Xèo – xèo – xèo.
Mấy xâu thịt ba chỉ và gà que bị lửa nướng trên tấm ván sắt, âm thanh mỡ cháy vang lên tách tách. Chỉ chốc lát sau, thịt ba chỉ chậm rãi bị nướng chín, mùi thơm từ thịt lan toả trong không khí.
Dư Thanh Trạch liên tục lật thịt ba chỉ và gà que trên vỉ, thấy thịt sắp chín, hắn rắc một ít bột ngũ vị hương, bột thì là, bột ớt, bột hoa tiêu lên. Chờ đến khi thịt ba chỉ và gà que chuyển màu, hắn bôi một ít tương do mình đặc biệt chế ra, lại nướng thêm một chút, đại công cáo thành.
Mùi thơm từ thịt và mùi gia vị bay đầy đại sảnh Tụ Phúc Lâu, hương thơm ngào ngạt, các vị khách bên trong đều ngửi được mùi thơm này.
“Đây là mùi thịt nướng sao? Nè, tiểu nhị! Các ngươi cũng bán thịt nướng à? Bọn ta muốn gọi một phần.” Một người khách hỏi.
Tiểu Lâm cũng nhịn không được hít mũi vài cái, hắn thèm nhỏ dãi, cười đáp: “Không phải, Tụ Phúc Lâu không có bán thịt nướng, là hôm nay lão bản chiêu đãi bằng hữu, nên mới đặc biệt làm.”
Người khách kia tiếc nuối nói: “Vậy sao? Thật tiếc, ngửi là muốn ăn.”
Lúc này, đã đến giờ cơm chiều, trong đại sảnh đã có bảy tám bàn có khách, đều là những người sợ hết chỗ nên tới sớm, vừa uống trà vừa chậm rãi chờ đồ ăn.
Buổi chiều, Dư Thanh Trạch thương lượng xong với các lão gia, gọi bọn họ xuống tầng, ra hậu viện xem cách hắn nướng đồ ăn.
Liêu lão gia cầm một xiên đồ nướng đã chín lên, thịt mỡ trong suốt, là một xiên thịt ba chỉ. Ông cắn một miếng, cắn luôn hai khối.
Thịt ba chỉ béo mà không ngán, nhỏ nhưng ngon, còn có mùi mỡ giòn rụm thơm phức. Hơn nữa, kết hợp với các gia vị khác, món thịt ba chỉ này chính là phần thịt ngon nhất!
“Hừm, món thịt ba chỉ này ăn thật ngon, ta rất thích món này!”
Liêu lão gia cắn ba ngụm, đã xử lý xong một xiên thịt ba chỉ, sau đó lại cầm một xiên gà.
Thịt gà ngoài giòn trong mềm, gia vị thấm vào rất vừa ăn, càng tạo thêm độ ngon cho món ăn.
“Ngon thật! Nhưng mà ít quá, không đã ghiền! Tiểu Dư, ngươi nướng nhiều một chút!”
Hồ lão gia vừa ăn vừa nhìn tôm trong chén, nói: “Hừm… Đúng là ăn ngon, đợi lát nữa tôm chín, đừng ai tranh với ta, ta chấp hết các ngươi đấy.”
Vì mùi mực với tôm khá nồng, vị không đậm, nên phải nướng cuối cùng. Hồ lão gia và Triệu thiếu gia thích ăn hải sản vô cùng mong đợi.
“Ngươi dám đoạt thịt với ta, ta cũng chấp ngươi luôn.” Liêu lão gia cười nói, hắn ăn xong hai xiên thịt, cảm thán nói: “Aiz! Nếu lúc này có một vò rượu, vừa uống rượu, vừa ăn thịt nướng, cuộc sống thật mỹ mãn! Tiểu Dư, ngươi chỉ có một tấm ván sắt, nướng quá chậm, bọn ta đã ăn xong rồi.”
Dư Thanh Trạch lại nướng thêm mười xiên thịt, đặt lên mâm, tức khắc mất đi năm xiên, hắn cười nói: “Các vị lão gia cảm thấy món này có thể bán được không? Có thể kiếm tiền không?”
“Được, được, được!”
“Còn phải hỏi!”
