Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 64

Editor: Aubrey.

Dư Thanh Trạch ra một lần, sảng khoái ngã lăn ra giường, hắn cảm thấy cả người nhẹ hẳn ra, đặc biệt là tâm trạng, bớt nặng nề hơn một chút.

Chờ nhịp thở bình ổn lại, khôi phục khí lực, hắn bò dậy, mặc quần vô, mở cửa, ló đầu ra lén lút nhìn cánh cửa ở cách vách. Hắn vãnh tai nghe một hồi, thật an tĩnh, chắc là Nhạc ca nhi đã ngủ rồi, hắn cầm đèn dầu, mở cửa đi ra ngoài lau mình.

Múc một thùng nước đổ vào bồn gỗ, Dư Thanh Trạch rửa tay, thấm ướt khăn, lau vùng ngực và bụng, vắt khăn, lại nhúng khăn vào trong nước, lau nửa thân trên, sau đó mới về ngủ.

Sau khi hắn vào phòng, đóng cửa lại. Bên kia, Thường Nhạc dựa vào cửa phòng, nhẹ thở ra một hơi, lại thở dài.

Y không dám đốt đèn, mà lần mò trèo lên giường của mình, nhẹ nhàng nằm xuống, nghiêng người che ngực lại, tim đập nhanh như nổi trống, thiếu chút nữa bị doạ văng ra ngoài. Y đưa tay lên sờ mặt, nóng như lửa vậy, có cảm giác như sắp bị nướng cháy khét rồi.

Vốn dĩ, lúc nãy y đã ngủ rồi, nhưng lại mơ mơ màng màng mà nghe có tiếng rên ở cách vách, giống như đang kiềm nén gì đó. Y sợ Dư đại ca sinh bệnh hay có gì đó không thoải mái, y nhanh chóng bò dậy, mang giày vào, rồi đi qua xem thử.

Nhưng khi y đến trước cửa phòng Dư đại ca, nghe thấy bên trong có tiếng sột soạt. Y đang định gõ cửa, chợt nghe bên trong có tiếng gầm nhẹ, sau đó là một tiếng thở ra thật dài.

Bởi vì đang đứng ở trước cửa, nên y nghe rất rõ tiếng động trong phòng. Lúc này, y đột ngột nhanh trí, ma xui quỷ khiến như thế nào mà hiểu ra âm thanh vừa rồi chứng tỏ Dư đại ca vừa làm...

Thường Nhạc: …

Y hoảng loạn chạy vào phòng của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, không dám thở mạnh.

Y nghe cách vách có tiếng mở cửa, nghe Dư đại ca đi ra khỏi phòng, sau đó là múc nước, đổi nước hai lần, rồi mới về phòng.

Sao y lại đột ngột gặp phải chuyện này?

Thường Nhạc thẹn vô cùng, cơn buồn ngủ đã sớm bị đánh bay, bây giờ y chỉ có thể mở mắt trừng trần nhà, căn bản không buồn ngủ.

Y bất giác nhớ lại âm thanh lúc nãy của Dư đại ca, trước đó còn tưởng rằng đó là tiếng rên thống khổ của hắn, lúc sau thì mới biết đó là âm thanh gì, khiến cho y mặt đỏ tim đập. Thậm chí là hình ảnh Dư đại ca nằm trên giường làm việc kia, y cũng tưởng tượng ra...

Aiz! Thường Nhạc, ngươi thật không biết xấu hổ!

Loại chuyện như vậy, Thường Nhạc cũng không làm nhiều, lớn như vậy rồi mà số lần y tự an ủi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một là y ngại, hai là ngày nào y cũng bận rộn, tinh lực chủ yếu dùng để làm việc, mỗi lần nằm lên giường là không còn tinh lực để làm chuyện đó.

Lúc y sinh ra dục vọng, cha và A ma của y đã qua đời, trong nhà chỉ có một mình y là ca nhi, nên không có ai dạy cho y. Lần đầu tiên tiểu huynh đệ của mình dựng lên mà mãi không xuống, lần đó y bị doạ một trận, còn tưởng mình sinh bệnh rồi, cũng may sau đó chỗ đó đã xuống. Y cũng không dám nói với gia gia, vì dù sao chỗ đó cũng là nơi tư mật của mình.

