Editor: Aubrey.
Những lúc như thế này, đời nào Dư Thanh Trạch sẽ để Nhạc ca nhi vào bếp. Hắn cầm khăn xuống, bước tới hai bước ôm lấy Nhạc ca nhi, thấp giọng hỏi: "Giận rồi?"
Nhạc ca nhi đấm ngực hắn.
"Hự! Cứu mạng, có người mưu sát thân phu!" Dư Thanh Trạch dùng một tay che ngực, khom lưng làm bộ đau đớn, tay còn lại thì ôm eo Nhạc ca nhi không buông.
Nhạc ca nhi thấy hắn diễn vụng về như vậy, vừa tức giận vừa buồn cười, y dứt khoát xoay người không để ý tới hắn.
Dư Thanh Trạch thấy y giận, lập tức đứng thẳng, từ phía sau ôm lấy y, thấp giọng nói: "Được rồi, ngoan nào, đừng giận, ta sẽ nghĩ cách giải quyết."
Nhạc ca nhi xoay người, nhìn hắn, tuy biết Dư đại ca không làm gì sai, nhưng y vẫn tức giận một cách khó hiểu!
Dư Thanh Trạch gật đầu, dựng thẳng ba ngón tay lên trời, thề: "Thật đó, ta bảo đảm."
Nghe vậy, Nhạc ca nhi mím môi, khoa tay hỏi: Ngươi định giải quyết như thế nào?
Dư Thanh Trạch suy nghĩ một lát, nói: "Chuyện này ta phải suy nghĩ thật kỹ, cho ta hai ngày đi."
Nhạc ca nhi lại khoa tay: Nếu không giải quyết được, thì trong hai tháng, không, trong vòng một tháng không được hôn ta!
Y vốn định nói hai tháng, nhưng nghĩ lại thấy lâu quá, tới đó chắc ăn Tết luôn rồi. Y không thể nhịn lâu vậy được, nên bớt đi một ngón tay.
Dư Thanh Trạch bật cười, cầm lấy ngón tay của Nhạc ca nhi, hôn một cái: "Tuân mệnh, phu lang!"
Nhạc ca nhi nghe hai chữ phu lang, mặt đỏ lên, Dư Thanh Trạch hôn xong, y lập tức xoay người chạy vào bếp.
Nhìn thân ảnh của Nhạc ca nhi khuất sau bếp, mặt Dư Thanh Trạch trầm xuống, mày nhăn chặt.
Thạch thiếu gia này, hôm qua chỉ bắt chuyện, hôm nay còn trực tiếp động thủ, không biết những lời mà hắn đã nói hôm nay có lọt lỗ tai gã hay không.
Phải suy nghĩ một biện pháp thật tốt để giải quyết.
Nếu như vậy, sau khi nghe những gì hắn nói, còn thấy hành động thân mật của hắn và Nhạc ca nhi, chỉ cần EQ không phải số âm, thì sẽ hiểu ý của hắn. Nhưng cái mà hắn sợ, không phải là EQ của gã thuộc số âm, mà là...
Nghĩ đến đây, Dư Thanh Trạch phiền muộn vô cùng. Nếu không phải ca nhi kia có quan hệ với chủ mặt bằng này, thì dễ giải quyết rồi. Hiện tại không biết ca nhi kia là gì của Triệu phủ, mà quan hệ giữa thiếu gia của Triệu phủ và gã còn rất tốt...
Nếu có thể hỏi thăm một chút thì thật tốt.
Suy nghĩ một hồi, Dư Thanh Trạch nghĩ ra vài biện pháp, cuối cùng chọn ra một cái thoả đáng nhất, quyết định hai ngày sau sẽ giải quyết.
Hắn rửa mặt, đi vào nhà bếp, thừa dịp A ma của Sướng ca nhi không chú ý, hắn nhanh chóng hôn một cái lên mặt Nhạc ca nhi. Nhận lại một cái liếc mắt từ ái nhân, hắn cảm thấy mỹ mãn mà tiếp tục làm việc.
"Nhạc ca nhi, chờ giải quyết chuyện kia xong. Hai ngày sau, ta phải về thôn một chuyến, để làm món mới." Dư Thanh Trạch vừa làm việc, vừa nói với Nhạc ca nhi.
Nhạc ca nhi kinh ngạc nhìn hắn, khoa tay hỏi: Muốn làm gì? Không thể làm ở đây sao?
Dư Thanh Trạch đáp: "Làm thịt hun khói và lạp xưởng, làm ở đây không yên tâm, về thôn làm tiện hơn. Hơn nữa, ở đây đủ loại người, không ổn chút nào, ngoại trừ món đó, ta còn muốn làm thử miến khoai lang."
