Làm Phi

Chương 82

Edit: Mai Thái phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Việc tấn vị, lòng Tịch Lan Vi đầy mâu thuẫn mà ước lượng cả một buổi chiều, nàng cảm thấy vẫn không nên tấn vị thì hơn.

Dựa theo đời trước mà nói, lần tuyển tú nữ này sẽ tuyển mười ba vị cung tần mới, trong số đó vào hai năm sau có chín vị hoặc chết hoặc bị phế.

Không chỉ như thế, các nàng này trong lúc tranh chấp còn liên lụy đến người khác. Có hai hoặc ba cung tần chủ vị liên lụy vào, bị hàng vị và cấm túc.

Như vậy, bất luận là chính tam phẩm Tiệp dư hay chính tứ phẩm Cơ, theo lệ đều là chủ vị một cung. Có cung tần mới vào cung, trong cung của mình dù sao cũng phải thêm vài người, ai biết có thể vừa lúc dính vào những người không an phận hay không.

Tuy rằng cũng có thể không làm chủ một cung, nhưng trong cung có quy củ bất thành văn, nếu phong tới phân vị này rồi mà chưa thành chủ vị, thì có vẻ hữu danh vô thực, ngược lại xấu hổ, vậy không bằng không tấn vị.

Huống chi, Hoắc Kỳ cũng sẽ tuyệt đối không để cho nàng "Hữu danh vô thực".

...

"Ngươi nghĩ cái biện pháp nói với bệ hạ, đừng tấn vị cho ta lúc này." sau khi Tịch Lan Vi tùy ý nói xong câu đó, Mị Điềm liền phát ngốc.

"... Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói là..." Tịch Lan Vi nghĩ nghĩ: "Cung tần mới vào cung, khi đó nhất định hậu cung sẽ không yên ổn, ta lười làm chủ vị một cung đi quản những sự việc đó, ở Trường Doanh cung tiếp tục ở cạnh Chiêu Dung nương nương cũng khá tốt."

Tất nhiên nàng không thể nói với Mị Điềm "Bởi vì ta biết lần này tuyển vào mười ba người sẽ chết chín người". Kỳ thật trong lòng nàng cũng không biết đời này còn có thể giống như vậy hay không, cũng không biết mười ba người kia toàn bộ đều bị Mị Điềm không nghiêng không lệch[1] xem xét trước rồi tống cổ trở về...

[1] nguyên văn 不偏不倚 (bất thiên bất ỷ): công bằng, vô tư.

Nhưng nói đến cùng vẫn không tốt, cẩn thận một chút luôn không sai, cũng không vội tấn vị vào lúc này.

Thần sắc Mị Điềm phức tạp mà nhìn nàng hồi lâu, mày nhíu lại, cuối cùng, lắp bắp nói: "Ta... Ta cam đoan với biểu ca không nói cho ngươi biết trước."

Sau đó nàng lại trở về nói với hoàng đế Tịch Lan Vi không muốn tấn vị? Chẳng phải là tự bán đứng chính mình sao!

"Vậy ngươi nghĩ biện pháp vừa không cho hắn biết ngươi nói cho ta, lại có thể không tấn vị cho ta." Tịch Lan Vi nói rất bình tĩnh, không có chút khách khí, không có một chút thái độ "Cầu người làm việc". Mị Điềm liếc nàng một cái, dựa lưng về phía sau, chân mày nâng lên khiêu khích rất nhàn rỗi mà hỏi: "Dựa vào cái gì a?"

"Mời ngươi ăn màn thầu mới vừa học được." Tịch Lan Vi nói ra điều kiện rất nhanh, cười dài nói: "Hương vị thực không tồi."

Mị Điềm hơi trầm ngâm cũng đoán được đại khái, lạnh mặt hỏi: "Chẳng lẽ là cái đã độc chết Ngô thị sao?"

Lan Vi gật đầu: "Phu nhân tâm tư thông thấu..."

"..." Nếu không phải nhiều năm chịu sự dạy bảo trong nhà, ghi nhớ mọi thời khắc đều phải duy trì dáng vẻ, Mị Điềm thật sự muốn chọn một câu thô tục phố phường bình dân để mắng nàng.

...

Khi hoàng hôn ngã về phía tây, Mị Điềm lại bước vào cửa Tuyên Thất Điện điện một lần nữa.

Hoắc Kỳ liếc nàng một cái, không mặn không nhạt nói: "Còn chưa ra cung?"

"Vâng..." Mị Điềm trả lời, uốn gối phúc thân cho có lệ, lại nói: "Thiếp thân đột nhiên nhớ tới chuyện này, cảm thấy nên đến nói với bệ hạ mới phải."