Sau đó, một thời gian rất dài sau, y vẫn luôn ôm tâm trạng lo lắng.

Đến một ngày, A ma của Sướng ca nhi dẫn y lên núi đốn củi, lúc trở về, bọn họ chợt gặp một đôi dã uyên ương. Thường Nhạc chứng kiến mà ngây người, A ma của Sướng ca nhi lập tức kéo y đi.

Sau đó, ông quay đầu lại nhìn y, ông đoán hẳn là A ma của y chưa kịp dạy cho y mấy chuyện này, nên y vẫn chưa hiểu, ông hỏi y có biết hai người kia đang làm gì hay không.

Thường Nhạc lắc đầu.

Ông biết là nhà của y không có ai dạy cho y, ông dừng lại, kéo y qua nhà ông, xem y như ca nhi nhà mình mà dạy cho y hiểu. Thế y mới biết, tiểu huynh đệ của mình không phải bị sinh bệnh, mà là minh chứng cho việc y đã trưởng thành.

Từ khi thích Dư đại ca, có đôi khi, vào buổi tối, Thường Nhạc cũng có nghĩ đến chuyện đó, nhưng bởi vì y vốn rất thuần khiết, nên không đến mức nghẹn hỏng. Ngoài nhớ lại cái ôm của Dư đại ca, cái hôn của hắn, còn những sự tình nóng bỏng thì y chỉ dám tưởng tượng.

Hiện tại, bởi vì vừa rồi nghe thấy tiếng rên của Dư Thanh Trạch, trong đầu của y đã tự não bổ hình ảnh của đối phương kèm với tiếng rên đó. Nhịp tim liên tục đập thình thịch, Thường Nhạc kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào, tiểu nhạc nhạc đã bắt đầu phấn chấn dựng lên rồi.

Thường Nhạc:...

Y cố gắng nhịn, nhưng cuối cùng vẫn phải vùi mặt vào gối đầu, cầm tiểu nhạc nhạc lên.

...

Vì thế, sau khi Dư Thanh Trạch mở cửa... Múc nước... Đóng cửa. Thường Nhạc cũng lặng lẽ lần mò mở cửa... Múc nước... Đóng cửa lại.

Có điều, lúc ấy Dư Thanh Trạch đã thoả mãn mà ngủ rồi, nên căn bản không nghe thấy.

Ngày hôm sau, tiếng gõ canh năm qua không bao lâu, Dư Thanh Trạch thức dậy.

Hắn dậy không bao lâu, Thường Nhạc cũng dậy theo.

Hai người gặp nhau ở giếng nước.

"Nhạc ca nhi, sớm vậy? Ngươi ngủ thêm một lát đi, bây giờ còn sớm lắm." Dư Thanh Trạch ngủ rất ngon, nên bây giờ rất có tinh thần.

Thường Nhạc lắc đầu, y dọn đến đây là để dậy sớm làm việc. Hơn nữa, tối hôm qua, y cũng ngủ ngon.

Nghĩ đến tối hôm qua, Thường Nhạc cúi đầu nhanh chóng rửa mặt, không dám nhìn Dư Thanh Trạch.

Dư Thanh Trạch cũng không để ý, rửa mặt xong, đi đến nhà bếp làm việc.

Bên ngoài, trời vẫn còn tối, có lẽ chỉ mới khoảng bốn giờ sáng.

Trong nhà bếp có hai ngọn đèn dầu, Dư Thanh Trạch nhào bột, Thường Nhạc thì nhóm lửa, nấu nếp, đậu đỏ. Bỏ củi vào hai bếp lò, sau đó y quay sang rửa rau, bằm nhân bánh bao, nhân sủi cảo, xíu mại, cùng nhân của vài món khác.

Hai người đều vô cùng bận rộn, tuy không nói với nhau câu nào, nhưng động tác thì vô cùng ăn ý.

