Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 92

Editor: Aubrey.

Mấy hán tử kia thấy bọn họ đồng ý, không hẹn mà cùng thở ra một hơi.

"Vậy đi thôi." Hán tử cầm đầu đi ra ngoài.

"Khoan đã." Dư Thanh Trạch gọi hắn lại, hỏi: "Ta có thể xem thẻ bài bên hông của các ngươi không?"

"À, vừa rồi hỗn loạn quá nên quên báo danh. Bọn ta là hộ vệ của Thái phủ ở Vân Châu, chủ yếu phụ trách bảo vệ Thái đại nhân. Tiểu đệ họ Cao, tên một chữ Hổ." Hán tử kia cúi đầu, lấy thẻ bài đưa cho Dư Thanh Trạch.

Dư Thanh Trạch nhận lấy, quả thật giống với thẻ bài của Mễ ca nhi và Phúc bá, hắn gật đầu, cũng gọi đối phương là Cao Hổ.

Xác nhận thân phận xong, bọn họ lập tức rời đi.

Nhạc ca nhi có chút lo lắng kéo tay Dư Thanh Trạch, nhìn mấy hán tử kia, khoa tay hỏi: Không có chuyện gì chứ?

Dư Thanh Trạch vỗ tay y: "Đừng lo lắng, ở trong tiệm chờ ta."

Mấy hán tử lúc nãy đã động thủ với bọn họ đến đây chỉ để mang người về, không ra tay đả thương ai, nhưng lại bị Nhạc ca nhi và Thiết Trụ đánh rất nhiều. Đặc biệt là hán tử bị Nhạc ca nhi dùng chày cán bột đập lên đầu, chắc là sưng lên rồi, nhưng hắn không đánh trả, chỉ phòng vệ thôi, từ chuyện như vậy có thể nhìn ra, bọn họ không phải là người xấu, sẽ không lừa gạt. Nếu là những kẻ giả mạo, sẽ không nhiều lời như vậy, mà sẽ trực tiếp rút vũ khí ra.

Bọn họ đi đến phố Bắc Đại, ở ngã tư gặp được hai hán tử khác cũng phụng mệnh đến đây.

"Cao Hổ, tìm được rồi sao?" Một hộ vệ có bối phận khá cao hỏi.

"Đại ca, tìm được rồi. Đây là Phó thiếu gia, còn đây là Dư lão bản." Cao Hổ đáp, lại giới thiệu với Gia Bảo và Dư Thanh Trạch: "Phó thiếu gia, Dư lão bản, đây là đội trưởng đội hộ vệ, Kim Lâm."

Bọn họ gật đầu chào nhau.

Cao Hổ hỏi Kim Lâm: "Đại ca, đại nhân đến rồi?"

"Vừa mới đến." Kim Lâm nhìn thoáng qua Dư Thanh Trạch và Gia Bảo đi theo sau bọn họ, hỏi: "Phu lang của Phó đại nhân đâu?"

Cao Hổ đáp: "Theo kiểm chứng, ngài ấy đã qua đời vào tháng tám năm trước."

Kim Lâm trầm mặc một hồi, nhìn Gia Bảo, nói: "Đi thôi, đại nhân đang rất mong gặp người."

Bọn họ đi đến Thái phủ ở thành nam.

Dư Thanh Trạch thấy lộ tuyến không sai, trong lòng cũng yên tâm một chút.

Đến Thái phủ, từ phía xa, Dư Thanh Trạch bọn họ đã nhìn thấy một hán tử trung niên cao gầy đang chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trước cửa. Thấy bọn họ đến, ông lập tức dừng lại, nhìn bọn họ từ từ đến gần.

Xem ra, đây chính là Thái đại nhân rất nổi danh, Thái Văn Đông, Dư Thanh Trạch thầm nghĩ.

"Đại nhân, tìm được người rồi." Kim Lâm báo cáo với Thái đại nhân, sau đó đi đến bên tai ông nói nhỏ vài câu.