Hoắc Kỳ chau mày, thanh âm nhàn nhạt: "Ngươi nói đi."

Cũng không để ý tới hoàng đế không để cho nàng ngồi, Mị Điềm cũng không hề thấy khác thường chút nào, tự nhiên đi đến trước bàn ngồi xuống. Hít một hơi thật sâu, đắn đo lời nói một lần nữa, nàng nói: "Thiếp thân cảm thấy... Lúc này bệ hạ đừng nên tấn vị cho Lan Vi."

"Ừm?" Hoắc Kỳ chấp tay lại: "Vì sao?"

"Bệ hạ ngài nghĩ..." Mị Điềm rũ mắt, "Đặt Lan Vi lên vị trí kia, nếu không làm chủ vị một cung thì có vẻ hữu danh vô thực, làm chủ vị một cung mà không có cung tần tùy cư, cũng vẫn là hữu danh vô thực. Lần này có cung tần mới vào cung, trong cung của Lan Vi nhất định sẽ đến thêm người, đúng không?"

Hoắc Kỳ gật đầu một cái: "Tất nhiên."

"Nhưng cung tần mới rất dễ không an phận, nếu là gây loạn ra chuyện gì, Lan Vi là chủ vị một cung cũng khó tránh khỏi gánh tội thay, có phải hay không?" Mị Điềm vận dụng một phần trí óc mới nói xong ý tưởng của Tịch Lan Vi, thanh âm dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: "Đến lúc đó bệ hạ ngài cũng không thể ở một bên mà che chở, chẳng phải là tạo thêm phiền toái cho chính mình sao? Còn nữa... giọng nói của Lan Vi còn chưa khỏi hẳn, không bằng để cho nàng an tâm tịnh dưỡng..."

"Ngươi nói với Lan Vi." Hoắc Kỳ lạnh nhạt liếc nàng, mắt có ý cười khẽ.

"... Cái gì?" Mị Điềm cứng lại.

Hoắc Kỳ lại nói một lần nữa: "Ngươi nói với Lan Vi."

"Thiếp thân..." khuôn mặt của Mị Điềm cứng nhắc: "Thiếp thân không..."

"Nếu là chính ngươi nghĩ như vậy, mới vừa rồi sao không nói với trẫm?"

Nghe hắn hỏi như vậy, nàng hồi thần, lập tức giải thích nói: "Thiếp thân cũng là sau đó mới nhớ tới......"

"Nhưng ngươi đi Y Dung Uyển." Hoắc Kỳ liếc nàng, trong khẩu khí thêm chút khinh thường: "Như ngươi, còn có thể nhất tâm nhị dụng[2] sao? Một mặt giúp Lan Vi giải buồn mặt khác còn có thể cân nhắc cái này?" Ánh mắt hắn như dao vạch trên mặt nàng, chọc thủng không chút lưu tình nào: "Trực tiếp lấy việc này giải buồn cùng nàng mới phải đi?"

[2] Nhất tâm nhị dụng: một người có thể phân ra làm hai việc.

"..."

Như thế nào mà Mị Điềm nghe đều cảm thấy, phỏng đoán như vậy từ trong miệng Tịch Lan Vi nói ra rất là bình thường, từ trong miệng Hoắc Kỳ nói ra, thì...

Con mắt sáng lên, rõ ràng Hoắc Kỳ nghe thấy nàng lẩm bẩm một câu: "Gần đèn thì sáng a..."

Nếu bị chọc thủng cũng không cần thiết cố chống cự không thừa nhận nữa, Mị Điềm lấy lại bình tĩnh: "Bệ hạ nói lo lắng này của Lan Vi có đạo lý hay không?"

"Ừm, có." Hoắc Kỳ gật đầu tán đồng. Thuận tay lấy một quyển tấu chương đưa lên, trong miệng hạ lệnh đuổi khách: "Trẫm sẽ nghĩ ra biện pháp lưỡng toàn, ngươi trở về đi."

Hai vị này thật đúng là dùng xong nàng thì lập tức đuổi đi, không mang theo một chút khách khí nào!

...

Hoắc Kỳ nghiêm túc suy nghĩ một lần về lo lắng của Tịch Lan Vi, rồi sau đó múa bút thành văn, rất nhanh đã viết xong, đưa cho Lễ Bộ.

Măm ba ngày sau đó, quan viên của Lễ Bộ tiến cung yết kiến rất thường xuyên.

Cuối cùng, mọi việc đều thỏa đáng, Hoắc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, tạm thời chưa hiểu dụ [3] cho lục cung, phân phó lấy quyển trục bằng tơ lụa màu vàng sáng tới, đề bút viết rất lưu loát, viết xong đọc lại một lần rồi lấy tỉ ấn[4] đóng lên.

[3] hiểu dụ: Truyền xuống bằng dụ, chỉ thị xuống (cấp dưới)

[4] tỉ ấn: ấn của vua.

Thuận tay lấy bản tấu chương đến quạt, làm cho dấu mực của tỉ ấn khô nhanh hơn một chút, đợi đến khi khô thì cuốn lại, thu vào trong tay áo, phân phó Viên Tự: "Chuẩn bị kiệu."

...

Trong Y Dung Uyển, Mị Điềm đang nói với Tịch Lan Vi "Không biết xảy ra chuyện gì, gần đây Lễ Bộ bận rộn vô cùng", chợt nghe bên ngoài có tiếng thông báo lảnh lót.

Hai người nhìn nhau, tất nhiên là Tịch Lan Vi muốn đi nghênh giá, Mị Điềm bĩu môi: "Tự ngươi đi, ta từ cửa sau... nhanh trốn."

Đây là Mị Điềm biết hoàng đế có bao nhiêu không thích gặp mặt mình khi hắn đến Y Dung Uyển.

Tịch Lan Vi cười nhạt, không ngăn trở thêm, vẫy tay gọi Thanh Hòa tới đưa Mị Điềm rời đi, bản thân lại đi thẳng đến chính sảnh.

Rõ ràng cảm giác hôm nay Hoắc Kỳ... Bước chân nhẹ nhàng dị thường!

"Bệ hạ vạn an." Tịch Lan Vi hành lễ, thấy hắn nhìn xung quanh, nàng tò mò không biết hắn đang nhìn cái gì, thì nghe hắn hỏi: "A Điềm không có ở đây?"

"... Mới vừa đi." Nàng gật đầu nói, ngừng lại một chút lại nói: "Nếu bệ hạ tìm nàng có việc, thần thiếp sai người tìm nàng trở về."

"Không cần." Hoắc Kỳ nói ngay.

Hắn đưa tay vào trong tay áo lấy quyển trục bằng lụa ra, Lan Vi vừa thấy tự biết là vật gì, lại còn chưa kịp quỳ xuống nghe chỉ, hắn đã đi vào phòng ngủ: "Vào trong nói."

"..." Tịch Lan Vi ngẩn ra, đành phải theo hắn đi vào.

...

Hoắc Kỳ ngồi xuống, Tịch Lan Vi lại ngại có khả năng còn phải tiếp chỉ, nhất thời ngồi cũng không xong mà quỳ cũng không phải. Do dự trong chốc lát, nghe thấy hắn cười: "Ngồi đi, ý chỉ này qua một thời gian nữa mới hạ xuống, đưa tới cho nàng xem trước thôi."

... Còn có cách hạ chỉ như vậy?

Tịch Lan Vi vừa mắng thầm vừa ngồi xuống, Hoắc Kỳ nhìn nàng cười nói: "Việc trẫm muốn tấn vị cho nàng lên chính tứ phẩm Cơ trước, sau đó lại tấn vị lên Tiệp dư, A Điềm đã nói với nàng."

Không phải hỏi nàng có nói qua hay không, mà là thập phần khẳng định đã "Nói qua" — không cho nàng phủ nhận tìm đường sống, nàng cũng không thể giải vây, gật đầu một cái: "Vâng..."

"Trong lòng nàng cất chứa lời không thể nói, cho nên trẫm sửa chủ ý." Cằm khẽ nhếch lên, thần sắc của Hoắc Kỳ giống như đang cố ý khiêu khích, tiếp theo đưa quyển trục màu vàng sáng cho nàng: "Đây."

Tịch Lan Vi nghi hoặc tiếp nhận, không biết hắn sửa lại chủ ý gì. Đợi đến khi mở ra nhìn thấy, đọc vài câu thì bị nghẹn lại...

Trong ý chỉ, bảy chữ kia tựa hồ đặc biệt nổi bật hơn một chút: thăng lên chính tam phẩm Tiệp dư.

Lại nhìn kỹ một lần nữa, thật sự là từ Uyển hoa hiện nay trực tiếp thăng lên chính tam phẩm Tiệp dư.

... Bởi vì Mị Điềm đã nói trước, hắn lại trực tiếp lược bỏ bước "Quá độ" chính tứ phẩm?

Không đoái hoài đến sự lo lắng của nàng một chút nào sao?

Trong phút chốc giữa chân mày của Tịch Lan Vi nhíu chặt lại: "Bệ hạ......"

"Ừm." Hoắc Kỳ hơi nhướn mày, dường như vừa định nói cái gì, khẩu khí bình đạm mà bồi thêm một câu: "Ừ... Nàng không cần lo lắng, trẫm sửa pháp chế phi tần lại."

"..." Tịch Lan Vi chỉ có thể im lặng.

...

Sự việc này đã nói từ mấy ngày trước.

Ngày ấy, quan viên Lễ Bộ đột nhiên tiếp một đạo ý chỉ đặc thù. Trong ý chỉ, lời nói thành khẩn mà muốn thương nghị một việc với quan viên Lễ Bộ. Trong việc này, ý tứ của hoàng đế rất rõ ràng, phẩm trật[5] của phi tần hiện nay nên sửa lại. Nguyên nhân đơn giản: "Từ chính tứ phẩm trở lên đều có thể làm chủ vị", số người này quá nhiều. Tuy đây là quy củ có từ lúc Đại Hạ mới thành lập, nhưng hắn cảm thấy không có gì quan trọng, nếu sau này có vị hoàng đế thật sự "Hậu cung tràn đầy", có thể hoàn toàn phong đầy các vị trí tam phu nhân, tứ phi, cửu tần, hai mươi bảy thế phụ...

[5] phẩm trật: Cấp bậc quan lại và phi tần bổng trật (mức lương bổng cao thấp).

Dựa theo quy củ này phải mở rộng và tu sửa hậu cung.

Chúng quan viên một mặt cảm thấy việc phong đầy số người này thật sự không quá dễ dàng, một mặt lại bị lời lẽ vô cùng nghiêm túc của hoàng đế làm cho không thể không nghiêm túc cân nhắc đến. Hậu cung đến cùng cũng là hậu cung của hoàng đế, hắn muốn cải biến như thế nào đều không có gì đáng trách, hơn nữa lại là trước khi chọn tú nữ, nhắc tới chuyện như vậy càng có vẻ bình thường.

Mọi người ở Lễ Bộ nghĩ tới nghĩ lui, tuy là ngầm cảm thấy ý tưởng bất thình lình này có chút quỷ dị, nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào, cuối cùng duy nhất có thể đoán được... Đại khái là hoàng đế muốn nhân lần tuyển tú nữ này mà tuyển nhiều cung tần hơn một chút, lại sợ không có chỗ đứng ở trong cung, không có gì không đúng, rốt cuộc hoàng đế vẫn là trẻ tuổi khí thịnh.

Hoàn toàn không nghĩ đến Tịch Lan Vi.

Lúc này một đám quan viên "Thiện giải nhân ý"[6] mà thuận theo tâm tư của hoàng đế, sửa lại pháp chế này, từ đây chỉ có tam phu nhân, tứ phi, cửu tần mới là chủ vị một cung chủ, hai mươi bảy thế phụ trước đây là chủ vị một cung cùng với tám mươi mốt ngự nữ đều giống nhau, chỉ là cung tần tùy cư, xưng hô cũng từ "Nương nương" biến thành "Nương tử".

[6] Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người.

...

"Phong đến Tiệp dư, cung tần mới vào cung, vị trí của nàng sẽ không bị xấu hổ; không làm chủ vị, nàng không cần nhọc lòng những việc đó, trẫm cũng đỡ phải hoà giải. Hiện tại chưa hạ ý chỉ, là không muốn người khác cảm thấy lần biến động này hoàn toàn là vì nàng." Sau khi Hoắc Kỳ giải thích xong, nhìn nàng cười, lại hỏi: "An tâm chưa?"

... An tâm?

Chỉ vì mấy chữ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, hắn thật đúng là...

Tịch Lan Vi cơ hồ không thể hoàn toàn xoay người lại, trầm mặc hồi lâu, mới ngây ra mà lên tiếng: " Vâng..."

----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: 【 mặt bi thương 】 như thế nào cảm thấy nếu Lan Vi thích thú với việc tam quan bất chính xa hoa dâm dật... Hoắc Kỳ xác định vững chắc sẽ vì nàng mà làm hôn quân...

Hoắc Kỳ: Nhìn lão nhân đều té ngã, Lan Vi nàng muốn đỡ thì đỡ, nếu hắn dám lừa nàng... Trẫm sẽ vì nàng sửa hiến pháp!

------------------

A! Mọi người mau khen Thẩm phu nhân! Dùng sức khen!

Nếu không với cái mặt mày nguyên hình của Mị Hề thì mỗi ngày khi độc giả vừa thấy ta chính là: "A Tiêu! Chúng ta nói chuyện một chút! Ta không tấu ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment