Editor: Aubrey.
Quả nhiên, sáng hôm sau, bọn họ vừa mở quán, Lưu lão bản đã tràn đầy năng lượng bưng một cái mâm dùng lồng đậy lại, đi tìm Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch nhướng mày, hỏi: "Lưu lão bản, ngươi làm ra rồi sao?"
Lưu lão bản gật đầu, nói: "Ngươi nhìn xem."
Dư Thanh Trạch mở lồng ra, từng cái bánh ướt chỉnh tề đặt trên mâm, bọn họ đã làm được rồi, vẫn còn nóng hổi.
Dư Thanh Trạch thở dài: "Ta biết không có gì có thể làm khó được Lưu lão bản."
Lưu lão bản thành công làm ra bánh ướt, trong lòng vô cùng cao hứng, nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu tình nghiêm túc, khiêm tốn đáp: "Chỉ là tự nhiên nghĩ ra thôi, không thể ngờ được, hoá ra cách làm là như vậy."
"Vậy là quán mì của ngươi đã có thể cho ra món ngon bậc nhất rồi, rất tốt." Khoé miệng của ngươi còn đang cong kìa, lộ hết cảm xúc ra rồi, còn giả bộ gì nữa?!
Lưu lão bản lắc đầu: "Ta không bán bánh ướt."
Dư Thanh Trạch nhướng mày.
Lưu lão bản nói: "Ta chỉ muốn biết cách làm như thế nào thôi, không phải muốn cướp việc làm ăn của ngươi. Huống chi, ngươi còn dạy cho ta không ít cách xào mì."
Không nhìn lầm người, Dư Thanh Trạch cười đáp: "Vậy thì cảm ơn Lưu lão bản."
Lưu lão bản lắc đầu: "Ta nên nói lời cảm ơn với ngươi mới đúng."
Bên kia, sau khi Dư Thanh Trạch bọn họ đi rồi, Thường gia gia mới đặc biệt đến nhà tiểu nhi tử của mình một chuyến, Thường Thắng.
Mới vừa vào sân, Thường gia gia thấy Thường Thắng đang khập khiễng đi ra, trên tay còn ôm một thùng cám, xem ra là vừa cho heo ăn.
"Cha?" Thường Thắng thấy cha mình, kinh ngạc hỏi: "Sao người lại đến đây?"
Thường Thắng rất hiểu cha của mình, nếu không có chuyện gì thì ông sẽ không đến.
Thường gia gia gật đầu, nhìn một vòng, hỏi: "Văn Lệ và con của con đâu?"
"Văn Lệ đi cắt cỏ, Nguyệt ca nhi đi giặt y phục, còn Thuận Tử thì đi theo Đại Giang ra bến tàu dọn hàng rồi." Thường Thắng đặt thùng cám xuống, đi rửa tay, đến nhà bếp lấy một cái ghế đẩu đặt dưới mái hiên, nói: "Cha, người ngồi đi."
Thường gia gia ngồi xuống, hỏi: "Sao Thuận Tử lại đi dọn hàng? Không phải trước kia Văn Lệ không cho nó đi sao?"
Thường Thắng cũng ngồi xuống bên cạnh cha của mình, đáp: "Đã hai mươi mốt rồi, không tự đi làm kiếm tiền tích góp, thì đừng hòng lấy phu lang."
Thường gia gia gật đầu: "Sớm nên như vậy, không tự kiếm tiền, chẳng lẽ còn chờ tiền rơi từ trên trời xuống? Hồi đó ta đã nói với Văn Lệ, không nên quản con cái chặt như vậy, con cũng thật là, ngay cả phu lang của mình cũng không quản được. Cái miệng của nó gây ra không biết bao nhiêu chuyện phiền phức, suốt ngày chỉ lo đi hóng chuyện, còn làm phiền Tiểu Nhạc, nếu không phải vì nể mặt hai đứa cháu, ta đã dạy dỗ nó một trận rồi."
