Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 103

Editor: Aubrey.

Cuối tháng sáu, tiệm ăn vặt nghỉ bán trong mười ngày, tất cả nhân công về nhà thu hoạch lúa, trồng lúa mới.

Năm ngoái, gia đình trưởng thôn bán giường lúa, sau một mùa thu hoạch, mọi người mới nhận ra chỗ tốt của giường lúa, nên năm nay làm lại vẫn bán rất chạy.

Nhưng bởi vì cách làm khá đơn giản, nên các cửa hàng đồ gỗ khác cũng lần lượt ra mắt giường lúa, giá cả trên thị trường cũng được giảm. Tuy trưởng thôn bọn họ không kiếm được nhiều bằng năm trước, nhưng vẫn có lời.

Lại nói, xe nôi và xe tập đi, trên thị trường cũng có chỗ khác bán. Không giống đồ ăn, những thứ này chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được kết cấu và cách làm, phục chế lại khá dễ dàng. Kể cả sau này, trưởng thôn làm xe ba bánh cho trẻ con và bàn chải đánh răng, không bao lâu sau cũng bị người khác bắt chước.

Đặc biệt là sau khi bàn chải đánh răng ra đời, rất được mọi người hoan nghênh. Nhưng bởi vì giá bán khá cao, nên chỉ có những nhà khá giả mới mua nổi.

Có bàn chải đánh răng, Dư Thanh Trạch lại nghĩ đến kem đánh răng. Hắn đến Tể Nhân Đường tìm Lý đại phu, trình bày ý tưởng làm kem đánh răng với ông. Có điều, hiện tại Lý đại phu vẫn chưa tìm ra được loại nào dùng tốt nhất, nên bọn họ vẫn tiếp tục dùng muối và bột đánh răng.

Có một điều chắc chắn là, qua nhiều tháng nỗ lực của các thợ mộc, cách làm bàn chải đánh răng và cách cố định lông đã có sự cải tiến, rất có tiến bộ. Càng ngày càng dễ sử dụng hơn, ít nhất trong lúc đánh răng không còn sợ bị rụng lông nữa.

Thành Đồng Sơn là một điểm dừng chân quan trọng, đầu mối then chốt của thành thị, nối liền với giao thông trên đất liền. Dù chỉ có vài cửa hàng bán đồ gỗ, nhưng những sản phẩm tạo ra vẫn bán rất chạy, các thương nhân rất tinh mắt khi có thể nhạy bén phát hiện ra các sản phẩm độc lạ, nguyện ý bỏ tiền ra mua thật nhiều để mang sang các nước khác.

Trong thôn, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi rất ít khi về thôn, lần này trở về, bọn họ phát hiện thái độ của các thôn dân đã xảy ra một chút biến hoá.

Lúc ăn Tết, các thôn dân kiếm được khá nhiều tiền, lần thu hoạch này, bọn họ đều đặt mua giường lúa ở chỗ trưởng thôn. Lúc thu hoạch lúa có thể dùng, thu hoạch xong, bọn họ còn có thể dùng để phơi đồ ăn. Đến mùa thu hoạch khoai lang, bọn họ có thể dùng để phơi miến khoai lang.

Dư Thanh Trạch chẳng những dạy bọn họ làm miến khoai lang, còn dạy cho bọn họ nấu cháo. Hiện tại, không ít gia đình dư dả lương thực, dành ra một ít để nấu cháo mang lên huyện bán. Còn nhà nào có ít lương thực, nhưng vẫn có tiền dư thì trực tiếp mua gạo về nấu bán.

Nguyên liệu nấu bún ốc và cháo Quế Lâm, Lưu lão bản đều đặt từ các thôn dân.

Vào hạ, bắt đầu mùa thu hoạch lương thực, Dư Thanh Trạch quyết định công bố phương pháp làm đậu que và củ cải muối chua, nhờ Thường gia gia nói cho các thôn dân.

Tiệm ăn vặt của bọn họ không cần dựa vào hai món này để kiếm tiền nữa, chia sẻ phương pháp cho các thôn dân, để cho bọn họ có thêm con đường kiếm tiền, gia tăng thu nhập. Cuộc sống của các thôn dân được cải thiện, có thêm thu nhập, tâm tình sẽ trở nên thoải mái. So với trước đây, thường xuyên nghe bọn họ cãi vả cái gì mà gà nhà ngươi mổ đồ ăn của nhà ta, vậy vịt nhà ta sẽ dẫm lên mạ nhà ngươi, bây giờ gần như không còn nữa.

Đều là nhờ vào ân huệ của Dư Thanh Trạch, hiện tại gia đình của hắn rất được người trong thôn tôn trọng và hoan nghênh. Thường Hạo còn nói, lúc nhóc đi học, đám trẻ con trong đó đều nghe lời nhóc, biểu tình đó miễn bàn đắc ý bao nhiêu.

