Edit: Du PhiBeta: Huệ Hoàng Hậu"Địch ý của ngươi đối với ta quá kỳ quái." Tịch Lan Vi cười nhìn nàng ta, lời nói thong thả: "Từ ngày đầu tiên ngươi tiến cung đã không xem ta vừa mắt. Nếu tính ngươi là người Ngô gia đưa vào để tranh sủng, mà ta là sủng phi thì địch ý kia cũng quá mức lộ liễu. Hoặc là... ngươi hận ta đến như vậy thì ít nhất hận ý đó cũng nên giống với Cảnh phi."
Nàng dừng lời nói muốn nhìn Hạ Nguyệt phủ nhận, rồi nàng lại giật mình, thần sắc phức tạp nói không nên lời. Nghĩ lại thì nàng muốn nói hết những chuyện mình biết nhưng thật sự lại quá dài... Cho nên bản thân nàng sẽ mệt nhọc, bị thương giọng nói của chính mình thật không đáng.
Nàng nghiêng nghiêng đầu, Thanh Hoà hiểu ý tiến lên, nàng ấy nhìn không chớp mắt mà thay nàng nói chuyện: "Còn làm sao ta biết được ngươi là nữ tử thanh lâu mà ngươi cũng không truy vấn... Chỉ là con nhà lành sẽ không hành sự giống như ngươi, một hai câu cũng không nói rõ được."
Nàng khẽ cười, tay cầm cây trâm bạc lên thưởng thức. Ở trên cây trâm bạc dính chút sợi bông, tám phần là do mới vừa rồi ngẫu nhiên tiếp xúc với người khác nên mới lưu lại: "Cũng là Ngô gia quá ngu xuẩn, ta nhìn đã thấy chỗ không thích hợp nhưng bọn họ lại không hề phát hiện ra."
Tịch Lan Vi nhấc đôi mắt đẹp lên: "Lần tranh sủng ở Hàm Thuý Các lúc Tết Nguyên Tiêu, ngươi đã không nói với Ngô thị có phải hay không? Nếu không nàng ta là Chiêu viện đứng hàng cửu tần, sao lại không dễ dàng an bài chu toàn cho ngươi? Vậy cũng sẽ không làm ta thừa dịp có chỗ trống chui vào... Cũng cho là không lường trước được việc ta bước một bước kia, nhưng đợi đến khi chuyện không thấy ta truyền ra thì nàng ta cũng sẽ lập tức cho người báo lại với ngươi một tiếng, ngươi cũng không bị bẽ mặt trước mặt Hoàng đế."
Trong mắt Tịch Lan Vi trào phúng, nhìn thần sắc Hạ Nguyệt giống như đang tự xem mình là một quân cờ thông minh.
"Chuyện ngoại mệnh phụ khuyến khích Nam Cẩn Đại Trưởng Công chúa tổ chức hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu... Chỉ sợ ngươi không ngừng tạo quan hệ tốt với Ngô gia thì quan hệ cá nhân với Trắc phi Việt Liêu Vương chắc cũng không tồi?" Tịch Lan Vi cười hỏi Hạ Nguyệt.
Mặt Hạ Nguyệt đông cứng lại, cắn răng nói hai chữ: "Hoang đường."
"Đừng nóng vội." Làm như đoán được nàng ta sẽ không dễ dàng thừa nhận, Tịch Lan Vi sung sướng cười nhẹ: "Ngươi nghe ta nói tiếp."
Sắc mặt Hạ Nguyệt trắng bệch nhìn nàng.
"Vừa rồi không phải ta nói địch ý của ngươi tới quá kỳ quái sao?" Nàng cười nhạt: "Ngươi đã vội vã diệt trừ ta như vậy, trừ không xong cũng muốn làm ta không thoải mái. Cho nên chuyện bệ hạ không thật sự sủng hạnh ngươi cũng không nói cho Ngô thị. Làm cho cả hậu cung đều cảm thấy ngươi thật sự được sủng ái, ngay cả ta cũng tin một thời gian nên có chút không thoải mái. Nhưng ngươi là người Ngô gia đưa tới, loại sự tình đó không phải ngươi nên nói rõ cho nàng ta biết sao? Cũng miễn cho lúc sau nàng ta lại thất vọng tới như vậy."
Tịch Lan Vi cười liếc nhìn Hạ Nguyệt, ánh mắt thanh triệt sáng ngời giống như đang thành tâm đặt câu hỏi. Hơn nữa Thanh Hoà đã luyện bản lĩnh thay nàng nói chuyện đạt tới mức vô cùng thuần thục, ngữ khí thập phần đúng chỗ, trong lời nói còn mang theo hai phần nghịch ngợm giống như từ trong miệng nàng nói ra.
