Editor: Aubrey.
Ngày kế, buổi yến tiệc tại Thái phủ.
Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi chờ Sướng ca nhi bọn họ tới, sau đó mới dẫn Gia Bảo đến Thái phủ. Hôm nay, không chỉ làm điểm tâm, mà còn phải làm tám bàn đồ ăn.
Tới Thái phủ, Dư Thanh Trạch bọn họ trực tiếp đến nhà bếp, Gia Bảo phụ một lát. Đến giờ Tỵ, hắn bị Mễ ca nhi dẫn đi rửa mặt, thay y phục.
Buổi yến tiệc lần này, so với lần trước Thái Thần Hi đậu cử nhân còn long trọng hơn, lần trước chỉ làm tiệc trà, mời các phu lang ở các gia tộc lớn đến tham gia. Lần này mới là yến tiệc chân chính, mời tất cả các đôi phu phu ở các thế gia có tiếng của thành Đồng Sơn.
Lần này, vốn dĩ Thái lão phu lang không muốn cho Dư Thanh Trạch xuống bếp, vì Dư Thanh Trạch là nghĩa huynh của Gia Bảo, không phải đầu bếp của Thái phủ bọn họ. Trước kia, mỗi lần nhà mình ăn cơm là làm phiền người ta, bây giờ là yến tiệc, nhiều bàn như vậy, sao có thể làm phiền hắn? Hắn có thể trực tiếp an bài Phúc bá bọn họ làm mà?
Có điều, Dư Thanh Trạch nghĩ đến thường ngày được Thái phủ chiếu cố rất nhiều, nên muốn mượn cơ hội báo đáp một chút. Hơn nữa, hắn sắp mở tửu lâu, cũng muốn nhờ bọn họ tuyên truyền, nên chủ động xin giúp đỡ.
Dư Thanh Trạch tự thân ra tay, Thái lão phu lang rất vui mừng, khách nhân được ăn ngon, Thái gia cũng có được mặt mũi, nên ông lập tức đáp ứng.
Tám bàn đồ ăn và điểm tâm không phải là số lượng nhỏ, cũng may có vài món Nhạc ca nhi có thể làm. Hơn nữa, Phúc bá đã phụ bọn họ nhiều lần, nên đã quen một số yêu cầu cơ bản, hợp tác rất thuận lợi.
Ngoài đại sảnh, các khách nhân lục tục đến, ngoại trừ các phu phu thế gia, bọn họ cũng dẫn theo hài tử tới. Những đứa trẻ này hầu hết đang ở độ tuổi có thể thi công danh, các trưởng bối mang bọn họ đến để lây một chút khí Trạng Nguyên. Nói không chừng, Trạng Nguyên thứ hai của thành Đồng Sơn là nhi tử nhà mình thì sao?
Thái lão phu phu dẫn Thái Vân Úy và Gia Bảo ra đại sảnh tiếp khách.
"Kìa, Hồ hiền chất, các ngươi tới rồi!" Thái lão gia thấy người đang đi vào từ cửa chính, kinh hỉ kêu lên.
"Chúc mừng lão gia, lão phu lang! Đại hỉ, đại hỉ!" Một đôi phu phu mang theo hài tử vào, đương gia lập tức chắp tay chúc mừng.
Thái lão gia vuốt râu, cười đáp: "Ha ha ha, cảm ơn cảm ơn. Hồ hiền chất, các ngươi tới rồi, mau vào trong ngồi đi, vừa rồi Lương hiền chất mới hỏi ngươi, nói muốn uống một chén với ngươi."
"Ồ, hắn tới rồi? Vậy ta đi tìm hắn, lần trước uống không thắng ta, chắc là hắn còn mang thù, ha ha ha!" Hồ đương gia cười nói.
Thái lão gia nghe xong, cũng cười to đáp: "Ha ha! Vậy hôm nay các ngươi có thể uống thoải mái, không say không về!"
Hồ phu lang ở bên cạnh cũng chúc mừng, nhắc thiếu niên đứng cạnh mình chào bọn họ một tiếng.
Thái lão phu lang nhìn thiếu niên, cười nói: "Mấy tháng không gặp, Minh Nhi lại cao thêm rồi, càng ngày càng anh tuấn!"
