Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 82

Editor: Aubrey.

"Các vị, sáng hôm nay ta sẽ dạy cho mọi người cách làm thịt hun khói và lạp xưởng, ta đã làm trước một ít rồi, đây là thành phẩm vừa làm xong, mọi người có thể nếm thử. Nào, mọi người ăn đi, ít nhất mỗi người phải thử một miếng." Dư Thanh Trạch mang hai chén thịt hun khói và lạp xưởng đã cắt nhỏ ra, để sẵn vài xiên tre cho bọn họ dễ ăn.

Dư Thanh Trạch đặt giữa bàn, ra hiệu cho thôn dân hai bên đến lấy ăn.

Các thôn dân nhìn chén thịt màu đỏ bóng loáng, hít hít mũi, một mùi hương mê người lan toả trong không khí. Mùi thịt hoà lẫn với mùi thơm của tiêu, còn đang bốc khói, vừa thấy là muốn ăn.

"Ta muốn một miếng!"

"Ta cũng nếm thử!"

"Hừm, hơi mặn một chút, nhưng vẫn rất ngon!"

"Món này tên là lạp xưởng sao? Hơi ngọt một chút, nhưng cũng rất ngon, trong miệng toàn là thịt!"

"Ngon quá, làm như thế nào vậy? Nướng lên sao?"

...

Chờ mọi người ăn gần xong, Dư Thanh Trạch đi tới, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, nói: "Mọi người vừa ăn thịt hun khói và lạp xưởng, hai món này có thể làm vào mùa đông, có thể bảo quản lâu. Dùng nguyên liệu ướp vài ngày, hun khói hơn mười ngày là có thể ăn, ăn liên tục trong ba bốn ngày cũng được. Nếu bảo tồn tốt, hun khói mỗi ngày, cứ liên tục như thế thì thời gian bảo tồn sẽ càng dài. Hơn nữa, mọi người vừa nếm thử rồi, hai món này vị khá đậm, dễ đưa cơm. Trong thời kỳ giáp hạt, nếu không có gì ăn, thì đây là những lựa chọn tốt nhất."

Bọn họ nghe xong, lại nhớ đến dư vị vừa rồi. Không nghi ngờ gì, Dư Thanh Trạch nói rất đúng, bọn họ đều động tâm.

"A Trạch, cách làm như thế nào?" Có thôn dân nóng vội hỏi.

"Đúng vậy, đặc biệt là lạp xưởng, có phải là nhồi thịt vào ruột heo không? Nhưng nhồi như thế nào?"

Các thôn dân nhớ lại món lạp xưởng hồi nãy, cũng cân nhắc vấn đề của thôn dân vừa hỏi.

Dư Thanh Trạch cười nói: "Vị thúc sao này, ngài đừng vội, bây giờ ta sẽ dạy mọi người làm."

Nói xong, Dư Thanh Trạch vào nhà bếp, cùng Thường gia gia mang nguyên liệu và lòng heo ra, đặt lên bàn.

"Trước tiên, ta sẽ dạy cho mọi người cách làm thịt hun khói, cái này khá đơn giản. Lúc mọi người mua thịt, phải chọn phần chắc thịt một chút, thịt ba chỉ, thịt mông đều là những phần tốt nhất để làm thịt hun khói. Có xương cũng được, không có xương cũng được, thịt hun khói có xương cũng rất ngon."

Dư Thanh Trạch bắt đầu với bước đầu tiên là chọn thịt, cố gắng giải thích tỉ mỉ cho các thôn dân hiểu, vừa nói vừa làm.

"Cứ như vậy, trải đều nguyên liệu lên thịt, rồi dùng sức nắn, để nguyên liệu thấm vào, ăn sẽ ngon hơn, tốt nhất là nắn khoảng một khắc. Sau đó, đặt vào chậu gỗ, nguyên liệu này là do chính tay ta tự điều chế, có ba vị, đến lúc làm thì mọi người cứ đến chỗ ta mua, mọi người hãy ướp thịt dựa theo phân lượng mà ta đã dặn."

Có một thôn dân ngồi bên dưới nói nhỏ với người ngồi bên cạnh: "Có nguyên liệu phối sẵn thật tốt, có thể đảm bảo làm đúng hương vị."

"Đúng vậy, nếu chúng ta tự phối, rất có thể sẽ không giống của hắn."

"Phải."

...

