*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Aubrey.
Sáng sớm hôm sau, Lạc phu lang kéo Lạc Minh Đạt từ trên giường dậy, sai hạ nhân hầu hạ rửa mặt.
Lạc phu lang giúp Lạc Minh Đạt thay quan phục Huyện lệnh, vừa sửa sang y phục vừa nói: “Sáng hôm nay phải đến huyện nha, sau này ngày nào cũng phải đến đúng giờ để xử lý chính vụ. Điển sử và chủ bộ lần này cũng mới nhậm chức, chỉ có Huyện thừa là biết rõ nhất tình hình của thành Đồng Sơn, ngươi đừng ra vẻ mình là thiếu gia nữa, sau này có gì không hiểu thì cứ hỏi hắn. Trước tiên, phải thăm dò tình hình ở nơi này trước đã, nhớ chưa?”
Lạc Minh Đạt không có hứng thú, lười biếng đáp: “Biết rồi.”
Lạc phu lang thấy hắn còn chưa tỉnh ngủ, y mím môi, nói: “Chiều hôm qua ta đã sai Nguyên Bảo đi điều tra rồi, tiệm điểm tâm của Dư Thanh Trạch ở thành Đồng Sơn rất nổi danh, điểm tâm ăn rất ngon. Nếu ngươi chịu nghiêm túc làm việc, giữa trưa ta sẽ sai Nguyên Bảo đến tiệm của Dư Thanh Trạch mua điểm tâm về cho ngươi.”
Nghe Lạc phu lang nói vậy, hai mắt Lạc Minh Đạt sáng lên, hắn nhìn phu lang của mình, hỏi: “Thật không?”
Lạc phu lang gật đầu, nói: “Điều kiện là ngươi phải làm việc chăm chỉ, ta sẽ sai Tiểu Rổ đi theo ngươi.”
“…” Nghe có người đi theo, còn là hạ nhân của Lạc phu lang, Tiểu Rổ, Lạc Minh Đạt lập tức mất hứng. Tiểu Rổ này chỉ nghe lời một mình phu lang của hắn, rất khó lừa.
Ăn sáng xong, Lạc Minh Đạt vừa ra đến cửa, hắn không ôm một chút hy vọng nào, hỏi: “…Phu lang, ngươi không cho ta chút bạc vụn sao?”
“Ngươi cần bạc vụn làm gì? Muốn mua cái gì? Để ta đi mua cho ngươi.”
“…Lần đầu đến nha môn, nếu ta muốn thưởng chút bạc cho thuộc hạ thì sao?”
“À, ta đã chuẩn bị rồi, Tiểu Rỗ đang giữ chúng, nếu ngươi có cần gì thì kêu y đưa.”
“…” Lạc Minh Đạt tức giận rời đi.
Đều tại lão già nhà hắn!
Trước khi đến đây, ông ấy đã tịch thu toàn bộ tài sản riêng của hắn, ngay cả ngân phiếu giấu ở đế giày và phát quan cũng bị lục soát, thật sự tức chết hắn! Hiện tại hắn không một xu dính túi, ngay cả bạc vụn cũng không có! Toàn bộ tài chính trong nhà đều do phu lang của hắn nắm quyền, cần tiền thì phải xin phu lang, kể cả hắn muốn xin tiền phu lang đi ra ngoài uống chút rượu, ăn chút điểm tâm cũng không cho!
Quá đáng hơn nữa, lão già nhà hắn còn căn dặn đám hồ bằng cẩu hữu của hắn, không được cho hắn vay tiền.
Quá tuyệt tình! Nhân sinh quá mức thảm khốc! Rốt cuộc có phải cha ruột của hắn không?!
Hơn hai mươi năm qua, đây là lúc Lạc Minh Đạt hắn nghẹn khuất nhất, hắn định dựa vào thân phận của mình tuỳ tiện ăn vài thứ trên đường, có lẽ sẽ có một số lão bản không dám lấy tiền của hắn. Nhưng vấn đề là, hắn không có thói quen ăn mà không trả tiền, hắn không thể vứt mặt mũi như vậy được!
