Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 79

Editor: Aubrey.

Nhạc ca nhi mang Gia Bảo trở lại tiệm, dọc theo đường đi, bọn họ không có gặp chủ nhà và người mua, chắc là đã tới tiệm rồi.

Sướng ca nhi thấy bọn họ đã trở lại, hỏi: "Các ngươi về rồi? Gia Bảo, ngươi không sao chứ? Sao tới trễ như vậy? Thiết Trụ đâu?"

"Thường Sướng ca, có chút chuyện." Gia Bảo gục đầu, nói lời xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, để ngươi phải thay ta trông quầy."

"Không có việc gì, xảy ra chuyện gì vậy? Có phải trong người có chỗ nào không khoẻ không?" Sướng ca nhi quan tâm hỏi.

Gia Bảo lắc đầu, giải thích: "Nhà của ta bị bán rồi, chủ nhà và người mua muốn trong ngày hôm nay ta phải dọn đi."

"Cái gì? Hôm nay dọn đi? Sao ta không nghe ngươi nói?" Sướng ca nhi kinh ngạc hỏi.

"Chủ nhà mới nói cho ta trong ngày hôm qua." Gia Bảo đáp.

"Cái gì?! Chủ nhà này, không phải làm như vậy là khi dễ ngươi sao?! Ông ta ở đâu? Mang ta đi gặp ông ta." Sướng ca nhi lập tức ra khỏi quầy, kéo tay Gia Bảo đi tìm người tính sổ: "Tiểu Lâm, trông quầy giúp ta."

Từ lúc trở về, Nhạc ca nhi đã lập tức chạy đến khu ăn uống, y vỗ vai Gia Bảo, kêu hắn nhìn xem chủ nhà đâu.

Gia Bảo quan sát một hồi, phát hiện chủ nhà đang ngồi trong một góc, hắn dẫn Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi đi qua.

Trong tiệm, những người khác dự cảm hình như sắp có chuyện xảy ra, bọn họ tò mò nhìn về phía này.

Giờ phút này, chủ nhà đang vui vẻ cùng người mua thưởng thức điểm tâm.

Đây là lần đầu tiên ông tới nơi này ăn điểm tâm, mùi vị ngon đến mức làm ông hận không thể nuốt luôn ngón tay của mình.

Tuy ông có nhà cho thuê, nhưng căn nhà kia rách nát quá, giá thuê cũng không cao. Nhà ông cũng chỉ dựa vào việc bán rau dưa từ nông dân cung cấp, không còn công việc kiếm tiền nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng mà sống qua ngày.

Tiệm ăn vặt Dư Ký này rất có tiếng trong thành, ông luôn cho rằng điểm tâm trong tiệm sẽ rất đắt, ông không thể mua nổi, nên từ trước tới giờ, ông không dám đặt chân vào nơi này.

Lần này, con ông muốn thành thân, nhưng không đủ tiền mua sính lễ, vừa lúc có người muốn mua một căn nhà cũ, ra giá khiến ông rất vừa lòng, nên ông lập tức bán. Nhận được tiền, ông mới có đủ tự tin mời người mua đi ăn điểm tâm.

Sau khi vào tiệm, ông mới biết hoá ra không phải điểm tâm nào cũng đắt, có vài món bán cùng giá với bên ngoài, như là bánh bao, bánh bao cuộn. Đương nhiên, những món đắt tiền, toàn là những món ông chưa bao giờ gặp qua, quả thật rất quý.

Đang ăn, ông chợt nhìn thấy Điền Gia Bảo đang đi về phía này.

"Điền Gia Bảo, ngươi dọn xong rồi? Đến đây có việc gì?" Chủ nhà nuốt một ngụm thịt viên, đặt xiên tre trên tay xuống, nhíu mày hỏi.

Gia Bảo nói: "Đại thúc, ta không dọn, ngài cho người tới dọn đồ của ta, nhưng còn chưa tới kỳ hạn, vẫn còn mười ngày nữa."

Chủ nhà nhíu mày, nói: "Không phải ngày hôm qua ta đã nói với ngươi rồi sao? Người mua căn nhà đó cần dùng gấp, ta sẽ không lấy tiền mười ngày cuối của ngươi."

