Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ

Chương 10

Đã quyết định sẽ đến Tương Dương, Hoàng Dược Sư liền dành mấy ngày để củng cố khinh công cho Phùng Hành, lại điều dưỡng thân thể nàng thêm một chút cho chuyến đường dài, chuẩn bị những hành lí cần thiết...

Trước đây hắn đi một mình thì không cần phiền phức như vậy, nhưng bây giờ có nàng, mọi thứ cần phải kĩ lưỡng, hắn không muốn để bất cứ thứ gì gây tổn hại đến nàng nữa, cũng không muốn vì bất cứ lí do gì khiến sức khỏe của nàng bị ảnh hưởng.

Vì thế, sau quá trình trang bị công phu, 10 ngày sau, Phùng Hành cùng Hoàng Dược Sư xách hành lí lên thuyền, rời xa Đào Hoa Đảo, hướng đến Tương Dương.

Cùng thời gian đó, người trong giang hồ cũng bắt đầu từ mọi nơi tề tụ về Tương Dương theo lời mời của hai vợ chồng Quách đại hiệp, Quách Tĩnh, Hoàng Dung để cử hành đại hội anh hùng, chọn ra võ lâm minh chủ, cùng chống quân Mông Cổ.

Ở xa xôi tại Chung Nam sơn, bên trong cổ mộ, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ đang cùng nhau luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh mà không hề hay biết, bánh xe số phận của họ đã bắt đầu lăn trong vô thức, phá vỡ cuộc sống yên bình của họ.

*-*

Lục Sơn Trang.

Trong sương phòng, Hoàng Dung nằm yên trên giường, gương mặt tuy vẫn xinh đẹp nhưng thần sắc đã hơi nhuốm màu mỏi mệt.

Trước giường rất đông người đang đứng, trong đó có phu thê Lục Quán Anh – trang chủ Lục Sơn Trang, Quách Phù cùng huynh đệ họ Võ đang trông rất lo lắng, Quách Tĩnh ngồi bên giường, chăm chú nhìn vào vị đại phu đang bắt mạch cho thê tử.

Vị đại phu là một ông lão, râu tóc đã trắng đi rất nhiều, đối với nghề đại phu như ông, thì dáng vẻ này khiến cho người ta tin tưởng hơn nhiều.

Đại phu buông cổ tay của Hoàng Dung ra, khuôn mặt hiền lành phúc hậu nói với những người đang căng thẳng từ nãy giờ:

-“ Mọi người không cần lo lắng, Quách phu nhân không có việc gì lớn, chỉ là phu nhân đang mang thai, hài tử đã được hai tháng, bởi vì dạo gần đây làm việc hơi nhiều khiến cơ thể mệt nhọc, động thai khí một chút, uống vài thang thuốc an thai là không sao rồi.”

Mọi người trong phòng nghe tin này thì rất là vui mừng, Quách Tĩnh rối rít cảm tạ đại phu, sau đó quay lại yêu thương vuốt tóc thê tử.

Lục Quán Anh đứng bên cạnh cũng chắp tay nói:” Chúc mừng Quách huynh.”

-“Cảm tạ, cảm tạ.”

Sau khi chúc mừng, hai phu thê liền lui đi, cũng chủ động tiễn đại phu ra ngoài, chừa lại không gian cho người một nhà nói chuyện.

Quách Phù nhanh chóng thể hiện tính hoạt bát của mình, hân hoan n ói :” Vậy là con sắp có thêm đệ đệ hoặc là muội muội rồi.” – Nàng hiện là con một, tuy là đại tiểu thư nói một không nói hai, người khác cũng không dám cải lời nàng, nhưng nàng dù sao cũng nhỏ nhất nhà, nay sắp có người còn nhỏ hơn nàng, nàng đương nhiên phải vui mừng rồi.

Huynh đệ Võ gia thấy sư muội cao hứng, cũng phụ họa theo.

Hoàng Dung từ ái nhìn con cười, sau đó quay sang Quách Tĩnh nói:” Ta mong nó sẽ là nam hài, vậy thì có thể nối dõi tông đường nhà họ Quách rồi, nhưng nếu là nữ nhi cũng không sao.”

Quách Tĩnh nghe vậy liền cười cười, yêu thương vuốt tóc thê tử :” Đối với ta, nam hài hay nữ hài, đều là con của Quách Tĩnh ta, ta đều sẽ yêu thương.”

Võ Tu Văn nhìn Quách Phù nói :” Phải đó, dù cho sinh ra là tiểu sư muội hay tiểu sư đệ, tụi con đều sẽ hết lòng yêu thương, bảo vệ.”