Vì để được ăn ngon, Lạc Minh Đạt không thể không vực dậy tinh thần, đến huyện nha ngồi nghe Huyện thừa giới thiệu tình hình ở thành Đồng Sơn cả một buổi sáng.
Thật vất vả mới chờ đến giữa trưa được thả ra, hắn về nhà, quả nhiên nhìn thấy trên bàn có điểm tâm.
Hắn rửa mặt xong, nhịn không được bắt đầu cầm lên ăn, nào là cháo gà, nào là sủi cảo chiên. Quả nhiên, hương vị giống hệt đồ ăn hôm qua Dư Thanh Trạch làm, quá ngon!
Lạc Minh Đạt cảm thấy cả buổi sáng nghe Huyện thừa nói nhiều như vậy, cũng không khó chịu nhiều cho lắm.
Lạc phu lang thấy vậy, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Hết giờ nghỉ trưa, Lạc Minh Đạt lại đến nha môn một chuyến, Lạc phu lang nói: “Nghe nói cháo sườn và rau trộn mộc nhĩ của Dư Ký cũng không tồi.”
Lạc Minh Đạt kinh hỉ nói: “Phải không? Tối nay mua về đi, ha ha ha.”
Lạc phu lang nhìn hắn, nói: “Nếu chiều nay ngươi chịu làm việc chăm chỉ…”
“…” Lạc Minh Đạt híp mắt nhìn phu lang của mình, nói: “Phu lang, ngươi cho rằng ta vì muốn ăn cháo sườn, nên mới làm việc chăm chỉ sao?”
Lạc phu lang liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt đáp: “Ồ, vậy tối nay chúng ta sai đầu bếp nấu đại món gì đi.”
Lạc Minh Đạt trừng y, quay đầu nhanh chóng rời đi.
…Hừ!
Sau buổi yến tiệc của Thái phủ, Dư Thanh Trạch cho rằng Lạc huyện lệnh sẽ phái người tới điều tra hắn, dù gì hắn cũng đã cự tuyệt đối phương trong buổi yến tiệc. Nếu đã là một thiếu gia có tiếng ăn chơi trác táng, hẳn sẽ không bỏ qua chuyện này. Hơn nữa, nếu đối phương muốn gây chiến với Thái phủ, vậy xuống tay với tiệm ăn vặt có mối quan hệ thân thiết với Thái phủ là chuyện đơn giản nhất.
Thậm chí, hắn đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, nhưng nhiều ngày trôi qua, không có chuyện gì phát sinh. Thật ra, Lạc phu lang có dẫn hài tử và hạ nhân tới tiệm ăn vặt một lần để dùng điểm tâm, lúc rời đi còn cố ý khen đồ ăn của tiệm rất ngon, còn mua một ít điểm tâm mang về.
Sau này, nghe Sướng ca nhi nói ngày nào hạ nhân kia cũng tới hai lần, buổi sáng một lần, buổi chiều một lần, mua điểm tâm mang về. Ngày nào cũng mua đầy hai hộp điểm tâm, nhưng lần nào cũng chỉ mua hai món.
Dư Thanh Trạch nhướng mày, Lạc thiếu gia ăn chơi trác táng, tất nhiên cũng có yêu cầu rất cao với món ăn, vậy sao lần nào cũng chỉ mua hai món? Tuy hắn không biết nguyên nhân, nhưng cảm thấy thật thú vị.
Lạc Minh Đạt không có hành động gì, những người khác cũng sẽ không tới tiệm ăn vặt gây phiền toái. Dư Thanh Trạch bọn họ chỉ cần tập trung buôn bán là được, tiệm ăn vặt trở lại với cuộc sống yên bình thường ngày.
Còn bên Lưu Ký, xe bán bún ốc đã được làm xong, bọn họ bắt đầu bày quán, bọn họ bán ở chỗ trước kia mà Dư Thanh Trạch từng bày quán.
Ban đầu, mùi bún ốc nồng nặc bay trong không trung, lan toả khắp con đường.
Đối với những người chưa từng ăn bún ốc, mùi hương kia chính là cực hình.
Người qua đường sôi nổi bịt mũi chạy thật nhanh, cứ như gặp mãnh thú, tránh còn không kịp, làm sao có khả năng đứng lại nếm thử hương vị?
