Editor: Aubrey.
Chùa An Phúc được xây trên đỉnh núi, tuy núi không quá cao, nhưng từ trên đỉnh xuống chân núi, cũng cần khoảng hai khắc.
Đó là tốc độ của một người bình thường.
Có điều, đối với Tiết Bạch Thuật, cõng một người trưởng thành xuống núi trong vòng hai khắc có hơi miễn cưỡng.
Đặc biệt, người mình cõng còn là đối tượng đang theo đuổi, dù đường có dài cũng không sao. Hơn nữa, đường có hơi khó đi, nếu lỡ không cẩn thận làm người ta ngã, hình tượng của mình coi như vứt.
Bởi vậy, tuy tốc độ của Tiết Bạch Thuật khá chậm, nhưng vẫn ổn.
Xuống được một nửa, Sướng ca nhi thấy trán của Tiết Bạch Thuật đổ đầy mồ hôi, đi đường cũng chậm. Thấy có một lão sao đi ngang qua sắp vượt mặt bọn họ, trong lòng vô cùng băn khoăn, tự hỏi có phải tại mình nặng quá không.
Y nói: “Tiết thiếu gia, ngươi thả ta xuống đi, để ta đi từ từ là được.”
Tiết Bạch Thuật lắc đầu, nói: “Không sao đâu, ngươi không nặng. Tại hôm qua trời mưa, ta sợ đi nhanh trượt chân sẽ làm ngươi bị té.”
Sướng ca nhi nghe vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, Tiết thiếu gia này, bình thường trông có vẻ văn nhược, tưởng không làm việc nặng nổi. Nhưng không ngờ, hắn có thể cõng mình đi lâu như vậy.
Y lấy khăn tay ra từ trong áo, lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Tiết Bạch Thuật phối hợp dừng lại, hơi nghiêng mặt, để Sướng ca nhi lau mồ hôi cho mình.
Giờ phút này, khoảng cách của hai người rất gần, chỉ cách nhau có nửa thước.
Sướng ca nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, lướt qua sườn mặt của Tiết Bạch Thuật, cảm giác hơi ngứa.
“Đa tạ.” Tiết Bạch Thuật khẽ cười, chờ Sướng ca nhi lau xong, quay đầu lại.
Được thân cận với Sướng ca nhi, cảm giác khi lúc nãy gần chạm vào mặt của Sướng ca nhi, hắn chợt thấy khẩn trương, lỗ tai hơi nóng lên.
Sướng ca nhi thu tay lại, nằm trên vai Tiết Bạch Thuật, bất giác nhìn thoáng qua lỗ tai của hắn, hơi ửng đỏ.
Trời lạnh như vậy, thật là làm khó hắn, trên người ra mồ hôi, lỗ tai thì bị lạnh đến đỏ.
Có thể là bởi vì từ nhỏ Tiết Bạch Thuật chỉ đi theo cha của hắn học y thuật, trên người có mùi thảo dược nhàn nhạt, đến gần mới có thể ngửi được.
Không khó ngửi.
Bởi vì biết hắn là đại phu, nên đã khiến cho y có cảm giác kiên định và an tâm.
Giống như mọi lần nói chuyện phiếm với hắn, nhưng cũng không giống lắm.
Không biết bắt đầu từ khi nào, ngày nào Tiết thiếu gia tới ăn sáng cũng trò chuyện với mình một chút.
Rõ ràng là một thư sinh, vậy mà lại thích hàn thuyên với một tiểu nhị như mình. Tính cách hiền hoà, không có một chút kiêu căng nào, bởi vì hắn là đại phu, còn mình chỉ là người bình thường sao?
Có điều, nói chuyện phiếm với hắn cũng vui…
“Sướng ca nhi, tới rồi.”
Sướng ca nhi nghe Tiết Bạch Thuật gọi, lập tức hồi phục tinh thần. Không biết từ khi nào, bọn họ đã xuống núi, dừng ngay xe ngựa rồi.
Tiết Bạch Thuật đặt Sướng ca nhi ngồi lên xe ngựa, sau đó nói: “Các ngươi trực tiếp đến Hạnh Nhân Đường đi, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi.”
“Cảm ơn Tiết thiếu gia.” Sướng ca nhi nói lời cảm ơn, nhìn mồ hôi trên trán hắn, đưa khăn tay cho hắn: “Cầm lấy, lau đi.”
Tiết Bạch Thuật nhận lấy, lau mồ hôi, cười nói: “Chờ ta giặt sạch rồi sẽ trả lại cho ngươi.”
