Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 105

Editor: Aubrey.

Quả nhiên, Tần lão bản đúng hạn giao cửa hàng cho Dư Thanh Trạch.

Buổi sáng, ngày được bàn giao cửa hàng, Dư Thanh Trạch dẫn Nhạc ca nhi đi xem mặt bằng mới.

Diện tích ở tầng một của mặt bằng mới thì tương tự với đại sảnh tiệm ăn vặt, còn lầu hai chủ yếu là nhã gian trước kia của trà lâu.

Vì Dư Thanh Trạch nói muốn tu sửa, nên Tần lão bản đã gỡ hết mấy tấm ngăn nhã gian. Hiện tại, tầng một và tầng hai đều giống nhau, hoàn toàn trống không.

“Nhạc ca nhi, ngươi xem, ta định thiết kế tầng một như tiệm ăn vặt, bàn ghế tương tự, còn lầu hai thì chỉ cần cho thêm vài bộ bàn ghế là được. À, tất nhiên cũng phải làm lại nhã gian, đến lúc đó có khách nhân nào muốn bàn chuyện làm ăn hoặc bàn việc riêng nào đó, thì cũng có không gian riêng tư cho họ. Ngươi thấy thế nào?” Dư Thanh Trạch nắm tay Nhạc ca nhi, đứng trên tầng hai trống trải nói ra ý tưởng của mình.

Nhạc ca nhi nhìn không gian rộng rãi trước mặt, khoa tay nói: Làm được mấy nhã gian? Có kiếm tiền được không?

“Yên tâm, tiền thu được từ nhã gian không ít. Ngươi nghĩ thử xem, những đối tượng nào thường chọn nhã gian?” Dư Thanh Trạch hướng dẫn Nhạc ca nhi tự hỏi.

Nhạc ca nhi suy nghĩ, khoa tay đáp: Người thuộc các thế gia, không thích ngồi chung với người khác ở đại sảnh, dân làm ăn, còn có một số người muốn đãi người khác ăn cơm?

Dư Thanh Trạch gật đầu, điểm nhẹ một cái lên mũi y, cười nói: “Phu lang của ta càng ngày càng thông minh!”

Nhạc ca nhi mỉm cười, y thích được Dư Thanh Trạch khen như vậy.

Vì biết kiến thức của bản thân hữu hạn, nên y đã nỗ lực đuổi theo bước chân của Dư Thanh Trạch. Y theo hắn học chữ và tính toán, học cách tự phân tích vấn đề từ hắn, cũng như cách xử lý vấn đề.

Hơn nữa, mỗi lần Dư Thanh Trạch có sinh ý mới, hắn sẽ thương lượng với y. Y cảm nhận được, hắn cố ý làm vậy là để dạy mình.

Điều này khiến cho y vui vẻ, y nguyện ý học, cũng muốn học.

Y đang từng bước một tới gần phu quân của mình, hy vọng mỗi lần phu quân đưa ra ý kiến gì mới mẻ, y có thể lập tức hiểu được ý đồ của hắn. Nếu không, thì chẳng khác gì ông nói gà bà nói vịt, đàn gảy tai trâu.

Y muốn được cùng phu quân *tâm hữu linh tê.

*tâm hữu linh tê: có suy nghĩ tương tự nhau, thường chỉ mối quan hệ giữa tình nhân, bạn đời.

Từ một xe ăn vặt nho nhỏ cho đến tiệm ăn vặt, suốt một năm qua, Nhạc ca nhi cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Từ tầm nhìn trống trải, đã biến thành đầu óc linh hoạt. Hiện tại, thỉnh thoảng y đề xuất một số kiến nghị, Dư Thanh Trạch sẽ tiếp thu. Chuyện này khiến cho y rất vui mừng, khiến cho y càng có thêm tinh thần phân tích những vấn đề liên quan đến mặt bằng mới.

“Vậy! Ngươi xem, các thế gia, dân làm ăn, người có tiền muốn mời cơm người khác. Những vị khách này, có phải sẽ muốn có không gian riêng tư hơn không?” Dư Thanh Trạch nói thêm.

Nhạc ca nhi gật đầu, nếu muốn bàn việc riêng hoặc sinh ý với ai đó, chắc chắn sẽ không muốn để người khác nghe.

Dư Thanh Trạch tiếp tục giảng giải cho Nhạc ca nhi nghe: “Hơn nữa, đa số những người này đều không tiếc tiền. Ngươi xem, nếu là hai chúng ta đi ăn cơm, có lẽ sẽ chỉ ăn tầm ba mươi, bốn mươi văn thôi.”