Thường Thắng xấu hổ đáp: "Tại con vô dụng, không kiếm được tiền, là con sai."
Thường gia gia thở dài, nhìn tiểu nhi tử của mình, ông vô cùng đau lòng: "Chân của con đã tàn rồi, mắt và tâm của con không thể tàn theo. Dù sao cũng đã qua mười mấy năm, con thử mở lòng lại xem sao, trước kia con đâu có như vậy..."
Thường Thắng nghe ông nói, chỉ yên lặng cúi đầu, không có ý định ngẩng đầu.
Lúc này, Văn Lệ vừa đi cắt cỏ cho heo về, thấy Thường gia gia đang ở nhà, ông kinh ngạc hỏi: "Ai da! Cha, sao người lại ở đây? Có việc gì sao?"
Thấy Văn Lệ đã trở lại, Thường gia gia thở dài, phất tay nói: "Ngươi để cỏ cho heo ở đó đi, rồi lại đây, ta có chuyện cần nói với hai người."
Văn Lệ đặt cỏ xuống đất, kéo một cái ghế ngồi xuống, hỏi: "Chuyện gì? Có phải Dư Thanh Trạch đã vừa ý Nguyệt ca nhi rồi không?"
Vừa nghe lời này, Thường gia gia lập tức giận sôi máu, cả giận nói: "Ngươi đừng đánh chủ ý lên người A Trạch nữa, mất mặt như vậy chưa đủ xấu hổ à?"
Văn Lệ không phục, nói: "Có gì đâu mà mất mặt? Người khác đi làm mai, vậy tại sao Nguyệt ca nhi không được?"
Thường gia gia tức giận đáp: "Nguyệt ca nhi, Nguyệt ca nhi. Nguyệt ca nhi bị ngươi dưỡng thành cái dạng gì rồi? Trong lòng không thấy xấu hổ sao?"
Văn Lệ lầm bầm: "Không phải bây giờ con đang dạy nó sao? Không sửa tính cho nó, chẳng lẽ để cho người khác sửa?"
Thường gia gia tức khó thở, nói: "Hai năm trước ngươi cũng nói như vậy! Bây giờ thì sao? Nguyệt ca nhi bị các ngươi dưỡng hư rồi!"
Văn Lệ nghe vậy, tức giận, ủy khuất nói: "Con dưỡng hư nó hồi nào? Con phải trải qua *cửu tử nhất sinh mới sinh được nó ra, thiếu chút nữa là không giữ được, đau một chút không phải là đau sao?"
*cửu tử nhất sinh: ở trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Nói đến chuyện này, trong nhất thời, Thường gia gia không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể nói: "Có ai đau giống ngươi không? Bị dạy hư như vậy rồi, sao này ai dám lấy? Nếu Thường Thuận cưới về một ca nhi giống như Nguyệt ca nhi, ngươi có đồng ý không?"
Nghe vậy, Văn Lệ hiếm thấy mà trầm mặc.
Thật lâu sau, Thường Thắng mới nhẹ giọng hỏi: "Cha, người đến đây có chuyện gì?"
"...Cũng tại các ngươi chọc tức đến hồ đồ, xém chút nữa quên chính sự!" Thường gia gia tức giận nói, sau đó mới nói tiếp: "Là chuyện như vầy, hiện tại việc làm ăn của A Trạch có quá nhiều việc cần làm, không thể lo hết được. Nó muốn giao cho các con làm bánh ướt, các con có muốn nhận hay không? Nếu không nhận, ta sẽ tìm người khác."
Nghe Dư Thanh Trạch tìm người làm bánh ướt, cặp mắt của Văn Lệ sáng lên, hỏi: "Làm như thế nào? Làm rồi có trả tiền công không? Hay là sao?"
Thường gia gia liếc Văn Lệ, nói tiếp: "Giao cách làm cho các con, các con tự mua bột mì về làm, nó chỉ mua thành phẩm của các con thôi, vậy các con có làm không?"