Hai ngày trước, Dư Thanh Trạch đã tính xong sổ sách tháng mười, ngoại trừ tiền lương và các chi phí khác, hắn lời khoảng sáu mươi lượng.
Thật ra trước khi khai trương cửa tiệm, hắn đã kiếm lời rất nhiều rồi, nhưng lúc đầu là Triệu phủ trả tiền thuê, nếu trừ đi tiền thuê mặt bằng, tốc độ kiếm tiền của bọn họ vẫn còn quá chậm.
Tháng đầu tiên khai trương, cơ bản đã lấy lại vốn, thật ra như vậy là rất tốt rồi. Nhưng trong kế hoạch của Dư Thanh Trạch, như vậy vẫn chưa đủ. Tính luôn tiền chia phần trăm của Lưu Ký, vẫn không đủ.
Dư Thanh Trạch chia tiền ra làm ba phần, hắn muốn đưa cho Thường gia gia một phần, tiền thành thân và xây nhà của hắn dĩ nhiên không thể lấy tiền của bọn họ. Tính ra, năm sau xây nhà xong, còn phải thành thân, tiền cần dùng sẽ rất lớn, hắn phải khẩn trương tích góp mới được.
Hơn nữa, việc xây nhà ở, Dư Thanh Trạch muốn xây hẳn một ngôi nhà lớn, miễn cho sau này phải xây lại. Như vậy, ít nhất phải xây bốn phòng, hắn và Nhạc ca nhi một phòng, Tiểu Hạo một phòng, gia gia một phòng, còn lại một phòng làm phòng cho khách. Nếu sau này có con, có thể cho con mình ở, còn nếu không, làm phòng cho khách cũng được.
Cho nên, việc cấp bách nhất là phải kiếm tiền. Trong tháng này, hắn có thể bắt đầu làm thịt hun khói và lạp xưởng, còn việc khác, mấy hôm trước hắn có nghe A ma của Sướng ca nhi nói thôn dân đã thu hoạch xong khoai lang rồi, hắn lập tức nảy ra ý định sẽ làm miến khoai lang.
Thật ra nơi này có cháo khoai lang nhưng không có miến khoai lang, cách làm miến khoai lang khó hơn cháo khoai lang nhiều. Nếu làm được miến khoai lang, hẳn là sẽ bán rất chạy. Hơn nữa, ở nông thôn, nhà nào cũng có khoai lang đỏ, nguyên liệu phong phú. Đến lúc đó, hắn có thể đẩy ra món miến chua cay, cay cay ê ẩm, nóng hầm hập, ăn là ghiền.
Nhạc ca nhi nghe hắn nói món mới, lập tức hỏi: Trông ra sao?
Dư Thanh Trạch giải thích: "Thịt hun khói và lạp xưởng chính là thịt khô, có thể bảo tồn được lâu, rất thơm. Miến khoai lang thì dùng khoai lang làm thành miến, khẩu vị mới lạ, nếu làm tốt, còn ngon hơn cháo khoai lang. Có điều, ta chưa bao giờ làm món này bằng thủ công, chỉ nghe sư phụ từng nhắc đến hai lần, không biết có thể làm được hay không, dù sao cũng nên thử xem."
Nhạc ca nhi suy nghĩ, gật đầu, khoa tay hỏi: Đi về bao lâu? Có cần ta đi cùng không?
Dư Thanh Trạch lắc đầu: "Khoảng bảy đến mười ngày, nếu thịt hun khói và lạp xưởng được làm tốt thì ta không cần quan sát, nhưng không biết phải mất bao nhiêu ngày mới làm được miến khoai lang. Ngươi không cần trở về, chạy qua chạy lại cực lắm, có ta và gia gia là được rồi."
Nghe vậy, Nhạc ca nhi gật đầu.
Dư Thanh Trạch lại nói với A ma của Sướng ca nhi: "Thúc sao, sắp tới ta có thể nhờ ngài hoặc Sướng ca nhi ở lại trông tiệm giúp ta được không? Để một mình Nhạc ca nhi ở lại, ta không yên tâm."
A ma của Sướng ca nhi có nghe được cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, ông gật đầu: "Được rồi, chừng nào ngươi về thì nói trước với ta một ngày, ta và Sướng ca nhi sẽ ở lại, sáng dậy sớm làm điểm tâm."
"Cảm ơn thúc sao." Dư Thanh Trạch cười đáp.
Ông cười nói: "Cảm ơn gì chứ, cứ như vậy đi."