Hồ phu lang sờ đầu nhi tử, cười nói: "Gần đây ăn nhiều, năm sau chắc là còn cao nữa."
"Đang tuổi ăn tuổi lớn, ngươi yên tâm đi, trước kia ta còn sợ nó cao không nổi." Thái lão phu lang cười đáp.
Hồ phu lang vui vẻ, nói: "Đúng vậy, trước kia luôn thấp hơn những đứa trẻ cỡ tuổi nó, nhưng ta không quá lo lắng."
"Chưa tới tuổi ngừng cao đâu, sau này Minh Nhi sẽ còn cao nữa." Thái lão phu lang cười nói, sau đó, ông giới thiệu với phu phu bọn họ: "Nào! Úy Nhi, Dục Nhi. Mau chào Hồ Thế thúc thúc và thúc sao đi, còn đây là Hồ Minh."
Thái Vân Úy và Gia Bảo nghe vậy, tiến lên một bước, chắp tay hành lễ, nói: "Con chào Hồ Thế thúc, thúc sao! Chào Minh Nhi đệ đệ."
"Tốt tốt, Vân Úy khoẻ lên rồi, thật tốt quá!" Hồ đương gia cao hứng nói, sau đó, ông nhìn Gia Bảo bên cạnh Thái Vân Úy, nghi hoặc hỏi: "Vị này là?"
Chuyện Thái phủ nhận Gia Bảo làm nghĩa tử, chỉ có một số thế gia biết, biết Thái phủ thu nhận một nghĩa tử mới. Thái lão phu lang để Gia Bảo theo bọn họ, mục đích là để giới thiệu Gia Bảo cho các thế gia biết.
Thái lão phu lang kéo Gia Bảo lại gần, cười nói: "Đây là nghĩa tử mà Văn Đông mới nhận, tên là Phó Gia Dục."
Gia Bảo lại hành lễ: "Con chào Hồ Thế thúc, thúc sao."
"Tốt, tốt." Hồ đương gia cười đáp, ông sờ trên người, thấy không mang theo cái gì quý giá, ông đành nói: "Hôm nay không mang theo lễ vật, ngày mai thúc sẽ bổ sung cho ngươi."
Gia Bảo mỉm cười nói: "Thế thúc khách khí."
Thái lão phu lang nói: "Không cần khách khí như vậy, ta chỉ muốn cho nó làm quen với mọi người thôi, miễn cho sau này gặp không biết xưng hô như thế nào."
Hồ phu lang nhìn Gia Bảo, kinh ngạc nói: "Ta thấy, hình như Dục Nhi là tiểu trướng phòng của tiệm ăn vặt Dư Ký."
Thái lão phu lang gật đầu: "Đúng vậy, Dư lão bản là nghĩa huynh của nó, nó đang học buôn bán."
Hồ phu lang bừng tỉnh, nói: "Thì ra là thế, hèn gì nhìn giống như vậy."
Đang nói chuyện, Thái quản gia dẫn hai người mặc y phục hoa lệ vào phủ.
Thái quản gia đến gần, nói với bọn họ: "Thái lão gia, lão phu lang, Huyện lệnh đại nhân và phu lang đến rồi."
Mọi người nghe vậy, lập tức hành lễ nói: "Bái kiến Huyện lệnh đại nhân."
Lạc Minh Đạt đặt tay trái ở sau lưng, tay phải cầm quạt xếp, rất ra dáng một tài tử phong lưu, hắn cười ha hả nói: "Được rồi, nơi này không phải huyện nha, hôm nay không có Huyện lệnh, chỉ có Lạc Minh Đạt ta. Chư vị không cần giữ lễ tiết, cứ ăn uống thoải mái."
Mọi người nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái.
Thái lão gia cười ha ha, nói: "Chúng ta làm theo lời Lạc thiếu gia đi, Lạc thiếu gia, Lạc phu lang có thể đại giá quang lâm, hàn xá *bồng tất sinh huy. Ha ha, xin mời vào trong."
*Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo), thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa. Rồng đến nhà tôm, quý khách đến nhà, thật là vinh hạnh,...
Lạc Minh Đạt nghe vậy, cười ôm quyền nói với Thái lão phu phu: "Lão gia, lão phu lang, xin chúc mừng hai vị." Lạc phu lang cũng đúng lúc chúc mừng bọn họ.