Văn Lệ suy nghĩ thật nhanh, lại hỏi: "Một cân bột mì có thể làm được bao nhiêu cái bánh ướt? Có thể kiếm được mấy văn?"
Thường gia gia nhíu mày: "Cái này ta không rõ lắm, A Trạch nói mỗi cân làm bánh ướt, đại khái có thể kiếm được hai ba văn tiền, còn tuỳ vào trình độ của các con. Mỗi ngày, quán ăn vặt cần khoảng ba mươi đến bốn mươi cân bánh ướt, nếu các con chịu nhận, một tháng sẽ kiếm được khá nhiều."
Tròng mắt của Văn Lệ xoay chuyển, hỏi: "Vậy được, bọn con làm!"
Thường gia gia thấy vậy, không biết ông đang nghĩ gì, chỉ cảnh cáo trước: "Văn Lệ, ta cảnh cáo ngươi, không nên có mấy tâm tư không đàng hoàng. Dư Thanh Trạch là một người có bản lĩnh, nếu ngươi an phận làm, sau này Dư Thanh Trạch còn mối làm ăn nào khác sẽ giao cho ngươi. Nhưng nếu ngươi gây chuyện, sau này muốn đi theo kiếm tiền? Cứ nằm mơ đi."
Văn Lệ cười nói: "Aiz! Cha, người nghĩ đi đâu vậy? Sao con có thể có tâm tư gì chứ, người suy nghĩ nhiều rồi."
Thường gia gia tức giận nói: "Hừ! Hôm nay ta đến đây chỉ nói vậy thôi, bây giờ ta giúp các con, nếu các con không biết quý trọng, làm hỏng thanh danh của người ta. Sau này, cho dù Dư Thanh Trạch có nguyện ý cho các con làm việc, ta cũng không đồng ý đâu!"
Văn Lệ biến sắc, vội nói: "Cha, người không thể chỉa khuỷu tay ra ngoài như vậy được, Dư Thanh Trạch là người ngoài."
Thường gia gia phẫn nộ nói: "Một người ngoài mà còn đối xử với Nhạc ca nhi tốt hơn ngươi, ngươi còn mặt mũi nói vậy sao?! Ta nói cho ngươi biết, sau này ngươi còn gây phiền phức cho Tiểu Nhạc, thì đừng hòng làm bánh ướt nữa!"
Văn Lệ thấy lão nhân thật sự giận, vì để sau này có thể kiếm tiền, ông nhanh chóng nói: "Ai da! Được rồi, được rồi mà cha, con không tìm nó nữa là được. Cơ mà, có muốn tìm cũng tìm không được."
"Ngươi còn muốn tìm?!"
"Không tìm, không tìm!"
Thường gia gia trừng mắt nhìn Văn Lệ, nói: "Tóm lại, cho ngươi cơ hội lần này, cũng là cơ hội cuối cùng. Nếu muốn thì lo mà thành thật kiếm tiền đi, tự thu xếp cho tốt."
Nói xong, Thường gia gia không đợi Văn Lệ nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Buổi tối, Dư Thanh Trạch thấy đã khuya mà Thường gia gia vẫn chưa về phòng ngủ, hắn thấy Thường gia gia đang ngồi ở nhà bếp làm thuốc lá. Hắn đi tới, ngồi xổm xuống, hỏi: "Gia gia, sao ngài còn chưa ngủ? Trong lòng có tâm sự?"
Thường gia gia thở dài, đáp: "Không có việc gì, chỉ nhớ lại chút chuyện xưa, nên ngủ không được."
Dư Thanh Trạch nghĩ chắc là chuyện của thúc thúc Thường Nhạc, có lần hắn từng gặp thúc thúc của Thường Nhạc, ông ấy bị què một chân, hắn hỏi: "Chân của thúc thúc, sao lại bị què?"