“Nhưng những người này, không đến từ các thế gia thì cũng xuất thân từ nhà giàu, nhu cầu ăn uống cao, thích những món đắt tiền, cũng thích thử những món ăn mới lạ. Còn dân làm ăn và những người thích chiêu đãi người khác, có khả năng sẽ ăn tầm tám mươi, chín mươi, một trăm văn, thậm chí là hai trăm văn một bàn ăn! Như vậy, mỗi hoàn cảnh khác nhau sẽ có cách ăn khác nhau, ở tầng một, chúng ta chỉ tập trung các vị khách bình thường thôi, ngươi nghĩ xem như vậy có ổn không?”

Nhạc ca nhi nghe vậy, kiến thức được thông suốt, hoá ra còn có thể phân tích như vậy.

Y lập tức khoa tay đáp: Ta hiểu rồi!

Thấy Nhạc ca nhi đã hiểu, Dư Thanh Trạch cười nói: “Như vậy, nhã gian bắt buộc phải có!”

Nhạc ca nhi gật đầu, hoàn toàn đồng ý.

Tiếp theo, Dư Thanh Trạch trở lại đại sảnh, vừa đi vừa nói: “Trong nhã gian đặt một cái bàn lớn chứa từ mười đến mười hai người, nhã gian nhỏ thì chỉ cần bàn bốn hoặc sáu người là được. Nếu thiết kế tỉ mỉ, có thể làm ra bốn nhã gian lớn và hai nhã gian nhỏ, ở giữa có thể tách ra để làm một khu nghỉ ngơi.”

Hai người ở đó cả một buổi sáng, thảo luận rất lâu. Dư Thanh Trạch lấy ra cuốn nhật ký mà lúc trước hắn đã ghi khi mở tiệm ăn vặt, nhớ kỹ từng bước, rồi theo đó mà chuẩn bị.

Trang hoàng cửa hàng, đặt bàn ghế, thông báo cho nhân công, tuyển thêm người và đào tạo người mới, cập nhật giá cả thực đơn,… Từng bước cứ thế được thực hiện.

Lần này, Dư Thanh Trạch không một mình đảm nhận công việc nữa, mà luôn dẫn Nhạc ca nhi theo. Ở tiệm ăn vặt, trải qua hơn hai tháng học tập, Nhị Ngưu và Thiết Trụ đã có thể phối hợp tốt với A ma của Sướng ca nhi, vậy nên Nhạc ca nhi mới có thời gian rảnh.

Qua mấy ngày, hai người mới từ bên ngoài trở lại tiệm ăn vặt, Sướng ca nhi nói Đại Giang đã trở về, còn mang về không ít thứ.

Dư Thanh Trạch nghe vậy, hai mắt sáng ngời, nhanh chóng đến hậu viện xem thử. Hắn phát hiện khoảng mười mấy rương đồ được đặt dưới mái hiên, nhưng không thấy Đại Giang đâu.

Hắn quay lại đại sảnh, hỏi Sướng ca nhi: “Đại Giang đâu? Sao ta không thấy hắn?”

Sướng ca nhi đang nói chuyện với Nhạc ca nhi, quay đầu đáp: “Hắn nói còn hàng chưa dọn xong, vừa đi rồi.”

Dư Thanh Trạch trở lại hậu viện, liên tục vòng quanh mấy cái rương trước mặt, hắn muốn mở ra xem thử, xem bên trong là thứ gì. Nhưng Đại Giang không có ở đây, nếu mở rương ra thì hơi kỳ, thật là sốt ruột.

Đang đi, hắn đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó rất đặc biệt. Thối thối, giống như mùi hành tây bị hư.

Đừng bảo là… Sầu riêng nhé? Dư Thanh Trạch lại gần rương ngửi ngửi, quả nhiên bên trong là mùi sầu riêng.

Dư Thanh Trạch mừng rỡ, không ngờ lại mang sầu riêng về!

Qua mười lăm phút, Đại Giang trở lại, trên vai khiêng một cái rương, trên tay còn xách một bao tải. Không biết bên trong là gì, nhưng có vẻ rất nặng.

“Đại Giang! Ngươi về rồi! Mau mau mau, uống miếng nước, nói cho ta nghe ngươi mang cái gì về vậy?” Dư Thanh Trạch vừa thấy Đại Giang, lập tức giúp hắn khiêng rương xuống, thật sự rất nặng.

“Dư đại ca, Nhạc ca nhi.” Đại Giang thả bao tải xuống, nhận nước trong tay Nhạc ca nhi, uống ừng ực cạn ly.

Uống xong, hắn vừa tháo dây thừng cột quanh rương, vừa nói: “Lần này đi phương nam, mang về một số thứ, có hai loại trái cây và một loại rau củ, ta còn mang về ba loại hạt giống rau.”

