Editor: Aubrey.
Có lẽ là vì thấy Thái lão phu lang và Triệu phu lang ăn, sau đó không thấy triệu chứng gì, những phu lang còn lại cũng từ từ ăn tiếp.
Bây giờ bọn họ đã nghĩ thông, nếu Thái lão phu lang đã dám lấy món này ra đãi khách, chắc chắn là khi ăn vào sẽ không bị gì. Hơn nữa, Thái lão phu lang và Triệu phu lang đều ăn, bọn họ mà không ăn, thì chẳng khác nào không cho Thái lão phu lang mặt mũi.
Ngoài ra, nếu bỏ đi ý nghĩ ăn mộc nhĩ trắng vào sẽ bị ngứa, thì món ngọt này thật sự có mùi vị rất ngon.
Tuy nhiên, vẫn còn có người giữ ý nghĩ ăn thứ này vào thì sẽ bị ngứa, tựa như Hoàng phu lang, ông không muốn ăn chén chè trước mặt.
Thái lão phu lang thấy vậy, cũng không khuyên ông ăn chè nữa, mà bảo ông cứ tiếp tục ăn những điểm tâm khác, cười một cái cho qua.
Hình như Triệu phu lang đang nghĩ việc gì đó, liếc Hoàng phu lang một cái, rũ mắt cười thầm, quay đầu trò chuyện với Thái lão phu lang.
Tiễn nhóm phu lang đi xong, Thái lão phu lang nói với Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi: "Điểm tâm hôm nay rất ngon, món chè nấm tuyết táo đỏ hạt sen cũng rất ngon miệng. Những phu lang đó rất thích, cảm ơn các ngươi."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Có thể hỗ trợ lão phu lang là vinh hạnh của ta."
Thái lão phu lang cười tủm tỉm, đáp: "Nhờ có sự giúp đỡ của các ngươi mà hội ngắm hoa lần này rất thành công, bây giờ các ngươi cũng đang vội, ta sẽ không giữ các ngươi nữa. Khi nào tiệm ăn vặt ổn định rồi, nhất định phải thường xuyên đến đây chơi, hai huynh đệ Úy Nhi đá cầu rất khá, còn đang chờ các ngươi đến đấu một trận đấy."
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch chỉ có thể đáp ứng, cười nói: "Vâng, vậy lão phu lang, bọn ta xin phép cáo từ trước."
"Được, các ngươi đi đi."
Ra khỏi Thái phủ, Dư Thanh Trạch nói với Nhạc ca nhi: "Nhạc ca nhi, ta nghĩ chúng ta nên làm thêm vài nhã gian cho tiệm, còn phải yên tĩnh một chút. Làm thêm hai ba gian là được."
Dựa theo những lời vừa rồi Thái lão phu lang nói, nếu những phu lang đó có ấn tượng tốt với điểm tâm của hắn, nói không chừng, sau này bọn họ sẽ đến tiệm của hắn. Như vậy, tốt nhất nên cho nhóm khách này những đãi ngộ thật tốt, tỷ như nhã gian.
Dù bọn họ không tới, thì tiệm cũng không tổn thất gì. Dù sao thì, cũng sẽ có lúc cần dùng.
Nhạc ca nhi nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: Để làm gì?
Dư Thanh Trạch giải thích cho y: "Ngươi nghĩ xem, những người có thân phận như phu phu Thái lão gia đến tiệm chúng ta ăn... Aiz! Không phải, bọn họ sẽ không có ý kiến gì, nhưng nếu là Triệu phu lang và các ca nhi khác đến tiệm của chúng ta, ngươi cảm thấy bọn họ có chịu ngồi ở đại sảnh ăn cùng người khác không? Hay là sẽ khó chịu?"
Thường Nhạc suy nghĩ một hồi, những người có thân phận như bọn họ, chắc là sẽ chú ý đến mặt mũi, không muốn ngồi ăn với người lạ, nhất là âm thanh ở đại sảnh rất ồn ào.
Y lập tức khoa tay đáp: Chắc là sẽ cảm thấy khó chịu, không, chắc chắn sẽ khó chịu.