Quách Phù và Võ Đôn Nho cũng gật đầu phụ họa. Người một nhà nói chuyện rôm rả, vui vẻ, khiến không khí trong phòng trở nên rất ấm áp, hài hòa.

Đột nhiên, Hoàng Dung nói: “ Ta sẽ viết thư báo cho cha biết.”

Quách Tĩnh gật đầu :” Phải, điều này nên báo cho nhạc phụ biết.” – Lần này có việc vui, nếu nhạc phụ biết, có lẽ sẽ bớt đi thành kiến đối với hắn. Dù gì, việc hắn dẫn cả nhà đến Tương Dương cũng khiến nhạc phụ bất mãn.

Quách Phù và huynh đệ Võ gia thì lâm vào yên lặng. Đối với ngoại công và sư tổ của mình, tuy bọn họ luôn ôm lòng kính trọng và sùng kính vô bờ bến, thế nhưng họ cũng rất sợ vị ngoại công, sư tổ này.

Hoàng Dung vuốt nhẹ bụng mình, không biết cha sẽ như thế nào. Lần trước nàng mang thai Phù Nhi, tuy cha cũng không có tỏ vẻ gì nhưng người cũng khá lạnh nhạt, không bế bồng nó mấy lần, sau này cũng không chủ động dạy võ hay truyền thụ gì cho Phù Nhi.

Nàng mong đứa bé này là nam hài một phần là muốn nối dõi tông đường cho Quách gia, một phần nàng cũng muốn khiến cha chú ý, muốn người sẽ yêu thương đứa bé này và truyền thụ tuyệt học cho nó.

Cha vì yêu thương nương, không hề chứa được nữ nhân khác, đến nay cha cũng chỉ có một nữ nhi là nàng. Là nữ nhi của cha, nàng rất là vui mừng khi cha chung tình với nương như vậy, nhưng nàng cũng biết, việc không có truyền nhân khiến cha rất là tiếc nuối.

Sở học cả đời của cha nhiều vô số, nhưng lại không thể có được một truyền nhân thực thụ. Cũng trách nàng năm xưa ham chơi, không chịu học hành cho đàng hoàng, đến nay cũng không học được bao nhiêu bản lĩnh, thật không dám xưng là truyền nhân đảo Đào Hoa.

Nếu cha có thể xem đứa bé này là truyền nhân của mình, dạy hết tuyệt học cho nó, điều đó cũng có thể bù lại tiếc nuối của người, còn có thể khiến cho tương lai của đứa bé thêm đảm bảo, sau này, sẽ không ai có thể dễ dàng làm hại nó.

Trong lòng Hoàng Dung biết bao ngổn ngang, còn cái người đang khiến cho nàng ta suy nghĩ kia, hiện đang mĩ mãn ôm lấy thê tử đang ngủ say, tận hưởng tiếng sóng biển, chờ đến khi mặt trời mọc, sẽ gọi thê tử dậy để ngắm.

*-*

Thành Tương Dương.

Duyệt Lai là khách điếm là khách điếm lớn nhất trong Tương Dương thành, lão bãn cũng là người trong giang hồ nên khách điếm không có quá nhiều quy củ như những nơi khác, mà tràn đầy không khí thoải mái, tự tại, vì vậy, đây cũng là nơi những nhân sĩ võ lâm hay lui tới.

-“ Võ lâm đại hội vừa rồi, thật là sảng khoái, người của chúng ta đánh quân Mông Cổ tan tác, cái ông Quốc Sư gì đó, cũng phải trọng thương mà đi về.” – Một người nói.

Chủ đề này nhanh chóng khiến mọi người chú ý, những người ngồi tại bàn khác cũng nhanh chóng vô giúp vui:” Phải đó, bọn Mông Cổ gì đó đúng là vô liêm sỉ, còn dám đến Trung Nguyên để giễu võ giương oai, cuối cùng lại bị những anh hùng của chúng ta đánh cho tan tác."

Một người khác lại nói :” Thì đúng rồi, biết Quách phu nhân có thai mà còn muốn người đấu với hắn ta, đúng là hèn hạ.”

-“Phải đó, phải đó.”

Một người rời khỏi chỗ của mình, đi đến bên bàn kia, chắp tay nói:” Vị huynh đài này, vừa rồi tại hạ không thể đi đến Võ lâm đại hội xem được, huynh đài có thể kể cho ta nghe được không, có thể nói cho ta biết, Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ là những người như thế nào không.”
Bình Luận (0)
Comment