Dư Thanh Trạch giúp hắn tháo dây.

“Tất cả rương ở đây là mang về cho ta? Ngươi có mua cái nào không?” Dư Thanh Trạch hỏi.

Đại Giang gật đầu, chỉ vào hai cái rương gần nhất: “Ta mua hai rương.”

“Lần này các ngươi đi xa lắm sao? Thời gian dài như vậy.”

“Xa hơn lần trước một chút, lâu là bởi vì lão bản sinh bệnh, nên trì hoãn thêm mười ngày. Vì vậy, thời gian để ta đi tìm vật lạ cũng nhiều hơn, mới tìm được nhiêu đây.”

“Thì ra là thế.”

“Cái này giống bí đao, nhưng nhỏ hơn nhiều, dân bản xứ gọi là bí đao nhỏ. Thứ này ở đây chúng ta không có, dân bản xứ nói có thể giữ được lâu, nên ta mới mang về.” Đại Giang mở ra một cái rương, dưới lớp rơm rạ chính là những trái bí đao nhỏ màu xanh lục.

Là quả bầu, Dư Thanh Trạch mở thêm một rương nữa, cũng là quả bầu, hắn gật đầu: “Quả thật loại này có thể bảo quản lâu, xem ra chất lượng rất tốt.”

Hai người tiếp tục mở rương.

Vừa mở ra cái rương trước mặt, Dư Thanh Trạch đã ngửi thấy một mùi hương thanh mát, dưới lớp rơm rạ, tràn đầy các *quả trứng gà lớn nhỏ cỡ một nắm tay. Có quả vẫn còn màu xanh lục, có quả thì do chín quá nên đã ngả vàng.

*quả trứng gà là tên gọi khác của quả lê ki ma, khi ăn có mùi bùi bùi như lòng đỏ trứng gà.

“Loại quả này có mùi giống như phân gà, dân bản xứ nói có thể bảo quản một tháng. Lúc hái thì vẫn còn sống, lúc vận chuyển thì do thời gian quá lâu, nên mới thành như vậy.” Đại Giang giải thích.

“Phân gà khó nghe quá.” Dư Thanh Trạch cười nói, cầm lấy một quả lê ki ma màu vàng nhạt ngửi thử, quả thật có mùi như phân gà. Hắn quay đầu, nói với Nhạc ca nhi: “Nhạc ca nhi, lấy hai cái sọt ra đây, phải lựa mấy quả chín để riêng ra.”

Nhạc ca nhi nghe vậy, lập tức đi lấy.

Đại Giang cười nói: “Bởi vì dân bản xứ cảm thấy mùi của nó giống phân gà.”

Chờ Nhạc ca nhi quay lại, Dư Thanh Trạch nhờ y lựa mấy quả lê ki ma đặt vào sọt.

Lê ki ma cũng có hai rương.

Trong đó có bốn cái rương lớn nhất, vừa mở ra, hai mắt Dư Thanh Trạch lập tức sáng lên.

Quả nhiên là sầu riêng!

Khi rương vừa được mở ra, mùi hương đặc biệt thuộc về sầu riêng mãnh liệt lan toả trong không trung.

Nhạc ca nhi mẫn cảm với mùi này, lập tức bịt kín mũi.

“Cái này gọi là gì nhỉ?” Đại Giang nhíu mày nghĩ.

“…Sầu riêng.” Hai mắt Dư Thanh Trạch sáng lên nói.

“Đúng đúng đúng! Chính là cái tên này! Ngửi mùi thì thối, nhưng khi ăn rất ngon.” Đại Giang nhìn sầu riêng hình như sắp hư trong rương, hỏi: “Lúc hái còn xanh tươi, bây giờ tối màu như vậy, có phải hư rồi không?”

“Cái này không thể đoán, chúng ta phải thử mới biết.” Dư Thanh Trạch vào bếp lấy một con dao, lấy thêm một tấm ván gỗ ra lót, xách sầu riêng đặt lên, bắt đầu tách vỏ.

Sau khi mở ra, mùi càng nồng hơn, Nhạc ca nhi trực tiếp bóp mũi chạy vào nhà bếp.

Dư Thanh Trạch nâng lên ngửi một chút, mừng rỡ nói: “Vẫn chưa hư, chắc là vừa chín tới. Nhưng vẫn phải nhanh chóng ăn cho hết, nếu không, qua hai ngày sau sẽ hư.”

Dư Thanh Trạch vào bếp, thấy Nhạc ca nhi, lập tức cười nói: “Loại quả đó ăn rất ngon, đi ra ngoài thử xem?”

Nhạc ca nhi điên cuồng lắc đầu, mũi của y cực kỳ nhạy, rất mẫn cảm với mùi hương. Thứ kia thối như vậy, mùi bay vào bếp luôn rồi.