Thái lão gia đáp: "Xin nhận cát ngôn của ngài, nào nào, mời hai vị vào trong."
Dẫn hai người ngồi vào ghế, những người bên trong đã sớm nghe được tin tức, lập tức chào hỏi bọn họ, sau đó mới ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Lạc Minh Đạt uống một ngụm trà, nhìn mấy miếng điểm tâm nhỏ trên bàn, hắn chưa từng gặp qua bao giờ, lập tức bị hấp dẫn.
Hắn cầm một cái bánh hình bông hoa nửa vàng nửa trắng lên, cắn một miếng, ngọt mà không gắt, mùi thơm tràn đầy khoang miệng.
"Bánh này ngon như vậy, nhưng ta chưa gặp qua bao giờ."
Thái lão phu lang cười đáp: "Đây là bánh khoai lang đỏ củ từ, nguyên liệu là khoai lang và củ từ."
Lạc phu lang nghe vậy, lấy ra khăn tay lau tay, sau đó cũng cầm một cái lên ăn thử, nhẹ gật đầu, nói: "Quả thật hương vị rất ngon, không kém điểm tâm trong Kinh Thành."
Nghe vậy, Thái lão phu lang cười nói: "Tất nhiên là không bằng Kinh Thành, nhưng ăn rất vừa miệng. Mấy món điểm tâm còn lại cũng rất ngon, hai vị có thể nếm thử."
"Đây là bánh gì vậy? Hình như bên trong là nhân thịt, ăn cũng ngon." Trong lúc Thái lão phu lang và Lạc phu lang nói chuyện, Lạc Minh Đạt đã ăn bánh bá trạng.
Thái lão phu lang nghe vậy, cười đáp: "Cái này là bánh bá trạng, nhà ta đặt làm vì cảm thấy nó rất phù hợp với buổi yến tiệc này, chúc mừng cho Hi Nhi."
"Ồ, là bánh bá trạng sao?" Lạc Minh Đạt nghe vậy, cầm bánh quan sát một chút, cười nói: "Cái tên nghe rất hay, ta phải ăn nhiều một chút! Nói không chừng, ta cũng có thể thi đỗ Trạng Nguyên thì sao? Ha ha ha, các ngươi nói xem có phải không?" Hắn nói xong, lại tiếp tục ăn bánh.
Mọi người gượng cười nhìn nhau, không ai dám trả lời. Hiện tại, không ai có thể đoán ra lời nói của Lạc thiếu gia có ý gì.
Lạc phu lang liếc Lạc Minh Đạt một cái, nhàn nhạt nói: "Được rồi, dạ dày của ngươi không tốt, đừng ăn nhiều điểm tâm."
Thái lão phu lang lập tức hỏi: "Sao vậy? Dạ dày của Lạc thiếu gia không tốt sao? Vậy nên ăn ít điểm tâm lại, ta sẽ sai người nấu một bình trà dưỡng dạ dày mang tới."
Thái lão phu lang sai hạ nhân đi pha trà.
Vì có sự xuất hiện của phu phu Lạc Minh Đạt, bầu không khí trong đại sảnh không còn náo nhiệt như lúc đầu nữa. Các thế gia vẫn chưa thăm dò tính tình của vị Huyện lệnh này, nên khi nói chuyện phải thật cẩn thận, bọn họ chỉ có thể nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có Thái lão phu lang và Thái lão gia tán gẫu với hai người, thỉnh thoảng phu phu Triệu phu lang cũng nói vài câu.
Có người bắt đầu trước, trải qua một thời gian quan sát, một số người muốn kết giao với Huyện lệnh, nên cũng chủ động tán gẫu.
Cũng may, không bao lâu sau, quản gia thông báo chuẩn bị khai tiệc.
Thái lão phu phu tiếp đón các khách nhân nhập toạ, mời phu phu Lạc Minh Đạt ngồi ở ghế chủ.
Bàn ghế trong đại sảnh đã được dọn xong, hạ nhân bưng đồ ăn lên bàn.
Bốn món nguội, tám món nóng, tràn đầy một bàn, sắc hương đều đầy đủ. Các khách nhân vừa thấy đã bị mùi hương hấp dẫn, tất cả các món này đều lạ mắt, bọn họ có chút ngạc nhiên.