Chờ Dư Thanh Trạch nhào bột xong, Thường Nhạc cũng đã băm nhân xong. Hai người cùng cán vỏ sủi cảo, một phần làm vằn thắn, một phần làm sủi cảo.

Bao sủi cảo xong, gạo nếp và đậu đỏ ở bên kia cũng đã nấu xong. Bưng nồi xuống, một người nghiền đậu đỏ, một người xào nhân xíu mại, trộn nếp.

Bận rộn đến hừng đông, bọn họ đã làm xong đợt điểm tâm đầu tiên, đặt vào lồng hấp, chỉ còn lại mấy món ăn kèm với cháo thôi.

Lúc này, A ma của Sướng ca nhi cũng đã đến, bọn họ tiện đường ra chợ mua sườn về, rồi về tiệm tiếp tục nấu ăn.

Dưới sự tuyên truyền của các vị khách, qua hai ngày, quán ăn vặt Dư Ký đã trở thành tiệm ăn vặt Dư Ký, hai vị lão gia của Thái phủ và Triệu phủ còn tới tham dự buổi khai trương, tin tức này đã truyền khắp thành.

Hôm nay, Dư Thanh Trạch phát hiện có rất nhiều khách với các thân phận khác nhau, có lẽ là bọn họ nghe được tiếng gió nên mới đến đây, cũng có vài người vì điểm tâm của hắn mà đến đây.

Hôm nay, Thái Thần Hi và Thái Vân Úy cũng chạy bộ rồi đến đây ăn sáng.

Trong tiệm, có vài vị khách thấy bọn họ thân thiết như vậy, giật mình. Vì dù sao bọn họ cũng là người nhà của Thái phủ, Thái Thần Hi còn đỗ Giải Nguyên, vậy mà lại kết thân với một lão bản tiệm ăn vặt, chẳng khác gì bằng hữu thân thiết của nhau, thật hiếm thấy.

Sau đó, Triệu lão gia dẫn hai tôn tử đến, Triệu quản gia cũng tới. Dư Thanh Trạch tự mình tiếp đón bọn họ, dẫn bọn họ đến một nhã gian, đến khi bọn họ sắp đi, hắn lấy nấm tuyết mà Thường gia gia đã mang đến tặng cho bọn họ, trong đó còn có một tờ giấy hướng dẫn cách chế biến.

Những vị khách hôm khai trương không có đến, hôm nay nhìn thấy Triệu lão gia và Dư lão bản thân thiết như vậy, bọn họ mới chịu tin hai thế gia trong thành thật sự coi trọng Dư lão bản, bọn họ phải nhìn hắn bằng con mắt khác.

Mỗi người đều có suy nghĩ và tính toán khác nhau.

Trước khi dọn quán, trưởng thôn và Đại Kiện lại đến tìm Dư Thanh Trạch.

Dư Thanh Trạch thấy bọn họ đang vui, cười nói: "Xem ra là có tin tốt."

Trưởng thôn gật đầu, nói: "Phải, toàn bộ giường lúa hôm nay đã bán xong, bán được tám mươi cái. Bọn ta dùng ba chiếc xe đẩy và một chiếc xe bò kéo lên thành bán, buổi sáng vừa dọn ra, giữa trưa đã bán hết, bọn ta còn trở về lấy thêm hàng, cũng đã bán hết rồi. Nếu không phải vì giường lúa quá lớn, không thể mang đi hết trong một lần, thì ta đã mang tất cả lên đây bán rồi."

Dư Thanh Trạch cười nói: "Chúc mừng ngài, cũng sắp đến ngày thu hoạch rồi, hẳn là đến lúc đó có thể bán xong."

Trưởng thôn gật đầu, nét mặt không hề che giấu sự vui mừng: "Ít nhiều gì cũng nhờ ngươi hiến kế cho ta, quả thật ba cửa thành là nơi bán tốt nhất."

"Ha ha! Ta chỉ nói ra ý tưởng của mình thôi. Nào, hai người vào ngồi đi, ăn một ít điểm tâm, bận cả ngày chắc hai người cũng đói rồi."

Nói xong, Dư Thanh Trạch lập tức cho người bưng lên vài đĩa điểm tâm.

