Editor: Aubrey.
Quả trâu cổ còn có tên khác là quả vẩy ốc, là một loại thực vật dây leo, bản thân nó thường dùng để làm thuốc, nhưng thật ra nó vẫn là một món ăn ngon.
Dư Thanh Trạch nhìn một đám dây leo lớn bám trên tảng đá, có rất nhiều quả trâu cổ ở xung quanh. Hắn vô cùng kinh hỉ, đây là một món tuyệt phẩm vô cùng thích hợp để giải nhiệt vào mùa hè.
Hắn còn nhớ, khi hắn còn nhỏ, ở nhà ông nội, mỗi lần đến mùa hè, trong thôn sẽ có rất nhiều trâu cổ bò đầy tường. Người trong thôn rất thích hái trâu cổ về làm món thạch bông cỏ, sau khi nấu xong, chỉ cần cho thêm một ít mật ong hoặc đường cát, ăn vào rất mát lạnh, giống thạch trái cây vậy, thật sự rất ngon.
Phương pháp chế biến rất đơn giản, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Sau khi phát hiện thứ tốt, Dư Thanh Trạch không còn ý định rửa sạch danh tiếng mắt mù của mình nữa. Hắn chọn mấy quả trâu cổ to mọng nhất, rồi hái xuống.
Bởi vì vai trái bị thương, nên hắn không nâng tay trái nổi, chỉ có thể hái bằng tay còn lại. Cũng may mấy quả trâu cổ này không mọc cao, tảng đá được chúng bám lên khá thấp, hắn hái rất dễ dàng.
Cách đó không xa, Thường Hạo phát hiện thêm một cây nấm, nhóc hưng phấn nhổ lên, giơ lên cao, định khoe khoang một phen. Nhưng khi quay đầu lại, nhóc phát hiện Dư Thanh Trạch không làm việc đàng hoàng, không lo tìm nấm, mà chỉ lo hái cái gì đó.
"Dư đại ca, ngươi đang làm gì vậy? Ta lại tìm thấy nấm rồi này, có tới hai cây lận!" Nếu ngươi không tìm nhanh, thì sẽ không đuổi kịp ta đâu. Thường Hạo cầm nấm đi đến chỗ Dư Thanh Trạch, tò mò nhìn đống trái cây trên mặt đất.
"Quả này không ăn được, ngươi hái làm gì?"
"Ăn được, chiều nay ta sẽ làm cho ngươi ăn, bảo đảm ngươi sẽ thích!" Dư Thanh Trạch không quay đầu lại, chỉ nhón chân, hái một quả trâu cổ cao hơn đầu của hắn, màu sắc của quả trâu cổ này xanh đậm, thịt quả bên trong chắc chắn sẽ rất nhiều.
"Cái này ăn được sao? Không phải là thuốc sao?" Thường Hạo rất ngạc nhiên, nhóc biết loại quả này đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ biết nó có thể ăn được. Ngoài ra, nhóc chỉ từng thấy Dư đại phu hái chúng để làm thuốc mà thôi.
Cuối cùng Dư Thanh Trạch cũng hái được quả trâu cổ kia xuống, hắn mỉm cười, giải thích: "Có rất nhiều dược liệu, bản thân chúng cũng là đồ ăn."
"Ồ... Vậy chúng có ngon không?" Đây là vấn đề mà Thường Hạo quan tâm nhất: "Khi ăn có mùi thuốc hay không?"
Dư Thanh Trạch gõ lên ót của nhóc, cười mắng: "Nhóc tham ăn, có mùi thuốc thì ngươi không ăn à?"
Thường Hạo cười hì hì vuốt cái ót, mặt dày đáp: "Nếu thật sự ăn ngon, cho dù có mùi thuốc thì ta cũng chịu được."
Dư Thanh Trạch cười cười, hắn xoay người, tiếp tục hái thêm.
Thường Hạo không tìm nấm nữa, dù sao cũng tìm không ra, còn không bằng đi hái loại quả này. Trước mắt có sẵn rất nhiều, nhóc không cần tốn công đi tìm.
Hai người hái được rất nhiều, Dư Thanh Trạch thấy nhiêu đây cũng đủ rồi. Hắn và Thường Hạo dùng áo của mình bọc lại, rồi đi tìm Thường gia gia và Thường Nhạc.