“Không cần phiền như vậy, để ta tự giặt là được.” Sướng ca nhi nói, duỗi tay định nhận lại khăn tay.
Tiết Bạch Thuật nhanh chóng nhét khăn vào trong áo, nói: “Như vậy sao được, ta giặt xong sẽ trả lại cho ngươi. Ngươi mau vào xe ngựa đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Nhạc ca nhi đỡ Sướng ca nhi vào xe ngựa, xa phu vội vàng cho xe ngựa chạy đi, xe ngựa của Tiết gia đi theo sau.
Nhạc ca nhi nhìn Sướng ca nhi, khoa tay nói: Tiết thiếu gia tốt thật nhỉ.
Sướng ca nhi gật đầu, nói: “Đúng, thật tốt.”
Nhạc ca nhi thấy y không có phản ứng gì, lại khoa tay nói: Sau này ai trở thành phu lang của hắn, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
“Đúng vậy, hắn là người tốt, tính cách cũng ôn hoà, Diệp đại phu và Tiết đại phu cũng là người tốt, đều là đại phu, còn rất hiểu lý lẽ. Ca nhi nào được gả cho hắn, chắc là đã tu luyện tám đời mới được như vậy.” Sướng ca nhi cảm thán, lại nói: “Nhà bọn họ có gia thế như vậy, chắc là sẽ tìm một ca nhi môn đăng hộ đối, tri thư đạt lý.”
Môn đăng hộ đối, tri thư đạt lý…
Hoá ra Sướng ca nhi nghĩ như vậy sao? Khó trách y không có phản ứng gì, y nghĩ mình căn bản không có khả năng.
Nhạc ca nhi lại khoa tay nói: Ta cảm thấy Tiết thiếu gia không giống kiểu thích người có gia thế.
Sướng ca nhi nhìn Nhạc ca nhi, lắc đầu cười nói: “Nếu kém hơn người ta, thì biết trò chuyện với nhau như thế nào? Như vậy chẳng phải sẽ buồn chết sao?”
Nhạc ca nhi khoa tay nói: Không phải ngươi và Tiết thiếu gia rất thân sao?
“Ta?” Sướng ca nhi giơ tay chỉ mình, cười ha ha, cười một hồi mới dừng lại, nói: “Nhạc ca nhi, ngươi không biết, Tiết thiếu gia rất thích ăn điểm tâm nên mới hay bắt chuyện với ta.”
Nhạc ca nhi chớp mắt: Ngày nào hắn cũng ăn điểm tâm của ngươi.
Sướng ca nhi giật mình, hỏi: “Có chuyện như vậy sao?”
Nhạc ca nhi nháy mắt với Sướng ca nhi, khoa tay: Không tin thì ngươi điều tra xem, hắn còn biết rõ món nào của ngươi làm.
Sướng ca nhi hoài nghi nhìn Nhạc ca nhi, lắc đầu nói: “Không thể nào đâu.”
Tuy Tiết thiếu gia đã từng đoán trúng điểm tâm của mình, nhưng hình như chỉ có một hai lần thôi? Trừ những lần hắn hỏi y, còn những lần không hỏi thì y không chú ý, nhưng mà, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng, nhiều điểm tâm như vậy, thật sự ngày nào cũng đoán được món của mình sao? Các nhân công đều làm y chang mà?
“Tuyệt đối không có khả năng.” Sướng ca nhi kiên định với ý nghĩ của mình.
Nhạc ca nhi bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ ngươi cứ chờ sau này xem rồi biết.
Xe ngựa tới Hạnh Nhân Đường, Nhạc ca nhi đỡ Sướng ca nhi xuống, đang định dìu Sướng ca nhi vào, y thấy Tiết Bạch Thuật từ trên xe ngựa nhảy xuống, lập tức dừng lại.
Sau đó, Tiết Bạch Thuật đi tới, đỡ Sướng ca nhi vào dược đường, Sướng ca nhi không từ chối được, đành phải đồng ý.
Nhạc ca nhi cười tủm tỉm theo sau, đi vào dược đường.
Tiết Bạch Thuật tự mình đắp thuốc cho Nhạc ca nhi, sau đó băng lại, dặn dò: “Mấy ngày tới ăn thanh đạm một chút, chú ý đừng để chân dính nước, cũng không được dẫm lên mặt đất. Sau này, sáng nào ta cũng sẽ đổi thuốc cho ngươi, ngươi không cần đến đây.”
Sướng ca nhi ngượng ngùng nói: “Sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy, ta phải đến đây mới đúng.”