Dư Thanh Trạch nói: "Phải không? Vậy nên, chúng ta phải làm thêm vài khu nhã gian. Tiệm của chúng ta không có cách nào xây nhã gian riêng, nhưng dùng bình phong ngăn cách hẳn là được, vẫn có thể làm, ngươi thấy được không?"
Ánh mắt của Thường Nhạc sáng lên, khoa tay nói: Được đó, như vậy, nói không chừng những người có thân phận như bọn họ cũng sẽ đến tiệm của chúng ta ăn.
"Vậy chúng ta cùng đi xem bình phong nhé?"
Thường Nhạc gật đầu.
Hai người đi tới cửa hàng bán bình phong, số tiền còn lại của bọn họ không nhiều lắm, không mua nổi loại đắt tiền. Bọn họ chọn những cái thoạt nhìn thanh nhã, nhớ kỹ kích cỡ, sau đó trở lại tiệm bắt đầu thiết kế, xem khu vực nào thích hợp làm nhã gian.
Cuối cùng, nhìn tới nhìn lui, bọn họ chọn một khu vực cách xa âm thanh huyên náo ngoài khu phố, một nơi yên tĩnh, có cửa sổ, còn có thể lấy ánh sáng. Có thể tách ra ba nhã gian, đến lúc đó bố trí thêm vài chậu hoa, xem ra cũng không tồi.
Sáng hôm sau, Dư Thanh Trạch tặng cho Thái phủ một túi nấm tuyết, cách làm thì hôm qua hắn đã chỉ cho Phúc Bá rồi. Hướng dẫn Phúc Bá có thể kết hợp với nguyên liệu khác, thỉnh thoảng làm cho Thái gia ăn.
Sau khi Thái lão phu lang nghe tin, ông vô cùng vui vẻ, thiện cảm dành cho Dư Thanh Trạch càng tăng.
Công tác thiết kế tiệm ăn vặt đã đâu vào đấy, ngày nào Dư Thanh Trạch cũng đến bố trí thêm đồ đạc, dần dần đã bắt đầu đầy đủ.
Bệ bếp đã được làm xong, chỉ chờ vôi khô lại và bay hết mùi là xong, dụng cụ nhà bếp, bếp lò, than nắm, củi lửa đã mua đầy đủ, mười bốn bộ bàn ghế cũng đã được đưa tới. Còn lại bốn bàn lớn, hai ngày sau sẽ được đưa tới, bình phong cũng đã mua, tách ra làm ba nhã gian.
Nhân công cũng đã tìm xong, A ma của Sướng ca nhi đã xác nhận có thể đến làm phụ bếp, chuyện này khiến cho Dư Thanh Trạch nhẹ nhõm thở ra một hơi. Mỗi buổi tối, hắn sẽ hướng dẫn cho ông làm điểm tâm, nếu hôm nào hắn bận thì sẽ để cho Nhạc ca nhi hướng dẫn.
Còn lại ba nhân công, hắn cũng mời bọn họ đến nhà Nhạc ca nhi vào mỗi tối, hắn sẽ dạy cho bọn họ tính toán, đào tạo bọn họ.
Còn mộc bài để ghi giá cả, Thường gia gia sẽ làm, đã làm được khoảng sáu bảy chục cái, mỗi tối Dư Thanh Trạch sẽ dùng giũa khắc số lên, khắc cả hai mặt. Giá cả được khắc bằng chữ, rồi dùng mực nước tô lên, làm xong là có thể dùng.
Sau đó, hắn nhờ cha của Sướng ca nhi giúp hắn đan vài cái giỏ tre nhỏ, bên trong chia ra vài ngăn, có thể treo bên hông. Đến lúc đó, lấy mộc bài xong thì có thể bỏ vào giỏ, tiểu nhị lấy ra cũng tiện.
Mặt khác, những mộc bài nào có giá cao, Dư Thanh Trạch tìm trưởng thôn đặt làm, cái này cần để đứng, nên phải tìm trưởng thôn làm.