"Ngươi chính là chủ nhà của Gia Bảo?" Sướng ca nhi nhướng mày, hỏi.

Chủ nhà nhíu mày nhìn hai ca nhi bên cạnh Gia Bảo, thấy cả hai đều đang nổi giận đùng đùng. Hơn nữa, ca nhi vừa nói hình như là tiểu nhị trong tiệm này, ông đáp: "Đúng vậy, các ngươi quen Điền Gia Bảo?"

Sướng ca nhi không trả lời ông, mà hỏi người còn lại: "Ngươi là người mua?"

Người nọ gật đầu.

"Làm phiền hai người theo ta tới hậu viện một chút, bọn ta có một số việc muốn bàn với hai người." Nói xong, ba người lập tức đi ra hậu viện.

Chủ nhà và người mua liếc nhau, nghi hoặc mà đứng dậy, đi theo bọn họ đến hậu viện.

Tới hậu viện, thấy hai người đã vào, Sướng ca nhi ôm tay mở miệng hỏi: "Chủ nhà đại thúc, tối hôm qua ngươi nói sẽ bán căn nhà của Gia Bảo, vậy mà hôm nay đã kêu người đến dọn đi rồi, đây là ý gì? Ngươi nói đi."

Chủ nhà nhíu mày nói: "Nhà đã bán, người mua cũng cần dùng gấp, hôm qua ta đã nói rõ ràng với Gia Bảo rồi, mười ngày cuối ta sẽ không lấy tiền thuê, như vậy không được?"

Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi nghe xong liền tức điên, Sướng ca nhi vén tay áo, chống eo cả giận nói: "Ngươi nói dọn đi là dọn đi à? Ngay cả thời gian cho người ta tìm chỗ ở mới cũng không cho, ngươi muốn người ta ở đâu? Ăn ngủ ngoài đường sao? Có ai hành xử như ngươi không? Gia Bảo chỉ mới mười ba tuổi, là một đứa trẻ, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"

"Còn ngươi nữa!" Sướng ca nhi chỉ tay vào người mua: "Tuy ngươi đã mua nhà rồi, căn nhà đó là của ngươi. Nhưng vẫn còn người đang ở đó, kỳ hạn thuê nhà của người ta còn chưa tới mà đã đuổi người ta đi, người ta chỉ là một thiếu niên, ngươi không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm sao? Nếu nhi tử của ngươi bị đối xử như vậy, ngươi nghĩ như thế nào? Hôm trước mới mua, hôm sau đã bị đuổi đi, sao các ngươi có thể làm ra chuyện như vậy?!"

"Ha! Ca nhi này, liên quan gì tới các ngươi mà ở đây lải nhải?" Chủ nhà bị một ca nhi trẻ tuổi nói như vậy, cảm thấy rất mất mặt, ông bất mãn nói.

"Ồ, các ngươi thấy người ta chỉ có một mình, nên tưởng dễ bắt nạt phải không?! Hai hán tử thành niên bắt nạt một tiểu hán tử còn chưa thành niên, có thấy mất mặt không?" Sướng ca nhi không cam lòng yếu thế, phản bác.

"Ha! Ngươi..." Chủ nhà bị nghẹn đến mức thất khiếu bốc khói, mà không phản bác lại được, ông ngưỡng cổ nói: "Nhà là của ta! Ta muốn bán là bán, muốn cho thuê là cho thuê, ta muốn dọn ngày nào thì dọn ngày đó, ngươi quản được ta?!"

Nghe có tiếng cãi nhau ở hậu viện, có bốn khách nhân chạy ra tò mò xem.

Sướng ca nhi thấy vậy, nhanh chóng nói: "Mọi người tới đây phân xử xem, chủ nhà này vừa bán nhà cho thuê, tối hôm qua mới nói với khách thuê, ngày hôm sau đã kêu người ta dọn đi. Hơn nữa, kỳ hạn còn chưa tới, mà không cho người ta thời gian đi tìm chỗ ở mới, khách thuê chỉ là một tiểu hán tử mười ba tuổi, mọi người nói xem, có ai hành xử như ông ta không? Như vậy chẳng khác nào khi dễ người ta."