Sáng hôm sau, Dư Thanh Trạch nhìn sắc trời, thấy đã đến giờ, hắn thu thập một chút rồi đi ra ngoài tìm Triệu quản gia. Mỗi tháng, vào ngày này, Triệu quản gia sẽ đến cửa hàng bán đồ dùng thư phòng mua giấy tuyên thành cho Triệu lão gia.
Hắn đã tìm được cửa hàng đó, quả nhiên bắt gặp Triệu quản gia đi cùng một hạ nhân ở trong lựa giấy cho Triệu lão gia.
Hắn đi vào, gọi: "Triệu quản gia."
Triệu quản gia quay đầu lại, thấy là Dư Thanh Trạch, ông kinh hỉ hỏi: "Ai da, Dư lão bản, thật trùng hợp, ngươi cũng đến đây mua đồ dùng thư phòng sao?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Không phải, ta đặc biệt đến đây tìm ngài."
"Tìm ta?" Triệu quản gia kinh ngạc, thấy Dư Thanh Trạch có vẻ đang khó xử, ông kéo hắn qua một góc, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Dư Thanh Trạch nhíu mày, hỏi: "Triệu quản gia, không biết ngài có biết Triệu Thấm thiếu gia có một biểu ca, họ Thạch hay không?"
Thiếu gia của Triệu gia tên là Triệu Thấm.
"Họ Thạch à? Đó là nhà cữu cữu của ngài ấy, có vài biểu ca, ngươi muốn nói đến người nào?"
"Là một ca nhi khoảng mười bảy, mười tám tuổi, bộ dạng rất thanh tú, có quan hệ khá tốt với Triệu thiếu gia."
Triệu quản gia nghe xong, ồ một tiếng, nói: "Vậy chắc là Thạch Sanh, tuổi tương đương với Thấm thiếu gia, y làm sao vậy?"
Dư Thanh Trạch khó xử nói: "Dạo gần đây y hay đến tiệm của ta, mà mục đích không phải đến để ăn điểm tâm. Ngài biết đấy, năm sau ta và Nhạc ca nhi sẽ thành thân, đời này ngoại trừ Nhạc ca nhi, ta không muốn cưới thêm ca nhi nào khác. Hơn nữa, ta cũng không trèo nổi Thạch gia người ta, ngày nào Thạch thiếu gia cũng đến... Chuyện này, aiz..."
Triệu quản gia nghe vậy, miệng há hốc, giật mình hỏi: "Ngươi nói Thạch Sanh, coi trọng ngươi? Ngày nào cũng đến tiệm của ngươi?"
Dư Thanh Trạch gật đầu, mày nhăn chặt, nói: "Đúng vậy, ta không hiểu, thân phận của Thạch thiếu gia như vậy, sao lại coi trọng ta? Hơn nữa, y còn làm trò lau mồ hôi cho ta trước mặt hôn phu của ta. Chuyện này thật... Aiz! Ta cũng không biết nên nói như thế nào..."
"..." Triệu quản gia cũng vô cùng bất ngờ, không biết nên nói như thế nào.
Qua một hồi, Triệu quản gia vỗ vai Dư Thanh Trạch, đồng tình nói: "Ta nghĩ ta đã biết vì sao y coi trọng ngươi rồi."
Dư Thanh Trạch hỏi: "Vì cái gì?"
Triệu quản gia thở dài, nói: "Ta nghe nói Thạch gia đã định cho y một mối hôn sự, đối phương là Nhị thiếu gia Từng gia ở thành Bắc. Từng gia không lớn, không nhỏ, nhưng cũng được tính là thế gia ở trong thành. Còn Thạch gia, mấy năm nay kinh doanh không tốt, nên bọn họ mới liên hôn để lấy lại vốn."
Dư Thanh Trạch khó hiểu hỏi: "Nếu Từng gia kia tốt như vậy, không phải Thạch thiếu gia nên hài lòng sao? Sao lại còn..."
Triệu quản gia lại thở dài, nhỏ giọng nói: "Dư lão đệ, ngươi không biết. Thạch Sanh này là con của tiểu thiếp, nhờ có quan hệ tốt với Thấm thiếu gia, nên cuộc sống mới tốt lên một chút, ở nhà cũng không được sủng ái. Nếu không, thì làm gì có chuyện Thạch gia gả y đến Từng gia. Ngươi không biết đâu, Nhị thiếu gia Từng gia bị bệnh, rất ốm yếu, nằm trên giường quanh năm, còn có tin đồn là phương diện đó không được, ngươi hiểu chứ?"
Dư Thanh Trạch: "..."
