Editor: Aubrey.
Về đến nhà, Thường Hạo vì mệt mỏi cả ngày nên đã ngủ. Nhà chính, Thường gia gia đang đan chiếu, còn Thường Nhạc thì đang xếp y phục, hai người vừa làm việc vừa chờ Dư Thanh Trạch về.
Đến khi thấy hắn về, Thường Nhạc khoa tay hỏi hắn bây giờ có muốn đi tắm không, y sẽ giúp hắn gánh nước, Thường gia gia ở một bên hỗ trợ phiên dịch.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, kêu Thường gia gia và Thường Nhạc cùng ngồi vào bàn. Sau đó, hắn trịnh trọng thương lượng với bọn họ: "Gia gia, Nhạc ca nhi, lần đầu tiên con tới đây đã may mắn được Nhạc ca nhi cứu, còn được thu nhận và chiếu cố, con thật sự vô cùng cảm kích. Hai người biết đấy, ở đây con không thân không thích, tạm thời cũng không có nơi để đi. Cho nên, con muốn thương lượng với hai người. À không! Là thỉnh cầu, con muốn thỉnh cầu hai người một việc."
Ông cháu hai người nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự nghiêm túc trong mắt Dư Thanh Trạch.
Thường gia gia nói: "Ngươi nói đi."
Dư Thanh Trạch nghiêm túc nói với hai người: "Con muốn xin được ở đây một thời gian, con cũng sẽ trả tiền nhà theo tháng. Chờ đến khi con dư dả, tìm được một nơi thích hợp, con sẽ dọn ra ngoài."
Không ngờ, chuyện mà Dư Thanh Trạch muốn nói là chuyện này.
Thường gia gia xua tay: "Ngươi cứ ở đây đi, chỉ thêm một chỗ ngủ thôi mà, cái gì mà tiền nhà, không cần."
Thường Nhạc cũng gật đầu.
Dư Thanh Trạch vốn không muốn ở miễn phí, hắn bất đắc dĩ nói: "Gia gia, Nhạc ca nhi, hai người như vậy, con không dám ở lại đâu."
Thường gia gia trừng mắt: "Có gì mà không dám? Không phải ngươi đã dạy cho Tiểu Nhạc và Tiểu Hạo viết chữ sao? Không phải ngươi còn định dạy cho Tiểu Hạo học võ sao? Coi như tiền nhà là học phí của bọn ta đi, hơn nữa, vẫn là bọn ta chiếm tiện nghi."
Dư Thanh Trạch bật cười: "Nếu nói như vậy, còn ơn cứu mạng của Nhạc ca nhi với con thì sao gia gia?"
"Đó là chuyện khác, không thể gộp lại mà nói như vậy."
Dư Thanh Trạch rất kiên trì, nhưng thái độ của Thường gia gia cũng rất cường ngạnh.
Song phương tới tới lui lui mấy hiệp, nhưng vẫn không có kết quả.
Thường Nhạc nhìn hai người giằng co, y chỉ có thể ngồi cười.
Thấy mình nói không lại lão nhân gia, Dư Thanh Trạch chỉ có thể nói: "Gia gia, con thật sự nghiêm túc, con không thể ăn không ở không, hi vọng ngài có thể hiểu cho con."
Thường gia gia nhìn hắn một hồi, thở dài: "Thôi thôi, ngươi thích làm gì thì làm."
Dư Thanh Trạch cười đáp: "Con không biết tiền thuê ở đây như thế nào, ngài xem, một tháng một lượng bạc có đủ không?"
Hai ông cháu Thường gia đều bị cái giá này làm cho kinh ngạc.
Thường gia gia gượng đáp: "Nhà của ta không có điều kiện như ở khách điếm."
Dư Thanh Trạch nói: "Con đã tính luôn tiền ăn uống rồi."
Thường gia gia xua tay: "Mấy thứ đó ở nhà trồng rất nhiều, không đáng giá bao nhiêu. Các thôn dân đem đi bán, cũng bán không được bao nhiêu tiền."
Dư Thanh Trạch coi như không nghe, hắn dứt khoát quyết định: "Quyết định như vậy nhé, một tháng một lượng bạc, con xin trả trước ba tháng."
Dư Thanh Trạch cầm túi vải ra, hắn không biết ba lượng bạc là mấy thỏi bạc vụn, đành cầm ra ba xâu tiền đưa cho Thường gia gia: "Gia gia, của ngài."
Thường gia gia bất đắc dĩ nhận lấy, tùy tay đưa cho Thường Nhạc.
Dư Thanh Trạch đã nhìn ra, người quản tiền trong nhà là Thường Nhạc. Vì thế, hắn lập tức nói với Thường Nhạc: "Nhạc ca nhi, số bạc này ngươi có thể bảo quản giúp ta không? Ta không có chỗ để cất, qua mấy ngày nữa kết thúc mùa thu hoạch, ta sẽ lấy lại. Đến lúc đó, ta còn muốn vào thành một chuyến, làm một buôn bán nhỏ."