Từ từ thở ra một hơi, Tịch Lan Vi tiếp tục kiên nhẫn giải thích: "Cho nên... ta đã suy nghĩ nếu ngươi không phải người Ngô gia đưa vào thì rốt cuộc là ai đưa vào? Và ai có thể mượn tay Ngô gia đưa ngươi vào cung?"
"Ngươi..." Sắc mặt Hạ Nguyệt tái nhợt, thân mình ngả về một bên suýt nữa chống đỡ không được. Tay nàng ta giữ lại trang sức, run rẩy nhìn Tịch Lan Vi, đôi mắt tràn đầy vẻ không tin tưởng, "Vì cái gì ngươi nghĩ đến Việt Liêu Vương..."
"Bởi vì ngươi là người Dương Quang." Sóng mắt Tịch Lan Vi lưu chuyển: "Sao ta lại biết ngươi là người Dương Quang cũng đừng hỏi, giải thích thì quá phiền toái với lại ta cũng lười nói."
Hạ Nguyệt rũ đôi mắt xuống, xem như cam chịu.
"Dương Quang là một địa phương tốt, từ tiền triều đã có những chuyện xưa nói về phiên vương với nữ tử dân gian, ha... Sau này những phiên vương cũng có người được đăng cơ làm Đế." Tịch Lan Vi vẫn cười, trong mắt nàng mang theo mấy phần tìm tòi nghiên: "Thời điểm ngươi ở bên Hoắc Trinh hắn cũng không nói với ngươi những chuyện đó sao?"
Từ lúc nàng bắt đầu bước vào đây, mỗi một câu nói đều mang theo ý trào phúng với áp bức. Tuy rằng những câu đó làm Hạ Nguyệt kinh hãi nhưng khi nghe lâu thì đáy lòng càng khơi dậy cơn tức giận. Cho tới khi nói ra những câu này, cuối cùng Hạ Nguyệt không thể nhịn được nữa, đánh mạnh trên bàn nói: "Ngươi không cần ngậm máu phun người... Lời đồn đãi nổi lên từ bốn phía rõ ràng là ngươi với Việt Liêu Vương."
"Đúng thật ngươi vì những lời đồn đãi đó mà sinh lòng ghen ghét với ta." Đôi mắt đẹp của Tịch Lan Vi hiểu ra, đầu vai nàng nhẹ nhàng nhún một cái: "Ta không quan tâm ngươi có quan hệ thế nào với Hoắc Trinh cả... ít nhất là đời này ta không quan tâm. Ta biết thế lực của Hoắc Trinh rất lớn, nhiều cửa hàng ở Dương Quang nhìn rất bình thường nhưng nếu tra rõ tường tận thì đều dưới danh nghĩa của Hoắc Trinh hắn."
Nàng lại nhún vai một cái, nhẹ nhàng nói: "Ngay cả sở hữu một cái thanh lâu cũng không có gì lạ."
Chuyện trước kia cũng đã giúp đỡ nàng rất nhiều, thế lực Hoắc Trinh phân bố cụ thể thế nào nàng không rõ ràng lắm nhưng những cửa hàng bên Dương Quang thì nàng vẫn biết một ít. Qua một đời kia... cho nên nàng liền biết được Hạ Nguyệt là người từ Dương Quang tới, vì nàng ta là người Ngô gia đưa vào nhưng lại không lại không nghe lời Ngô gia, thậm chí còn có hận ý sâu sắc với nàng.
Mà nàng cũng không nghĩ tới khi Hạ Nguyệt nghe những lời này đã giận tím mặt.
"Ngươi nói bậy!" Nàng ta quát lớn, thanh âm cao đến nỗi làm đau hai lỗ tai của Tịch Lan Vi, "Ừ... Không sai, ta là người Việt Liêu Vương đưa vào. Nhưng vì hắn cứu ta, hắn chuộc thân cho ta..."
Hạ Nguyệt nói có chút nghẹn ngào, Tịch Lan Vi lại nhớ về hồi ức đau thương của kiếp trước. Lời nói vô tâm người nghe có ý, nàng muốn làm cho Hạ Nguyệt tỉnh ngộ: "A... Ngươi thật đáng thương, hắn lại dùng thủ đoạn quen thuộc rồi."