Hôm nay, ngày mười tám tháng chín, bảng hiệu của tiệm ăn vặt đã làm xong. Dư Thanh Trạch kiểm tra một chút, xác nhận không có vấn đề gì, dùng vải đỏ đắp lên, chờ đến trước ngày khai trương một ngày sẽ treo lên.
Ngày hai mươi tháng chín, những bộ bàn ghế còn lại đã giao tới. Đến tận bây giờ, mọi thứ mới xem như chuẩn bị xong.
Hôm nay, thừa dịp quán ăn vặt nghỉ, chiều hôm đó, Dư Thanh Trạch tập trung mọi người ở tiệm, bày biện bàn ghế ra, bắt đầu buổi khai trương thử nghiệm.
Buổi sáng, Nhạc ca nhi và A ma của Sướng ca nhi đã làm xong mười loại điểm tâm, còn nấu hai nồi cháo, thêm ba món ăn khác, một nồi lẩu Quan Đông.
Đây là thực đơn mà Dư Thanh Trạch dự định thử nghiệm trong ngày khai trương thử, hắn sợ lỡ như nấu quá nhiều, người phụ trách tính tiền sẽ tính sai. Vậy nên, hắn thà chuẩn bị thiếu, sau này sẽ làm nhiều, từ từ gia tăng.
Bọn họ nhóm lửa tất cả bếp lò, chuyển điểm tâm đến nơi giữ ấm, hết thảy tiến hành theo quá trình buôn bán chính thức.
Hiện tại, cửa tiệm bày trí như thế này.
Vào cửa, bên trái là khu vực ăn uống, còn bên phải là khu vực lấy đồ ăn.
Vừa vào cửa, bên phải sẽ có một cái bàn dài, trên đó đặt dụng cụ ăn uống. Có cả chén, đĩa cho khách.
Tiếp theo là bệ bếp hình chữ L, trên bệ bếp có món lẩu Quan Đông, hai nồi cháo và ba món ăn khác. Kế tiếp là dãy bếp lò, có tổng cộng năm cái bếp lò, đặt mười cái lồng hấp, với mười loại điểm tâm là xíu mại, sủi cảo, ba loại bánh bao, hai loại bánh bao cuộn, bánh gạo, xôi gà, bánh bí đỏ.
Còn vách tường giáp với bệ bếp thì trống không, Dư Thanh Trạch chuẩn bị sau này để xe đẩy ở đó. Hai chiếc xe đẩy, có thể để thêm bốn cái bếp lò.
Cuối cùng, đi qua khỏi bệ bếp sẽ gặp quầy thu ngân.
Ba nhân công mới, người phụ trách rửa chén là Trân thúc sao, phụ trách dọn bàn là Dư Tiểu Lâm, còn một hán tử khoảng mười chín tuổi thì làm tiểu nhị. Còn một ca nhi có tuổi tác tương tự với Sướng ca nhi là Đại Khánh ca nhi, hai người này phụ trách nhận đồ ăn của khách và đặt mộc bài.
Gia Bảo phụ trách tính tiền, những người khác tạm thời không có việc gì thì sẽ nhận việc đón khách.
Dư Thanh Trạch vỗ tay, nói: "Được rồi, mọi người vào vị trí, chúng ta thử trước một lần. Sướng ca nhi, Khánh ca nhi, hai người không cần gấp, chỉ cần nhớ kỹ giá của điểm tâm là được, đừng lấy nhầm mộc bài."
Hai người gật đầu, cột sẵn giỏ tre vào bên hông, sau đó đi tới khu vực của mình.
Khu vực mà Sướng ca nhi phụ trách, gồm có lẩu Quan Đông và ba món ăn khác, hơi phức tạp một chút. Khánh ca nhi thì phụ trách khu điểm tâm, bánh bao cuộn là một văn tiền một cái, bánh bao là hai văn tiền một cái, xíu mại, sủi cảo, bánh gạo là năm văn tiền một cái, cũng khá là dễ nhớ.
"Tốt, bắt đầu! Nhạc ca nhi các ngươi vào đi." Dư Thanh Trạch hô.
