Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 143

Thanh kiếm được bọc quanh bằng chân khí đâm thẳng vào lỗ đít của lão già kia.

“Át"

Hậu môn của lão già kia lập tức thít chặt lại, sắc mặt đau đớn méo xẹo, khí thế cuồn cuộn chẳng dễ gì mới gom góp được lập tức tan biến.

Thật sự là quá bất cẩn!

Ông ta đường đường là một vị đại tu sĩ Nguyên Anh, đi đến đâu mà chẳng được người ta tiếp đãi cung kính.

Thật không ngờ hôm nay trước khi chết còn không giữ được khí tiết lúc tuổi già!

Ông ta cả giận nói: “Đám người tỉ tiện bỉ ổi các người lại dám giở trò hèn hạ này!”

“Các người có biết ông đây là ai không? Hôm nay, các người gây ra chuyện này, nhất định sẽ không thể sống nổi!”

Nam Sơn Lão Đạo hừ một tiếng: “Ai thèm biết ông là ai, liệu mà hối hận trên đường xuống Hoàng Tuyền đi!”


Nói xong, ông ấy và bọn Diệp Phong, Ngọa Long đồng loạt tấn công ông già Nguyên Anh này.

“Át” “Sư tỷ! Nhất định phải báo thù cho eml”

Lúc sắp chết, ông lão dốc hết sức bình sinh để truyền đi một ý niệm.

Sau đó, ông ta bị vô số luồng chân khí đuổi giết, kết cục thân vẫn đạo tiêu.

Xong việc, chín người khoảng sạch toàn bộ báu vật ở xung quanh có thể dùng được rồi nghênh ngang rời đi.

Chín người mới vừa đi khỏi thì có hai bóng người đáp xuống chỗ ban nay họ. đứng.

Một người lo lắng nói: “Hỏng rồi, chúng tới muộn rồi!”

“Sư đệ của vị đại năng kia chết thảm như vậy, nếu chọc giận người kia thì e là lần này khó giải quyết hậu quả rồi đây.”

Một người khác nói tiếp: “Mau mau liên hệ với Lý Vệ ở Giang Nam, cặn dặn Lý Vệ đừng tham gia vào chuyện này. E là lần này nhà họ Tô khó có thể bình an.”

Cùng lúc đó, trên một đình núi, một cô gái xinh đẹp mặc áo giáp đang ngồi nhắm mắt dưới nắng chiều.

Bên cạnh người phụ nữ này có cắm một thanh kiếm khổng lồ cao hai mét. Trên thân kiếm có khắc văn tự cổ màu đỏ máu rõ mồn một.

Đột nhiên, một ý niệm được truyền vào trong đầu người phụ nữ này. “Sư tỷ! Nhất định phải báo thù cho eml”

Giọng nói này ngập tràn oán hận và không cam lòng, liên tục văng vắng trong đầu người phụ nữ.

Người phụ nữ mở mắt ra, trong mắt cháy lên lửa giận. “Ai giết sư đệ tôi!” “Tôi nhất định sẽ bắt cả gia tộc của kẻ đó phải chết chung!”


Giọng nói này tựa như một tia sét mang theo khí thế vô cùng tận tỏa ra khắp xung quanht

Toàn bộ tu sĩ trong vòng bán kính trăm dặm đều hoảng sợ nhìn về phía phát ra âm thanh, cúi đầu quỳ xuống đất run lẩy bẩy.

Cơn giận của tu sĩ đại năng Độ Kiếp khiến vạn vật run rẩy!

Người phụ nữ giận dữ đứng dậy, rút thanh kiếm khổng lồ lên, lập tức lao về hướng đông.

Trời tối, Lâm Thiên Sinh làm sạch con cá yêu câu được rồi làm một chiếc giá nướng to.

Ở trong sân của nhà họ Tô, nướng cá nướng nguyên con xốt ớt kiểu Trùng Khánh.

Anh vừa xoay con cá yêu trên lửa vừa lạnh nhạt nghe bọn Tô Nhiên thi nhau kể lại chuyện hôm nay cho anh nghe.

“Nhà họ Nghiêm dám ức hiếp chủ mẫu, xúc phạm sự uy nghiêm của tiên sinh. Không cần phải phiền đến tiên sinh, tụi tôi đã liên thủ tiêu diệt xong rồi.”

Bọn Ngọa Long nói với vẻ nịnh bợ, nhìn về phía con cá nướng nguyên con xốt ớt, nước dãi chảy ròng ròng.

Quả nhiên là có phúc lớn.

Hôm nay, Lâm Thiên Sinh lại xách về một con yêu thú cảnh giới Nguyên Anh nữat


Cảnh giới của con này còn cao hơn con cự mãng lần trước một tiểu cảnh giới.

Cho dù chỉ được gặm một chiếc xương cá thôi cũng đã giúp tăng thêm không ít tu vi rồi.

Nhất là ở thế giới mà linh khí thiên địa mỏng manh này thì thứ này lại càng quý giá.

Lâm Thiên Sinh nghe đầu đuôi sự việc xong, nói: “Mọi người làm tốt lắm.”

“Làm gì cũng phải chú ý nhân quả, báo ứng, nhưng nếu người ta đã tự lao đầu vào chỗ chết thì cũng không được nương tay.”

Mọi người ngồi quây quần quanh giá nướng cười ngây ngô, luôn miệng vâng dạ.

Lâm Thiên Sinh nhìn về phía Tô Nhiên, mở miệng hỏi: “Hôm nay em không sao chứ?”

Cho dù biết là đã có Lục Tiểu Tiên bảo vệ cô nhưng Lâm Thiên Sinh cho rằng vẫn nên hỏi han một câu, nếu không thì vợ bị ức hiếp về kể với mình mà mình lại không nói tiếng nào thì đâu có được.

Bình Luận (0)
Comment