Thường gia gia và Thường Nhạc thấy bọn họ hái loại quả này cũng rất kinh ngạc, nhưng Dư Thanh Trạch nói loại quả này ăn được, vậy chắc là thật sự có thể ăn. Dù bây giờ Dư Thanh Trạch có chỉ vào cỏ dưới đất và nói hắn có thể biến bọn chúng thành mỹ vị, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không hoài nghi, còn rất vui vẻ mà ăn hết.
Thường gia gia và Thường Nhạc cũng hái được nhiều nấm, khoảng ba bốn cân, bỏ hết vào giỏ, Dư Thanh Trạch và Thường Hạo cũng bỏ mấy quả trâu cổ vào một cái giỏ khác.
Bọn họ mang theo thu hoạch của mình cùng nhau về nhà.
Tết Trung Nguyên ở nơi này không cần kiêng cử ăn uống, còn có một tập tục rất quan trọng đó là phải ăn vịt. Mục đích là để xua đuổi âm khí, ngăn chặn quỷ hồn.
Hôm qua, gia gia đã mua sẵn một con vịt trong thôn.
Sau khi về nhà, trời đã gần giữa trưa, bọn họ vội bắt tay vào công đoạn chuẩn bị nấu cơm.
Thường Hạo nấu cơm, Thường gia gia thì giết vịt.
Dư Thanh Trạch nhờ Thường Nhạc chặt gà ra thành từng khúc rồi bỏ vô nồi nước sôi. Sau đó, bọn họ cho nấm vào nồi, gừng, tỏi, đặt lên bếp lò, rồi nhờ Thường Hạo nhóm lửa để hầm gà.
Tiếp theo, Thường Nhạc đi rửa rau, Dư Thanh Trạch thì giúp Thường gia gia vặt lông vịt.
Xử lý xong một con vịt, chặt ra, chừa lại nửa con để dành chiều ăn. Còn một nửa, Dư Thanh Trạch quyết định sẽ làm món vịt kho gừng.
"Nhạc ca nhi, hôm nay ngươi làm đồ ăn đi." Dư Thanh Trạch nói.
Thường Nhạc nhìn hắn, xua tay, y nói mình chưa từng làm món vịt kho gừng, ngay cả tên của món này cũng chưa từng nghe qua. Hơn nữa, y cũng chưa thấy Dư Thanh Trạch làm bao giờ, nên y không thể làm.
Dư Thanh Trạch cầm tay của y, nói: "Không sao đâu, ta sẽ dạy cho ngươi, ngươi chỉ cần dựa theo những gì ta nói mà làm thôi."
Thường Nhạc do dự.
Dư Thanh Trạch chỉ tay trái của mình: "Tay của ta nâng không nổi."
Thường Nhạc nghe vậy, lập tức gật đầu. Cũng do y chủ quan, hiện tại Dư đại ca đang là người bệnh, sao có thể tự nấu ăn, y bắt đầu băn khoăn.
Dư Thanh Trạch mỉm cười, thật ra, hắn vẫn còn tay phải, dùng một tay để nấu hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng hắn muốn được nhìn Thường Nhạc làm một lần.
Hơn nữa, nếu muốn có trù nghệ tốt, mỗi ngày phải chăm chỉ rèn luyện. Nhưng với điều kiện vật chật ở thế giới này, hắn không thể bắt Thường Nhạc lãng phí đồ ăn để luyện tập, nên hắn chỉ có thể dạy y từng bước một, vừa học vừa rèn luyện, một công đôi việc.
Trước tiên là chặt vịt, toàn bộ quá trình, Dư Thanh Trạch không động thủ, hắn chỉ ở một bên chỉ cách làm cho Thường Nhạc.
Bếp lò bên kia, nồi gà hầm đã có mùi thơm bay ra, ùng ục ùng ục, tràn ngập mùi thơm của nấm, ngửi một hơi, khiến cho người ta không khỏi chảy nước miếng.
"Thật thơm!" Thường Hạo vừa nhóm lửa, vừa tới gần nồi gà, dùng sức hít một hơi, thơm vô cùng.
Thường Nhạc chép miệng, có hơi đói.
"Tiểu Hạo, lửa lớn quá, chỉnh nhỏ lại một chút. Nếu không, lát nữa nồi thịt sẽ khét đấy." Dư Thanh Trạch thấy nước trong nồi tràn ra, lập tức nhắc Thường Hạo.