Một lát sau, Dư Thanh Trạch bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của Triệu quản gia, khẩn cầu: "Triệu quản gia, việc này, ngài nhất định phải giúp ta, ta không biết nên làm như thế nào để cho hôn phu của ta một công đạo. Ta thật sự không có ý định nạp thiếp, hạnh phúc nửa đời sau của lão đệ đều dựa vào ngài."
Triệu quản gia nhìn Dư Thanh Trạch, cười nói: "Ngươi yên tâm đi, Thạch gia đã định xong hôn sự rồi, sẽ không có thay đổi."
"Ngày nào y cũng tới tìm ta, khách trong tiệm ai cũng thấy, lời đồn bắt đầu truyền ra ngoài rồi, cửa tiệm của ta chỉ sợ không mở nổi nữa."
Triệu quản gia nghe vậy, nhướng mày, hỏi: "Y tìm ngươi ở đại sảnh?"
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Đúng vậy, rất nhiều người chứng kiến, y cầm khăn tay đòi lau mồi hôi cho ta, làm ta sợ tới mức... Mấu chốt là, hôn phu của ta cũng chứng kiến!"
"..." Triệu quản gia đồng tình nhìn hắn, nói: "Phỏng chừng mục đích của y chính là để lời đồn truyền ra, nếu đến tai Từng gia, hôn sự nhất định sẽ bị hủy. Haiz..."
Dư Thanh Trạch: "...Ta phải làm sao đây?"
Triệu quản gia an ủi hắn: "Không sao đâu, ta sẽ về nói lại với Đại phu lang, ngài ấy rất thưởng thức ngươi, chỉ cần ngài ấy nói với nhà ngoại một câu. Một ca nhi đã đính hôn mà còn đi ra ngoài thông đồng với hán tử khác, Thạch gia sẽ dạy dỗ lại người của bọn họ."
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói: "Có những lời này của ngài, vậy ta an tâm rồi. Triệu quản gia, thật sự cảm ơn ngài, nếu không có ngài, ta không biết nên làm gì nữa, haiz... Đúng rồi, lát nữa ngài ghé tiệm, ta cho ngài nếm thử điểm tâm mới, sẵn tiện mang về một ít cho Triệu phu lang và Triệu lão gia."
Triệu quản gia cười nói: "Được rồi, đợi ta mua giấy xong sẽ qua."
"Được, vậy ta về trước, lát nữa ngài nhớ ghé."
"Được rồi, ngươi về đi."
Có lời nói của Triệu quản gia, Dư Thanh Trạch yên tâm một nửa, hắn không ngờ hoá ra Thạch thiếu gia đã đính hôn rồi, còn là liên hôn. Cách làm của Thạch thiếu gia thật đúng là lớn mật, hoàn toàn vứt bỏ danh dự của mình để chống đối hôn sự này.
Dư Thanh Trạch cũng phản cảm loại hôn nhân này, nhưng nếu ngươi muốn chống đối, thì không cần kéo ta xuống nước như thế!
Về đến cửa tiệm, trùng hợp nghênh diện đụng phải Triệu thiếu gia và Thạch thiếu gia đang đi tới.
"Dư lão bản, bọn ta lại ghé tiệm đây." Triệu Thấm chào hỏi với Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch cười nói: "Triệu thiếu gia, hoan nghênh."
Thạch thiếu gia cũng rất nhiệt tình hỏi: "Dư lão bản, ngươi vừa ra ngoài sao?"
Nghe Thạch thiếu gia hỏi, nụ cười trên mặt Dư Thanh Trạch nháy mắt nhạt đi, hắn chỉ hơi gật đầu, không trả lời.
Thạch thiếu gia thấy thái độ của hắn lãnh đạm, cắn môi nói: "Dư lão bản, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Dư Thanh Trạch nhíu mày, Thạch thiếu gia như vầy, là chưa chết tâm sao?
Thấy Triệu thiếu gia đang ở đây, hắn nói: "Vừa lúc Triệu thiếu gia cũng ở đây, Dư mỗ có vài lời muốn nói với Triệu thiếu gia."
Thạch thiếu gia nghe vậy, ánh mắt loé lên một cái, gã vội nói: "Hay là chúng ta vô trong nói đi?"
"Không cần, ta chỉ nói hai câu thôi, cứ nói ở đây đi." Dư Thanh Trạch nói: "Thạch thiếu gia, nghe nói ngài và Từng thiếu gia đã đính hôn, chúc mừng ngài. Ta và hôn phu của ta đầu năm sau cũng sẽ thành thân, đời này ta chỉ có một mình y là phu lang mà thôi, không bao giờ có thêm phu lang khác. Ngài hiểu chứ?"