Có một vị khách nói: "Ngày hôm trước nói mà ngày hôm sau dọn đi liền à? Chuyện này, hình như rất vô lý."

"Đúng vậy, người ta chỉ là một đứa trẻ, biết phải dọn đi đâu?"

"Ít nhất phải cho người ta thời gian tìm nơi ở mới chứ, các ngươi nói xem có đúng không?"

...

Chủ nhà và người mua thấy có người tới xem náo nhiệt, còn bị nói ra nói vào, mặt già sắp nhịn không được rồi. Hai người liếc nhau, không muốn mất mặt nữa, cũng không biết nên xử lý tình huống này như thế nào, nhất thời có chút xấu hổ.

Sướng ca nhi liếc bọn họ một cái, nói thêm: "Chủ nhà đại thúc, vị đại thúc này, Gia Bảo là nhân công ở cửa tiệm của bọn ta, hắn không một mình, tất cả nhân công trong tiệm đều là người nhà của hắn, các ngươi đừng hòng bắt nạt hắn. Bọn ta chỉ nói vậy thôi, nhà các ngươi đã bán rồi, Gia Bảo sẽ dọn đi, nhưng phải chờ cho đến khi Gia Bảo tìm được nơi ở mới, vẫn còn mười ngày mới đến kỳ hạn, trong thời gian này Gia Bảo sẽ đi tìm nơi ở mới, các ngươi không thể cường ngạnh đuổi hắn đi. Một đứa trẻ, sống một mình vốn đã không dễ dàng, hy vọng các ngươi có thể châm chước thông cảm một chút. Mười ngày sau, đến kỳ hạn khế ước, Gia Bảo sẽ dọn đi, thế nào?"

Chủ nhà và người mua nhìn nhau, ông thì không có vấn đề gì, nhưng người mua lại nói muốn dùng gấp, nên ông mới...

Người mua nhíu mày, với tình huống này, ông chỉ có thể gật đầu, thuận theo Sướng ca nhi: "Cứ như vậy đi, tìm nơi ở mới sớm một chút."

Nghe vậy, Gia Bảo liền nhẹ nhàng thở ra. Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi nhìn nhau, cũng yên lòng.

Xảy ra chuyện như vậy, chủ nhà và người mua không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại ăn điểm tâm nữa. Bọn họ nhờ người gói lại, rồi rời đi.

Nhạc ca nhi kêu Gia Bảo về, dọn đồ đạc trong nhà đến đây, bọn họ sẽ cùng nhau nghĩ cách cho hắn.

Vào ban đêm, dưới sự giao phó của Nhạc ca nhi, sau khi Khánh ca nhi về nhà, lập tức chạy qua nhà Thường gia gia thông báo chuyện của Gia Bảo.

Dư Thanh Trạch và Thường gia gia nghe xong, đều kinh ngạc, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Cũng may Nhạc ca nhi và Thiết Trụ kịp thời chạy qua, nếu không, Gia Bảo sẽ thật sự ngủ ở ngoài đường.

Bây giờ thời hạn chỉ còn có mười ngày, tìm một nơi ở mới, hẳn là đủ thời gian.

Dư Thanh Trạch suy nghĩ cả đêm, Gia Bảo còn nhỏ, tính cách cũng hiền lành, sau này nếu còn ở một mình, chắc chắn sẽ lại phát sinh vài chuyện như vậy. Nói không chừng, sẽ lại bị người ta bắt nạt, lần này may mắn được Nhạc ca nhi kịp thời phát hiện, ai biết lần sau vào lúc không có mặt bọn họ, Gia Bảo lại bị người khác chèn ép thì sao?

Nghĩ nghĩ, trong lòng Dư Thanh Trạch nghĩ ra một chủ ý, nhưng cái chủ ý này còn phải có sự đồng ý của Thường gia gia.

Ngày hôm sau, trong lúc ăn sáng, Dư Thanh Trạch nói với Thường gia gia: "Gia gia, con muốn nhận Gia Bảo làm đệ đệ, ý của ngài thế nào?"

Nghe vậy, Thường Hạo lập tức ngẩng đầu nhìn gia gia, mong gia gia có thể đáp ứng.

Thường gia gia nhìn hắn một cái, nói: "Ý kiến hay, tối hôm qua ta cũng suy nghĩ về chuyện này mãi, ta định nói thôi thì cứ cho Gia Bảo về đây ở đi. Hiện tại điều kiện của chúng ta khá tốt, Gia Bảo cũng có việc làm, trong nhà thêm một người thì càng thêm náo nhiệt, chỉ sợ chỗ ngủ có hơi chật."

Thường Hạo nhấc tay nói: "Con có thể ngủ dưới đất với Gia Bảo ca."

Không ngờ Thường gia gia cũng có suy nghĩ giống hắn, Dư Thanh Trạch cao hứng, hắn sờ đầu Thường Hạo: "Không cần ngủ dưới đất, đến lúc đó ta sẽ nhờ trưởng thôn làm một cái giường tầng, các ngươi có thể ngủ cùng nhau."

"Giường tầng là gì?" Thường Hạo tò mò hỏi.

Dư Thanh Trạch giải thích: "Chính là hai cái giường chồng lên nhau, một cái ở tầng trên, một cái ở dưới, mỗi người ngủ một cái."

Thường Hạo nghe xong, hai mắt lập tức sáng ngời, trợn tròn hỏi: "Hai tầng?" Thật muốn ngủ quá đi!

Dư Thanh Trạch gật đầu, lại nói: "Có điều, việc này phải chờ Gia Bảo đồng ý đã."

Thường gia gia nói: "Làm thêm một cái giường đi, ngươi không thể ngủ trên cái giường nhỏ kia mãi được."

Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Không cần đâu, giường như vậy là được rồi, bình thường con ngủ ở trong tiệm, về thôn không nhiều. Chờ sau này xây nhà mới, rồi làm cũng không muộn."

Đến lúc đó, hắn sẽ đặt một cái giường thật lớn, để hắn và Nhạc ca nhi có thể ngủ cùng nhau, hê hê...

Thường gia gia nghe vậy, gật đầu: "Ta chỉ sợ ủy khuất ngươi thôi."

"Không có gì đáng ngại, có thể ngủ là được." Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói.

Ăn sáng xong, Dư Thanh Trạch nhờ Thường gia gia hun khói thịt khô và lạp xưởng, đừng để bén lửa, muốn bảo tồn lâu dài thì cần phải hun khói. Sau đó, hắn mang miến khoai lang đã làm xong vào thành trước.

Trở lại tiệm, Dư Thanh Trạch lập tức nói cho Nhạc ca nhi biết chuyện của Gia Bảo, Nhạc ca nhi vốn lương thiện, tính cách cũng ôn hoà, nên lập tức đồng ý. Y còn chạy như bay ra quầy, gọi Gia Bảo vào trong.

Dư Thanh Trạch dở khóc dở cười, nhiều ngày không gặp như vậy, mà y không cho hắn một cơ hội ôm hôn một cái, y không nhớ hắn sao?

Gia Bảo vào phòng của Dư Thanh Trạch, nghi hoặc hỏi: "Dư đại ca, ngươi có việc tìm ta?"

Dư Thanh Trạch gật đầu, hai tay đặt lên vai Gia Bảo, nói: "Gia Bảo, ngươi biết đấy, ta chỉ có một mình, không có người thân. Đến khi gặp được gia đình Nhạc ca nhi, ta mới cảm nhận được sự ấm áp của gia đình một lần nữa."

Nghe vậy, Gia Bảo cúi đầu, nhéo góc áo của mình, tâm trạng có chút trầm xuống. Hắn đã được gặp gia gia của Thường Nhạc ca ca, quả thật rất tốt bụng, rất hiền từ, Thường Nhạc ca ca cũng rất ôn hoà, Thường Hạo cũng rất tốt, hắn thật hâm mộ.