Chờ đến khi các khách nhân đều ngồi xuống, Thái lão gia đứng ra nói vài lời dạo đầu, biểu hiện sự cảm kích với các thế gia, rồi mời Lạc Minh Đạt nói vài câu.
Lạc Minh Đạt vừa ngồi xuống đã bị bàn thịt ngỗng trước mặt hấp dẫn, da ngỗng bóng bẩy, trông có vẻ rất ngon. Bỗng nhiên, Thái lão gia kêu hắn nói vài lời, hắn đứng lên, cười ha ha, nói: "Nhất thời kêu ta nói, ta cũng không biết nên nói gì, vậy thì chúc cho Đại thiếu gia Thái gia sớm được thăng chức, chúc lão gia và lão phu lang luôn khoẻ mạnh! Mọi người có một bữa ăn ngon miệng!"
Nói xong, chờ Thái lão gia tuyên bố khai tiệc, hắn lập tức gắp một miếng ăn trước.
Thịt ngỗng tràn ngập nước thịt, không giống mấy món dầu mỡ khác, mặn ngọt vừa đủ, rất vừa ăn.
Lạc Minh Đạt chưa từng ăn thịt ngỗng được làm như thế này, lập tức hỏi: "Lão gia, món thịt ngỗng này tên là gì? Ta chưa thấy cách chế biến như thế này bao giờ."
Thái lão gia đáp: "Đây là ngỗng hầm, Lạc thiếu gia thích không?"
Lạc Minh Đạt gật đầu, cười nói: "Hương vị ngon lắm, đầu bếp của Thái phủ có tay nghề không tồi, có thể cho ta mượn hai ngày không? Ta mới tới đây, vẫn chưa tìm được đầu bếp nào."
Thái lão phu lang nghe vậy, cười đáp: "Không phải là đầu bếp trong phủ của ta, là nghĩa huynh của tôn tử làm."
Lạc Minh Đạt nghe vậy, kinh ngạc hỏi: "Vậy sao? Lão phu lang, nghĩa huynh này tay nghề thật tốt, có thể cho ta gặp mặt không?"
Thái lão phu lang dừng một chút, hỏi: "Lạc thiếu gia, ý ngài là?"
Lạc Minh Đạt cười nói: "Ta thấy tay nghề của hắn khá tốt, muốn mời hắn đến huyện nha nấu ăn."
Thái lão phu lang nghe vậy, cười gượng đáp: "Xin lỗi, Lạc thiếu gia, chuyện này ta không dám đáp ứng ngài."
Ánh mắt của những người còn lại đều đặt sự chú ý lên hai người, yên lặng ăn, không dám trả lời.
"Vậy để ta tự hỏi hắn, ngài mời hắn đến đây được không?" Lạc Minh Đạt cười hì hì nói.
Thái lão phu lang nhìn bạn già một cái, Thái lão gia gật đầu.
Thái lão phu lang lập tức đứng dậy, đi qua mấy bàn, đến bàn của Dư Thanh Trạch, thấp giọng nói với hắn: "Tiểu Dư, Lạc thiếu gia ăn ngỗng hầm thấy ngon, muốn mời ngươi đến chỗ hắn làm đầu bếp. Nếu hắn ép ngươi, ngươi không cần đáp ứng hắn, lát nữa bọn ta sẽ giải quyết."
Nhạc ca nhi nghe vậy, lo lắng nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch nhướng mày, gật đầu, đứng dậy, sửa sang lại y phục. Hắn vỗ vai Nhạc ca nhi trấn an y, sau đó mới đi theo Thái lão phu lang.
"Lạc thiếu gia, đây là người nấu các món ăn hôm nay." Thái lão phu lang giới thiệu.
"Ra mắt Lạc thiếu gia." Dư Thanh Trạch hành lễ.
Lạc Minh Đạt thấy hắn đến, buông đũa xuống, xoay người, hỏi: "Những món này đều là ngươi làm?"
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Đúng vậy."
Lạc Minh Đạt quan sát hắn một chút, cầm khăn lau tay, tuỳ ý nói: "Hương vị không tồi, trong phủ của ta đang thiếu một đầu bếp. Hay là, ngươi đến chỗ ta đi, tiền công ngươi tự tính."
Dư Thanh Trạch: "..."
_._._._