Thường gia gia thở dài, nói: "Là vào thời chiến loạn năm đó, cũng là lúc Tiểu Nhạc xảy ra chuyện. Khi đó, ta cùng cha và A ma của Tiểu Nhạc đi cứu lão sao của nó, để cho phu phu Thường Thắng ở lại trông chừng bọn nhỏ. Không ngờ, bọn ta chỉ mới đi không bao lâu, Văn Lệ đã bị quân địch bắt đi, lúc đó nó đang hoài thai bốn tháng, Thường Thắng dặn ba đứa trẻ ở yên tại chỗ, còn nó thì đi cứu người, nhưng khi cứu được người rồi, nó lại bị bọn chúng đánh gãy một chân. Chờ bọn họ trở lại, chỉ thấy có một mình Thường Thuận đứng ở đó. Vậy nên, Thường Thắng vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với đại ca của nó, nhiều năm như vậy, nó không dám tới căn nhà này, cũng không dám nhìn mặt Tiểu Nhạc."
"Sau đó, đứa trẻ trong bụng Văn Lệ cũng không giữ được, nguyên khí cũng bị hao tổn nghiêm trọng, đại phu nói có lẽ sau này không còn sinh con được nữa. Đến khi hoài thai Nguyệt ca nhi, lúc sinh còn bị khó sinh, thiếu chút nữa là một xác hai mạng, nên Văn Lệ mới cưng chiều Nguyệt ca nhi như vậy. Thường Thắng cảm thấy nó không bảo vệ được Văn Lệ và con, nên vẫn luôn tự trách, cho dù Văn Lệ đi gây chuyện, nó cũng không dám quản."
Lão nhân gia nói một hồi, hai mắt ươn ướt, ông giơ tay lau mắt, lại nói: "Aiz! Sao ta lại dưỡng ra một đứa con yếu đuối như vậy! Trước kia nó đâu có như thế này..."
Dư Thanh Trạch không ngờ còn có chuyện như vậy, hắn cảm thán: "Ra là vậy."
Bọn họ trầm mặc một hồi.
Đến khi cảm xúc của Thường gia gia khôi phục lại, ông nói: "A Trạch, hôm nay ta đã nói với bọn nó, nếu dám làm chuyện gì xấu thì sau này sẽ không giao việc cho bọn nó làm nữa. Trước mắt, ngươi cứ xem biểu hiện của bọn nó đi, nếu làm không tốt, ngươi không cần bận tâm đến ta, là do bọn nó tự chuốc lấy."
Dư Thanh Trạch gật đầu, vốn dĩ, hắn giao việc này cho bọn họ cũng là vì nể mặt Thường gia gia: "Con biết rồi, gia gia."
Ngày hôm sau, xe lẩu Quan Đông chính thức khai trương.
Dư Thanh Trạch xuất phát sớm hơn Thường Nhạc bọn họ, hắn muốn đi trước để chuẩn bị nước lẩu. Sau đó, Thường Nhạc và Sướng ca nhi tới, Thường gia gia đưa Thường Hạo đi học xong cũng đến hỗ trợ, sợ ngày đầu tiên mở hàng, bọn họ lo không nổi nhiều việc. Ông chỉ hỗ trợ đến trưa rồi về, buổi chiều còn phải đi chăn trâu.
Có khách đến sớm thấy bọn họ có thêm một chiếc xe ăn vặt, trên đó còn có hai cái ngăn bằng sắt hình vuông, người nọ tò mò hỏi: "Dư lão bản, ngươi làm món mới gì vậy?"
Dư Thanh Trạch cười nói: "Cái này gọi là lẩu Quan Đông, chờ thêm hai khắc nữa mới ăn được. Nếu ngài không vội, lát nữa có thể quay lại ăn."
"Được, vậy lát nữa ta sẽ quay lại thử món mới."
Đế đựng nồi được làm rất chắc, hai nồi đặt dưới hai cái khuôn hình vuông, bên trong đầy nước lẩu. Hắn mở lò lửa bên dưới ra, lấy bớt củi ra để chỉnh lửa, rồi lấy nguyên liệu nấu ăn mà hắn đã chuẩn bị xong bỏ vào nồi.