Bọn họ giả làm khách, đi ra ngoài chờ, sau đó bắt đầu vào tiệm.
Nhạc ca nhi đi trước, y tự giác cầm đĩa, rồi tự gắp thức ăn.
Kế tiếp là A ma của Sướng ca nhi, cũng bắt đầu chọn đồ ăn.
Thường Hạo thấy vậy, đang định đi theo sau bọn họ, bỗng nhiên nhận ra một vấn đề, nhấc tay nói với Dư Thanh Trạch: "Dư đại ca, ta phát hiện một vấn đề."
Thường Hạo hỏi: "Nếu ta là khách, lần đầu ta đến đây, sao ta biết lấy thức ăn như thế nào?"
Mọi người nghe vậy, "A!" một tiếng, bọn họ đã biết sẵn quy trình, nhưng khách thì không, bọn họ chỉ dựa theo những gì mình biết mà vào vị trí của mình.
Dư Thanh Trạch sửng sốt, vỗ đầu một cái: "Ai nha, quên mất! Những người đón khách phải giải thích quá trình, chúng ta phải tìm thêm người."
Hắn nhìn những người ở đây, hầu như ai cũng có công việc của mình, hắn suy nghĩ một hồi, hỏi: "Tiểu Lâm, ngươi cũng biết chữ, ngươi có thể thế chỗ Sướng ca nhi không? Còn Sướng ca nhi sẽ phụ trách đón khách và giải thích quy trình cho khách."
Tiểu Lâm đồng ý, vui vẻ đi qua, hắn vốn rất có hứng thú với khu lấy đồ ăn, đỡ tốn sức hơn dọn bàn ghế.
Hai người đổi vị trí cho nhau.
Dư Thanh Trạch dặn dò Sướng ca nhi khi đón khách cần nói những gì và những việc cần chú ý, Sướng ca nhi thử nói vài lần, đã nhớ kỹ.
Buổi khai trương thử bắt đầu.
Nhạc ca nhi vào tiệm một lần nữa.
Vừa bước vào, Sướng ca nhi lập tức nghênh đón: "Hoan nghênh quý khách quang lâm, xin hỏi quý khách đi mấy người?"
Nhạc ca nhi nén cười, giơ một ngón tay.
Những người khác thấy vậy cũng trộm cười, toàn là người quen, giả bộ như vậy thật sự rất buồn cười.
"Một người ạ? Mời quý khách qua bên này, tiệm ăn vặt của bọn ta theo hình thức tự phục vụ, ngài lấy một cái đĩa ở đây, rồi tự gắp đồ ăn, tiểu nhị sẽ dựa theo giá tiền của từng món mà đặt mộc bài lên đĩa cho ngài. Lấy đồ ăn xong, ngài qua bên đây tính tiền, sau đó đến khu vực bên kia tìm một chỗ ngồi xuống ăn là được. Trên bàn có sẵn đũa, tương ớt miễn phí, nhưng hành thì ngài phải tự lấy."
Nhạc ca nhi cười gật đầu, sau đó bắt đầu lấy đồ ăn.
Nhạc ca nhi lấy mỗi món một phần, khiến cho Tiểu Lâm có chút luống cuống. Hắn vẫn chưa quen giá của mấy món này, đặc biệt là lẩu Quan Đông, còn có món ăn kèm, không giống những món khác đều có mộc bài ghi giá cả dựng trước mặt cho hắn xem, tốc độ có hơi chậm.
A ma của Sướng ca nhi đi sau Nhạc ca nhi thấy vẫn chưa xong, chờ không được, đành vòng qua hướng khác.
Dư Thanh Trạch thấy thế, đứng cạnh Tiểu Lâm nhắc nhở vài câu, Tiểu Lâm chậm rãi nhớ kỹ.
Những người đóng giả khách bước vào, Dư Thanh Trạch ở một bên quan sát, phát hiện có vấn đề, lập tức kịp thời chỉ ra cho bọn họ sửa lại.