Một tin tốt nữa là, sau tám chín tháng nghiên cứu chế tác, đại kiện tướng máy tuốt lúa đạp bằng chân đầu tiên đã ra đời, vừa lúc đuổi kịp vụ trồng mùa hè.

Dư Thanh Trạch vừa trở về, đã lập tức chạy đến nhà trưởng thôn xem thử.

Cả nhà trưởng thôn đang ở trong sân, một cái máy tuốt lúa đạp bằng chân được đặt giữa sân, bên cạnh còn có rất nhiều cỏ lau và cỏ đuôi chồn. Còn có hai cây cỏ quan âm, trên cây không còn hạt, chỉ còn thân cây.

Dư Thanh Trạch đi lên thử, chân phải của hắn dẫm lên bàn đạp, chậm rãi dùng sức, vòng lăn chậm rãi bị bánh răng đẩy chuyển động.

Tốc độ dần dần nhanh hơn, vòng lăn chuyển động, tiếng ‘ong ong’ phá gió vang lên nghe rất kỳ diệu.

“Quá tuyệt vời!” Dư Thanh Trạch hưng phấn, dùng sức vỗ vai Đại Kiện: “Năm nay thu hoạch, cuối cùng cũng không cần đánh đau tay nữa rồi.”

Đại Kiện vuốt ót, cười hì hì, chỉ tay vào cặp mắt gấu trúc của mình: “Ta cũng không ngờ lại dùng tốt như vậy, ta đã thử bằng cỏ lau và cỏ đuôi chuồn. Vòng lăn xoay hai vòng, cứ thế, hạt cỏ đều bị tuốt sạch.”

“Ha ha ha, chính vì dùng tốt như vậy! Nếu không, ta kiên trì muốn các ngươi tạo ra để làm gì?” Dư Thanh Trạch cười đáp, có máy tuốt lúa đạp bằng chân này, tốc độ thu hoạch của bọn họ được tăng cao, không cần mệt như trước nữa.

Quay đầu, hắn thấy dưới mái hiên có mấy cái bánh răng và một cái vòng lăn, hỏi: “Mấy cái đó bỏ sao?”

Đại Kiện nhìn theo tầm mắt của hắn, gật đầu, nói: “Mấy cái bánh răng đó không ghép lại được, hai bên mâm của vòng lăn cũng gặp vấn đề, vài hôm nữa ta sẽ mang đi nhờ thợ rèn làm lại.”

Dư Thanh Trạch ồ một tiếng, lại hỏi: “Mắt của ngươi thâm như vậy, bao lâu rồi chưa ngủ?”

Trưởng thôn ở bên cạnh cười nói: “Nó đấy à, muốn phải hoàn thành trước khi tới vụ mùa, mấy ngày nay ngủ rất ít. Lúc nào cũng chôn mình trong phòng làm việc, phu lang của nó phải đưa cơm tới cho nó.”

Từ khi Đại Kiện làm ra máy tuốt lúa đạp bằng chân, tâm trạng vẫn luôn rất phấn khích, hắn không thấy buồn ngủ, chỉ muốn để cho Dư Thanh Trạch chiêm ngưỡng. Sau khi đối phương xem xong, bây giờ hắn mới bắt đầu cảm thấy mí mắt nặng xuống: “Bây giờ mới cảm thấy buồn ngủ, không sao, đợi lát nữa ngủ bù là được.”

“Ngươi mau đi ngủ đi, ta thương lượng với cha ngươi là được rồi.”

“Được, vậy ta về phòng ngủ. Lúc nãy không cảm thấy gì, bây giờ càng nói mới càng thấy…” Đại Kiện vừa nói, vừa trở về phòng.

Tiếp theo, Dư Thanh Trạch thương lượng với bọn họ một chút, phân chia thời gian sử dụng máy tuốt lúa đạp bằng chân, sau đó vui tươi hớn hở về nhà.

Buổi chiều ngày hôm sau, lần đầu tiên Nhạc ca nhi bọn họ được thử nghiệm sức hấp dẫn của máy tuốt lúa đạp bằng chân.

Dư Thanh Trạch làm mẫu trước, chờ hắn làm xong, hai thiếu niên đứng một bên có chút gấp gáp cầm lúa bắt đầu thử, Nhạc ca nhi chậm một bước.

“Chú ý đứng vững! Tiểu Hạo, Gia Bảo, các ngươi không cần đạp nhanh như vậy, coi chừng bị cuốn vào! Chỉnh tốc độ lại, chậm một chút.” Dư Thanh Trạch ở bên cạnh thấy hai thiếu niên này làm như vậy mà hoảng sợ vô cùng.

Bọn họ đạp quá nhanh, khiến cho vòng lăn xoay nhanh. Nếu không đứng vững, lúa trên tay sẽ kéo cả bọn họ vào, bị cuốn vào vòng lăn.