Lão bản quán ăn kế bên chịu đựng mùi hôi, còn phải chịu đựng lượng khách nhân trong quán giảm, khổ không nói nổi. Tính ra, cả hai quán ăn phía sau xe bún ốc đều chịu ảnh hưởng.
Hai ngày sau, xung quanh tiệm ăn vặt vắng tanh! Những người bán hàng rong gần đó cũng rời đi, cố gắng tránh khỏi xe bún ốc.
Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ không thể kiếm được tiền trả tiền thuê sạp.
Người phụ trách xe bún ốc là đại nhi tử của Lưu lão bản, mùi nặng như vậy, những người qua đường không có dũng khí thưởng thức. Mấy ngày nay, xe bún ốc không có một bóng khách nào, nhưng Lưu lão đại vẫn kiên trì mở quán.
Những lão bản xung quanh đến tìm Lưu lão đại kháng nghị, kêu hắn đi chỗ khác bán. Sao không bán ở trước quán của ngươi, mà lại đặt trước chỗ của bọn ta, ảnh hưởng đến sinh ý của bọn ta?!
Lưu lão đại cười hì hì bưng ra một chén bún ốc, nói: “Thật ngại quá, thật ngại quá, vị trí này hợp phong thủy. Hay để ta mời các vị ăn bún ốc nhé, miễn phí hết, rất ngon đó! Sẵn tiện khai trương giúp ta.”
Nhóm lão bản: “…”
Cứ như vậy cũng không phải cách. Mỗi ngày, vào buổi trưa, Dư Thanh Trạch đành tự mình đến ăn một chén, nói Lưu lão bản và các tiểu nhị trong quán cũng tới ăn một chén, thay phiên nhau ăn để người qua đường thấy.
Phát hiện có người ăn, có vài thực khách lớn gan muốn đứng ra ăn thử, trước đó là vì sợ mùi hôi của món ăn nên không dám tiến lên, hôi như vậy, sợ ăn vào sinh bệnh. Hơn nữa, bọn họ nhìn thấy Dư Thanh Trạch cũng ăn, hỏi ra mới biết cháo Quế Lâm và bún ốc đều là những món mà Dư Thanh Trạch dạy cho Lưu Ký, bọn họ lập tức yên lòng, nếu đã là Dư lão bản dạy, vậy hương vị sẽ không tồi.
Đến khi bọn họ chịu đựng mùi hôi ăn một ngụm đầu tiên, mày không còn nhíu chặt nữa, mũi cũng không che nữa. Món bún ốc nặng mùi như vậy, ăn vào lại sảng khoái như vậy sao?!
Dần dần, người tới ăn càng ngày càng đông, những người ở phố Bắc Đại bắt đầu biết đến xe bún ốc có mùi rất nặng, nhưng ăn vào thì rất sảng khoái!
Một tháng sau, từ khi xe bún ốc khai trương, Lưu lão bản bắt đầu mở một quán bún ốc riêng ở thành nam, nhờ phu phu Lưu lão đại đi qua đó phụ trách.
Ngày hai tháng sáu, là sinh thần lần thứ sáu mươi ba của Thường gia gia, trùng hợp thay, sinh thần của Nhạc ca nhi là vào ngày sáu tháng sáu. Năm ngoái, bọn họ cùng nhau ăn mừng vào ngày hai tháng sáu, năm nay cũng vậy.
Vốn dĩ, Dư Thanh Trạch định tổ chức cho lão nhân gia một đại tiệc mừng thọ, nhưng lại bị Thường gia gia cự tuyệt. Ông nói cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm là được, chờ sau này rồi làm hỉ thọ hoặc đại thọ.
Hôm nay, ngày hai tháng sáu, Dư Thanh Trạch giao lại tiệm ăn vặt cho Sướng ca nhi, còn hắn thì chuẩn bị về nhà đón sinh nhật với Thường gia gia và Nhạc ca nhi.
Thái lão phu lang bọn họ nghe tin, hai lão phu phu lập tức mang Thái Vân Úy đến chung vui.
