Editor: Aubrey.
Bên tiệm ăn vặt, Sướng ca nhi đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm, chờ Nhạc ca nhi ăn sáng xong là có thể xuất phát. Nhưng không ngờ lại bị Nhạc ca nhi kéo vào phòng, nói không đi.
“Không đi? Tại sao?” Sướng ca nhi kinh ngạc, hỏi: “Có phải Dư lão bản đã biết, rồi không cho ngươi đi hay không?”
Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay kể lại sự tình ngày hôm qua.
Sướng ca nhi nghe xong, ngây ngẩn cả người: “Bọn họ là người mà năm đó cha và A ma của ngươi đã cứu?”
Nhạc ca nhi gật đầu.
“Chuyện này, cũng quá trùng hợp.” Sướng ca nhi lẩm bẩm, cuối cùng y cũng hiểu tại sao Nhạc ca nhi lại không đi.
Vốn dĩ, người nhà Tiết gia nói sức khoẻ của Diệp đại phu không tốt nên mới không khám được, bọn họ không quen biết, đến cầu xin người ta, với hy vọng người ta sẽ đồng ý giúp mình. Nhưng người ta không chịu, bọn họ có thể thông cảm, dù sao người ta cũng đã nói sức khoẻ của Diệp đại phu không tốt nên mới cần tĩnh dưỡng.
Bây giờ, có thêm tình nghĩa ân cứu mạng, nếu bọn họ lại đi cầu xin thì không được hay cho lắm. Vốn dĩ người ta không đồng ý, e là bây giờ có muốn không đồng ý cũng không được.
Đến lúc đó, chẳng khác nào bọn họ lợi dụng ân báo đáp?
Nhạc ca nhi bất đắc dĩ gật đầu, sao có thể trùng hợp như vậy, vốn đang có chút hy vọng, hiện tại không còn nữa.
Sướng ca nhi kéo tay Nhạc ca nhi, hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Không trị sao?”
Nhạc ca nhi lắc đầu, biểu tình rất cô đơn.
Sướng ca nhi thấy vậy không đành lòng, đành phải vỗ vai của y, an ủi: “Chúng ta từ từ rồi tính, biết đâu sau này sẽ tìm được đại phu khác khám cho ngươi. Hoặc là, chờ sức khoẻ của Diệp đại phu tốt lên, chúng ta sẽ lại đi tìm ông, đến lúc đó thì không có gì bất tiện. Hơn nữa, không phải Lý đại phu từng nói vẫn còn hi vọng sao? Chỉ là thời gian hơi lâu một chút, ngươi và Dư lão bản đều còn trẻ, chúng ta thành tâm chờ, bảo bảo sẽ tự đến.”
Nhạc ca nhi gật đầu, đành như vậy thôi.
Hai người ra ngoài, Nhạc ca nhi nói Dư Thanh Trạch về tửu lâu.
“Hôm nay các ngươi không ra ngoài mua đồ sao?” Dư Thanh Trạch nghi hoặc hỏi.
Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Hôm qua mua rồi.
“À.” Dư Thanh Trạch nghi hoặc, nhìn Nhạc ca nhi một cái, nắm tay y trở về tửu lâu.
Sao không đi nữa nhỉ?
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, đêm qua hắn và Nhạc ca nhi hàn thuyên thật lâu, về chuyện cha và A ma của y. Tuy tâm trạng của Nhạc ca nhi không được tốt, nhưng hắn nhìn ra được y đã tiếp nhận sự thật và đã sớm buông bỏ. Chỉ là, ban ngày nghe người ta nhắc đến cha và A ma của mình, nên tưởng niệm một chút thôi, sau khi trò chuyện với hắn, cảm xúc của y đã đỡ hơn rất nhiều.
Nguyên nhân mà bọn họ không đi tìm Diệp đại phu nữa, có lẽ không phải vì chuyện này.
Nếu không phải vì cha và A ma của y, vậy chỉ có thể là vì phụ tử Tiết gia. Ngày nào bọn họ cũng đi ra ngoài tìm Diệp đại phu, hôm qua mới vừa gặp phụ tử Tiết đại phu, hôm nay không đi nữa. Vậy, Diệp đại phu kia thật sự có quan hệ với Tiết đại phu?
Dư Thanh Trạch không suy xét đến việc Diệp đại phu là ca nhi, hoặc là phu lang của Tiết đại phu. Dù sao, thế giới này rất hiếm thấy ca nhi làm đại phu.
Có điều, sau khi suy đoán Diệp đại phu có thể có liên quan đến phụ tử Tiết đại phu, Dư Thanh Trạch lại suy nghĩ tại sao Nhạc ca nhi không đi nữa.