“Được, được.” Hai người ngừng lại, chờ tốc độ của vòng lăn chậm lại, bọn họ chậm rãi đạp, cứ thế từ từ tăng lên.

“Thật nhanh!” Gia Bảo chỉ đạp hai ba cái, nhìn lại lúa trong tay, hạt đã bị tuốt hết rồi. Hắn còn nhớ mùa thu hoạch vào năm trước, hai tay đánh hạt thóc đến mức sưng cả lên, hiện tại có cái máy này, đạp vài cái là được rồi.

Thường Hạo cũng hưng phấn, nói: “Cái máy tuốt lúa đạp bằng chân này thật sự dùng quá tốt!”

Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ nói với hai thiếu niên: “Tiểu Hạo, Gia Bảo. Lát nữa, các ngươi đừng đạp nhanh quá, chúng ta thay phiên nhau đạp.”

Hai người bọn họ bước xuống, Nhạc ca nhi và Thường gia gia lên thử.

Luân phiên đạp vài cái, bó lúa to trên tay tức khắc trở thành một bó cỏ.

“Ha ha, dùng thật tốt!” Thường gia gia cười ha hả, Nhạc ca nhi cũng cao hứng gật đầu đồng ý.

Máy tuốt lúa đạp bằng chân hấp dẫn các thôn dân đến vây xem, thấy bọn họ tuốt nhanh như vậy, có vài thôn dân đến thử, lập tức bị cái máy này làm cho chấn kinh.

Bọn họ hỏi Dư Thanh Trạch cái máy này bao nhiêu tiền một cái.

Dư Thanh Trạch đáp: “Đây là cái đầu tiên, trưởng thôn bọn họ vẫn chưa ra giá. Nhưng có lẽ giá sẽ khá đắt, nguyên liệu cần rất nhiều sắt thép, ít nhất cũng khoảng bảy tám chục lượng.”

Đắt vậy sao?!

Nghe xong, các thôn dân trầm mặc, yên lặng lắc đầu, trở về tiếp tục dùng giường lúa. Chờ trưởng thôn và Dư Thanh Trạch dùng xong, bọn họ sẽ hỏi xem có thể mượn dùng không.

Nhờ có máy tuốt lúa đạp bằng chân, còn có trâu mượn từ trưởng thôn để cày ruộng, Nhạc ca nhi bọn họ hoàn thành vụ mùa sớm hơn so với những thôn dân khác.

Thời gian còn lại, bọn họ chỉ cần xử lý rau dưa trong vườn nhà mình, trải qua hai tháng sinh trưởng, khoai tây đã cao tới đầu gối, bắt đầu nở hoa. Đoá hoa nhỏ màu trắng núp trong lá cây, lay động theo gió, xinh đẹp vô cùng.

Dư Thanh Trạch đào rễ quan sát một chút, thấy bên dưới đã bắt đầu mọc lên mấy mầm khoai, hắn mừng rỡ.

Hắn không biết trồng khoai tây như thế nào, Dư Thanh Trạch không dám đưa ra kiến nghị gì, chỉ có thể trông cậy vào kinh nghiệm trồng trọt của Thường gia gia.

“Gia gia, con thấy khoai tây cũng có chạc cây. Ngài nói xem, nó có giống khoai lang, có cần phân nhánh không?” Dư Thanh Trạch nhìn chạc cây khoai tây, hỏi.

Thường gia gia nhíu mày, nói: “Đây là lần đầu tiên ta trồng thứ này, nên cũng không rõ. Loại này không thuộc họ dây leo, hẳn là không cần, nhưng mấy cây này nhỏ quá, có thể sau này khoai tây sinh trưởng sẽ khá nhỏ.”

“Hay là chúng ta thử xem, một cây phân nhánh, một cây thì không. Sau đó, chúng ta sẽ quay lại xem cây nào sinh trưởng tốt hơn?”

“Được, vậy thử xem.”

Vì thế, bọn họ chia khoai tây thành hai loại để thí nghiệm, một bên phân nhánh, một bên không.

Kỳ nghỉ qua đi, tiệm ăn vặt mở cửa trở lại, ngày nào Dư Thanh Trạch cũng đi lòng vòng trên đường, tìm xem có mặt bằng nào thích hợp hay không.

Ngày mười ba tháng bảy, Lưu lão bản đến tiệm kéo Dư Thanh Trạch ra hậu viện, nói khẽ: “Ta nghe khách nhân nói, trà lâu ở gần giao lộ không kinh doanh nữa, ngươi mau chạy qua đó xem thử.”

Dư Thanh Trạch nghe vậy, lập tức vui vẻ, nói: “Thật sao? Vậy ta đi xem ngay!”
Bình Luận (0)
Comment