Edit: Du PhiBeta: Huệ Hoàng HậuVề sau cũng không có chuyện gì nữa. Sở Tuyên không lộ diện cũng không có động tĩnh gì, Cấm Quân Đô Uý phủ không tìm được hắn, tất cả đều sóng yên biển lặng giống như qua năm mới cũng không có ý nghĩa gì.
Cuối tháng hai, các nơi đã tuyển được tú nữ đưa về cung để chờ điện tuyển.
Các tú nữ được sắp xếp ở Dục Tú Cung chứ không phải ở hậu cung, các vị phi tần với các nàng cũng không có giao tiếp gì. Thu Bạch chưởng quản việc dạy dỗ tú nữ rất ổn thỏa, có không ít việc vặt vãnh, ngẫu nhiên thì nàng ấy sẽ bớt thời giờ đến Y Dung Uyển bẩm báo, trên mặt luôn không dấu được vẻ có chút mệt mỏi.
Qua được nửa tháng rốt cuộc Tịch Lan Vi cũng gặp được Tiểu Sương.
Tiểu Sương cúi đầu đi ở phía sau Thu Bạch, lúc đi vào thì trên mặt nàng ta rõ ràng có chút tò mò, e ngại quy củ nên không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy phía trước Thu Bạch ngừng chân thì cũng dừng lại, cung kính mà quỳ xuống đất hành lễ: "Tiệp dư nương tử vạn an."
Giống như một đời trước, bộ dáng Tiểu Sương lúc vào Vương phủ bái kiến Vương phi.
Nhất thời Lan Vi thất thần, trong lòng cảm xúc phức tạp, chậm một chút mới gật đầu nói nhỏ: "Miễn lễ đi."
Giản Tiểu Sương đứng lên, nhịn không được ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh liền cúi đầu xuống không nói gì thêm.
Tịch Lan Vi cười cho nàng ta ngồi xuống. Nàng ta ngồi xuống mà có vẻ rất câu nệ, mười ngón tay run nhè nhẹ đặt ở trên đầu gối, giống như chột dạ vì chuyện gì đó.
"Ngươi vào cung chậm hơn một chút." Tịch Lan Vi khẽ cười đánh giá nàng ta: "Các tú nữ khác đều vào cung sớm hơn nửa tháng so với ngươi."
Giản Tiểu Sương cúi đầu càng thấp, nhưng thật ra không sợ tới mức lập tức quỳ xuống tạ tội, chỉ cắn môi ngập ngừng nói: "Tiệp dư nương nương thứ tội, trên đường dân nữ vào cung thì bị bệnh hồi lâu nên mới trì hoãn."
Tịch Lan Vi lại cười, liếc mắt nhìn Thu Bạch một cái, lại hỏi nàng ta: "Nữ quan không phạt ngươi sao?"
Biểu hiện Giản Tiểu Sương cứng đờ.
...
Một đời trước cũng là như thế này. Giản Tiểu Sương được tuyển vào nhóm tú nữ, nhưng trên đường bệnh nặng hồi lâu nên mới trì hoãn thời gian tiến cung. Trong nhà bỏ ra số tiền lớn để khai thông quan hệ để cho nàng ta vào cung. Tuổi tác nàng ta chỉ mới mười bốn, tư sắc không tệ, cho dù nhan sắc không tính là khuynh quốc nhưng hơn phân nửa tú nữ không bằng Tiểu Sương.
Mặc dù là như vậy nhưng nàng ta vẫn không trúng tuyển. Thế lực trong cung phức tạp, mà nàng ta vẫn thuận lợi vào Dục Tú cung. Mà lúc đó nữ quan phụ trách dạy dỗ cung nữ không biết nàng ta là ai, trách phạt một lúc làm thân thể nàng ta không khoẻ bảy tám ngày, cho đến khi tới điện tuyển mà tinh thần vẫn chưa hồi phục.
Như vậy liền bị ban cho Hoắc Trinh làm thiếp thất trong phủ Việt Liêu Vương. Thời gian đầu nàng ta đi theo Hoắc Trinh có gặp một chuyện, đó là Hứa thị tố cáo tội trạng Lan Vi, mà vài vị thiếp thất đều có thành kiến với Lan Vi, duy nhất chỉ có nàng ta không chút để ý mà cất giọng thanh thuý thân thiết kêu Lan Vi một tiếng "Vương phi tỷ tỷ."