"Ấy! Được." Thường Hạo nhanh chóng rút bớt hai thanh củi, ca của nhóc rất thích uống lèo, nếu trong nồi không có nước lèo thì y sẽ không uống.
Bên này, Thường Nhạc làm theo sự chỉ dẫn của Dư Thanh Trạch. Trước tiên, y chặt vịt ra thành từng khúc, rồi cho thêm gừng, ớt đỏ cắt thành lát. Nấu một nồi nước sôi, cho vịt vào, rồi vớt ra để ráo. Sau đó, y chuẩn bị chảo dầu, cho gừng và tỏi vào phi thơm, cho vịt vào chảo, xào cho đến khi thịt ngả vàng, bỏ thêm vài lát gừng, lại tiếp tục xào. Tiếp theo, lần lượt theo thứ tự, y đổ xì dầu, giấm trắng, rượu vào rồi xào đều. Cuối cùng, y đổ thêm một ít nước, không ngập qua thịt, chỉnh lửa nhỏ một chút, còn thừa một ít nước lèo, y cho ớt và muối vào, khuấy đều, rồi đổ vào chảo, rải một ít hành thái, cuối cùng cũng hoàn thành.
Dọn dẹp bàn xong, Thường Nhạc nhìn món vịt kho gừng trong chén, thịt vịt màu vàng óng, gừng được bao phủ bởi nước sốt, từng lát ớt đỏ tươi kết hợp với màu xanh thẫm của hành lá, khiến cho màu sắc của món ăn trở nên phong phú, vừa nhìn là muốn ăn.
Đây là chính tay y làm, Thường Nhạc nở nụ cười tươi, y lấy đũa đưa cho Dư Thanh Trạch, cho hắn nếm thử trước.
Dư Thanh Trạch cầm đũa, gắp một khối cho vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống. Hắn lập tức giơ ngón cái lên: "Ừm! Mùi vị rất ngon."
Thật ra, so với mùi vị mà hắn làm, có hơi khác. Có điều, đối với người đầu tiên làm món này, như vậy cũng không tồi, hắn rất thích nhìn biểu tình vui vẻ của Thường Nhạc, nên phải làm cho y vui.
Thường Nhạc nghe vậy, hai mắt sáng lên, khóe miệng cũng cong lên. Y thoả mãn, bưng đồ ăn ra đặt lên bàn.
Nhận được sự hài lòng của sư phụ, y thật sự rất vui.
"Ngươi cũng ăn đi." Dư Thanh Trạch đổi đầu đũa, gắp một khối vịt, vô cùng tự nhiên mà đưa tới bên miệng Thường Nhạc.
Thường Nhạc nhìn đôi đũa bên miệng, sửng sốt, Dư đại ca tự nhiên đút y ăn. Y hơi do dự, không biết có nên ăn hay không.
"Sao vậy? Ăn đi, tự tay ngươi làm mà. A..." Dư Thanh Trạch thúc giục, còn dỗ y ăn.
Khuôn mặt của Thường Nhạc nóng lên, y không nghĩ nữa, đành há miệng, cắn một ngụm, ngậm khối thịt kia vào.
"Thế nào? Có phải mùi vị rất ngon không?" Dư Thanh Trạch cười tủm tỉm, hỏi.
Thường Nhạc cúi đầu, gật đầu, cả hai tai đều đỏ, căn bản không biết thịt vịt trong miệng có mùi vị gì. Y chỉ biết mặt mình đang rất nóng, lỗ tai cũng nóng, xấu hổ không thôi.
Dư Thanh Trạch nhìn phản ứng của y, khẽ mím môi cười.
Thường Hạo thì lén cúi đầu, che miệng cười.
Làm xong món vịt, nồi gà hầm nấm cũng sắp hầm xong rồi. Dư Thanh Trạch cho thêm một ít muối, nhờ Thường Hạo rút bớt củi ra.
Thường Nhạc xào thêm một đĩa rau, bữa trưa cứ như vậy hoàn thành.
Có gà, có vịt, một nồi gà hầm nấm vô cùng thơm ngon, còn có món vịt kho gừng vô cùng đưa cơm, lại thêm một đĩa rau xanh mượt. Đối với một gia đình nhà nông mà nói, đây đã là bữa cơm phong phú rồi.