Tiếp theo, chỉ cần chờ đồ ăn chín là được, có khách tò mò hỏi, Dư Thanh Trạch nhờ Sướng ca nhi múc một chén, lấy dao cắt đồ ăn ra, cho thêm ít tương ớt, cho khách ăn thử.
"Chà! Cái tròn tròn này là thịt hay bột mì vậy?"
"Khách quan, đây là thịt heo viên, được làm từ thịt heo, ngài nếm thử xem."
"Tiểu ca nhi, còn cái này là gì?"
"Đây là đậu hủ ngâm, ăn rất ngon, ngài ăn đi."
"Còn cái này?"
"Đây là bánh chiên, ăn rất ngon, bảo đảm ngài sẽ thích."
...
"Món này bán như thế nào?"
"Khách quan, một văn tiền hai xiên rau, rong biển, củ cải và củ sen cũng là một văn tiền hai xiên. Đậu hủ ngâm, đậu hủ non, đậu hủ miếng, bánh chiên, nấm dại là hai văn tiền một xiên. Còn thịt viên là một văn tiền một viên."
"Hả? Không rẻ nha? Ngươi nhìn xem, viên thịt này không lớn bao nhiêu, vậy mà lại tính một văn tiền một viên. Như xiên đậu hủ này, có tới ba khối đậu hủ lận."
"Khách quan, ngài nói xem, mùi vị như thế này có xứng với cái giá này không? Nếu ngài tìm được chỗ thứ hai trong thành bán món này, hôm nay Sướng ca nhi ta sẽ tặng không cho ngài một chén thịt viên."
"Ha ha ha, tiểu ca nhi này, miệng mồm thật lanh lợi! Được rồi, vậy cho ta một xiên rong biển, một xiên đậu hủ non, một xiên bánh chiên, hai... Ách, ba viên thịt viên!"
"Vâng, xin khách quan đợi một lát, lập tức có ngay."
"Tiểu ca nhi, ta cũng muốn hai xiên đậu hủ ngâm, hai viên thịt viên! Thêm một chén trâu cổ!"
"Ta nữa, ta cũng muốn thêm một chén trâu cổ!"
"Có ngay đây, ngài chờ một lát."
...
Một khi có người bắt đầu mua, những người khác cũng mua theo, ai cũng muốn nếm thử món mới. Sau khi nếm xong, bọn họ đã chính thức trở thành tù binh của những loại hương vị còn ngon hơn mấy món ăn ở nhà mình này.
"Rõ ràng chỉ là mấy khối đậu hủ, nhưng sao ngon hơn nhà ta làm thế này?"
"Ngươi đừng nói mấy khối đậu hủ đó, đậu hủ ngâm và bánh chiên này, lúc ta ăn còn cảm nhận được vị thịt, thật kỳ lạ."
Dư Thanh Trạch cười, đậu hủ ngâm và bánh chiên đã được chiên sẵn, tăng thêm gia vị mới lạ cho nước lẩu, khiến người ăn thoả mãn. Hơn nữa, hắn cũng dùng xương để nấu nước dùng, hầm trong nhiều giờ, như vậy nước canh sẽ tràn đầy vị thịt.
Rất nhanh, hai nồi đồ ăn bán sắp hết, Dư Thanh Trạch nhanh chóng bổ sung thêm đồ ăn mới. Trời nóng như vậy, vừa nấu vừa bán, vậy mà buôn bán còn tốt hơn khi bán mì lạnh và bánh ướt.
Ăn đồ nóng xong, các vị khách sẽ muốn ăn một chén trâu cổ để hạ nhiệt, coi như là hoàn thành xong một bữa ăn.
Chỉ là, khi bán món này, lại vướng phải vấn đề tính tiền.