Thường Nhạc khó xử, nhiều bạc như vậy, lỡ như làm mất...
Thường Nhạc nhìn về phía Thường gia gia, Thường gia gia gật đầu nói: "Giúp nó giữ đi."
Lúc này Thường Nhạc mới cầm túi vải, cẩn thận mang vào phòng.
Thường gia gia nhìn Dư Thanh Trạch, hỏi: "Ngươi muốn làm buôn bán gì trong thành?"
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Con định bán đồ ăn vặt, dù sao cũng phải tìm một nghề để kiếm tiền."
Thường gia gia nhíu mày: "Hộ tịch của ngươi đâu? Nếu muốn làm buôn bán ở đó thì cần phải có nó."
Dư Thanh Trạch "A" một tiếng, đáp: "Con quên mất chuyện này. Gia gia, nếu con muốn chuyển hộ tịch đến nơi này, vậy cần làm những gì?"
Thường gia gia nhíu mày suy nghĩ một hồi, nói: "Hình như trong nha môn có người chuyên lo việc này, ngươi có thể đi hỏi trưởng thôn, có lẽ ông ấy biết."
"Vâng! Con sẽ đi hỏi thử."
"Vậy là ngươi muốn nhập tịch ở thôn của bọn ta, thôn Ngưu Đầu?"
"Vâng! Nơi này rất tốt, nếu có thể, con muốn được sống ở đây."
"Thật tinh mắt! Năm đó, hơn mười hộ gia đình di cư đến đây, cũng cảm thấy nơi này rất tốt nên mới quyết định ở lại. Nhoáng một cái, mà đã qua mười mấy năm rồi." Thường gia gia nhớ tới chuyện cũ, không kiềm lòng được cảm khái.
Dư Thanh Trạch tò mò hỏi: "Nghe nói mọi người là vì chiến loạn nên mới dọn đến đây?"
Thường gia gia gật đầu, chậm rãi thả một hơi thuốc lá, ánh mắt có chút xa xăm: "Nơi ở ban đầu của bọn ta là ở phương bắc, thôn Thanh Hà thuộc huyện Thanh Châu, nơi đó đã bị chiến loạn tàn phá vô cùng nghiêm trọng, mọi người không thể ở được nữa. Nghe nói chiến loạn ở phương nam không nghiêm trọng, nên bọn ta mới tìm mọi cách cùng nhau xuôi theo dòng sông đi về phương nam."
Triều Đại Thịnh được kiến quốc sau khi chiến loạn tiền triều chấm dứt, đã kiến quốc được mười lăm năm, chuyện này Dư Thanh Trạch đã nghe qua.
"Đúng vậy, mỗi khi có chiến loạn, người chịu khổ nhất vẫn luôn là dân chúng." Cụ thể như thế nào thì Dư Thanh Trạch không biết, hắn chỉ có thể cảm khái thôi.
Vành mắt của Thường gia gia loé lên ánh nước, ông thở dài, vô cùng đau lòng nói: "Thương tổn của Tiểu Nhạc cũng xảy ra vào lúc đó. Aiz..."
Dư Thanh Trạch rất muốn hỏi cụ thể mọi chuyện là như thế nào, nhưng Thường Nhạc đã trở lại, hắn cũng kịp thời ngậm miệng. Sau đó, hắn về phòng lấy y phục chuẩn bị đi tắm, lại nói với Thường Nhạc: "Nhạc ca nhi, phiền ngươi giúp ta gánh nước."
Thường Nhạc mỉm cười gật đầu.
Sáng hôm sau, Dư Thanh Trạch thấy Thường Nhạc hái về một rổ đậu que, đến lúc ăn điểm tâm, hắn thuận tiện hỏi y.
Thường Nhạc hơi rầu rĩ, ngoài vườn mọc quá nhiều đậu que, gần đây y cũng không rảnh mang ra ngoài bán, đành phải hái về nhà phơi khô. Nếu không, tất cả sẽ héo hết.
Dư Thanh Trạch lại hỏi những người ở đây thường dùng đậu que để làm gì, sau đó hắn mới biết cách nấu, nhà nào ăn không hết thì sẽ mang đi bán hoặc phơi khô.
Rổ đậu que này vẫn còn tươi, Dư Thanh Trạch suy nghĩ, lại hỏi: "Nhạc ca nhi, trong nhà còn cái bình rỗng nào không? Nếu có thì cho ta xin một cái."
Thường Nhạc gật đầu, tò mò nhìn hắn, ý hỏi hắn cần để làm gì.
Dư Thanh Trạch nói: "Đậu que muối chua."