Dư Thanh Trạch nghe được, hắn nói: "Đúng vậy, đúng là ta sợ mọi người làm ra hương vị không giống nhau, nên mối phối nguyên liệu sẵn."

Thật ra, đó chỉ là một phần nguyên nhân, nguyên nhân khác mà hắn không dạy cho bọn họ. Là khi không có hắn ra tay, bọn họ sẽ làm ra hương vị không ngon, mà quan trọng nhất là không thể để công thức bí mật truyền ra ngoài.

Dư Thanh Trạch tiếp tục nói: "Ướp khoảng hai ba ngày rồi lấy ra rửa sơ lại, đợi ráo nước là có thể hun khói. Trong lúc hun khói, mọi người nên lấy vụn gỗ hoặc xác trà, hay đậu phộng chặn trên lửa. Tuyệt đối không để cho lửa bám vào, để duy trì trạng thái tốt nhất, mọi người nhớ canh giờ để chỉnh lửa. Nếu không, để thịt bén lửa, qua ngày sau sẽ bị cháy khét."

Xong thịt hun khói, Dư Thanh Trạch lại tiếp tục dạy bọn họ làm lạp xưởng, cách làm nhân và cách nhồi thịt. Sẵn tiện dạy cho bọn họ cách làm vịt khô, gà khô và cá khô, hắn dạy xong, gọi hai ba người lên làm thử, trả lời một số nghi vấn của bọn họ, cuối cùng mới kết thúc.

Hiện tại, đã qua giờ ăn trưa.

Sau khi kết thúc, hắn lại nhắc nhở bọn họ: "Ta muốn nhắc các vị một chút, nếu các vị có vào thành mua thịt, nhiều người mua như vậy, rất có thể hai ba ngày sau thịt sẽ lên giá. Mọi người xem trong thôn có ai nuôi heo hay không, mọi người cùng nhau đi mua, mỗi nhà mua một phần là được rồi. Hoặc nhà ai có nuôi heo, cũng có thể làm thịt."

"Chủ ý này không tồi, Dư Tam, có phải bên nhà ngoại phu lang của ngươi có rất nhiều hộ gia đình nuôi heo không?" Một thôn dân hỏi.

"Đúng vậy, rất nhiều nhà nuôi heo để bán, nếu các ngươi muốn mua, ngày mai có thể đi theo ta. Bọn họ có quen với vài đồ tể, chuyên làm thịt mang vào thành bán, còn thừa đầu heo và huyết heo, có thể mang đi bán." Thôn dân khác đáp.

"Vậy được rồi, hôm nay chúng ta bàn bạc trước, gom tiền lại, ngày mai đi cùng với lão Tam. Đến lúc đó, chúng ta sẽ tập hợp ở nhà hắn." Một thôn dân khác dẫn đầu ra kế hoạch.

Sau đó, các thôn dân vừa đi vừa thương lượng xem nên mua nguyên liệu trước hay là đi mua heo.

"Này, các vị, ngày kia nhớ quay lại, ta dạy mọi người làm miến khoai lang!" Dư Thanh Trạch ở phía sau lớn tiếng nói.

"Được, ta nhớ rồi!"

"Biết rồi!"

Các thôn dân ra về, Dư Thanh Trạch và Thường gia gia nhanh chóng ăn trưa, làm cho xong thịt hun khói và lạp xưởng, thịt hun khói thì đặt trong lu để ướp, còn lạp xưởng thì treo lên.

Nửa buổi chiều trôi qua, trưởng thôn cùng hai nhi tử kéo giường tầng qua. Trưởng thôn còn mang tiền lợi nhuận mà lần trước bán xe nôi, xe tập đi, xe đẩy và xe goòng đưa cho Dư Thanh Trạch.

Dư Thanh Trạch dẫn bọn họ vào nhà, nhận tiền, mở ra xem, không biết cụ thể là bao nhiêu, nhưng cũng khoảng mười mấy hoặc hai mươi lượng.

"Trưởng thôn, gia đình của ngài cũng muốn làm thịt hun khói, lạp xưởng và miến khoai lang sao?" Dư Thanh Trạch vừa nhìn bọn họ ráp giường, vừa hỏi.

Trưởng thôn lắc đầu, đáp: "Làm thịt hun khói và lạp xưởng thôi, hai món đó không tốn nhiều thời gian, miến khoai lang thì không làm. Lần trước ta đã thấy các ngươi làm rồi, quá phiền toái, nghề chính của bọn ta vẫn là thợ mộc."