Mỗi người uống một chén canh gà trước, nước canh tuyệt mỹ hoà quyện cùng thịt gà thơm nồng và những cây nấm thơm ngon. Khiến cho bọn họ ăn xong chỉ muốn ăn nữa, một nồi hầm đầy, rất nhanh đã thấy đáy.
Sau đó, bọn họ tiếp tục ăn những món khác.
Thường Nhạc đặc biệt để ý phản ứng của gia gia và đệ đệ khi ăn vịt, thấy bọn họ đều nói ngon, y lập tức vui vẻ như nở hoa, vô cùng thoả mãn.
Bữa trưa hôm nay được bọn họ chén sạch sẽ, no đến nỗi bụng tròn xoe.
Chỉ là, tiểu tham ăn vẫn chưa thoả mãn, nhóc nhớ đến mấy quả dại mà hồi sáng Dư Thanh Trạch hái, hắn còn nói sẽ làm đồ ăn ngon cho nhóc ăn.
Ngủ trưa xong, nhóc lập tức xuống bếp tìm Dư Thanh Trạch, nhắc nhở hắn: "Dư đại ca, chừng nào chúng ta làm quả trâu cổ kia?"
"Bây giờ sẽ làm." Biết Thường Hạo chờ đã lâu, Dư Thanh Trạch lập tức thực hiện.
Hắn đang cùng Thường Nhạc ở nhà bếp làm bánh ướt, thấy tiểu tham ăn đến, hắn đi rửa tay, bắt đầu động thủ.
Thường Nhạc cũng tạm dừng một chút, nhìn hắn làm trâu cổ.
Trước tiên, hắn cắt quả trâu cổ ra, cạo sạch hạt rồi bỏ vào một cái khăn vải sạch sẽ, gói lại thật chặt. Sau đó, hắn mang những hạt trâu cổ này bỏ vào nồi nước sôi để nguội mà hắn đã chuẩn bị lúc nãy.
Dư Thanh Trạch làm khá nhiều, hắn lấy nước lạnh mà lúc nãy bọn họ đã làm mì lạnh đổ vào một chậu gỗ, đổ hơn nửa chậu.
Qua vài phút, Dư Thanh Trạch thử bóp khăn vải. Sau đó, hắn nhờ Thường Nhạc đi rửa tay rồi dùng sức vò khăn, mục đích là để rửa sạch chất nhờn trong hạt. Toàn bộ quá trình, đều được thực hiện ở trong nước.
Đến khi không còn chất nhờn chảy ra nữa, Dư Thanh Trạch mới xách khăn ra, đặt qua một bên. Hắn nhặt một số hạt lúc nãy sơ ý làm rơi vào trong nước, rồi bỏ vào chậu gỗ.
Thường Hạo quan sát toàn bộ quá trình, mắt không chớp lấy một cái, bây giờ thấy Dư Thanh Trạch không làm nữa, nhóc lập tức hỏi: "Dư đại ca, làm xong rồi sao?"
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Đúng vậy, chờ cho nó đông lại là được, qua hai hoặc ba khắc nữa là có thể ăn."
Thường Hạo chỉ vào chậu nước, trợn mắt há hốc miệng, hỏi: "Cứ như vậy mà uống, uống cái chậu nước này?"
Dư Thanh Trạch bật cười, nói: "Một lát sau nó sẽ không còn là nước nữa, mà này, ngươi đừng động vào đấy. Cứ để yên như vậy, lát nữa sẽ có bất ngờ dành cho ngươi." Thấy Thường Hạo định thò tay vào nước, Dư Thanh Trạch lập tức ngăn nhóc lại.
Trong nhà không có mật ong, nhưng vẫn còn một bình nước đường. Hắn múc ra một ít, đổ thêm chút nước vào làm cho đường tan ra, đợi lát nữa là có thể dùng.
Thường Hạo không nhúc nhích canh chừng bên cạnh chậu nước, muốn chờ thành quả có thể khiến cho nhóc kinh ngạc. Nhưng nhìn một hồi, mà vẫn không có biến hoá gì, nhóc ngồi xổm lâu đến mức chân tê rần, đành phải đứng lên, giúp ca của nhóc nhóm lửa làm bánh ướt.
Nhóm lửa trong chốc lát, nhóc lại chạy qua bên kia nhìn.
Cứ chạy qua chạy lại năm sáu lần như vậy, nhóc mới đột ngột phát hiện nước trong chậu đã không còn giống như lúc đầu.