"Vậy sao? Được rồi, ta đã biết, các ngươi vất vả rồi, đi nghỉ ngơi trước đi." Thái đại nhân đã sớm đặt lực chú ý lên Gia Bảo, sau khi nghe thủ hạ báo cáo, ông nhíu chặt mày, phất tay cho đội hộ vệ lui xuống.

"Thảo dân xin diện kiến Thái đại nhân." Dư Thanh Trạch kéo Gia Bảo cùng nhau hành lễ với Thái đại nhân.

"Không cần đa lễ." Thái đại nhân giơ tay đỡ hai người lên, ông nhìn Gia Bảo, hỏi: "Ngươi chính là Phó Gia Dục?"

"Vâng." Gia Bảo gật đầu đáp, tay nhéo góc áo, có chút khẩn trương.

Ông lại hỏi: "Có phải trên tay trái của ngươi có một vết bớt màu đỏ không?"

Gia Bảo biết ông đang xác nhận thân phận của hắn, lập tức kéo tay áo bên tay trái lên, cho ông xem cái bớt của mình.

Thái đại nhân thấy vậy, quả nhiên, ông đánh giá một chút, gật đầu, kéo hắn lại gần, nói: "Đứa trẻ ngoan, mau vào đây ngồi."

Lúc này, Thái lão phu phu đã đến sảnh chính, thấy nhi tử bước vào, Thái lão phu lang trách: "Ngươi cũng thật là, đã về rồi, sao không cho người thông báo cho bọn ta một tiếng?"

Thái đại nhân đáp: "Cha, A ma, con cũng mới về. Thấy hai người đang ngủ trưa, con không nỡ đánh thức."

"Thiếu một giấc ngủ trưa có sao đâu, lâu lắm rồi ngươi mới về... Ơ? Tiểu Dư, Gia Bảo, sao hai ngươi lại đến đây?" Bây giờ Thái lão phu lang mới nhìn thấy Dư Thanh Trạch và Gia Bảo ở phía sau, ông mừng rỡ hỏi.

"Thái lão gia, lão phu lang." Hai người cùng nhau chào bọn họ.

Thái đại nhân thấy bọn họ thân nhau như vậy, kinh ngạc hỏi: "Cha, A ma, hai người biết họ?"

Thái lão phu lang gật đầu, đáp: "Tiểu Dư chính là Dư Thanh Trạch mà ta đã nói với ngươi, Gia Bảo là đệ đệ của nó."

Thái đại nhân à một tiếng, ôm quyền nói với Dư Thanh Trạch: "Hoá ra là Dư lão bản, thất lễ. Khuyển tử khỏi bệnh là nhờ vào tay nghề tuyệt diệu của Dư lão bản, ngươi cũng đã nhiều lần giúp đỡ gia đình ta, xin đa tạ."

Ông đã sớm biết người này, không chỉ trị hết chứng kén ăn kỳ lạ của tiểu nhi tử, còn dạy cho đầu bếp của bọn họ nhiều món ngon, hiện tại mỗi bữa cơm của bọn họ đều ngon hơn trước rất nhiều. Hơn nữa, điểm tâm của Dư lão bản, đồ khô, cái nào cũng mỹ vị, mang đi tặng người khác, được nhận lại phản hồi rất tốt, nhiều người còn hỏi ông mua ở đâu.

Dư Thanh Trạch cũng khách khí đáp: "Thái đại nhân khách khí."

Tiếp đón xong, Thái đại nhân nhớ lại lúc nãy A ma giới thiệu mối quan hệ của hai người, ông nghi hoặc hỏi: "À, lúc nãy nói Gia Bảo là lệnh đệ, chẳng lẽ..." Phó Lỗi chỉ có một nhi tử, ngoài ra không còn nhi tử nào lớn như Dư Thanh Trạch.

Dư Thanh Trạch đáp: "Không phải thân thích, bọn ta là huynh đệ kết nghĩa."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Thái đại nhân bừng tỉnh đại ngộ, nói xong, ông quay qua nhìn Gia Bảo, không biết nên nói như thế nào.

Thái lão phu lang hỏi: "Văn Đông, ý các ngươi là?"