Lo chăm chú nhìn Nhạc ca nhi mà làm rớt cái nồi mình đang xào, Dư Thanh Trạch thở dài, đành kêu Gia Bảo vào thay, còn hắn thì kéo Nhạc ca nhi vào phòng.
Tình trạng hiện tại của Nhạc ca nhi, hắn cần phải nói chuyện rõ ràng với y.
Ấn y ngồi lên giường, Dư Thanh Trạch ngồi bên cạnh y, xoay mặt y lại, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi: “Diệp đại phu có quan hệ gì với Tiết đại phu?”
Nhạc ca nhi chớp chớp mắt, miệng mở to, sợ ngây người… Sao phu quân lại biết Diệp đại phu?!
Dư Thanh Trạch thấy y ngẩn ra, nhéo mũi y, nói: “Sao vậy? Ngươi cho rằng ta không biết? Còn định giấu ta bao lâu? Hửm?”
Nhạc ca nhi mím môi, chột dạ khoa tay hỏi: Làm sao ngươi biết được?
Dư Thanh Trạch đáp: “Lần trước, ta thấy ngươi và Sướng ca nhi có gì đó mờ ám, nên đã đi theo các ngươi tới chỗ Lý đại phu để nghe lén.”
Nhạc ca nhi chớp mắt, hoá ra là vậy. Vậy mà mấy ngày nay còn tìm cớ đi ra ngoài, chẳng phải phu quân đã biết tất cả rồi sao?
Y phồng má lên trừng mắt với hắn, khoa tay nói: Ngươi đã biết mà còn làm bộ không biết, xấu xa!
Dư Thanh Trạch buồn bã nói: “Ta nhớ trước kia đã từng ước định với người nào đó là không được gạt đối phương, cũng đã nói là ta không quan tâm chuyện con cái, người nào đó còn nhớ không?”
Nghe vậy, khí thế của Nhạc ca nhi trong nháy mắt rũ xuống, chột dạ cúi đầu chờ người ta phê bình.
Thấy y như vậy, Dư Thanh Trạch không đành lòng, hắn xoa đầu y, hỏi lại: “Có phải Diệp đại phu có quan hệ gì với Tiết đại phu không? Sao hôm nay các ngươi không đi?”
Nhạc ca nhi bất đắc dĩ khoa tay đáp: Diệp đại phu là phu lang của Tiết đại phu.
Thấy thế, Dư Thanh Trạch cực kỳ ngạc nhiên: “Diệp đại phu là ca nhi?”
Nhạc ca nhi gật đầu.
Quan hệ như thế này còn thân mật hơn mình tưởng, khó trách bọn họ trực tiếp từ chối.
“Vậy tại sao Diệp đại phu không chịu gặp các ngươi?” Nếu là một đại phu có tâm, sẽ không cự tuyệt gặp người đến xin trị bệnh. Hơn nữa, Lý đại phu đã nói Diệp đại phu chưa từ chối ai bao giờ.
Nhạc ca nhi khoa tay nói: Nghe nói Diệp đại phu làm lụng quá vất vả nên sinh bệnh, sức khoẻ không được tốt nên cần tĩnh dưỡng.
“Ra là vậy.” Dư Thanh Trạch nghe vậy, nắm lấy tay của Nhạc ca nhi, nói: “Vốn dĩ ta thấy ngươi tràn ngập hy vọng như vậy, nên mới cho ngươi đi xem thử để ngươi có thể hiểu rõ tâm nguyện của mình. Nhưng nếu bây giờ không thực hiện được nữa, vậy chúng ta không cần bận tâm nữa, được không?”
Nhạc ca nhi nghe vậy, ánh mắt lấp lóe.
Dư Thanh Trạch nói thêm: “Ngươi biết đấy, ta không quan tâm chúng ta có con hay không, người có thể cùng ta đi hết quãng đời này, chỉ có ngươi, không phải là đứa trẻ. Vậy là, ngươi chỉ muốn con ở bên cạnh ngươi, không muốn một lão già là ta phải không?”
Nghe vậy, Nhạc ca nhi nhanh chóng lắc đầu, vội bịt miệng phu quân lại, khoa tay nói: Ta, ta không có.
Nói xong, y lập tức ôm cổ Dư Thanh Trạch, ôm chặt hắn.
Dư Thanh Trạch ôm chặt phu lang, duỗi tay vỗ ót của y: “Chúng ta vẫn còn vài thập niên nữa, nếu chúng ta có duyên với con, thì nó sẽ đến. Không cần gấp, được không?”
Nhạc ca nhi gật đầu, cọ cọ cổ phu quân.