Hoắc Trinh phong lưu đó giờ nàng vẫn biết. Cũng giống như Hứa thị tự nguyện đi theo hắn, nhưng cũng có những nguyên nhân khác mà nữ nhân không chịu theo hắn. Mà nữ nhân như vậy với hắn mà nói mới cảm thấy hứng thú, hắn cũng có rất nhiều biện pháp làm cho các nàng cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
"Chuộc thân cho ngươi? Nếu ta không lầm thì mấy năm trước chínnh hắn đã nghĩ biện pháp để đưa ngươi vào thanh lâu nữa kìa." Tịch Lan Vi nói không chút khách khí, nhưng cũng chừa cho nàng ta chút đường sống: "Ta chỉ nói như vậy, cũng không nhất định..."
"Ngươi..." Hoa dung của Hạ Nguyệt đỏ bừng, lại một lần nữa Tịch Lan Vi cắt đứt lời nói của nàng ta: "Ta cũng không nghĩ gì muốn nói chuyện này với ngươi. Ngươi nói một chút đi, Hoắc Trinh muốn ngươi làm cái gì?"
Đột nhiên Hạ Nguyệt ngậm miệng, nhìn nàng đầy vẻ đề phòng.
Tịch Lan Vi nhìn ra sân ở ngoài cửa phòng: "Không có người khác, bệ hạ càng không có ở đây, ngươi có muốn tự mình xem thử không?"
"Hắn muốn ta được sủng." Hạ Nguyệt dứt khoát lưu loát đáp cũng không giấu cái gì: "Hắn nói ta phải được sủng mới làm được chuyện khác... Còn chuyện đó ra sao thì ngày sau mới nói tiếp."
Tịch Lan Vi gật gật đầu, thái độ rất vừa lòng với nàng ta, nàng hỏi lần thứ hai: "Hắn tính cho ngươi làm cái gì? Trắc phi ư?"
Hay đơn giản là sau khi đăng cơ sẽ thăng phi vị?
Hạ Nguyệt trầm mặc, giống như đáp án này khó có thể mở miệng được. Mà trong lúc này Tịch Lan Vi lại nghe thấy tiếng cung nữ nấu đồ ăn vang ra từ phòng khác.
"Ba năm..." Môi mỏng của Hạ Nguyệt nhấp nháy, cười khổ một tiếng, khi nhớ lại hồi ức thì có chút vui mừng: "Trong vòng ba năm... Hắn sẽ nghĩ biện pháp đưa ta ra khỏi cung." Hạ Nguyệt nâng đôi mắt lên, trong mắt có giọt nước mắt sáng lấp lánh, nàng ta liếc nhìn Tịch Lan Vi một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống: "Sau đó hắn sẽ chăm sóc cho ta cả đời."
"... Ngươi lại có thể tin được." Tịch Lan Vi ngẩn ra rồi chớp mắt một cái, sau đó buột miệng nói ra nhưng cũng không có ý châm chọc.
Những thủ đoạn đó của Hoắc Trinh... sao Hạ Nguyệt lại tin. Cả một đời trước, không phải nàng cũng bị hắn lừa đến mức thảm hại sao?
"Hắn đối xử với ta rất tốt." Hạ Nguyệt nói xong rồi im lặng, nàng ta đắm chìm trong hồi ức hạnh phúc kia mà tươi cười làm trong lòng Tịch Lan Vi ngạc nhiên.
"Nếu hắn tốt với ngươi thì sẽ không đưa ngươi vào cung." Nàng nhìn nàng ta, giọng nói bình tĩnh: "Hắn là một phiên vương nên chọn đại một người tiến cung cũng không phải việc khó. Nếu hắn thích ngươi thì sẽ không chọn ngươi."
"Hắn nói hắn không tin tưởng những người khác." Thanh âm Hạ Nguyệt run rẩy phản bác.
Trừ bỏ cười khổ thì Tịch Lan Vi không biết làm gì hơn. Nàng cảm thấy một đời trước mình đã đủ ngu xuẩn, hiện giờ thì... lại thấy một nữ nhân càng ngu xuẩn hơn.
"Hiện tại đối với hắn thì ngươi cũng chẳng còn chút tác dụng gì nữa." Tịch Lan Vi cầm cây trâm bạc kia, ngón tay nàng lấy sợi bông xuống, "Hắn sẽ không giúp ngươi ra cung. Nếu ngươi không muốn chết ở lãnh cung này thì nên đi theo ta nói rõ ràng với bệ hạ."
Gió lạnh phất phơ thổi vào phòng, không gian im lặng, Tịch Lan Vi chờ Hạ Nguyệt trả lời. Cảnh ngộ nàng ta giống nàng vài phần, cho nên nàng muốn chờ đợi Hạ Nguyệt có thể đồng ý. Nếu Hạ Nguyệt không đồng ý, nàng cũng sẽ không vì cảnh ngộ có vài phần giống nhau mà mềm lòng.
"Ngươi mơ đi." Thanh âm Hạ Nguyệt run rẩy nói ra đáp áp. Nàng ta ngẩng đầu tiếp nhận ánh mắt của Tịch Lan Vi, càng thêm chắc chắn mà lặp lại một lần nữa: "Ngươi mơ đi..."
"Ngươi sẽ nói." Tịch Lan Vi tươi cười, mà vẻ tươi cười này làm Hạ Nguyệt lạnh run.
---
Khi theo Tịch Lan Vi hồi cung, Thu Bạch và Thanh Hoà nhịn không được nhìn nhau, các nàng cũng không hiểu rõ chuyến đi này có ý gì.
Nếu nói là áp bức Hạ Nguyệt làm việc cho nàng, nhưng cuối cùng thì nàng cũng không ép Hạ Nguyệt đồng ý. Còn nếu nói muốn hỏi mọi chuyện từ đầu đến cuối... thì nàng lại nói nhiều hơn, Hạ Nguyệt ít nói, hơn phân nửa chân tướng thì nàng đã sớm đoán chuẩn xác.
Cảm nhận được sau lưng có ánh mắt nhìn mình, Tịch Lan Vi vào Y Dung Uyển, nàng cũng tính nhịn nhưng cũng không nổi nữa. Dứt khoát quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn hai người kia một cái: "Ta muốn nói với các ngươi."
"..." Thu Bạch với Thanh Hoà cùng gật đầu, chăm chú lắng nghe.
"Ta muốn Hạ Nguyệt nói những lời vừa rồi, đặc biệt là chuyện Việt Liêu Vương an bài, một năm một mười mà nói cho bệ hạ nghe." Nàng động khẩu hình, hai người nhìn hiểu rõ. Nhưng Hạ Nguyệt... không đồng ý mà.
"Nàng ta trực tiếp nói như vậy bệ hạ chưa chắc gì đã tin tưởng." Tịch Lan Vi cười, "Mà nếu nàng ta có đồng ý hay không thì cũng không sao cả, ta nói nàng ta sẽ nói. Những lời nói vừa rồi, nàng ta có thể không muốn tin tưởng nhưng lại nghe lọt được, suy nghĩ quấy rối nàng ta, còn ta thì ở sau đốt lửa chờ, nên ta nói nàng ta sẽ nói."
Nàng ngồi xuống, tiếp nhận nước trà Thanh Hoà đưa tới, nhấp một ngụm cho nhuận giọng rồi cầm chung trà kia ở trong tay: "Ngày mai gọi cung nữ hầu hạ Hạ Nguyệt tới hỏi chuyện. Còn có mời Thẩm phu nhân tới một chuyến, ta có việc muốn nhờ nàng ấy."
Tịch Lan Vi nói xong, suy nghĩ một lát, nói một việc cũng cần làm nữa: "Đi tìm men sứ cổ hay giày gì đó làm hậu lễ đưa qua cho Viên đại nhân đi, càng "nặng" càng tốt, không sợ hắn không dám nhận, chỉ sợ hắn kinh ngạc thôi."
Hai người lĩnh mệnh, từng người đi làm công việc. Tịch Lan Vi sờ trán chợp mắt nghỉ một lát, một đời này... có Hoắc Kỳ ở đây, nàng không nghĩ sẽ so đo với Hoắc Trinh, nhưng nghĩ đến tương lai thì cũng phải vòng qua hắn.
Còn có làm cho phụ thân tránh kiếp nạn kia nữa.
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
- Thế giới trong mắt Tịch Lan Vi: Nhìn vào A, nghĩ đến B mà có thể suy ra C.
- Phản ứng của những người khác: Sao có thể...
- Tịch Lan Vi biết được phản ứng của những người khác: Chuyện này còn phải hỏi sao?!
---
- Vì thế lúc Tịch Lan Vi tính kế người ta: Ta muốn kết quả D, cho nên có thể dùng E làm thành F rồi đạt được G sau đó sẽ được D.
- Phản ứng của những người khác: Sao có thể...
- Tịch Lan Vi biết được phản ứng của những người khác: Chuyện này còn phải hỏi?!
---
Não của tác giả hôm qua suy nghĩ rất nhiều đột nhiên kinh ngạc phát hiện tần số của nữ chính với mọi người không cùng một kênh.