"Đông lại rồi, đông lại rồi! Ca, mau đến đây xem, nó đông lại rồi!" Thường Hạo khiếp sợ, chỉ vào trong chậu, kêu ca của nhóc lại đây xem.
Thường Nhạc nghe vậy, tò mò đi tới, nước trong chậu đã hoàn toàn thay đổi, nó đã bị đông lại, còn chuyển sang trạng thái trong suốt.
Dư Thanh Trạch đi tới, hắn thấy vậy, nói: "Có thể ăn được rồi!"
Hắn lấy bốn cái chén nhỏ, dùng muỗng múc từng cái, cho đến khi đựng đầy bốn chén. Hắn cho thêm một ít nước đường, đưa cho Thường Hạo và Thường Nhạc: "Nếm thử đi."
Hai người cầm chén, những khối thạch trong suốt trong chén toả ra ánh sáng long lanh, giống như những viên bảo thạch. Bọn họ chỉ cần đặt muỗng xuống, là có thể cắt chúng ra, thật là mềm.
Thường Hạo dùng muỗng múc một khối, bỏ vào trong miệng, cảm giác mát lạnh lập tức tràn đầy khoang miệng, khiến cả tinh thần của nhóc chấn động. Những khối đá lạnh này mang theo vị ngọt, nhóc vừa nhai, mấy khối đá lạnh này lập tức trôi tuột vào trong cổ họng của nhóc.
Thường Hạo: "..." Cũng tốt, không cần nhai!
"Ngon quá!" Thường Hạo múc thêm một muỗng lớn, không ngừng xì xụp ăn ngon lành.
Thường Nhạc cũng ăn thử, biểu tình của y cũng vô cùng kinh hỉ. Ban đầu, y tưởng quả trâu cổ cũng là đồ ăn giống như mì lạnh và bánh ướt, nhưng hoá ra nó có vị như thế này, có thể được xem là đồ ngọt.
Cơ mà, thật sự ăn rất ngon, mát lạnh, sảng khoái, vừa mềm vừa giòn. Ban nãy làm bánh ướt quá nóng, hiện tại cả người thoải mái hẳn lên. Y chưa từng ăn món nào ngọt như vậy, món này gọi là "nước đông lạnh" sao?
Dư Thanh Trạch thấy phản ứng của bọn họ, hắn rất hài lòng mỉm cười. Sau đó, hắn bưng một chén ra nhà chính, đưa cho Thường gia gia đang sửa lại cái cuốc.
Thường gia gia ăn xong, cũng vô cùng tán thưởng. Ông không sửa cuốc nữa, trời nóng như vậy, xuống nhà bếp ăn hai chén trâu cổ rồi tính tiếp!
"Dư đại ca, món trâu cổ này, có phải chúng ta cũng có thể bán hay không? Trên núi còn rất nhiều, ăn ngon như vậy, cách làm cũng đơn giản, kẻ nào ngốc mới không bán. Hơn nữa, chắc chắn sẽ bán rất chạy!" Thường Hạo vừa ăn, còn không quên nhớ đến việc làm ăn của bọn họ. Từ khi đi theo bọn họ buôn bán, đối với món nào ăn được, nhóc sẽ nghĩ xem có thể bán hay không, có thể kiếm được tiền hay không.
Thường gia gia và Thường Nhạc cũng gật đầu tán đồng.
Dư Thanh Trạch nói: "Có thể bán, ta đã suy nghĩ rồi, cũng định mang món này đi bán. Chắc chắn sẽ được hoan nghênh hơn cả chè đậu xanh, cách làm cũng đơn giản, mua thêm một ít đường là được. Nếu có mật ong, mùi vị sẽ càng ngon hơn."
Hạ quyết tâm, bọn họ lập tức bàn bạc ngày mai sẽ đi lên núi hái thêm.
Từ khi hái được trâu cổ và nấm ở trên núi, Dư Thanh Trạch càng có hứng thú với ngọn núi kia. Trên núi có rất nhiều sơn trân dị bảo, đi nhiều một chút, nói không chừng, sẽ phát hiện thêm nhiều thứ tốt thì sao?
Ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch đi theo Thường Nhạc và Thường Hạo lên núi. Thường gia gia thì ở nhà một mình, nửa buổi sáng trôi qua, đến giữa trưa, nhà bọn họ bất ngờ nghênh đón hai vị khách mà bọn họ không ngờ đến.