Ngày đầu tiên bán giường lúa rất thành công, kiếm lời rất nhiều, cả nhà trưởng thôn cũng yên tâm được một phần.

Trưởng thôn vừa ăn bánh bao, vừa nói: "Lát nữa trở về ta sẽ mang một cái giường lúa cho các ngươi, ngươi muốn chọn cái nào?"

Dư Thanh Trạch suy nghĩ một chút, nói: "Cứ lấy loại đầu tiên mà ta đã vẽ cho ngài xem đi." Tuy là loại đơn giản nhất, nhưng nó là loại chất lượng nhất.

"Được."

Dọn quán xong, ba người Dư Thanh Trạch ăn bữa tối, Gia Bảo đi tắm trước, Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc thì thu dọn một chút. Ngâm đậu đỏ và rong biển, sau đó ba người mới ngồi vào bàn, bắt đầu học tính toán.

Dư Thanh Trạch lấy một tấm ván gỗ, viết một con số Ả Rập ở trên, rồi viết số bằng chữ ở dưới, nói với bọn họ: "Ta dạy cho các ngươi cách tính bằng con số này, trước tiên các ngươi phải học thuộc mười số cơ bản, sau này ta sẽ dạy những con số khác."

Nói xong, hắn lập tức dạy cho bọn họ cách viết số Ả Rập, từ hàng đơn vị đến hàng chục, rồi để cho bọn họ viết. Trước đó, Thường gia gia đã nhờ trưởng thôn tân trang cái bàn trong phòng Thường Nhạc và làm thêm một cái mới, rồi đem đến đây cho y. Gia Bảo và Thường Nhạc, mỗi người ngồi một nơi, tập viết số.

Cho bọn họ luyện viết hơn nửa tiếng, Dư Thanh Trạch liền đọc cho bọn họ viết lại.

Ba người vừa học vừa viết gần một canh giờ, Gia Bảo và Thường Nhạc đều đã thuộc lòng mười số Ả Rập, cũng đã viết quen tay.

Gia Bảo đã sớm được học chữ, khả năng ghi nhớ cũng tốt, nên học nhanh hơn Nhạc ca nhi. Cũng may, trước đây khi còn ở nhà, Nhạc ca nhi cũng học chữ chung với Thường Hạo, cũng có làm quen sơ với loại số này, nên hiện tại coi như cũng miễn cưỡng đuổi kịp Gia Bảo.

"Không sao đâu, Nhạc ca nhi, ngươi cũng học rất tốt." Sau khi đưa Gia Bảo về, hai người trở về tiệm, Dư Thanh Trạch an ủi Nhạc ca nhi.

Thường Nhạc gật đầu, khoa tay: Ngươi kiểm tra ta thử xem, ta muốn ôn lại.

"Được! Ta sẽ nói đại nhé, 7, 8."

Thường Nhạc duỗi tay viết hai con số trong không trung.

"Tiếp tục, 5, 3." Dư Thanh Trạch đi qua bên trái Thường Nhạc, nắm tay y.

Thường Nhạc đã sớm quen hành động nắm tay của hắn, y không để ý, dùng tay phải tiếp tục viết hai số khác.

"Tiếp tục..."

Sau khi kiểm tra xong, Dư Thanh Trạch thử đố y bằng phép cộng, phép trừ, xem tốc độ tính của y.

Cứ như vậy, dọc đường đi, hai người mang theo tinh thần hiếu học mà về tiệm.

Về tiệm, mỗi người đi rửa mặt, làm việc một chút rồi đi ngủ.

Trước khi Nhạc ca nhi vào phòng, Dư Thanh Trạch kéo y lại, thái độ nghiêm túc nói: "Nhạc ca nhi, để xúc tiến tình cảm của chúng ta, từ hôm nay trở đi, mỗi buổi tối chúng ta phải hôn chúc ngủ ngon."

Thường Nhạc chớp chớp mắt, hôn chúc ngủ ngon?

Giống như khi còn nhỏ, trước khi đi ngủ, A ma sẽ hôn lên trán y chúc y ngủ ngon sao?