Vì để dễ phân chia, Dư Thanh Trạch cố ý chia từng xiên thành nhiều màu khác nhau để làm dấu, nhưng Sướng ca nhi không thể tính nhanh như người hiện đại được. Dư Thanh Trạch để Thường Nhạc bán mì lạnh và bánh ướt, còn hắn thì phụ trách bán lẩu Quan Đông, mỗi lần múc xong một chén, hắn sẽ nói cho Sướng ca nhi chén đó bao nhiêu tiền, cũng giải thích với khách, dùng phương thức trả tiền trước khi ăn.
Có vài vị khách phê bình kín đáo, nhưng đa số thì thông cảm, dù sao cũng cần phải trả tiền, trả trước hay trả sau cũng chẳng khác gì nhau.
Một hồi sau, thấy Sướng ca nhi lo không nổi nhiều việc, Dư Thanh Trạch bảo khách đi thẳng đến xe đồ ăn vặt tự chọn đồ ăn, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Ngày nào Mễ ca nhi cũng đến quán ăn vặt của bọn họ lượn một vòng, hôm nay thấy có món mới, lập tức mua ba chén lớn về.
Từ khi được ăn đồ ăn của Dư Thanh Trạch, ngày nào phu phu Thái lão gia và Nhị thiếu gia Thái gia cũng nhớ thương món ăn của hắn, cũng đã trở thành những vị khách trung thành của Dư Thanh Trạch. Hôm nay thấy Mễ ca nhi mang về món mới, ba người lập tức ngồi vào bàn, bắt đầu ăn.
Ba chén lớn, một chén là cho phu phu Thái lão gia và Nhị thiếu gia, một chén là cho các hạ nhân, còn chén cuối cùng là cho mấy người Phúc Bá.
Thấy Nhị thiếu gia ăn hết ngụm này đến ngụm khác, Mễ ca nhi nhanh chóng nuốt bánh chiên, nói: "Nhị thiếu gia, Dư lão bản nói dạ dày của ngài yếu, không thể ăn nhiều, mỗi món chỉ nên thử một miếng là được."
"Hả? Nhưng ta muốn ăn." Thái Vân Úy cầm xiên thịt viên trong tay, hắn mới ăn có một viên thôi.
Thái lão gia nghe vậy, vội đưa tay đoạt xiên thịt viên trên tay Thái Vân Úy, cười tủm tỉm nói: "Úy Nhi nghe lời, Dư lão bản nói không thể ăn nhiều thì không ăn nhiều được, còn thịt viên này để ta ăn giúp con. Ngoan."
Thái lão phu lang liếc bạn già, nói như vậy, không phải càng khiến cho Úy Nhi muốn ăn thêm sao?
Thái Vân Úy nhìn gia gia ăn từng ngụm thịt viên, nuốt nước miếng, hắn muốn ăn, thật ủy khuất.
Tuy lẩu Quan Đông là đồ nóng, nhưng thắng ở chỗ cách ăn mới mẻ, hương vị mê người, các thực khách thưởng thức qua một lần là nhớ mãi không quên.
Khi bọn họ về nhà tự nấu cơm, tự dưng cảm thấy mùi vị thường ngày hơi nhạt nhẽo, cũng nuốt không nổi nữa.
Sau đó, có vài người dứt khoát mang theo hộp đựng đồ ăn, đến quán ăn vặt mua lẩu Quan Đông về đưa cơm, còn có không ít khách yêu cầu phải cho nhiều nước lẩu một chút, uống ngon.
Có người đi đầu, thì sẽ có người noi theo. Sau đó, rất nhiều khách cũng mang hộp đựng đồ ăn đến mua mang về, cũng nhờ vậy mà Dư Thanh Trạch bọn họ tiết kiệm được không ít công sức rửa chén.
Món lẩu Quan Đông ra mắt đạt được đại thành công.
Từ mì lạnh, bánh ướt, đậu que và củ cải muối chua, đến món trâu cổ mát ngọt, rồi đến lẩu Quan Đông. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đến một tháng, quán ăn vặt Dư Ký đã trở thành quán ăn vặt hút khách nhất thành Đồng Sơn.