Dư Thanh Trạch gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, làm miến khoai lang không có lợi nhuận cao như làm đồ gỗ, ngài chuyên tâm vào nghề chính của mình là được rồi. Thịt hun khói và lạp xưởng quả thật không tốn nhiều công sức, làm một ít cũng được. Chỉ là, ta kiến nghị ngài nên để thúc sao tới đây xem cách làm miến khoai lang, tuy không cần làm nhưng cũng nên biết một chút, biết thêm một thứ dù sao cũng không phải là chuyện xấu."

Trưởng thôn gật đầu: "Được rồi, ta sẽ nói ông ấy ngày kia đến đây. Đúng rồi, cái giường còn lại thì khi nào kéo vào thành?"

"Có phải ngày mai ngài đi mua thịt hay không? Hay là đi mua heo? Có thời gian rảnh không?"

"Không sao, cứ để Đại Dũng đi mua là được, ta và Đại Kiện có thể đi giao giường."

"Vậy ai đi bán xe nôi và xe tập đi?"

"Bán hết đợt đầu tiên rồi, bây giờ người ta chỉ giao tiền cọc đặt làm thôi. Ngày kia là xong, đến lúc đó người ta sẽ tới lấy."

"Như vậy, vậy ngày mai đi, Sướng ca nhi và A ma của y vẫn luôn chen chung một giường, tội nghiệp bọn họ. Vừa lúc, chiều ngày mai ngài giao giường, sẵn tiện dẫn Gia Bảo về đây giùm ta, mang hành lý của hắn về đây luôn."

"Được."

Chạng vạng, Thường Hạo từ trường học trở về, cầm túi sách vào phòng. Bỗng nhiên, nhóc phát hiện có một chiếc giường gỗ mới tinh xuất hiện trong phòng mình!

Quả nhiên, đúng như những gì Dư đại ca nói, giường có hai tầng!

Đầu giường còn có một cái thang!

"Ngao! Giường mới! Có hai tầng thật!" Nhóc hưng phấn, lập tức vứt tập sách, cởi giày, rồi leo thang lên giường trên.

Nhóc ngã người lên giường, giang tứ chi thành hình chữ đại, nằm ở trên giường cười hắc hắc. Nằm một chút, nhóc lại dựa vào mép giường, hưng phấn kêu lớn: "Gia gia, gia gia! Dư đại ca!"

Thường gia gia nghe vậy, lập tức chạy vào phòng, hỏi: "Chuyện gì?"

"Gia gia! Giường mới! Có hai tầng lận!" Thường Hạo ngồi dậy, hưng phấn nói.

Thường gia gia trừng nhóc một cái, cười mắng: "Ta biết rồi! Nằm ngay trước mặt sao có thể không biết? Mau xuống đi, đừng làm dơ giường, tối nay con trải giường đi. Ngày mai Gia Bảo về ở, đến lúc đó, con với nó thương lượng với nhau ai ngủ ở trên, ai ngủ ở dưới."

Thường Hạo cao hứng, nhóc rất dễ nói chuyện, cười đáp: "Vâng! Con biết rồi gia gia, lát nữa con sẽ trải giường."

Thường gia gia xoay người đi ra ngoài, Thường Hạo nằm trên giường cười khúc khích, thỉnh thoảng sẽ leo xuống giường dưới nằm, leo lên leo xuống, chơi cho đã ghiền. Sau đó, nhóc mang giày, chạy qua phòng ca ca ôm chăn đệm sạch về, bắt đầu trải giường.

Trải được một nửa, nhóc chợt nghĩ, lỡ Gia Bảo ca thích tự trải giường theo ý hắn thì sao?

Nhóc nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuộn chăn đệm lại, trả về phòng ca ca, đặt lại lên giường của Thường Nhạc.

Chờ ngày mai Gia Bảo ca về, phải hỏi cho rõ ràng, xác định chỗ nằm xong rồi trải!

Vì thế, chờ đến buổi tối, Thường gia gia lại thấy Thường Hạo chen chung giường với ông.

Ông hỏi: "Sao con không ngủ trên giường mới?"

Thường Hạo cười hì hì, đáp: "Chờ ngày mai Gia Bảo ca về rồi ngủ."

Thường gia gia không có ý kiến.

Dư Thanh Trạch cười, cốc đầu Thường Hạo một cái, cũng không nói gì.

Ngày hôm sau, toàn thôn Ngưu Đầu xuất động.

Có người trực tiếp đi vào thành mua thịt, lòng heo, có người thì tập hợp thành đoàn đi theo Dư Tam mua heo. Dư Thanh Trạch cùng trưởng thôn và Đại Kiện kéo giường gỗ đến tiệm ăn vặt.

Ráp giường xong, khiêng giường cũ lên xe đẩy, kéo về thôn, đổi với cái giường đơn giản mà hắn với hai ông cháu Thường gia ngủ. Như vậy, ai cũng có giường mới, cả nhà đều vui.

Sướng ca nhi nhìn giường tầng, nói với A ma của mình: "A ma, chúng ta cũng đặt một cái giường như vậy đi. Tam Nhi và Tứ Nhi đều đã lớn rồi, không thể ngủ chung nữa.". Google ngay trang ++ t r ù m t r u y ệ n. c o m ++

A ma của Sướng ca nhi gật đầu, mấy tháng nay, bọn họ làm việc ở chỗ Dư lão bản cũng kiếm lời khá nhiều. Hiện tại dư dả, có thể mua nổi loại giường này.

Ngay sau đó, Sướng ca nhi lập tức hỏi trưởng thôn giá cả, nói cũng muốn làm một cái.

Trưởng thôn thương lượng với Dư Thanh Trạch một chút, rồi mới nói giá. Bán cho người trong thôn thì bớt giá một chút, với người ngoài thì không thể bớt giá.

Sướng ca nhi lập tức đồng ý, nhờ trưởng thôn làm xong thì đem đến nhà y.

Ở lại tiệm ăn trưa, Dư Thanh Trạch thay Gia Bảo tính tiền, để Gia Bảo mang trưởng thôn đi dọn hành lý.

Mấy ngày không ở trong tiệm, Dư Thanh Trạch hỏi Nhạc ca nhi tình hình trong tiệm, biết miến chua cay bán rất chạy, doanh thu càng ngày càng cao, gần như có khả năng trở thành chiêu bài của tiệm.

Dư Thanh Trạch nghe vậy, cười gật đầu.

Chuyện này không có gì kỳ quái, kiếp trước, miến chua cay cũng nổi tiếng khắp cả nước, bất kỳ thành phố lớn nào cũng có thể bắt gặp bóng dáng của các quán miến chua cay. Đặc biệt là các khu phố đi bộ phồn hoa, chắc chắn sẽ có nhà hàng bán miến chua cay. Ở các con phố ăn vặt, cũng sẽ có vài góc bán miến chua cay.

Hơn nữa, khẩu vị của người dân ở đây rất thích cay, nên chuyện miến chua cay được hoan nghênh vốn đã nằm trong dự kiến của hắn.

Chờ Gia Bảo bọn họ chuyển đồ đạc về, Dư Thanh Trạch bảo Gia Bảo cùng trưởng thôn về thôn trước, về trước sắp xếp hành lý, tối hắn sẽ về sau.

Dọn quán xong, bắt đầu tổng kết, Dư Thanh Trạch cẩn thận nghe báo cáo của từng người, không phát hiện có vấn đề gì, hắn hài lòng để bọn họ về nhà.

Hắn không cùng mọi người về thôn, mà lại kéo Nhạc ca nhi vào phòng, ôm ấp, hun hít một chút. Sướng ca nhi và A ma của y thì ở nhà bếp nấu cơm, bọn họ không muốn quấy rầy hai người kia.

"Chờ ta dạy các thôn dân đến khi bọn họ làm thuần thục, ta sẽ trở về." Dư Thanh Trạch ôm Nhạc ca nhi, nói.

Nhạc ca nhi gật đầu, ôm chặt Dư Thanh Trạch, quý trọng giây phút ngắn ngủi khó có được này.

Hai người lại hôn một cái, trước khi trời tối khuya, Dư Thanh Trạch trở về thôn.

Vừa về đến nhà, đồ ăn trong nhà đã được làm xong.

"Dư đại ca, toàn bộ đồ ăn hôm nay đều do chính tay Gia Bảo ca nấu đấy." Thường Hạo cảm thấy vinh hạnh nói.

"Phải không?" Dư Thanh Trạch nhìn đồ ăn trên bàn, cầm đũa nếm thử một miếng, kinh hỉ nói: "Hương vị không tồi, Gia Bảo, ngươi nấu ngon lắm."