Nghe vậy, Thạch Sanh run lên, hắn biết tin mình đã đính hôn từ nơi nào? Dù vậy, gã vẫn muốn tranh thủ một chút, lại hỏi: "Ta sẽ nghĩ cách hủy bỏ hôn sự. Ta, người ta thích chính là ngươi."
Dư Thanh Trạch nhíu mày, nói: "Đa tạ đã quan tâm, nhưng ta chỉ thích hôn phu của mình."
"Nhưng ca nhi câm kia đâu có xứng với ngươi, y chẳng những không nói được, mà ta còn nghe nói y không thể sinh hài tử!" Thạch Sanh không phục lớn tiếng nói.
"Biểu ca, ngươi…" Triệu Thấm nghe vậy, trợn tròn mắt, không dám tin mà nhìn biểu ca của mình.
Biểu ca vậy mà coi trọng Dư lão bản? Dư lão bản đã có hôn phu rồi, khó trách lúc nãy hắn lại nói như vậy. Hơn nữa, sao biểu ca có thể nói mấy lời như vậy trước mặt hôn phu của người ta? Ở đây cũng rất đông người qua lại.
Thạch Sanh quay đầu nhìn biểu tình khiếp sợ của biểu đệ, khẽ cắn môi, trước mặt biểu đệ vứt mặt mũi khiến gã cảm thấy rất khó xử. Nhưng khi nghĩ đến mục đích của mình, gã vẫn quật cường mà nhìn Dư Thanh Trạch.
Thạch Sanh này lăng mạ Nhạc ca nhi khiến Dư Thanh Trạch lạnh mặt, hắn không cố kỵ sẽ đắc tội Thạch gia hay Triệu gia nữa, hắn nói: "Thạch thiếu gia, ăn nói cho cẩn thận! Nhạc ca nhi trong mắt ta chính là ca nhi tốt nhất, không ai có thể sánh bằng! Dư mỗ không muốn nói nhiều, hy vọng Thạch thiếu gia đừng dây dưa vô vị nữa!"
Sợ ca nhi này sẽ gây náo loạn, Dư Thanh Trạch nói với Triệu Thấm: "Triệu thiếu gia, xin lỗi. Ta thấy Thạch thiếu gia không thích hợp dùng bữa ở bổn tiệm, ngài dẫn y về đi. Sau này, bổn tiệm sẽ không bao giờ chào đón y."
Đã nói đến mức này rồi, Triệu Thấm cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, hắn kéo biểu ca của mình về: "Biểu ca, chúng ta đi thôi, về nhà."
Thạch Sanh khiếp sợ nhìn Dư Thanh Trạch, không thể tin mình cứ như vậy mà bị cự tuyệt, gã lớn tiếng nói: "Ngươi vừa nói cái gì? Dư Thanh Trạch, ngươi sẽ hối hận! Trên đời này làm gì có ai ngu xuẩn như ngươi vậy, biết rõ người kia bị câm mà còn không thể sinh hài tử, vậy mà cũng muốn lấy?"
"Ngươi nói thêm câu nữa xem?" Dư Thanh Trạch đen mặt đứng ở đó, nhìn chằm chằm Thạch thiếu gia, ánh mắt thâm trầm, giống như đang ẩn chứa bão tố, trông rất là đáng sợ.
Triệu Thấm và Thạch Sanh đã nhìn quen khuôn mặt tươi cười của Dư lão bản, bây giờ thấy biểu tình này của hắn, đều theo bản năng mà rụt cổ. Ngay cả lời Thạch Sanh sắp nói cũng nghẹn trong cổ họng, không dám hé một chữ.
"Đi, chúng ta về nhà." Triệu Thấm nhanh chóng kéo biểu ca của mình về nhà.
Thạch Sanh ngây ngẩn cả người, hán tử khủng bố như vậy, hán tử trầm mặc uy hiếp gã, không phải là Dư Thanh Trạch mà gã biết, không phải.
Thấy biểu ca ngơ ngác, Triệu Thấm thở dài, kéo gã đi.
Dư Thanh Trạch thấy hai người đã đi xa, hắn xoay người, muốn vào trong tiệm, tâm tình vui vẻ đã bị phá nát rồi.
Quay người lại, hắn phát hiện Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi đang đứng trên bậc thang nhìn hắn, bên cạnh còn có vài khách nhân.
Mà ở cách đó không xa, Triệu quản gia mang theo hạ nhân đứng ở đó, đã cau mày đứng một hồi lâu.
_._._._