Thái đại nhân đáp: "Cha, A ma, Gia Bảo chính là nhi tử của Phó Lỗi."

"Cái gì? Gia Bảo là, nhi tử của Phó Lỗi?!" Thái lão phu lang giật mình, nói: "Bọn ta và Gia Bảo quen nhau lâu rồi, vậy mà không nhận ra, thật là..."

Thái lão gia vỗ tay ông, trấn an: "Gia Bảo không quá giống Phó Lỗi, đừng tự trách. Gia Bảo, có phải ngươi giống A ma nhiều hơn không?"

Gia Bảo gật đầu, đối mặt với Thái lão gia và Thái lão phu lang quen thuộc, hắn thả lỏng một chút, đáp: "Vâng, con giống A ma nhiều hơn."

Thái đại nhân lại hỏi: "Sao ngươi và A ma của ngươi không dùng cái tên Lý Bình?"

Lúc trước, Phó Lỗi biết trước rất có thể mình sẽ xảy ra chuyện, nên đã làm sẵn hộ tịch cho người nhà của mình. Thái Văn Đông chỉ biết hộ tịch Lý Bình, nhiều năm qua, bọn họ chỉ dựa theo cái tên này mà tìm người, nhưng vẫn không tìm được.

Gia Bảo đáp: "Cha đã chuẩn bị cho con và A ma ba hộ tịch, đã từng dùng tên Lý Bình, sau này chuyển đến đây mới thay đổi."

"Thì ra là thế."

"Khó trách Văn Đông tìm các ngươi nhiều năm, mà vẫn không tìm được, hoá ra các ngươi đang ở thành Đồng Sơn. Nếu như, sớm tìm được các ngươi thì tốt rồi."

Các ngươi sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy, Thái lão phu lang thở dài, ông cảm thán: "Cha của ngươi, lúc còn trẻ chưa thành thân, đã từng đến đây ở một tháng."

Gia Bảo nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Thái đại nhân, quan hệ của cha và Thái đại nhân thật sự tốt như vậy sao?

Gia Bảo nhìn Dư Thanh Trạch, thấy Dư Thanh Trạch gật đầu, hắn mới có dũng khí nói: "...Đại nhân, Cao hộ vệ nói ngài có tin tức của cha con, là thật sao?"

Nghe vậy, sắc mặt của Thái đại nhân và Thái lão phu phu đều trầm xuống, Thái lão phu phu bọn họ đã biết trước tin tức của Phó Lỗi thông qua thư của Thái đại nhân.

Thật lâu sau, Thái lão phu lang bỗng, đè vai Gia Bảo, nói một câu sâu xa: "Gia Bảo, đứa trẻ ngoan, lát nữa có nghe được chuyện gì, ngươi cũng đừng quá đau lòng, biết không?"

Gia Bảo nghe vậy, trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Trong lòng Dư Thanh Trạch trầm xuống, chỉ sợ không phải là tin tốt.

Thái đại nhân thở dài, từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư, đi tới đưa cho Gia Bảo, nói: "Nửa tháng trước, cha ngươi đã qua đời, đây là bức thư mà hắn đã viết cho ngươi và A ma của ngươi trước khi lâm chung."

Gia Bảo ngơ ngác nhận lấy, nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên thư, hắn lập tức đỏ hốc mắt.

Đây là nét chữ mà A ma đã từng dùng để dạy cho hắn đọc chữ, là chữ viết của cha hắn, từng viết thư cho A ma. Hắn đã nhìn thấy vô số lần, vô cùng quen thuộc nét chữ này.

Ngón tay của Gia Bảo run rẩy, mở ra, nhìn dòng chữ mở đầu, "phu lang, Dục Nhi", nước mắt không thể nhịn được nữa, từng giọt rơi xuống.

Dư Thanh Trạch thở dài, đau lòng ôm lấy bả vai đang run rẩy của thiếu niên, yên lặng an ủi hắn.

Đọc thư xong, Gia Bảo đã khóc tức tưởi.

Dư Thanh Trạch ôm lấy hắn, ấn đầu vào lòng mình, để cho hắn khóc.