“Khụ! Mùi gì vậy? Thối quá, Nhạc ca nhi, có phải chúng ta có món nào bị hư rồi không?” A ma của Sướng ca nhi hỏi.

Dư Thanh Trạch cười nói: “Thúc sao, không phải, là Đại Giang mang về một loại quả. Ngài ra ngoài ăn thử đi, ngon lắm.”

A ma của Sướng ca nhi hoài nghi hỏi: “Không phải trái cây thường thơm sao? Còn có loại trái cây thối?”

Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Ngửi thì thấy vậy thôi, ngài ra ngoài ăn thử là biết.”

“Phải không? Vậy ta đi xem.” Ông tò mò đi ra hậu viện.

Dư Thanh Trạch lại hỏi Nhạc ca nhi: “Ngươi lại không tin ta?” Biểu tình có chút ủy khuất.

Nhạc ca nhi: …

“Lần trước ăn bún ốc có phải rất ngon không?” Dư Thanh Trạch hỏi.

Nhạc ca nhi ngượng ngùng gật đầu.

Dư Thanh Trạch không hỏi nữa, mà yên lặng vươn tay với y.

Nhạc ca nhi nhìn hắn, một lát sau, y đành phải đặt tay vào lòng bàn tay của hắn.

Bên ngoài, Đại Giang và A ma của Sướng ca nhi mỗi người đã cầm một múi sầu riêng ăn.

“Thế nào, thúc sao?” Dư Thanh Trạch cười hỏi.

A ma của Sướng ca nhi nhíu mày, nói: “Quả thật ăn vào không thối, còn hương vị thì… Không biết nói như thế nào, giống bí đỏ nát?”

Đại Giang cười ha ha: “Dân bản xứ cũng có rất nhiều người nói vậy, ai thích thì cảm thấy nó rất ngon, chẳng hạn như ta.”

A ma của Sướng ca nhi cười đáp: “Mỗi người có khẩu vị khác nhau.”

Dư Thanh Trạch lôi kéo Nhạc ca nhi đi rửa tay, rồi lấy một múi đưa cho y.

Nhạc ca nhi lấy hết can đảm, cầm lấy, nhắm mắt cắn một ngụm.

Vừa mềm vừa nhẵn, hương vị ngọt ngào, vào miệng là tan, không thể thiếu mùi hương đặc trưng của nó. Truyện Sủng

Dư Thanh Trạch vẫn luôn quan sát biểu tình của y, thấy y ăn xong, hai mắt lập tức mở to. Y tò mò nhìn phần thịt quả màu vàng trên tay mình, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.

“Ngon không?”

Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay đáp: Thơm thơm ngọt ngọt.

“Ta biết ngươi sẽ thích!” Tuy lần nào cũng không tin hắn, nhưng khẩu vị của y vẫn rất giống hắn! Dư Thanh Trạch thầm nghĩ.

Nhạc ca nhi ăn xong một múi, lại cầm thêm một múi nữa.

Dư Thanh Trạch dặn y: “Chỉ có thể ăn nhiều nhất là hai múi, cái này ăn nhiều sẽ bị nóng.”

Nhạc ca nhi nghe vậy, gật đầu.

Sầu riêng rất lớn, múi bên trong cũng nhiều, có tổng cộng năm múi, bọn họ chia nhau ăn hết.

Tuy có bốn rương sầu riêng, nhưng bởi vì quả lớn, một rương chỉ chứa khoảng tám chín quả, tính ra cũng không nhiều.

Đại Giang tự mua cho mình hai rương, một rương quả lê ki ma và một rương sầu riêng.

Đại Giang ăn sầu riêng xong, đi rửa tay, nhìn bao tải bên cạnh, xách lên nói với Dư Thanh Trạch: “Dư đại ca, thứ này tặng cho các ngươi đuổi muỗi. Mùa hè tới rồi, đặt cái này ở trong phòng thì muỗi sẽ ít đi.”

“Gì vậy? Cỏ đuổi muỗi?” Dư Thanh Trạch tò mò hỏi.

“Không phải.” Đại Giang mở bao ra, lấy ra chậu cây lớn ở bên trong: “Là phiên thị.”

Chậu cây này, trên cành lá màu xanh lục mọc rất nhiều quả tròn tròn, có quả màu xanh, cũng có quả màu đỏ.

Dư Thanh Trạch: “…” Cà chua!

Gợi ý pass chương sau: Cà chua trong tiếng Hán Việt gọi là gì? Mọi người có thể tìm trong bản QT. 10 chữ, không hoa, không dấu, không cách.

_._._._
Bình Luận (0)
Comment