Giữa trưa, Dư Thanh Trạch tự mình xuống bếp, làm một bàn tiệc mừng thọ, còn làm một cái bánh kem lớn, mọi người vừa ăn vừa tươi cười rạng rỡ.
Đến ngày sáu tháng sáu, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi đón sinh nhật riêng tại tiệm ăn vặt.
Màn đêm buông xuống, Dư Thanh Trạch đóng kín cửa sổ, chỉ còn lại hai ngọn nến thắp sáng đặt trên bàn.
Trên chiếc bàn tròn, chiếc khăn trải bàn sặc sỡ được trải lên, kèm theo một bình hoa nhỏ. Dư Thanh Trạch đã cố ý đi tới Thái phủ xin chín đoá hoa hồng, cánh hoa đỏ thẫm đẹp rạng ngời, trên cánh hoa còn vương vấn vài giọt sương.
Trên bàn, hai đĩa sườn lợn rán đối diện nhau, hai bộ dao nĩa. Vì sinh nhật lần này, Dư Thanh Trạch đã cố ý đến tìm thợ rèn đặt làm hai bộ dao nĩa này.
(Sườn lợn rán)
Sợ ăn sườn lợn rán không đủ no, Dư Thanh Trạch lại làm thêm hai đĩa mì xào, cùng với một bình rượu hoa quế nhỏ.
Nhạc ca nhi tò mò nhìn những thứ trên bàn, chờ Dư Thanh Trạch tới.
Dư Thanh Trạch thay y phục xong, bước ra ngồi xuống, rót hai ly rượu, cười nói với Nhạc ca nhi: “Phu lang, sinh thần vui vẻ! Vi phu chúc ngươi sinh thần năm nào cũng vui vẻ, năm nào cũng hạnh phúc! Sau này, năm nào ta cũng sẽ đón sinh thần cùng ngươi.”
Nhạc ca nhi nghe vậy, hai má bắt đầu đỏ bừng, y bưng rượu, chạm ly với Dư Thanh Trạch, hai người cùng nhau uống cạn ly.
“Món này là sườn lợn rán, ta làm riêng cho ngươi nếm thử.” Dư Thanh Trạch cắt miếng sườn của mình thành từng khối, đổi với đĩa sườn của Nhạc ca nhi: “Trực tiếp dùng nĩa ăn là được.”
Nhạc ca nhi nhìn Dư Thanh Trạch thuần thục cắt sườn, sau đó dùng nĩa cắm ăn, y cũng làm theo. Trong lúc đó, y còn học theo động tác của Dư Thanh Trạch cắt sườn, thấy tay chân của mình vụng về quá, y đành từ bỏ.
Âm thanh két két rất khó nghe, không thể để phá hư bầu không khí này được.
Ăn xong bữa tối với ánh nến, hai người đi ra hậu viện ngồi dưới tàng hoa quế hóng mát một chút. Thấy đã đến giờ, Dư Thanh Trạch xuống bếp lấy bánh kem và trái cây.
Nhạc ca nhi đi theo, từ phía sau ôm chặt Dư Thanh Trạch, dán mặt lên lưng hắn.
Trong lòng Dư Thanh Trạch rung động, để Nhạc ca nhi ôm một chút. Sau đó, hắn xoay người, ôm y vào lòng, cúi đầu hôn sâu.
Hai người đều uống rượu, đêm nay bầu không khí cũng tốt đẹp, bọn họ nhanh chóng tiến vào trạng thái, ở trong nhà bếp làm một trận.
Hai tay của Nhạc ca nhi chống lên kệ bếp, cắn răng thừa nhận sự thoải mái từ Dư Thanh Trạch. Cuối cùng, y kích động, hơi dùng sức một chút, bệ bếp đột ngột bị y ấn mạnh một cái, gãy…!
Rắc—bịch—!
Một khối gạch trên bệ bếp bị gãy.
Thân thể mất đi trọng tâm, đồng thời, Nhạc ca nhi cũng tới đỉnh. Dư Thanh Trạch nhanh chóng kéo Nhạc ca nhi qua, trong lúc y giật mình, hắn co người lại, cả hai cùng tới một lúc.