“Dù sao sáng nào ta cũng phải dậy sớm, không sao đâu, ngươi không cần lại đây, chân ngươi đang không tiện.” Tiết Bạch Thuật băng bó xong, ngồi xổm xuống, nói: “Nào! Để ta đưa ngươi về.”
Sướng ca nhi sờ mũi, từ đây ra dược đường rất nhiều người, y có chút ngượng ngùng.
“Ta, ta tự mình đi.” Sướng ca nhi đứng lên, chuẩn bị nhảy lò cò ra xe ngựa.
“A! Ta đã nói chân của ngươi không thể cử động mạnh, đi như thế nào?” Hai người đều cứng đầu, lúc Tiết Bạch Thuật nói cũng không để ý, nói thẳng ra.
“Để ta nhảy ra ngoài, chân phải còn khoẻ, ngươi xem.” Sướng ca nhi nhảy một bước, không sao, còn quay đầu lại cho Tiết Bạch Thuật xem thành quả.
Tiết Bạch Thuật bất đắc dĩ, dứt khoát đi tới, ôm ngang Sướng ca nhi lên.
“Oa!” Sướng ca nhi bỗng nhiên mất trọng tâm, hoảng sợ, theo bản năng ôm cổ Tiết Bạch Thuật. Sau khi nhận ra, y đỏ mặt, xấu hổ và giận dữ hạ giọng nói: “Tiết thiếu gia, ngươi làm cái gì vậy? Mau thả ta xuống.”
Lần đầu tiên Tiết Bạch Thuật thấy Sướng ca nhi đỏ mặt, thấy lạ, nói: “Ngươi ngại hả? Ta đã nói sẽ ôm ngươi, vậy mà ngươi không tin, ngươi cứ đòi nhảy, lỡ như bị ngã thì sao? Ta là vì ngươi đó.”
Sướng ca nhi xấu hổ đến mức muốn xỉu cho rồi, thật muốn cào nát cái khuôn mặt trước mặt này.
Cái này là bế, chứ ôm chỗ nào?
“Ngươi thả ta xuống, cõng, ngươi cõng ta đi!” Thấy ai cũng nhìn bọn họ, Nhạc ca nhi còn ở phía sau cười, Sướng ca nhi vội la lên.
Tiết Bạch Thuật cười nói: “Còn vài bước nữa là tới rồi, đổi qua đổi lại phiền lắm. Xem đi, tới rồi.”
Tiết Bạch Thuật đặt Sướng ca nhi lên xe ngựa.
Sướng ca nhi đặt mông lên xe ngựa, vội buông tay, đỏ mặt, cắn răng nói: “Cảm, ơn!”
Nói xong, y xoay người bò vào trong xe, tốc độ vô cùng nhanh.
Tiết Bạch Thuật nhìn dáng vẻ của y, cảm thấy mình làm hơi quá rồi, chọc cho người ta giận, vội kéo cửa xe ngựa ra, nói: “Này! Sướng ca nhi, ngươi đừng giận, tại ta sốt ruột quá, sợ ngươi bị ngã…”
Sướng ca nhi ngồi xuống, trừng mắt liếc hắn, nói: “Ai nha Tiết thiếu gia, ngươi nói gì? Ta không nghe thấy gì hết, còn nhiều người đang chờ ngươi trong dược đường, mau về đi, hôm nay thật sự rất cảm ơn ngươi.”
Nghe y nói một mạch, Tiết Bạch Thuật nghẹn cười, thầm nghĩ, sao đáng yêu dữ vậy? Giận mà cũng đáng yêu.
“Vậy được rồi, ngày mai ta sẽ đi thay thuốc cho ngươi, nhớ kỹ không được để dính nước.” Hắn đưa tay lên gãi mũi, lại nói: “Hay là, để ta đưa ngươi về tiệm ăn vặt?”
“Không cần!” Sướng ca nhi lập tức cự tuyệt, nếu lại để cho hắn bế mình vào tiệm ăn vặt, vậy không cần làm người nữa, sẽ bị cười chết.
Tiết Bạch Thuật tiếc nuối nói: “Được rồi, vậy ngươi nhớ cẩn thận, nhất định đừng để chân bị thương cử động mạnh, nhớ kỹ.”
“Nhớ rồi!” Sướng ca nhi nhanh chóng gật đầu.
Nhạc ca nhi ở phía sau nghe vậy, nhịn cười, thấy bọn họ đã nói xong, y mới lên xe ngựa.
Chờ xa phu lái xe đi được một đoạn, Nhạc ca nhi ôm bụng cười to.