Dư Thanh Trạch cười, bắt đầu nướng rau củ, hắn nói thêm: “Liêu lão gia nói đúng, thịt này phải đi kèm với rượu. Đến lúc đó, chúng ta nhập thêm nhiều loại rượu, chắc chắn sẽ bán chạy.”
Triệu thiếu gia hỏi: “Có cần giống như Tụ Phúc Lâu của ngươi. Làm thêm mấy nhã gian không?”
Dư Thanh Trạch đáp: “Cũng có thể, nhưng nếu như vậy, mặt bằng phải lớn một chút. Phải là hai tầng, nếu không, một tầng không đủ dùng.”
Một lão gia khác nói: “Mặt bằng thì không thành vấn đề, chỉ cần có công thức là không sợ.”
Dư Thanh Trạch tiếp tục nướng, các lão gia tiếp tục ăn, sẵn tiện bàn chuyện làm ăn.
Triệu thiếu gia ăn xiên cải trắng, nói: “Cải trắng nướng lên ăn cũng thật ngon, Liêu thế thúc, ngài ăn thử đi, ngon lắm.”
Liêu lão gia chỉ chuyên tâm ăn thịt, chưa động một xiên rau củ nào, xua tay nói: “Ta không thích ăn rau củ, các ngươi ăn đi.”
Hồ lão gia nhàn nhạt hỏi một câu: “Ý của ngươi là gì?”
“Hả?” Triệu thiếu gia ngẩng đầu hỏi.
Liêu lão gia đỏ mặt, trừng mắt liếc Hồ lão gia, nói với Triệu thiếu gia: “Không có gì đâu, đừng nghe Hồ thế thúc của ngươi nói bậy.”
Sau đó, ông cầm một xiên cải trắng lên ăn.
Cuối cùng, tôm và mực cũng lên vỉ, Hồ lão gia và Triệu thiếu gia chờ lâu lắm rồi.
Dư Thanh Trạch rửa vỉ một chút, hơ trên lửa, rồi mới gắp mực đã được tẩm ướp lên nướng, vừa nướng vừa múc nước mực rưới lên, rồi lật qua. Chờ đến khi mực co lại, hắn rải một ít hành băm, bột thì là và bột hoa tiêu, chờ thấm vị, phết nước chấm. Một lát sau, mùi mực nướng lan toả.
“Ăn thử xem.” Dư Thanh Trạch gắp mực đã chín đặt lên một cái mâm lớn, đưa cho Hồ lão gia.
Hồ lão gia bưng mâm qua một cái bàn nhỏ, cầm lên ăn.
Tươi ngon, trơn lán, chắc thịt, mùi thơm lan toả, không tanh, thật sự rất ngon.
“Hương vị quá ngon!” Hồ lão gia gật đầu nói.
Triệu thiếu gia cũng gật đầu, nói: “Ngon lắm!”
Hai người bọn họ đã khẳng định là thích ăn, Dư Thanh Trạch chú ý đến cảm thụ của ba người còn lại, hỏi: “Liêu lão gia, Lâm lão gia, Điền lão gia, thế nào? Nếu là những người không thích ăn hải sản, ăn xong sẽ thích chứ?”
Bọn họ chính là đại biểu của những người vốn không thích ăn hải sản.
“Cũng không tệ lắm.” Lâm lão gia gật đầu, nói: “Ta cảm thấy món này nên đậm vị hơn một chút mới ngon.”
Điền lão gia nói: “Chắc là vị cay đã che giấu mùi tanh của biển, Tiểu Dư thật khéo tay, vậy nên chúng ta ăn không hề thấy tanh. Nếu là đầu bếp bình thường, có thể làm được như vậy không?”
Dư Thanh Trạch đáp: “Thật ra món này chỉ cần xử lý tốt công đoạn ướp, lúc nướng chú ý một chút, cũng sẽ làm được.”
Liêu lão gia nói: “Vậy được, ta thấy ăn rất ngon.” Nói xong, ông lại ăn thêm một xiên nữa.
Dư Thanh Trạch tiếp tục nướng tôm.
Hương vị của tôm dễ chấp nhận hơn, các vị lão gia ăn rất hài lòng. Đặc biệt là Hồ lão gia vốn thích ăn tôm, một mình ông ăn gần một nửa mâm tôm.