Chỗ khó khăn của người phụ trách nhận đồ ăn đó là chưa nhớ rõ giá cả, vấn đề này không tính là lớn, chỉ cần quen tay thì sẽ quen việc thôi, một hai ngày sau là sẽ bình ổn lại. Còn một vấn đề khác, là một khi khách đông thì chắc chắn sẽ rối lên, vấn đề này, có thể gia tăng nhân thủ để giải quyết. Có điều, phải xem lượng khách trong mấy ngày tới ra sao đã, xem tổng chi phí ra sao rồi sau đó mới quyết định có nên tuyển thêm hay không.
Bên kia, quầy thu ngân, Dư Thanh Trạch vốn tưởng Gia Bảo vẫn tính tiền bằng cách tính nhẩm. Ai ngờ, hắn mang theo một cái bàn tính, ngón tay liên tục gảy cạch cạch.
Dư Thanh Trạch: "..."
"Gia Bảo, ngươi học được cách gảy bàn tính từ khi nào vậy?" Hắn giật mình hỏi.
Gia Bảo tính xong số lượng mộc bài của Nhạc ca nhi, ngượng ngùng gãi đầu đáp: "Không phải hôm trước ngài nói sẽ cho ta phụ trách tính tiền trong tiệm sao? Ta sợ ta tính sai, nên mới đến xin Lưu lão bản dạy cho ta cách gảy bàn tính."
Dư Thanh Trạch kinh ngạc hỏi: "Ngươi chỉ học có mấy ngày?"
Mấy ngày qua, hắn luôn bận rộn chuyện bố trí tiệm, không rảnh quản quán ăn vặt, cũng rất ít đến Lưu Ký. Không ngờ Gia Bảo lại liên hệ với Lưu lão bản, còn học được cách gảy bàn tính?
Gia Bảo gật đầu, ngại ngùng đáp: "Mấy con số này không lớn, nên cũng khá đơn giản."
Dư Thanh Trạch không tin lấy mộc bài của Nhạc ca nhi tính lại một lần, tính xong, kết quả giống hệt của Gia Bảo.. truyện đam mỹ
Hắn tiếp tục nhìn Gia Bảo tính toán, không sai một lần nào, hắn lập tức kinh hỉ vỗ vai Gia Bảo, nói: "Gia Bảo! Tiểu tử này thật giỏi, học rất nhanh!"
Nếu được bồi dưỡng tốt, nói không chừng, có thể sẽ lên chức trướng phòng.
Gia Bảo cúi đầu, ngượng ngùng cười.
Trải qua nửa ngày thử nghiệm, Sướng ca nhi đã nhớ rõ những gì mình cần nói, không cần phải tốn sức để nhớ nữa, chỉ cần mở miệng nói thôi.
Có hai lần, Thường Hạo bưng đĩa đi ngang qua quầy thu ngân, định ăn *cơm bá vương. Một lần bị Gia Bảo bắt được, lần thứ hai thì bị Sướng ca nhi bắt được.
*cơm bá vương: ăn quỵt.
Còn Khánh ca nhi và Tiểu Lâm, cuối cùng cũng thuộc hết giá cả của các món ăn, không còn luống cuống tay chân nữa. Còn bên Gia Bảo, thiếu niên tính toán rất nghiêm túc, vẫn chưa phạm sai lầm lần nào.
Đây là những công việc quan trọng nhất, xem như cho qua.
Cuối cùng, mọi người luyện tập đến mức đói bụng rã ruột, một hơi ăn sạch toàn bộ đồ ăn, một miếng cũng không chừa.
Buổi tối, Thường gia gia tìm thêm người phụ, phụ trách dọn bàn ghế.
Ngày hai mươi mốt tháng chín, bọn họ treo bảng hiệu lên, được che bằng một tấm vải đỏ, đến ngày khai trương sẽ mở ra.
Sau đó, mọi người lại diễn tập thêm một ngày. Sau khi kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc, lau dọn bàn ghế, xác nhận không có vấn đề gì, Dư Thanh Trạch mới lớn tiếng nói.
"Tốt lắm! Ngày mai trước giờ Tỵ một khắc, sẽ chính thức khai trương!"
_._._._