Cũng hên là y không phát ra tiếng được, nếu không, bây giờ trong xe sẽ toàn là tiếng cười.
“Cười gì mà cười, ngươi còn dám cười?!” Sướng ca nhi cầm gối lót ghế đánh vào người Nhạc ca nhi, vừa đánh vừa lên án: “Cười này, cười này! Chỉ biết đứng xem mà cười, không chịu giúp ta!”
Nhạc ca nhi vừa cười vừa khoa tay nói: Tại ta không kịp đỡ, đã bị Tiết thiếu gia bế ngươi lên rồi.
Sướng ca nhi bực mình đấm lên gối một cái, đang bực, tự nhiên cũng nhịn không được cười rộ lên.
Việc này, thật là quá mất mặt!
“Đều tại ngươi, đều tại ngươi, đều tại ngươi! Ta muốn báo thù…” Sướng ca nhi cào lên người Nhạc ca nhi, xuống tay ở những điểm dễ nhột nhất.
Nhạc ca nhi vừa trốn vừa xin tha, cười đến mức không thở nổi.
Lúc xe ngựa đi qua Tụ Phúc Lâu, Nhạc ca nhi không xuống xe, trực tiếp kêu xa phu đến tiệm ăn vặt.
Hạnh Nhân Đường cách tiệm ăn vặt không xa, hai người cười đùa một hồi, cuối cùng cũng đến nơi.
Nhạc ca nhi nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó vươn tay làm ra tư thế muốn bế.
Sướng ca nhi mới vừa bước ra, thấy Nhạc ca nhi chọc ghẹo mình, y dùng sức đánh tay Nhạc ca nhi, dở khóc dở cười nói: “Lại nữa?! Ta nói với ngươi, ngươi không được để cho người khác biết, ngay cả Dư lão bản cũng không được nói. Nếu không, ta sẽ không để yên đâu!”
Nhạc ca nhi không tránh, cười gật đầu, cõng Sướng ca nhi vào tiệm ăn vặt.
Bên kia, sau khi Tiết Bạch Thuật trở lại dược đường, đi vào khu xem bệnh, thấy A ma đang ngồi ở bên trong.
“A ma, muốn con đưa người về không?”
Diệp Mạn liếc hắn, tức giận hỏi: “Con còn nhớ A ma của con?”
Tiết Bạch Thuật gãi đầu, cười nói: “A ma nói gì vậy? Có quên ai cũng sẽ không quên người đâu.”
“Thôi đi, không cần khoe mẽ.” Diệp Mạn uống một ngụm nước, sau đó hỏi: “Có phải hôm nay con đã tìm Ngộ đại sư giúp con gạt người không?”
Tiết Bạch Thuật lắc đầu, nói: “Không có gạt người, A ma, con chỉ xin Ngộ đại sư chỉ điểm cho Sướng ca nhi. Nếu không, không biết đến khi nào y mới ngộ ra. Hơn nữa, Ngộ đại sư cũng không nói bừa, ông ấy nói con và Sướng ca nhi rất xứng đôi, nên mới đồng ý giúp con. Không phải người kêu con mau chóng tìm đối tượng thành thân sao? Không phải con đang nỗ lực sao?”
Diệp Mạn lắc đầu, nói: “Nhi tử ngốc, con đó, chặn đường còn dài lắm. Ta hoàn toàn không thấy Sướng ca nhi người ta có tình cảm với con.”
Tiết Bạch Thuật nghe vậy, thở dài, nói: “Đúng vậy, sao y vẫn chưa chịu hiểu ra? Chắc là phương pháp của con không đúng, quá mịt mờ, có lẽ phải làm rõ thêm mới được. Nhưng hôm nay làm rõ, thì y lại tức giận.”
Diệp Mạn nghe xong, lắc đầu, nhi tử ngốc này, thật sự là con ruột của ta sao? Căn bản không bắt được vấn đề mấu chốt.
“À! A ma, hay là ngài nói với con đi?” Tiết Bạch Thuật nằm lên bàn, chờ mong nhìn A ma của mình.
Diệp Mạn nhướng mày, hỏi: “Nói cái gì?”
Tiết Bạch Thuật nói: “Nói năm đó cha theo đuổi người như thế nào? Để con tham khảo.”
Diệp Mạn hừ lạnh, nói: “Ta và cha con từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, có gì để con tham khảo đâu? Muốn cưới phu lang là con, đâu phải ta, tự mình nghĩ cách đi.”
Nói xong, ông thong thả đi tìm lão Tiết trúc mã của mình.
Tiết Bạch Thuật: “…”
A ma ruột đấy!
_._._._