Dư Thanh Trạch tiếp tục nói: “Cho dù không có con, chúng ta vẫn còn có nhau. Hơn nữa, nếu ngươi thật sự thích trẻ con, chờ sau này Gia Bảo trưởng thành, Tiểu Hạo trưởng thành, thành gia, bọn họ có con, chúng ta có thể phụ bọn họ chăm bọn trẻ. Nếu ngươi muốn có một đứa, chúng ta có thể nhận nuôi một cô nhi, như vậy cũng được, được không?”
Nhạc ca nhi nghe vậy, dùng sức gật đầu, nước mắt bất giác chảy ra.
Dư Thanh Trạch cảm thấy trên cổ ẩm ướt, hắn yên lặng một chút, nhẹ nhàng vỗ lưng Nhạc ca nhi, đến khi cảm xúc của y ổn định rồi mới buông tay.
“Ổn hơn chưa?”
Nhạc ca nhi gật đầu, cặp mắt đỏ lên.
“Thành mắt thỏ rồi này.” Dư Thanh Trạch điểm mũi y một cái, trêu y.
Nhạc ca nhi nín khóc, mỉm cười.
Giúp y lau nước mắt, Dư Thanh Trạch ôn nhu hôn lên mắt y, lại hôn môi y một cái, trấn an y.
Hai người trao cho nhau một nụ hôn ấm áp, sau đó mới đi ra ngoài làm việc.
Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Nhạc ca nhi đã nghĩ thông, chuyện có con coi như tuỳ duyên đi.
Xế chiều, lúc tửu lâu vắng khách, Nhạc ca nhi ở hậu viện bứt lông gà, Tiểu Lâm ở đằng trước bước vào nói có người tìm y.
Y rửa tay, nghi hoặc đi ra ngoài, phát hiện Tiết Bạch Thuật mang theo một ca nhi khoảng năm mươi tuổi đang đứng trong đại sảnh.
“Nhạc ca nhi.” Tiết Bạch Thuật thấy y bước ra, chào một tiếng, sau đó nói với người bên cạnh: “A ma, đây là Nhạc ca nhi.”
Nhạc ca nhi nghe vậy, thầm giật mình, người này là Diệp đại phu? Sao ông lại ở đây?
Nhạc ca nhi quan sát sắc mặt của ông, ốm yếu tái nhợt, gương mặt hốc hác, dáng người gầy gò. Ngay cả người ngoài là y đây, vừa nhìn vào là đã biết thể trạng của ông không được tốt.
“Nhạc ca nhi, đây là A ma của ta, là Diệp đại phu mà ngươi muốn tìm.” Tiết Bạch Thuật giới thiệu với Nhạc ca nhi.
Nhạc ca nhi gật đầu, cúi đầu hành lễ.
Diệp Mạn từ chỗ nhi tử biết được Nhạc ca nhi không thể nói chuyện, ông nói: “Nhạc ca nhi, mấy ngày hôm trước, người nhà sợ sức khoẻ của ta không tốt, nên không nói cho ta biết các ngươi đến tìm ta. Khiến cho các ngươi chạy tới chạy lui mấy ngày, thật phiền các ngươi quá.”
Nhạc ca nhi lắc đầu, sau đó khoa tay, ý bảo bọn họ qua bàn bên kia ngồi nói chuyện. Sau đó, y đến quầy lấy ấm trà pha hai ly trà cho bọn họ, rồi khoa tay hỏi: Các ngươi tìm ta có việc sao?
Tiết Bạch Thuật đã đoán được đại khái ý của Nhạc ca nhi, hắn nói: “Mấy ngày hôm trước, ta đã gạt A ma chuyện các ngươi tới xem bệnh. Ngày hôm qua A ma biết đã mắng ta một trận, hôm nay ông ấy có tinh thần một chút, nên muốn đến xem bệnh cho ngươi.”
Xem bệnh cho mình?
Nhạc ca nhi ngẩn ra.
Đúng lúc này, Dư Thanh Trạch từ tầng hai bước xuống, nhìn thấy ba người, hắn nhướng mày, hỏi: “Tiết thiếu gia? Các ngươi đến đây ăn cơm? Bây giờ còn sớm mà?”
Tiết Bạch Thuật nghe vậy, lắc đầu, nói: “Không phải, Dư lão bản, ta dẫn A ma của ta tới tìm Nhạc ca nhi.”
Dư Thanh Trạch nhìn nam nhân trung niên bên cạnh hắn, hỏi: “Ngài là Diệp đại phu?”
Diệp Mạn gật đầu: “Bạch Thuật đã nói cho ta nghe mọi chuyện rồi, nếu các ngươi không ngại, hãy để ta bắt mạch cho Nhạc ca nhi xem thế nào được không?”
Không thể ngờ được Diệp đại phu lại tự mình đến đây, Dư Thanh Trạch nhìn Nhạc ca nhi một cái, nói: “Xin ngài chờ một lát, ta muốn thương lượng với phu lang.”
Dư Thanh Trạch hơi đau đầu, vất vả lắm mới thuyết phục được Nhạc ca nhi bình tĩnh lại, không bận tâm nữa. Vậy mà, Diệp đại phu lại đột ngột tới.
Hắn kéo Nhạc ca nhi vào phòng, không ôm hy vọng hỏi: “Nhạc ca nhi, ngươi muốn để cho Diệp đại phu trị sao?”
Ánh mắt của Nhạc ca nhi sáng ngời nhìn hắn, không lắc đầu cũng không gật đầu, nhưng sự chờ mong trong mắt rất rõ ràng.
Dư Thanh Trạch thở dài, nói: “Vậy đi thôi.”
Được Dư Thanh Trạch đồng ý, Nhạc ca nhi vô cùng cao hứng ôm cổ phu quân, hôn mạnh lên môi hắn một cái, sau đó chạy thật nhanh ra ngoài.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, đi theo y ra ngoài.
Dẫn Diệp đại phu tới một nhã gian nhỏ ở tầng hai, Diệp đại phu bắt đầu xem mạch giúp Nhạc ca nhi.
Thời gian bắt mạch khá dài.
Xong xuôi, Nhạc ca nhi khẩn trương nhìn Diệp đại phu, Dư Thanh Trạch vỗ lưng y, hỏi: “Diệp đại phu, tình trạng phu lang của ta thế nào?”
Diệp Mạn uống một ngụm trà nhuận họng, sau đó nói: “Dựng cung của y bị lạnh, đã bị tổn thương rồi. Trước kia từng uống thuốc gì vậy?”
Dư Thanh Trạch lập tức kể lại chuyện hồi nhỏ Nhạc ca nhi bị sốt, Nhạc ca nhi nghe vậy, khiếp sợ nhìn hắn, chuyện này mà phu quân cũng biết?!
Diệp Mạn nghe xong, nói: “Thì ra là vậy.”
Nhạc ca nhi vội vàng hỏi có khả năng chữa khỏi hay không, Dư Thanh Trạch phiên dịch.
Diệp Mạn lắc đầu: “Hoàn toàn chữa khỏi là không có khả năng, thời gian ngươi bị quá dài, chỉ có thể chậm rãi điều trị. Dùng châm cứu để khơi thông, uống thuốc bồi bổ, sắc thuốc rồi nấu lên để tắm, làm cho khí huyết lưu thông, dựng cung ấm lên, cố gắng làm tăng khả năng mang thai. Lần điều trị này khá vất vả, thời gian cũng dài, cần rất nhiều dược liệu, tốn không ít chi phí, nếu các ngươi muốn trị liệu, thì phải chuẩn bị trước.”
Nghe vậy, Nhạc ca nhi quay đầu, chờ mong nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch xoa đầu Nhạc ca nhi, gật đầu nói: “Diệp đại phu, chuyện tiền bạc không thành vấn đề, xin ngài hãy chữa trị giúp phu lang của ta.”
Diệp Mạn nói: “Được rồi, có điều, phải chờ thêm một tháng.”
Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi tò mò nhìn ông, Dư Thanh Trạch hỏi: “Sao vậy? Có cần ta chuẩn bị gì không?”
Diệp Mạn lắc đầu: “Không cần đâu, là vì sức khoẻ hiện tại của ta không cho phép châm cứu cho bệnh nhân. Ta phải tịnh dưỡng một thời gian, chờ khoẻ hơn một chút mới có thể bắt đầu.”
“Thì ra là vậy, là lỗi của bọn ta. Sức khoẻ của ngài không tốt, mà còn làm phiền ngài.” Dư Thanh Trạch nói lời xin lỗi.
Diệp Mạn lắc đầu, cười nói: “Không ngại, nếu các ngươi không vội, vậy chờ một tháng được chứ?”
Dư Thanh Trạch gật đầu: “Vâng, đa tạ Diệp đại phu.”
Tiễn Diệp đại phu xong, Nhạc ca nhi cao hứng nhảy cẩn lên, lao vào trong lòng Dư Thanh Trạch.
Ha ha ha ha, Diệp đại phu đồng ý chữa bệnh cho y rồi, y vui quá!
Nhạc ca nhi bất ngờ nhào tới như vậy, khiến cho Dư Thanh Trạch liên tục lùi về sau vài bước mới đứng vững, thiếu chút nữa gãy mất cái eo già này rồi.
Nhưng khi nhìn Nhạc ca nhi vui vẻ như vậy, trong lòng của hắn cũng nở hoa.
Gợi ý pass chương sau: Cha của Nhạc ca nhi tên gì? 8 chữ, không hoa, không cách, không dấu.
_._._._