Thưởng thức xong các món nướng, bọn họ trở lại nhã gian, vừa ăn cơm vừa bàn bạc.
Quyết định xong chuyện hợp tác, nhưng chưa có công văn, công đoạn cuối cùng này giao cho Hồ lão gia.
Hồ lão gia làm việc rất nhanh, chỉ hai ngày đã soạn xong các điều khoản của khế ước. Bọn họ lại dành thời gian bàn bạc với nhau, sữa chữa từng điều khoản, cuối cùng cũng cho ra một bản thảo hoàn chỉnh.
Tiếp theo, một lần nữa sao chép ra sáu bản, bọn họ ký tên, ấn dấu tay, mỗi người một bản, coi như xong.
Còn tiền vốn, Lâm gia và Điền gia hùn chung, còn lại bốn người khác hùn chung. Nhờ vào trù nghệ của Dư Thanh Trạch, chuyện vận chuyển của Hồ gia dễ làm hơn, hai người bọn họ bỏ công sức ra, nên mỗi người chỉ bỏ ra một chút bạc hùn vốn.
Trước tiên là bỏ ra tám trăm lượng bạc, công tác bắt đầu tiến hành.
Chuyện thuyền vận thì sẽ do Hồ lão gia xử lý, mua mấy cái thuyền, thuê thêm mấy con tàu, chắc là đủ rồi, còn phải tìm thêm thuyền trưởng có kinh nghiệm và thuyền viên. Các nhân công trong quán thì sẽ do Lâm gia và Điền gia xử lý, Dư Thanh Trạch phụ trách thiết kế quán, huấn luyện đầu bếp và các tiểu nhị, Liêu lão gia phụ trách tìm mặt bằng và trang hoàng, Triệu thiếu gia thì phụ trách mua những nguyên liệu dựa theo yêu cầu của Dư Thanh Trạch.
Tất cả đều bận việc, thời gian cũng bất tri bất giác tiến vào tháng chạp.
Ngày mồng tám tháng chạp trôi qua, dược đường của Tiết đại phu chuẩn bị khai trương, gọi là Hạnh Nhân Đường, ngụ trên đường cái phía đông. Trước kia, bọn họ từng mở dược đường ở Kinh Thành, đã có kinh nghiệm, còn đều là đại phu, có thể vừa khám vừa bốc thuốc mà không cần mời đại phu.
Đại ca của Tiết Bạch Thuật rất là am hiểu về dược liệu, toàn bộ dược liệu đều do hắn quản lý. Dược liệu mà Nhạc ca nhi đang sử dụng, Diệp đại phu chỉ phụ trách dùng chúng để chữa cho y, đều này khiến cho bọn họ vô cùng cảm kích.
Ngày khai trương, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi mang lễ vật tới chúc mừng.
Cựu thái y từ Kinh Thành trở về mở dược đường xem bệnh, là một sự kiện rất tốt đối với bá tánh thành Đồng Sơn, người đi chúc mừng rất nhiều.
Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi không chiếm nhiều thời gian của bọn họ, ở một lát rồi đi.
Ngày hôm sau, bọn họ ghé tiệm ăn vặt ăn điểm tâm, mới vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy Tiết Bạch Thuật dẫn hạ nhân tới.
Tiếp theo, bọn họ thấy hắn sai hạ nhân đi lấy đồ ăn, còn hắn thì trực tiếp đi đến chỗ Sướng ca nhi, chào hỏi xong thì bắt đầu hàn thuyên với y, trông rất thân mật.
Nhạc ca nhi chọt chọt cánh tay của Dư Thanh Trạch, ý bảo hắn nhìn qua kia xem.
“Sao vậy?” Dư Thanh Trạch hỏi.
Nhạc ca nhi nhìn qua bên kia, lén khoa tay nói với hắn: Từ khi nào Sướng ca nhi và Tiết thiếu gia thân mật như vậy?
Dư Thanh Trạch nhìn qua, lắc đầu nói: “Không biết, ngày nào các ngươi cũng đến nhà hắn mà. Có thể Sướng ca nhi ở bên ngoài chờ chán, nên mới bắt chuyện với Tiết thiếu gia?”
Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Mỗi lần bọn ta đi, đều không thấy Tiết thiếu gia ở nhà, chỉ có một hai lần gặp hắn trước cửa thôi. Bọn họ cũng chỉ chào hỏi một chút, không nói nhiều.
Dư Thanh Trạch nhún vai, nói: “Vậy ta không biết.”
Thấy Dư Thanh Trạch không mẫn cảm trong phương diện này, Nhạc ca nhi đành tự mình quan sát.
Ngoài cửa, Tiết Bạch Thuật hỏi: “Sướng ca nhi, hôm nay ngươi làm món nào vậy?”
Sướng ca nhi nhìn hắn, giúp một vị khách lấy đồ ăn, sau đó cười nói: “Ngươi đoán xem?”
Tiết Bạch Thuật đi một vòng khu điểm tâm, sau đó nói: “Bánh hoa sen và sủi cảo thủy tinh đúng không?”
Sướng ca nhi trừng lớn mắt nhìn Tiết Bạch Thuật, kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi biết?”
Tiết Bạch Thuật cong môi cười, đáp: “Ngươi đoán đi.”
Nghe vậy, Sướng ca nhi phụt cười ra tiếng, nói: “Có cần so đo vậy không?”
“Cái này là bí mật của ta.” Tiết Bạch Thuật lắc đầu cười, sau đó nói với hạ nhân: “Lâm Quế, lấy cho ta hai cái bánh hoa sen, một đĩa sủi cảo thủy tinh, một chén cháo đậu đỏ.”
“Vâng! Thiếu gia.” Hạ nhân lớn tiếng đáp.
“Tiết thiếu gia, hôm nay các ngươi đến trễ.” Sướng ca nhi vừa hướng dẫn cho khách, vừa bớt thời gian nói chuyện với Tiết Bạch Thuật.
“Phải, hôm qua cha của ta kiểm tra công khoá của ta. Kiểm đến khuya, sáng nay ngủ quên, nên mới dậy hơi trễ.” Tiết Bạch Thuật nhìn Sướng ca nhi, chớp mắt hỏi: “Sướng ca nhi biết giờ giấc mỗi ngày ta đến đây?”
Sướng ca nhi gật đầu: “Ngày nào ngươi cũng đến đây ăn, sau khi ngươi đi thì hai phu phu Nhạc ca nhi mới tới. Hôm nay, bọn họ tới trước ngươi.”
“Ồ…” Tiết Bạch Thuật theo bản năng nhìn bàn của Nhạc ca nhi, tình cờ bắt gặp ánh mắt tò mò của y, hắn cười gật đầu, sau đó quay đầu, sờ mũi. Thấy hạ nhân đã lấy đồ ăn xong, hắn nói: “Sướng ca nhi, ta đi ăn đây.”
“Được, Tiết thiếu gia đi ăn đi.” Sướng ca nhi cười nói.
Tiết Bạch Thuật đi tới bàn của hạ nhân, ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Nhạc ca nhi nhìn Sướng ca nhi, lại nhìn Tiết Bạch Thuật, khóe môi khẽ cong lên.
Đến khi hai người đến Tiết phủ, trên xe ngựa, Nhạc ca nhi kéo tay của Sướng ca nhi, sau đó thử thăm dò khoa tay nói: Tiết thiếu gia còn trẻ như vậy đã có thể xem bệnh cho người ta, thật là tuổi trẻ tài cao.
Sướng ca nhi gật đầu nói: “Đúng vậy, hồi sáng ta còn nghe cha của hắn kiểm tra y thuật của hắn. Ngươi nói xem, không biết hắn có xem sai bệnh cho người ta không?”
Nhạc ca nhi mỉm cười, khoa tay hỏi: Ngươi lo hả?
Sướng ca nhi gật đầu, nói: “Có một chút, ngươi nói xem, lỡ hắn chẩn sai bệnh, bệnh nhân đó sẽ thật đáng thương.”
Nhạc ca nhi chớp mắt…
Y khoa tay hỏi: Ngươi không lo cho Tiết thiếu gia sao?
Sướng ca nhi nhíu mày suy nghĩ, nói: “Cũng hơi lo, lỡ như bị người nhà của bệnh nhân đánh thì sao? Trông tướng tá của hắn không giống biết đánh nhau.”
Nhạc ca nhi: …Có gì đó không đúng.
_._._._