Tuy những quán bán hàng rong rất ghen tị, nhưng chỉ có thể đỏ mắt, ai biểu người ta làm ra được mấy món mới làm gì, mà lần nào mùi vị cũng hấp dẫn vô cùng.
Bản lĩnh này, bọn họ chỉ có thể hâm mộ.
Nhiều ngày trôi qua.
Dư Thanh Trạch phát hiện, hai ngày nay trên đường bán rất nhiều lồng đèn, nhiều lồng đèn tinh xảo được treo lên. Còn có một số đèn hoa sen thả trong nước mà hắn từng được thấy trên ti vi, với rất nhiều giấy màu.
Dư Thanh Trạch tò mò, sắp có lễ hội gì sao? Chẳng lẽ là Tết Trung Thu? Không biết nơi này có gọi lễ hội này là Tết Trung Thu hay không?
Hắn hỏi Thường Nhạc: "Nhạc ca nhi, sắp đến Tết gì sao?"
Thường Nhạc gật đầu, khoa tay, Dư Thanh Trạch nghi ngờ hỏi: "Phụ nữ... Tết ca nhi?"
Thường Nhạc thấy hắn đã hiểu, vui vẻ cười.
Dư Thanh Trạch chớp mắt, mừng rỡ. Lâu rồi Nhạc ca nhi không cười với hắn, mỗi lần thấy hắn là trốn, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn hắn. Hiện tại chỉ vì hắn đã đoán trúng hai động tác của y, y đã vui như vậy.
Đơn thuần đến đáng yêu.
Ngón tay của Dư Thanh Trạch giật giật, thật muốn giơ tay sờ lên mặt y, nhưng hắn vẫn nhịn xuống. Lỡ doạ y sợ tới mức chạy mất, vậy thì không xong.
Thường Nhạc bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, y lập tức phản ứng lại, mặt đỏ lên. Y nhanh chóng chuyển tầm mắt, vội đi làm việc.
Dư Thanh Trạch cười, quay đầu nói với Sướng ca nhi: "Ta quên để ý."
Sướng ca nhi thấy hành động vừa rồi của hai người, thầm cười trộm, nói: "Dư lão bản, mấy ngày nay bận quá, ngươi quên là chuyện bình thường. Ta cũng chỉ thấy trên đường có lồng đèn, mới nhớ tới mùng tám tháng tám là Tết ca nhi."
Tết ca nhi, nghe tên là biết, là ngày lễ dành riêng cho ca nhi.
Dư Thanh Trạch giật mình, hỏi Sướng ca nhi: "Sướng ca nhi, đến lúc đó có hoạt động gì để mừng lễ không?"
Sướng ca nhi cười đáp: "Có, ban ngày thì sẽ náo nhiệt hơn bình thường. Đến buổi tối, trong thành sẽ có hội hoa đăng, còn có chơi đoán chữ, thi làm thơ, còn có xiếc ảo thuật, ngoài ra còn không ít hoạt động thú vị khác."
"Vậy có phải hôm đó cửa thành sẽ đóng trễ hơn bình thường không? Năm ngoái các ngươi có đi xem hội hoa đăng không?"
"Đúng vậy, đến canh ba giờ hợi cửa thành mới đóng (buổi tối 21"45). Năm ngoái bọn ta đều đi, rất náo nhiệt, các ngươi cũng có thể đến chơi."
Dư Thanh Trạch thầm mừng rỡ, lớn tiếng tuyên bố: "Được! Vậy hôm đó chúng ta sẽ không mở quán, nghỉ một ngày, đi chơi Tết ca nhi."
Sướng ca nhi mừng rỡ: "Thật sao? Vậy tốt quá, ta còn định đi bán rồi mới quay lại thành. Cảm ơn Dư lão bản!"
"Không cần khách khí, Tết ca nhi mà, sao có thể bắt các ngươi chịu cực được." Dư Thanh Trạch cười nói.
Hội hoa đăng sao? Đây là thời cơ tốt để tỏ tình!
Sao có thể bỏ qua!