Gia Bảo ngại ngùng cười cười, nói: "Trước đây, ngày nào cũng thấy ngươi và Thường Nhạc ca ca làm, ta âm thầm nhớ kỹ cách làm, hôm nay sẵn tiện thử sức."

"Không tồi, thật sự không tồi. Sau này, mỗi lần ta dạy Nhạc ca nhi nấu ăn, ngươi cũng học đi. Đến lúc ta mở tửu lâu, chúng ta sẽ có ba đầu bếp!" Dư Thanh Trạch lạc quan nói.

"Vâng!" Gia Bảo gật đầu, sau đó chỉ vào đĩa thịt xào giá đỗ, nói: "Đại ca, ngươi nếm thử món này đi, ta thấy hương vị của món này tương tự với của ngươi và Thường Nhạc ca ca làm."

"Được, ta thử xem." Dư Thanh Trạch kẹp một lát thịt cho vào miệng, rồi gắp một ít giá ăn, gật đầu nói: "Không tồi, thịt rất mềm. Có điều, giá không được giòn lắm, lần sau đừng xào kỹ quá."

Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, đại ca."

Thường Hạo nhìn hai người, cười hì hì, hỏi: "Dư đại ca, bây giờ ăn cơm được chưa? Khi nào ngươi mới xong?"

Dư Thanh Trạch bật cười: "Phải phải phải, mau ăn đi, kẻo nguội hết."

Cả nhà vui vẻ dùng bữa cùng nhau.

Cơm nước xong, Thường Hạo làm bài tập xong, Gia Bảo cũng làm xong bài toán mà Dư Thanh Trạch giao cho hắn. Hai thiếu niên rửa mặt, đi ngủ sớm.

Có giường mới! Thì phải ngủ sớm một chút!

Hồi chiều, lúc Gia Bảo về đây, hai người đã sớm thương lượng xong rồi. Cuối cùng, Gia Bảo quyết định ngủ giường dưới, Thường Hạo ngủ giường trên. Bây giờ, chăn đệm đã được trải xong, hai người nằm trên giường, ló đầu ra nói chuyện với nhau.

Nằm trên giường mới, hai thiếu niên đều có cảm giác rất mới lạ, nói chuyện phiếm một hồi rồi mới ngủ.

Ngày hôm sau, từng nhà trong thôn đều bắt đầu chế biến thịt hun khói và lạp xưởng.

Trước tiên, Dư Thanh Trạch nói cho các thôn dân giá cả của từng loại thịt hun khói và lạp xưởng, để bọn họ suy xét mình nên làm loại nào. Căn cứ theo số lượng thịt mà mình mua, mua nguyên liệu về, mỗi loại đều mua một ít.

Dư Thanh Trạch tính đại khái doanh thu của từng loại nguyên liệu, so sánh với khẩu vị của mọi người. Trong lúc chế tác nguyên liệu, phải điều chỉnh một chút, vị cực cay ít nhất, tiếp theo là hơi cay, khẩu vị bình thường là nhiều nhất.

Qua hai ngày, bọn họ làm xong thịt hun khói, lạp xưởng, gà, cá, vịt khô. Dư Thanh Trạch tập hợp bọn họ một lần nữa, dạy bọn họ làm miến khoai lang.

Cách làm món này hơi phức tạp, quy trình cũng dài, cũng may trong nhà đã có sẵn nguyên liệu. Dư Thanh Trạch dạy suốt một ngày, lặp đi lặp lại ba bốn lần, mới chính thức kết thúc.

Mấy ngày sau, các thôn dân qua thôn khác mua khoai lang về, Dư Thanh Trạch đi hết nhà này tới nhà khác, kiểm tra xem bọn họ có làm đúng hay không. Thỉnh thoảng sẽ chỉ ra vài vấn đề cho bọn họ, hắn còn bớt chút thời gian nói lại tỉ mỉ cho bọn họ vấn đề nằm ở đâu.

Bảy tám ngày sau, thịt hun khói và lạp xưởng đã được hun khói khoảng ba bốn ngày. Lúc này, các thôn dân mới thuần phục cách làm miến khoai lang.

Dư Thanh Trạch đấm đấm chân, thầm nghĩ, cuối cùng cũng không cần chạy khắp nơi nữa, chân sắp đứt luôn rồi!
Bình Luận (0)
Comment