Tiểu thiếu niên vừa nắm chặt bức thư, vừa nắm chặt áo của Dư Thanh Trạch, khóc đến mức thở hổn hển, thiếu chút nữa đau sốc hông. Dư Thanh Trạch nhanh chóng vỗ lưng hắn, giúp hắn thuận khí.

Dư Thanh Trạch nhớ tới lần trước mình cùng với Nhạc ca nhi và Thường Hạo tình cờ chứng kiến A ma của Gia Bảo được đưa đi an táng ở đường cái phía tây. Khi đó, dưới cơn mưa nặng hạt, Gia Bảo không khóc không nháo, chỉ yên lặng đi theo sau hai hán tử. Khi đó, hắn còn tự hỏi, chẳng lẽ đứa trẻ này không biết khóc?

Sau này, nhận Gia Bảo làm nhân công, ngoại trừ lần đó Gia Bảo khóc sưng cả mắt, những lần sau không còn thấy Gia Bảo thương tâm như vậy nữa.

Khi A ma của hắn mất, thiếu niên kiên cường chịu đựng, có lẽ là nghĩ tới cha của mình ở phương xa, cũng có thể là nhận ra sau này mình chỉ sống có một mình, khóc cũng vô dụng. Tóm lại, hắn đã chịu đựng suốt thời gian qua.

Chỉ là, hiện thực quá mức tàn khốc, cha của Gia Bảo cũng đã qua đời, chỗ dựa vững chắc nhất, cũng như hy vọng cuối cùng trong lòng Gia Bảo đã chính thức sụp đổ.

Dư Thanh Trạch thở dài, cũng nhịn không được đỏ hốc mắt, cảm giác mất đi thân nhân duy nhất như thế này, hắn hiểu.

Hắn vuốt đầu Gia Bảo, từng chút từng chút, nhờ vào động tác này, hắn ý thức được một chuyện, Gia Bảo không một mình, vẫn còn hắn ở đây bồi Gia Bảo. Ngoại trừ hắn, còn có Nhạc ca nhi, gia gia và Tiểu Hạo, bọn họ cũng là thân nhân của Gia Bảo.

Tiếng khóc của thiếu niên tê tâm liệt phế, cực kỳ thương tâm, như vừa mất đi toàn bộ thế giới của mình.

Thái lão phu lang thấy vậy, cũng yên lặng rơi lệ, lau nước mắt. Thái lão gia thở dài, ôm bạn già của mình an ủi.

Thái đại nhân trầm mặc cúi đầu, hai tay nắm chặt, móng tay cấu vào lòng bàn tay, hối hận vô cùng.

Cuối cùng bọn họ vẫn chậm một bước, không thể cho hai cha con họ gặp lại nhau.

Thật lâu sau, chờ Gia Bảo khóc xong, Thái đại nhân đứng bên cạnh, lấy ra một hủ tro cốt trong rương gỗ, đặt lên bàn, nói: "Gia Bảo, ngươi lại đây, đây là tro cốt của cha ngươi, ngươi xem đi."

Dư Thanh Trạch dẫn Gia Bảo đi tới, đôi mắt của thiếu niên sưng đỏ, vành mắt to lên.

Hắn đi tới, đưa tay vuốt hủ tro cốt, nước mắt vừa ngừng lại sắp rơi.

Dư Thanh Trạch sờ đầu hắn, an ủi.

Gia Bảo nhẹ nhàng mở hộp ra, hơn phân nửa bên trong là tro cốt màu xám trắng, hắn định chạm vào một chút, nhưng ngay phút cuối chợt khựng lại, rút tay về. Trong đây là tro cốt của cha, không thể làm mất dù chỉ một chút.

Qua một hồi lâu, Dư Thanh Trạch mới nói: "Đóng lại đi."

Gia Bảo nhẹ nhàng đóng lại, khoá chặt, gắt gao ôm vào trong lòng.

Để Gia Bảo ngồi xuống, Dư Thanh Trạch quay đầu, hỏi: "Đại nhân, chuyện của cha Gia Bảo, rốt cuộc là như thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment