Editor: Aubrey.
Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi lại ngồi thêm một chút, rồi đi rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng.
Khi mặt trời lên cao, từng nhà bắt đầu châm pháo trúc đón chào một mùa xuân mới. Dư Thanh Trạch cũng châm pháo trúc ở trong sân, chào đón một năm mới lại đến.
Tiếng pháo vừa vang lên, Thường Hạo và Gia Bảo lập tức rời giường, lộc cộc chạy ra ngoài xem. Thường Hạo còn cảm thấy hối hận vì dậy trễ quá, nên không kịp châm pháo trúc.
Chờ bọn họ đốt pháo xong, Thường Nhạc lấy đôi giày bông vừa may xong hôm qua đưa cho Gia Bảo, để cho hắn mang vào.
"Cảm ơn Thường Nhạc ca ca." Mũi của hắn ửng đỏ, ôm giày ngắm thật lâu, không nỡ mang vào.
Nhạc ca nhi vỗ vai hắn, khoa tay nói không cần cảm ơn.
"Gia Bảo ca, mau mang đi." Thường Hạo thúc giục.
"Được." Gia Bảo mang vào, mang xong, thử đi vài vòng thưởng thức một chút, nhịn không được cười tươi.
Ăn sáng xong, bốn tiểu bối thay phiên nhau chúc tết Thường gia gia.
Thường gia gia ngồi ngay ngắn trên ghế, vô cùng vui vẻ. Sau đó, ông vô cùng hào phóng phát lì xì cho mỗi người một lượng bạc.
Thường Hạo cầm bạc cười hắc hắc, năm ngoái gia gia chỉ phát lì xì hai văn tiền, năm nay thì thật nhiều! Gấp đôi lận!
Có điều, nhóc chỉ cầm cho đã tay thôi, rồi đưa cho ca ca để y cất giùm. Đợi lát nữa đi ra ngoài chúc Tết, lỡ không may làm mất, nhóc sẽ đau lòng chết.
Thấy đã đến lúc, Nhạc ca nhi lập tức mang hạt dưa, đậu phộng rang, nho khô ra để ở trên bàn, để lát nữa chiêu đãi khách tới chúc tết Thường gia gia. Còn y và Dư Thanh Trạch thì đi ra ngoài chúc tết.
Mùng một mỗi năm sẽ không thăm người thân, chỉ chúc tết trong thôn thôi, mùng hai mới bắt đầu đi chúc tết người thân.
Nhạc ca nhi bọn họ đến nhà trưởng thôn trước, chúc tết các trưởng bối trong nhà. Sau đó, bọn họ lại đến các gia đình khác, chúc tết các trưởng bối, phải đến từng nhà các gia đình trong thôn.
Mặt khác, những hậu bối khác cũng đã đến nhà họ.
Cả một buổi sáng, toàn thôn đều vô cùng náo nhiệt chúc tết cho nhau, bất cứ lúc nào cũng thấy mọi người tươi cười, dập đầu trước mặt trưởng bối chúc tết. Những đứa trẻ thì vừa ăn vừa cầm đồ ăn trên tay, trong túi người lớn có rất nhiều đậu rang, đồ khô, miễn bàn vui vẻ bao nhiêu.
Sau khi bọn họ đi xong một vòng, lúc trở về, trong nhà vẫn còn rất náo nhiệt, nhiều người ngồi trước cửa phơi nắng, nói chuyện phiếm, chủ yếu là chờ Dư Thanh Trạch về để chúc tết hắn.
Dư Thanh Trạch nói chuyện phiếm với các hán tử, Nhạc ca nhi thì vội vàng tiếp các phu lang, Thường Hạo và Gia Bảo chơi với những đứa trẻ khác ở trong sân. Nhóm tiểu ca nhi thích chơi đá cầu, nhóm tiểu hán tử thì thích chơi chọi gà, bắn đạn đá.
Vô cùng náo nhiệt!
Đến trưa, các thôn dân mới tản ra về nhà.
Bởi vì là dân di cư, trong nhà cũng không có ca nhi nào gả ra ngoài, nên Nhạc ca nhi bọn họ không cần đi thăm người thân.
Thừa dịp được nghỉ ngơi mấy ngày, Nhạc ca nhi và Dư Thanh Trạch tranh thủ bắt tay vào làm việc ngoài ruộng. Nếu không, chờ đến khi cửa tiệm khai trương lại, bọn họ sẽ không có thời gian làm.
Buổi tối, tập thể học bài một canh giờ, sau đó Nhạc ca nhi lại bắt đầu làm y phục mùa hè, Dư Thanh Trạch tiếp tục làm cho xong bàn chải đánh răng, hai thiếu niên cũng giúp hắn.
Thông qua buổi thử nghiệm của bọn họ, tổng cộng làm ra bốn loại.
Một là nhồi lông heo rồi dùng dây thừng hoặc dây thép cố định lại, hai là đâm xuyên lông heo qua hai mặt bàn chải, cũng dùng dây thép cố định lại. Loại thứ ba là trực tiếp ấn bàn chải vào một thanh gỗ nhỏ, giống như ngăn kéo vậy, như vậy lông heo sẽ được cố định. Loại thứ tư là gọt bàn chải đánh răng thành hình hồ lô, khoan hẹp, rồi nhồi lông heo vào, bên trong có gắn một miếng trúc để cố định lại.
Mỗi loại đều có ưu và khuyết điểm riêng, nhưng ít nhất có thể sử dụng một thời gian. Bọn họ mỗi người một cái, xong xuôi, còn dư lại thì để dành sau này dùng. Sau đó, bọn họ còn làm hai bàn chải lớn, chuyên dùng để giặt y phục.
Sau đó, trong một lần trưởng thôn đến thăm Dư Thanh Trạch, thấy được, lập tức thương lượng với hắn về chuyện bán bàn chải đánh răng.
Giao cho trưởng thôn làm, dĩ nhiên Dư Thanh Trạch không có ý kiến gì, có thể kiếm được tiền là chuyện tốt, nên hắn lập tức nói cách làm cho trưởng thôn.
Mùng năm, mùng sáu, Dư Thanh Trạch mang hai thiếu niên đi chúc tết ở Thái phủ và Triệu phủ. Lúc đến Thái phủ, tình cờ gặp được gia đình Thái đại nhân cũng trở về Thái phủ ăn Tết, qua mồng ba tháng hai sẽ về lại Vân Châu.
Sau đó, mùng tám, tiệm ăn vặt khai trương lại vào năm mới. Dư Thanh Trạch phát lì xì cho mọi người, khích lệ bọn họ một phen, để bọn họ làm việc nhiệt tình.
Hôm nay khai trương lại, rất nhiều khách quen đến tiệm, từ khi ăn điểm tâm ở nơi này, mấy món mà bọn họ ăn ở nhà không còn vị gì nữa, dù có ăn mấy lần cũng vậy. Hiện tại tiệm ăn vặt mở cửa trở lại, tất nhiên bọn họ đều chờ không nổi mà đến.
Lo chuyện ở tiệm ăn vặt xong, Dư Thanh Trạch bắt đầu suy xét đến chuyện xây nhà.
Vì có tục tháng giêng không động thổ, nên muốn xây nhà thì phải đợi ra giêng. Có điều, thật ra trong khoảng thời gian này có thể chuẩn bị trước một số bước đầu.
Ban đầu, hắn xem trọng hai mẫu đất nhà bên cạnh, cũng đã giao tiền cho Lý Chính và trưởng thôn để làm xong thủ tục rồi.
Lúc trở về, đi ngang mảnh đất kia, hắn lập tức nghĩ ra hình dáng của ngôi nhà.
Lẽ ra là định xây một căn nhà có bốn phòng ngủ, một phòng khách là được, nhưng hiện tại hắn đã thay đổi ý tưởng. Trong nhà có thêm Gia Bảo, vậy phòng ở phải rộng một chút, có thể xây thêm thư phòng, hoặc nhà kho gì đó.
Năm ngoái, tiền kiếm lời từ thịt khô rất nhiều, còn lại có thể bán nửa tháng, xây rộng rãi một chút vẫn đủ tiền.
Trong lòng vừa tính toán, hắn vừa vẽ sơ đồ phác thảo, đều là hình dạng của ngôi nhà, có dạng giống như nhà của người dân nơi này, cũng có dạng thiết kế theo hình thức hiện đại, có cả dạng tứ hợp viện. Đến lúc đó, hắn sẽ thương lượng với bọn họ, xem bọn họ thích loại nào.
Ngày hôm nay, mùng mười một tháng giêng, buổi tối, Dư Thanh Trạch cố ý kêu Nhạc ca nhi về thôn. Ăn bữa tối xong, hắn lập tức đi vào phòng lấy bản vẽ ra, giới thiệu từng cái và giải thích tỉ mỉ cho bọn họ.
Bọn họ xem tới xem lui, ba người trẻ thì thích kiểu tứ hợp viện, Thường gia gia thì thích kiểu tất cả các phòng ở đều cùng chung một mái hiên, như vậy mới giống một gia đình.
Sau đó, ba người trẻ tuổi thuyết phục Thường gia gia, nào là xây kiểu này sẽ có sân rộng, phòng ở cũng sẽ thoải mái hơn.
Cuối cùng, Thường gia gia bị bọn họ thuyết phục thành công.
Thật ra, Dư Thanh Trạch cũng thích kiểu tứ hợp viện. Nếu xây theo dạng này, nhà chính và các phòng hai bên đông tây sẽ có khoảng cách. Đến lúc đó, cho Thường gia gia ở nhà chính, hắn và Nhạc ca nhi ở phòng phía đông, hai tiểu đệ thì ở phòng phía tây. Ban đêm, nếu hắn và Nhạc ca nhi có làm gì, cũng không sợ bị nghe thấy.
Dư Thanh Trạch không ôm một chút kỳ vọng nào với phòng cách âm ở cổ đại, vậy nên, kiểu tứ hợp viện này phù hợp với mong muốn của hắn nhất.
Sau khi thuyết phục Thường gia gia xong, bọn họ lập tức bắt tay vào công đoạn xây nhà mới theo kiểu tứ hợp viện.
Sau khi xác định xong kiểu dáng, Dư Thanh Trạch vẽ lại bản vẽ một lần nữa, cẩn thận đánh dấu từng nơi phải được xây như thế nào, rồi đi tìm trưởng thôn.
Bản vẽ thì hắn đã chuẩn bị xong, nhưng thực thi cụ thể như thế nào, hắn chưa từng xây nhà, nên cũng không biết cụ thể thực thi ra sao, đành phải tìm trưởng thôn nhờ giúp.
Mỗi khi người trong thôn xây nhà ở là phải nhờ các thôn dân còn lại đến hỗ trợ, những việc này, trưởng thôn hiểu rõ hơn hắn. Hơn nữa, đến lúc đó tìm người tới hỗ trợ, phải mua dụng cụ như thế nào, cần phải thương lượng trước mới được.
"Hả? Ngươi muốn xây lớn như vậy à?" Trưởng thôn nhìn bản vẽ của Dư Thanh Trạch, hoảng sợ hỏi.
"Đúng vậy." Dư Thanh Trạch gật đầu, rồi nói cho trưởng thôn nghe công năng của từng phòng.
Trưởng thôn vuốt ót, suy nghĩ thật lâu.
Đại Kiện và Đại Dũng cũng nhìn bản vẽ, hai mắt sáng lên.
"Cha, kiểu nhà như thế này thật tuyệt, chúng ta cũng có thể xây như vậy. Người xem, đến lúc đó, đại ca ở đây, chúng ta thì ở bên này, tương lai lão tam thành thân, nếu nó đồng ý thì có thể ở nơi này, không gây ảnh hưởng nhau. Còn có thể giúp đỡ nhau, thật là tốt." Đại Dũng nói.
Đại Kiện cũng gật đầu: "Đúng vậy, nhà mới thì có thể ở hai hộ, nhà ở hiện tại chỉ có thể chứa một hộ."
Trưởng thôn liếc bọn họ một cái, nói: "Dĩ nhiên ta biết là tốt, nhưng các ngươi không nghĩ xây một ngôi nhà như vậy tốn bao nhiêu tiền à? Chúng ta có nhiều tiền như vậy sao?"
Nghe vậy, Đại Kiện và Đại Dũng không nói gì nữa, cũng đúng, bọn họ làm gì có tiền!
Dư Thanh Trạch cười nói: "Tình trạng của ta không giống của các ngươi, chờ Tiểu Hạo và Gia Bảo lớn lên thành gia lập thất, có lẽ sẽ không ở cùng với bọn ta nữa, ta sẽ xây nhà khác cho bọn họ."
Xa quê gần xứ, thân là huynh đệ với nhau, sau khi lập gia đình, sẽ không tránh khỏi phát sinh một vài vấn đề, nên tách ra ở riêng là tốt nhất. Hơn nữa, đến lúc đó, hắn đã có khả năng xây nhà mới cho bọn họ.
"A Trạch, ngươi muốn xây nhà mái ngói phải không?" Trưởng thôn hỏi.
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy cần mua những gì, ngươi có thể đi hỏi Dư Tú Tài, lúc bọn họ xây nhà, giá cả những thứ cần mua như thế nào. Ngươi đi hỏi đi, hắn biết đấy."
"Được rồi, ta nhớ rồi. Đến lúc đó, ta muốn xây ít nhất là trong vòng một tháng, cần bao nhiêu hán tử tới hỗ trợ?"
"Gấp như vậy?" Trưởng thôn kinh ngạc hỏi.
Dư Thanh Trạch gật đầu, cười đáp: "Xây nhà xong, ta và Nhạc ca nhi sẽ thành thân."
Trưởng thôn nghe vậy, lập tức hiểu rõ cười cười.
Ông nói: "Nếu đã như vậy, ít nhất phải mời từ mười lăm đến hai mươi tám hán tử, còn phải mời thêm hai ba ca nhi đến nấu cơm, trong thôn xây nhà, chủ nhà phải đãi cơm. Tiền công của hán tử là sáu mươi văn một ngày, của ca nhi là bốn mươi đến năm mươi văn, ngươi tự tính đi."
"Mời những hán tử trong thôn được không?"
Trưởng thôn đề cử cho hắn hai mươi người, sợ đến lúc đó có người không rảnh, vì hai tháng sau, bọn họ phải trồng trọt mùa mới.
Dư Thanh Trạch ghi nhớ từng người, lại nói thêm: "Đúng rồi, trưởng thôn, ta muốn nhờ ngài hỗ trợ làm vài gia cụ, giường, tủ, bàn, ghế các thứ. Ta sẽ viết lên tập, tủ gỗ và giường gỗ ta có hai loại thiết kế riêng, cần ngài làm theo, sau đó mới sơn lên, hiện tại ngài làm cũng được, ta sợ không kịp thời gian."
"Ồ, vậy để ta xem." Trưởng thôn cầm tập Dư Thanh Trạch đưa, lật xem từng trang.
...
Thương lượng với trưởng thôn xong, Dư Thanh Trạch lại đi tìm Dư Tú Tài, hỏi ông mua vật liệu ở đâu, giá cả như thế nào.
Tiếp theo, Dư Thanh Trạch đi đến nơi mà Dư Tú Tài đã chỉ mua vật liệu xây dựng, rồi lại đi tìm thợ gạch lần trước đã xây bếp cho hắn, nhờ ông đề cử thêm hai người. Hắn đi đến từng nhà hỏi thăm thử, so sánh một chút, cuối cùng chọn ra hai người thích hợp nhất.