Rồi sau đó hai người giao hảo, Hứa thị chèn ép Tịch Lan Vi thì nơi nào bỏ qua cho nàng ta, đến nay Tịch Lan Vi còn nhớ rõ trước khi nàng ta ốm chết đã nói một câu cuối cùng với nàng: "Tỷ tỷ, vốn ta không nghĩ sẽ tiến cung, khi tới Vương phủ thì cảm thấy thật may mắn. Nhưng hiện giờ lại cảm thấy... thật sự không bằng lúc trước tiến cung."
Đó là hồi ức kiếp trước của nàng, nhưng trước mắt thì mới vừa rồi Giản Tiểu Sương bị nàng đặt câu hỏi làm cho đứng ngồi không yên. Tiểu Sương cúi thấp đầu, lời nói ngắn gọn biểu hiện sự thấp thỏm: "Không có ạ."
"Vậy ta đành phải phạt ngươi." Tịch Lan Vi cười, đưa vòng tay Nam hồng giao cho nàng ta: "Ngày điện tuyển hãy mang cái này rồi sau đó trả lại cho ta. Nếu ngươi không làm theo, ngày sau đừng có hối hận."
...
Ngày điện tuyển, thời tiết sáng sủa, bầu trời xanh điểm xuyến chút mây trắng, xanh trắng đều là những màu sắc đẹp đẽ, phảng phất như thấy những bức hoạ được cuộn tròn. Gió nhẹ thổi qua làm bay những tà váy cùng tóc đen của nhóm tú nữ, mà như vậy thì càng làm nhan sắc của nhóm tú nữ thêm nổi bật hơn.
Hoắc Kỳ thất thần nhìn cả buổi trưa cũng không nhớ kỹ ai trông như thế nào. Những tú nữ giống như là đang đi ngang qua sân khấu... cho nên hắn cũng không để tâm lắm.
Cảnh Phi bên cạnh có chút nóng vội, liên tiếp mấy chục người đi qua, trừ bỏ những người được ban cho phiên vương, còn Hoàng đế thì một người cũng chưa lưu lại. Đôi khi nàng sẽ mở miệng khen vài câu nhưng lập tức hắn sẽ tìm lý do chướng mắt. Lý do thập phần không lưu tình: "Đôi mắt không đủ lớn, "Cổ quá dài", làm cho đối phương nghe được mặt đầy tủi thân.
Cảnh Phi không có biện pháp, Hoàng đế không xem vừa mắt vị nào mặc dù nàng nhìn các tú nữ cũng không tồi. Nàng uyển chuyển biểu lộ ý tứ "Dù sao cũng phải tuyển mấy người", nhưng Hoàng đế làm như nghe không hiểu, nhàn nhạt liếc nàng nói: "Nếu Cảnh Phi thích thì điều đến Thư Nhan Cung làm nữ quan đi."
Cảnh Phi nghẹn họng không nói nên lời, mình nói là thiếu nữ quan ở Thư Nhan Cung khi nào...
Lúc sau càng kỳ quái hơn, Hoàng đế thật nghiêm túc mà điều nữ quan tới cho chủ vị các cung.
Sao lại có thể như thế này...
...
Lại là sáu người cùng nhau nhập điện, thái giám xướng tên gia thế, đồng thời các tú nữ hành lễ vấn an.
Lễ xong, mấy người đứng lên. Lần này rõ ràng ánh mắt Hoàng đế có dừng lại.
Trong lòng Cảnh Phi vui vẻ, quan sát thần sắc Hoàng đế, tầm mắt cũng dời đến tú nữ kia. Nàng hơi mỉm cười, nhớ tới thái giám mới xướng tên lên, hỏi nàng ta: "Ngươi là Giản thị?"
Giản Tiểu Sương quỳ lạy một cái, nhẹ giọng nói: "Vâng, dân nữ là Giản thị."
Lễ nghĩa chu toàn, thanh âm cũng êm tai, Cảnh Phi cũng không hỏi nhiều, nhìn về phía Hoàng đế chờ hắn mở miệng nói giữ người.
Hoắc Kỳ vẫn nhìn vòng tay trên cổ tay nàng ta, do khoảng cách hơi xa một chút lại bị cổ tay áo che một nửa nên hắn nhìn không rõ lắm. Liếc mắt với Viên Tự một cái, Viên Tự cúi chào chờ nghe, nghe được Hoàng đế nén thanh nói: "Đi xem vòng tay của nàng ta."
Ở đây có năm người cùng Cảnh Phi hơi khó hiểu, Viên Tự đi ra phía trước không lên tiếng mà cầm tay nàng ta, cẩn thận phân biệt một lúc rồi trở lại bên người Hoàng đế, hồi bẩm: "Là vòng tay của Tiệp dư nương tử."
Hoàng đế "À" một tiếng, cẩn thận đáng giá Tiểu Sương một lần nữa, rồi hắn nói ra quyết định: "Điều đi Y Dung Uyển làm nữ quan đi."
"..." Viên Tự bất lực trong một thời gian, im lặng một chút rồi liếc mắt với thái giám bên cạnh, ý bảo ghi nhớ.
...
Kết quả điện tuyển làm cho lục cung líu lưỡi.
Một người cũng không giữ, nên nói là ánh mắt Hoàng đế quá cao hay tú nữ được tuyển quá vô dụng đây...
Chủ vị các cung nhìn nữ quan mới được thêm vào, mà thật ra hắn đã làm cho cung tần trong cung bớt chút việc — nữ quan đều được trực tiếp đưa vào cung, không cần các nàng phải lăn lộn cộng thêm hao tài phí sức đi chúc mừng.
...
Tâm tình Hoắc Kỳ vui sướng tới Y Dung Uyển, Giản Tiểu Sương thì đem vòng tay trả về cho nguyên chủ.
Phất tay ý bảo nàng ta lui ra, Hoắc Kỳ cầm lấy vòng tay ở trên bàn mà Tịch Lan Vi chưa thu hồi lại, nhân tiện giấu ở sau lưng, nhàn nhạt hỏi nàng: "Có ý tứ gì hả?"
Tịch Lan Vi phải dịch chuyển thì mới lấy được vòng tay kia, nàng hậm hực lấy lại, lẩm bẩm nói: "Lén triệu kiến qua một lần, cảm thấy rất hợp nhãn..."
"Cảm thấy hợp nhãn thì sao không nói với trẫm?" Hoắc Kỳ liếc nàng: "Trực tiếp đưa về làm nữ quan cho nàng không phải tốt hơn sao?"
"Tú nữ dự điện tuyển, thần thiếp mở miệng muốn nàng ta làm nữ quan sẽ không thích hợp..." Tịch Lan Vi phản bác: "Cho nên chỉ có thể làm bệ hạ biết ý tứ của thần thiếp thôi, có thể giữ lại hay không... thì bệ hạ làm chủ."
"Nàng lại có thể nói như vậy." Hoắc Kỳ giận, nàng ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn, bỡn cợt cười nói: "Bệ hạ vì thần thiếp mà ở trước mặt các vị đại nhân nói lời kia thì sao..."
Lúc trước công khai cho Thu Bạch đảm nhận việc nữ quan dạy dỗ tú nữ, còn gắn thêm một mỹ kỳ danh là "Nàng ấy lễ nghĩa chu toàn" ; cũng đúng tình hợp lý mà sửa lại phẩm trật của phi tần, còn tấn vị rất nhiều cho nàng, làm cho chúng triều thần đều cảm thấy hắn muốn tuyển tú thật tốt để lắp đầy hậu cung.
Nhưng nàng thì biết hắn chỉ muốn dựa vào tâm tư của nàng, người nào nàng không thích thì tống cổ ra ngoài trước mà thôi. Cuối cùng một người cũng không giữ... Mà nàng cảm thấy không tin được là đột nhiên hắn sẽ nghĩ ra ý tưởng như thế, rõ ràng đã chủ mưu từ lâu rồi.
Tịch Lan Vi dịch sát vào bên cạnh người hắn, hai tay nhu nhược đặt ở trên đầu vai hắn, lộ ra một chút vẻ quyến rũ, lời nói ra cũng không biết xấu hổ: "Một người cũng không tuyển, bệ hạ cảm thấy các nàng không hợp ý thần thiếp hay là vẫn cảm thấy thần thiếp đẹp hơn các nàng?"
"...Khụ." Hoắc Kỳ không thích ứng được với vẻ kiều mị này của nàng, trầm ngâm chớp mắt một cái, nghiêm túc nói: "Nhóm tú nữ còn chưa rời cung, nếu nương tử để ý thì trẫm hạ chỉ giữ vài người vẫn còn kịp."
Tịch Lan Vi rút tay về khỏi người hắn, thần sắc đạm bạc khinh thường, liếc hắn nói ra một chữ: "Hứ."
...
Hôm sau Thu Bạch ban tú nữ cho phiên vương, mà nhóm tú nữ làm nữ quan ở trong cung thì Thu Bạch đều ghi lại danh sách rồi đưa cho Tịch Lan Vi coi.
Tịch Lan Vi cẩn thận đọc, nàng đặc biệt chú ý tới bên Việt Liêu Vương, xác định tất cả đều thoả đáng rồi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nàng biết Hoắc Kỳ với Hoắc Trinh có rất nhiều điểm không giống nhau, mà trong đó thì nàng biết rõ một chút... Đó là trong mắt Hoắc Trinh thê thiếp đều có thể lợi dụng, hay là liên quan đến nhà mẹ đẻ của thê thiếp thì cũng lợi dụng được; Còn Hoắc Kỳ thì tách riêng việc tranh quyền với nữ nhân ra, trong triều rất nhiều trọng thần có nữ nhi vừa đủ tuổi để gả nhưng chưa bao giờ thấy hắn chủ động đi cưới nữ nhi nhà ai, cơ bản hắn khinh thường dựa vào chuyện đó mà củng cố quyền lực.
Khinh thường chuyện đó nhưng ở trong mắt Tịch Lan Vi có thể tuỳ chọn một vài người thích hợp cũng không có gì sai. Không có tâm lợi dụng nhưng đến thời điểm mấu chốt thì tầng quan hệ này cũng có thể giúp ích được một chút.
Nhưng đây là hắn không thèm để ý nên nàng liền giúp hắn để ý hơn.
Một đời trước có mấy tú nữ được ban tới, nàng cũng không rõ ràng Hoắc Trinh có mở miệng muốn hay không nhưng trong đó có ba người gia thế không tồi, với lại có một người phụ thân ở năm sau được nhận chức Đô Đốc Truy Phái. Mà người chưởng quản binh quyền cần phải cẩn thận. Nàng biết, Hoắc Trinh cũng biết, nên hắn đối với nhà kia rất tốt.
Lần này trước điện tuyển ba bốn ngày, nàng đã sớm bảo Thu Bạch tìm lỗi lễ nghĩa của nàng ta, làm cho nàng ta phải trở về nhà.
Hai người còn lại cũng không thể tiến vào Vương phủ. Nghe nói là Cảnh Phi mở miệng khen vài câu nên đã bị làm nữ quan ở cung khác — Một đời trước không phải như thế, mà đời này lại như vậy, ước chừng là bởi vì những người có tư sắc xuất sắc đã sớm bị đuổi đi rồi, cho nên chỉ còn lại hai người này xuất sắc thôi.
Mặc dù vậy thì vẫn có năm người vào Việt Liêu Vương phủ, đều là những người gia thế bình thường không thể giúp Hoắc Trinh cái gì.
Giản Tiểu Sương.
Ánh mắt Tịch Lan Vi ngừng ở trên cái tên này, nàng nghe thấy tiếng Tiểu Sương chơi đùa với hươu con ở trong viện, bên môi nàng cũng nở ra một nụ cười.
Cũng tốt khi có thể giúp Tiểu Sương được như vậy, ở lại mấy năm rồi sau đó cho nàng ta xuất cung gả cho một gia đình tốt, bình bình an an sống qua một đời. Nhưng là... giữ nàng ta lại bên người cũng không phải chỉ vì muốn giúp nàng ta.
Hai năm rưỡi sau, trong nhà Tiểu Sương ngẫu nhiên có được cơ hội phát tài, đã trở thành thương gia lớn nhất phía nam. Một đời trước Tiểu Sương không thể nhìn đến ngày đó, mà một đời này...
---
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Kỳ: Ta phụ trách bình thiên hạ, nàng phụ trách xinh đẹp như hoa.
Tịch Lan Vi: Không phải, ta vừa giúp chàng bình thiên hạ vừa chuyên tâm xinh đẹp như hoa.
Hoắc Kỳ: Tốt.