, nàng nghĩ, chuyện này quả thực...
Không thể tưởng tượng được.
Rất nhiều suy nghĩ đồng thời nảy lên trong lòng nàng, kết thành một đoàn rối loạn lung tung. Tịch Lan Vi nghĩ rốt cuộc hoàng đế có tâm tư như thế nào đối với nàng, nghĩ nghĩ... Không biết sao lại suy nghĩ, phu thê... Hoặc là giữa phu quân và thiếp thất nên như thế nào.
Vốn đã quen việc phu thê đều giống như khi ở chung với Hoắc Trinh, trước mắt lại đột nhiên phát hiện, giống như mọi chuyện trước kia căn bản là sai...
Nhìn lại Thẩm Ninh và Mị Điềm.
Thanh Hòa đã tiến vào thay đổi hai lần trà.
Mỗi một lần đều bỏ trà cũ, dâng trà mới lên, giống như muốn khuyên nàng hai câu gì đó, nhìn thần sắc của nàng cuối cùng lại không lên tiếng mà lui ra ngoài.
Nước trà...
Vài ngày trước đó Hạ Nguyệt lấy cái này làm khó dễ nàng, chuyện lần đó, nếu đặt lên mặt bàn thì sự thật rõ ràng chính là nàng hầu hạ không chu toàn. Lại là yến tiệc tấn phong của Hạ Nguyệt và Ngô Phi, nếu suy nghĩ sâu thêm một tầng, cảm thấy nàng bởi vì ghen ghét mà lòng chứa oán hận, cũng hoàn toàn có thể nói được.
Hoàng đế vẫn bảo vệ nàng, không có chút nghi ngờ nào, hoàn toàn tin tưởng rằng nàng không làm sai, ngăn cản trước mặt các cung phi, mang nàng rời đi.
Thở ra một hơi thật dài. Tịch Lan Vi duỗi tay nâng chung trà, mở nắp, nhấp một ngụm. Hương trà thấm vào ruột gan, suy nghĩ vốn đang hỗn loạn chợt bắt đầu có một chút ngọt dịu. Nàng nghĩ... Ít nhất hiện tại, hoàng đế thật sự đối tốt với nàng.
Ít nhất không giống như Hoắc Trinh kia, từ lúc bắt đầu đã tính kế nàng.
Hắn nói hắn thích nàng, hắn cũng xác thật thực che chở nàng, như vậy... Mặc kệ loại "Thích" này có thể duy trì bao lâu, hiện tại rõ ràng đó là sự thật.
Lại nghĩ tiếp, nàng làm Hứa thị bị thương, hoặc là lúc không ngừng có tin đồn với Hoắc Trinh, hắn đều không có tức giận như thế, lần này, là không vui chuyện nàng giấu giếm hắn.
Cho nên dè chừng vừa rồi và vài phần tính kế kia, nàng thật sự đã sai rồi.
...
Chạng vạng, Quảng Minh điện an tĩnh đến mức có chút khác thường. Viên Tự đã thật cẩn thận khuyên hoàng đế hai lần, nên truyền bữa tối, hoàng đế đều không có phản ứng gì.
Chỉ là đọc hết quyển tấu chương này đến quyển tấu chương khác ở trước mặt, đợi đến khi xem xong không còn quyển nào, lại tìm quyển sách tới đọc.
Giấy trắng mực đen xem qua như mây khói, căn bản là không đi vào chữ nào, trong lòng lập đi lập lại, cân nhắc trước sau chỉ có một sự kiện: Nàng không tin hắn một chút nào.
Thật sự là trước nay hắn chưa từng có lòng dạ hẹp hòi, Hoắc Kỳ ở trong vòng suy nghĩ này không thể đi ra. Còn không phải là hai con hươu sao, nàng vốn hiếm khi đưa ra yêu cầu với hắn, sao hắn lại không đáp ứng — cho dù hắn không đáp ứng thì như thế nào? Cũng không đến mức vì việc nhỏ như vậy, hà tất ngay cả nói thẳng nàng cũng không dám nói...
"Bệ hạ..." Viên Tự tiến vào lần thứ ba, muốn khuyên hoàng đế dùng bữa, lại bị ánh mắt hoàng đế quét đến nghẹn, nghĩ nghĩ, lời nói vẫn phải nói: "Bệ hạ... Nên dùng bữa."
"Muộn một chút lại nói." Hoàng đế vẫn nói những lời này.
Viên Tự đành phải thối lui đến một bên chờ, một lát sau, một tiểu thái giám đi vào trong điện, nhỏ giọng nói nhỏ bên tai hắn hai câu. Viên Tự ngẩn ra, nhìn trộm thần sắc của hoàng đế, nói với tiểu thái giám kia: "Trước tiên chờ, đợi ta hỏi một chút."
Tiểu thái giám kia vái chào, đáp nhẹ "Vâng", khom người rời khỏi.
Viên Tự cân nhắc suy nghĩ, biết hôm nay hoàng đế đi Ngâm Nguyệt cư mới không vui như thế. Không biết là xảy ra chuyện gì, cảm thấy lúc này không cho Tịch Lan Vi đến gặp là tốt nhất, nhưng lại suy nghĩ... Lại cảm giác hoàng đế đối với nàng có điều khác biệt. Sau một hồi do dự, Viên Tự nghĩ vẫn nên bẩm báo mới tốt, dù sao nếu như hoàng đế càng thêm không vui, hắn cố gắng khuyên, cũng sẽ không có trở ngại gì.
Lúc này Viên Tự tiến lên lạy dài, trầm ổn bẩm báo: "Bệ hạ, Nghiên Uyển hoa cầu kiến."
"..." Đồng tử Hoắc Kỳ co lại, tay cầm sách cũng khưng lại, nâng nâng mắt, nhưng thật ra không mặn không nhạt hỏi một câu: "Nàng ấy tới làm gì?"
Trong lòng Viên Tự hiểu rõ, chắp tay nói đúng sự thật: "Thần không biết."
Cảm giác hoàng đế giống như ước lượng một phen, sau đó lên tiếng: "Truyền đi."
Tịch Lan Vi giấu vài phần thấp thỏm, bước qua ngạch cửa, ngẩng đầu liếc mắt một cái lại cúi đầu. Đi đến trước chỗ ngồi của hoàng đế mười bước, quỳ xuống bái, hai tay chấp lại, dập đầu, an an tĩnh tĩnh.
Hoắc Kỳ nhìn nàng, tầm mắt lại dịch chuyển đến quyển sách trên tay, đọc hai câu, ý thức được là quyển《 Hậu Hán Thư 》, lại đọc hai câu, không có cảm xúc gì mà mở miệng hỏi nàng: "Chuyện gì?"
Tịch Lan Vi ngồi dậy, ngồi quỳ trên mặt đất, nhút nhát sợ sệt mà nhìn hắn, nghĩ tới bản thân lại có vẻ không dám.
Vì thế thần sắc Hoắc Kỳ ảm đạm nói một tiếng "Miễn", nàng mới đứng dậy, do dự mà đi đến bên người hắn, dừng chân đứng yên, trong ánh mắt lại ý tứ dò hỏi hắn.
"..." Hoắc Kỳ vừa bày ra gương mặt vững vàng, vừa dịch chuyển giấy và bút mực trước mặt về bên cạnh, ý bảo nàng có chuyện gì thì trực tiếp viết ra.
Tịch Lan Vi ngồi xuống, nâng bút chấm mực, đặt bút viết rất nhanh: "Thần thiếp biết sai rồi."
Thì ra là tới nhận sai?
Hoắc Kỳ nhìn mấy chữ kia nổi lên chút nghi ngờ, nghiêng mắt nhìn nàng, chậm chạp nói: "Chỉ như vậy?"
Tịch Lan Vi cắn môi, dưới ngòi bút lại bồi thêm một câu: "Thần thiếp không phải.. cố ý giấu giếm, là sợ nói thẳng, bệ hạ trách tội."
"Có thể trách tội cái gì?!" Hoắc Kỳ bật thốt lên hỏi lời này. Hắn hoàn toàn nghĩ không ra, chút việc nhỏ như vậy, nhiều lắm thì hắn chỉ không đáp ứng thôi, sao có thể trách nàng?
Tịch Lan Vi trầm mặc, bị phản ứng hoàn toàn không thể lý giải của hắn làm cho nàng hiểu ra, biết hắn thật sự không phải là người giống Hoắc Trinh, căn bản nàng không nên lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện giống như Hoắc Trinh.
Chần chừ một cái chớp mắt, Tịch Lan Vi đành phải đáp: "Thần thiếp không biết."
Hoắc Kỳ buông sách trong tay, thần sắc nghiêm trang, chậm rãi đánh giá nàng nói: "Trẫm biết nàng băn khoăn... Nàng cảm thấy trong cung nhiều phi tần, trong đó không thiếu quý nữ thế gia, trẫm sẽ có điều cân nhắc, có phải hay không?"
Trừ bỏ bởi vì băn khoăn khi nàng chung sống cùng Hoắc Trinh lưu lại, đây cũng xác thật là một nguyên nhân. Tịch Lan Vi gật đầu một cái, không có phủ nhận.
Hoắc Kỳ nhẹ giọng cười: "Phải, luôn có thế gia đưa nữ nhi nhà mình vào cung, hoặc là giống như Ngô gia đưa mỹ nữ tiến vào, cảm thấy kết thân, ngày sau sẽ an ổn một chút." Ý cười của hắn thêm chút bất đắc dĩ, tùy ý lắc đầu, lại nói: "Như thế có thể làm cho bọn họ an tâm cũng không có gì không tốt, đỡ phải ở mặt khác mà tính kế. Nhưng nói thật..."
Hoắc Kỳ trầm xuống, có chút do dự có nên nói rõ ràng với Tịch Lan Vi hay không. Suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu, cuối cùng nói tiếp: "Cảm thấy đưa nữ nhi nhà mình vào cung làm phi, trẫm vì mặt mũi mà việc chính sự sẽ cho qua có lệ, thật sự có chút lừa mình dối người."
Đối với đôi mắt sáng không ngừng lo sợ nghi hoặc của Tịch Lan Vi, hắn cười cười, lời nói ôn hòa mà thành khẩn: "Cho nên trẫm nói thích nàng, thật sự là thích, không có tính kế gì khác. Trẫm đối tốt với nàng, chính là một lòng muốn đối tốt với nàng mà thôi — có thể bởi vì chuyện Hạ Nguyệt trước đây làm nàng còn nghi vấn, nhưng nàng cũng nên cho trẫm một cơ hội, rốt cuộc..." Hắn hít vào một hơi thật sâu, giống như nói ra có chút không quá dễ dàng. Đợi đến lúc nói ra... Không che dấu thẳng thắn thành khẩn nói ra như vậy thực sự làm cho lòng Tịch Lan Vi càng thêm phức tạp, "Trước đây trẫm không có đối đãi như thế với phi tần nào, chuyện như vậy...Trẫm thật sự là " học lần đầu "."
Câu sau ẩn hiện ý cười, trong ý cười mang theo ba phần trào phúng, khẩu khí nửa đùa nửa thật phảng phất chỉ là khiến nàng vui vẻ.
Tịch Lan Vi lại nghe đến kinh ngạc, rơi vào hai đời không giống nhau, muốn cười cũng cười không nổi.
Cho dù cười không nổi, tâm tư nàng rõ ràng không có cách nào áp chế được việc cảm thấy...
Tính ra một đời này, nàng thật là may mắn.