Sau Tết Nguyên Tiêu, suốt nửa tháng sau, cứ cách một ngày là Dư Thanh Trạch đến tiệm kiểm tra một chút, còn lại là bận chuẩn bị cho công đoạn xây nhà. Hắn tìm người thương lượng, tìm người làm giúp, xem vật liệu, bàn giá cả, vội đến mức xoay vòng vòng. Cũng may, khi tháng giêng kết thúc, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng.
Qua tháng giêng, có thể khởi công xây nhà.
Trong thôn có một hán tử có tay nghề xây dựng rất chuyên nghiệp, Dư Thanh Trạch giao cho hắn làm đốc công, bọn họ thương lượng công việc xong, rồi phân công.
Ngày một tháng hai, hán tử đốc công tụ tập các nhóm hán tử khác, bọn họ nhắc lại nội dung công việc một lần nữa, rồi bắt tay vào làm việc.
Từ khi nhà mới bắt đầu khởi công, ngày nào Dư Thanh Trạch cũng đến trông coi, vừa cung cấp vật liệu vừa xem tiến độ, nên không có thời gian đến tiệm, lâu lâu mới đến một lần. Buổi tối, hắn sẽ nghe Gia Bảo báo cáo lại tình hình trong tiệm, cũng may là tất cả mọi việc trong tiệm đều ổn, hắn còn nghe nói quán ăn ở cách vách đã khai trương, buôn bán cũng khá tốt.
Dư Thanh Trạch thì lo chuyện xây nhà, Nhạc ca nhi thì ngoại trừ lo việc ở cửa tiệm, buổi tối y còn một việc làm thêm nữa.
Đó là may hỉ phục!
Thật ra, y đã bắt đầu may từ năm ngoái, chỉ là không dám cho người khác biết.
Sướng ca nhi và A ma của y cũng giúp Nhạc ca nhi thêu thêm hoạ tiết.
Hỉ phục của nhà nông không hoa lệ, sang trọng như của các gia tộc nhà giàu, nhưng hoa văn cũng không ít, công sức bỏ ra cũng nhiều. Dù gì cũng là hỉ phục, không thể so với y phục bình thường, cả đời chỉ được mặc một lần, nên phải may thật kỹ.
"Nhạc ca nhi, ngươi cũng thật là, ngươi đó, sao năm ngoái không nói với ta. Bây giờ may vội như vậy, không biết có kịp không đây." Sướng ca nhi nói.
A ma của y nói: "Không sao đâu, chúng ta tranh thủ một chút, hẳn là sẽ kịp. Có điều, Nhạc ca nhi, hỉ phục của A Trạch thì sao?"
Nhạc ca nhi khoa tay nói: Ta đã may xong cho hắn rồi.
Sướng ca nhi giật mình: "Ngươi may cho hắn rồi? Nhanh như vậy?"
Nhạc ca nhi nhẹ gật đầu, khoa tay nói: Hỉ phục của hán tử không quá phức tạp, may xong rất nhanh.
Lúc trước, trong lúc mọi người nghỉ đông, y luôn lén may trong lúc mọi người ngủ.
Sướng ca nhi che miệng cười trộm, nói: "Lần đầu tiên ta thấy một ca nhi sắp gả may hỉ phục cho hôn phu."
Nhạc ca nhi đỏ mặt, đánh Sướng ca nhi một cái, lại trêu chọc y.
A ma của Sướng ca nhi cười nói: "Tình huống của bọn họ không phải rất đặc biệt sao? Gia cảnh của A Trạch không như những người khác, không có ai chuẩn bị cho nó, nói không chừng, nó không biết những việc này đâu."
Nhạc ca nhi gật đầu, quả thật y chưa bao giờ nghe Dư đại ca nhắc đến những việc này.
Thật ra, không phải Dư Thanh Trạch không biết, mà là hắn chỉ nghĩ đơn giản. Hắn định đến lúc đó đi đến tiệm y phục mua một bộ thích hợp, như vậy là được rồi, dù gì trong tiệm cũng có sẵn.
Hai bên đều bận chuyện của mình, đảo mắt một tháng trôi qua. Cuối cùng, vào ngày năm tháng ba, nhà ở cũng được xây xong!