Y nhớ lại cái đêm mình say rượu, y ngủ trước, sau đó hình như Dư đại ca có hôn lên trán y một cái, chúc y ngủ ngon.

Nghĩ đến đây, y gật đầu.

Y cũng muốn tình cảm của mình và Dư đại ca thân mật hơn.

Thấy y gật đầu, khoé miệng Dư Thanh Trạch khẽ nhếch, hắn cầm đèn dầu đặt lên thành cửa sổ. Sau đó, một tay ôm eo Nhạc ca nhi, một tay chế trụ cái ót của y, cúi đầu hôn lên môi y.

Thường Nhạc:...

Không nghĩ tới từ trán lại biến thành môi, Thường Nhạc ngớ người, trợn to mắt nhìn Dư Thanh Trạch.

Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ, mút một cái, sau đó mới hơi buông ra, nói: "Nhạc ca nhi, ngoan, nhắm mắt lại, há miệng ra."

Thường Nhạc đỏ mặt, theo phản xạ mà nghe lời nhắm mắt lại, hơi hé miệng ra.

Dư Thanh Trạch thấy thế, lại đặt một nụ hôn lên môi y. Sợ dọa Nhạc ca nhi, nên động tác của hắn rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà liếm mút, còn đưa lưỡi vào thăm dò, bắt lấy đầu lưỡi thẹn thùng của tiểu ô quy, quấn quýt nhau.

Đến khi nụ hôn hoàn tất, Nhạc ca nhi ngửa đầu, run rẩy mở to mắt, trong mắt có ngấn nước, mặt cũng đỏ rực, y thở dốc, cảm thấy rất ngại ngùng.

Dư Thanh Trạch đưa một ngón tay cái vỗ lên môi y một cái, ách thanh hỏi: "Thích không?"

Nhạc ca nhi ngơ ngác nhìn Dư Thanh Trạch, ánh mắt của Dư đại ca cứ như đang có đốm lửa, thậm chí còn nghe tiếng "lách cách", như muốn câu mất linh hồn nhỏ của y.

Còn nữa, cảm giác nụ hôn lúc nãy thật sự rất... Ngọt.

Thì ra đây mới là hôn môi? Lần say rượu hôm trước thì y không nhớ rõ, thì ra cảm giác thật sự là như vầy, khiến người ta lâng lâng, ngọt ngào. Giống như đang ngâm mình trong nước ấm, lại giống như đang giẫm lên bông, thật mềm mại, y rất muốn cứ như vậy ở trong lòng Dư đại ca, để hắn ôm chặt y mãi mãi.

Y đỏ mặt, nhẹ gật đầu.

Cảm giác này mang đến sự thân mật rất rõ ràng giữa y và Dư đại ca, y rất thích.

"Muốn nữa không?" Dư Thanh Trạch dựa sát vào, trán kề trán, chóp mũi kề chóp mũi với y, nhẹ giọng hỏi.

Nhạc ca nhi bất giác gật đầu, tuy y vẫn rất ngại ngùng, nhưng cũng... Muốn nữa.

Ngay sau đó, Dư Thanh Trạch liền hạ một nụ hôn lên môi y.

Hai người hôn nhau rất mê say, cứ như đang chìm đắm trong đó.

Dư Thanh Trạch hôn đến khi bên dưới có chút không ổn, hắn mới nhanh chóng buông Nhạc ca nhi ra: "Aiz! Thật muốn ăn ngươi ngay lập tức."

Dư Thanh Trạch than nhẹ một tiếng, khẽ cắn vành tai y một cái, buông y ra, hôn lên trán y một cái, nói: "Mau đi ngủ đi, ngủ ngon."

Nếu còn chưa cho Nhạc ca nhi ngủ, hắn sợ mình chịu không nổi mà trực tiếp ôm Nhạc ca nhi đẩy vào phòng của mình.

Thường Nhạc cũng cảm nhận được biến hoá của Dư Thanh Trạch, nghe hắn nói vậy, y lập tức cầm đèn dầu vào phòng.

Thật ra, tiểu nhạc nhạc của y cũng ngẩng đầu, nhưng không thể để Dư đại ca biết...
Bình Luận (0)
Comment