Dư Thanh Trạch nhìn hắn một cái, lại nói: "Bây giờ ngươi còn nhỏ, sống một mình không dễ, bọn ta cũng không yên tâm để ngươi sống một mình. Ngươi xem, ngươi có đồng ý nhận ta làm ca ca không? Sau này, ta và Nhạc ca nhi nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, đối xử với ngươi như đệ đệ ruột trong nhà."

Nghe vậy, Gia Bảo bất ngờ ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn Dư Thanh Trạch, ấp úng hỏi: "Dư đại ca, ngươi, ngươi muốn nhận ta làm đệ đệ?"

Dư Thanh Trạch gật đầu, nghiêm túc nói: "Hiện tại bọn ta vẫn chưa có điều kiện tốt, ngày nào cũng rất bận, rất mệt, trong nhà cũng không có phòng riêng. Có điều, sau này sẽ từ từ tốt lên, ta và Nhạc ca nhi, còn có gia gia và Tiểu Hạo, sẽ xem ngươi như người thân mà đối đãi. Ngươi đồng ý không? Đồng ý cùng bọn ta trở thành người nhà nhé?"

Gia Bảo nghe được một nửa, hốc mắt đã đỏ lên, Dư Thanh Trạch vừa nói xong, Gia Bảo lập tức dùng sức gật đầu: "Đồng ý, ta đồng ý! Chỉ là, chỉ là, cái gì ta cũng không biết, có phải, có phải sẽ liên lụy các ngươi không?"

Nhạc ca nhi vỗ vỗ vai của hắn, lau nước mắt cho hắn, dựng một ngón tay cái với hắn.

Dư Thanh Trạch phiên dịch: "Nhạc ca nhi nói ngươi rất chăm chỉ, ta cũng cảm thấy ngươi rất thông minh, rất tháo vát. Đừng lo lắng, phải tin tưởng vào năng lực của mình, ngươi xem, tiệm ăn vặt của chúng ta không thể thiếu ngươi. Ngươi tuyệt lắm, hãy tự tin lên!"

"Vâng." Nghe vậy, Gia Bảo gật đầu, lau khô nước mắt, cuối cùng cũng nín khóc, mỉm cười.

Dư Thanh Trạch cười nói: "Được rồi, tối nay chúng ta sẽ làm một buổi nghi thức đơn giản, ngươi có thể nói với A ma của mình, để ông ấy yên tâm."

Gia Bảo gật đầu: "Vâng."

Dư Thanh Trạch vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Sau này trực tiếp gọi là đại ca, hoặc ca, biết chưa?"

"Vâng, đại ca!" Gia Bảo kích động gọi một tiếng, hai mắt sáng ngời.

"Ngoan. Lau khô nước mắt, đi ra ngoài làm việc đi." Dư Thanh Trạch nói, sờ đầu tiểu thiếu niên, để hắn đi ra ngoài.

Kiếp trước, đối với chuyện có đệ đệ, Dư Thanh Trạch cự tuyệt rất quyết liệt, cứ mỗi khi nghĩ tới đệ đệ là hắn lại nhớ tới hai cực phẩm trong căn nhà kia. Chỉ là, từ khi đến đây, tiếp xúc với gia đình Thường Nhạc, khiến cho hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, Thường Hạo cũng giúp cho hắn nhận ra, thật ra, đệ đệ cũng rất đáng yêu.

Đối với việc nhận Gia Bảo làm đệ đệ, Dư Thanh Trạch không có quá nhiều rối rắm, bởi vì Gia Bảo quá ngoan, một đệ đệ ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy. Khiến cho hắn hoàn toàn quên hết bóng ma ở kiếp trước, ngược lại, hắn còn có một chút chờ mong, thoả mãn khi được làm đại ca.

"Vâng, đại ca."

Nhìn đứa trẻ ngoan này, tâm tình của Dư Thanh Trạch rất hài lòng.

Sau khi Gia Bảo ra ngoài, Nhạc ca nhi cũng đi ra, nhưng lại bị Dư Thanh Trạch kéo lại, ấn trong lồng ngực hôn một hồi.

Xa cách nhiều ngày như vậy, nhất định phải bồi bổ lại mới được, phải ăn thật no mới thôi!

_._._._
Bình Luận (0)
Comment