Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu

Chương 7


Lư Hủ trở về nhà để đồ vật xuống, đi tìm Lý Chính nói chuyện thu lương trong trấn.

Lý Chính nghe xong, lo lắng sốt ruột biểu thị đã biết.

Thu lương là chuyện nhỏ, hắn sợ lại phải trưng binh.

Lư Hủ về nhà, Tịch Nguyệt và Nhan Văn Trinh ở trong nhà hắn kiếm đồ ăn đường.

Nhà bọn họ, Lư Chu cầm kéo hự hự thu thập cá, cắt mở, rửa sạch, nội tạng ném cho gà.

Thấy hắn đã trở về, nàng rất không tán thành nói:- Ca ca, trong sông này có cá, ta cũng có thể câu, không cần tiêu tiền mua.

Vâng, một ngày có thể câu hai con coi như vận khí của ngươi tốt.

L Lư Hủ lười đến cùng hắn bẻ kéo, x0a nắn trên đầu hắn:- Biết vì sao ngươi không có đường ăn không? Bởi vì ngươi làm người ta ngại.

Lư Chu:- ! Hắn bĩu môi:- Quân Tề ca cho ta, là ta không muốn.

Nhưng đại ca của hắn không nghe hắn giải thích, đã mang theo Tịch Nguyệt và Văn Trinh đi tìm ốc đồng.

Lư Chu buồn bực, ai.

Lư Hủ mang theo hai tiểu nhân ở bên dòng suối bắt ốc đồng, không lâu sau tứ thúc gia tiểu mãn, tam thúc gia tiểu Vũ mang theo Lư Phúc tới bên dòng suối chơi, Tiểu Vũ tám tuổi, Tiểu Mãn bảy tuổi, còn nhỏ hơn Tịch Nguyệt hai tháng, mới năm tuổi.

Nếu như có tiểu đồng công, Lư Hủ sẽ ngồi ở bên dòng suối chỉ huy mấy con đậu nhỏ bắt ốc đồng cho hắn, vui vẻ thoải mái mà làm bánh vẽ cho các đệ đệ muội muội.

- Ai bắt được nhiều nhất ngày mai ta sẽ mua đồ ăn cho ai.


Lư Hủ xoa xoa vết trầy da trên vai phải, vừa động đậy đã rất đau, cũng không biết Nhan Quân Tề thế nào rồi.

Tịch Nguyệt cầm một nắm ốc đồng đặt vào trong giỏ trúc dưới chân của Lư Hủ, khuôn mặt nhỏ tò mò hỏi:- Ca ca ngươi không thoải mái vai sao?Lư Hủ vuốt vuốt bím tóc nhỏ của nàng:- Không có chuyện gì, ca ca nghỉ một lát là tốt rồi.

Xem muội muội của hắn đáng yêu cỡ nào, còn biết quan tâm hắn thoải mái hay không, lại nhìn tiểu tử ngốc Nhan Văn Trinh này, không biết quan tâm thân ca của mình, bắt ốc đồng còn tung ta tung tăng tặng cho Tịch Nguyệt.

Lư Hủ nhìn thấy rất là hài lòng.

Mặt trời bắt đầu xuống núi, Lư Hủ mang theo nửa cái giỏ ốc đồng về nhà, để lại Nhan Văn Trinh chơi với Tịch Nguyệt, lại đưa từng con đậu về nhà.

Bốn huynh đệ đời trước của Lư gia, tên cũng may mắn, ở giữa còn có một nữ nhi được gả đến thôn bên cạnh.

Hai ca ca không muốn gì cả, Lư Dư đã chủ động muốn cha mẹ ở cùng hắn, để hắn dưỡng lão.

Hiện tại gia gia của Lư Hủ gia nãi nãi còn ở nhà chính nhà cũ.

Tóm lại, một nhà Lư gia còn rất hoà thuận.

Bên ngoài lao dịch của Lư Cát đột tử, Lư lão thái nghe được tin tức liền ngã bệnh, nằm hơn một tháng cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, Lư Hủ bị bệnh, trong nhà không nói với lão thái thái, sợ nàng chịu không nổi.

Nhưng mà trong lòng hắn vẫn không niết, nghĩ đến nãi nãi, hay là lão thái thái hoạt bát, cầm gậy gộc giúp hắn đuổi chó đuổi ngỗng, mắng hắn không phải là cái gì.

Tiểu nhân vừa vào cửa đã gọi gia gia, kéo suy nghĩ chạy trốn của Lư Hủ trở về.

Nhìn thấy bọn họ tới, buông búa kêu bọn họ tự chơi, tự mình mở miệng quơ quơ đi tới bên cạnh Lư Hủ, nắm lấy bả vai Lư Hủ muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói gì, lẩm bẩm vài tiếng, vỗ vỗ bả vai hắn:- Được được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được, được.

Lư Hủ nhớ tới gia gia của hắn.

Nhìn kỹ thì hai gia gia của hắn lớn lên không giống nhau, nhưng đôi mắt lại giống nhau.


Đầu tiên là Lã Hủ bị vỗ vai đến đau đớn, đau đến mức hắn phải rơi nước mắt, lại lặng lẽ nhịn xuống, trong lòng chua chua, nhấp môi rầu rĩ gật đầu.

Lư Ngũ trụ lại vỗ vỗ lưng hắn, lần này có thể khống chế được sức lực, dừng ở trên lưng nhẹ nhàng vuốt v e.

- Vào nhà thăm bà nội của ngươi đi.

Lư Hủ ừ một tiếng, vén rèm lên vào phòng.

Lư Hủ không biết nàng đang nói đến hắn hay là cha của hắn.

Tưởng tượng đến một nữ nhi chết non khi còn trẻ của lão thái thái, con trai thứ hai của hắn lại chết ở bên ngoài, hắn cảm thấy số khổ chân chính chính là lão thái thái.

Nàng ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng hài tử, không đến 60 đã không có ba đứa con trai.

Ngay cả đại tôn tử này cũng đổi thành người khác rồi! Lư Hủ cúi đầu nhìn hai tay vừa gầy vừa nhăn của hắn, hàng năm làm việc trong nhà nông, trong tay tích cóp không phải kén thì là cái miệng nhỏ nhắn, ngay cả tay cũng hoa.

Lư Hủ xoa tay nàng, an ủi nàng:- Đều là bà nội cả, ta lớn rồi, có thể kiếm tiền có thể nuôi gia đình, ngươi chiếu cố tốt chính mình, nuôi thân thể tốt.

Tứ thẩm bưng nước tiến vào, cũng khuyên nàng:- Đúng vậy nha nương, nhưng phải dưỡng thân thể thật tốt, không thể để cho bọn nhỏ lo lắng.

Bà lão lau nước mắt, mặt đầy bi thương.

Lư Hủ không xem được, đành phải nói sang chuyện khác:- Tứ thẩm, lương thực nhà ngươi còn bao nhiêu, trên bến tàu kia có người thu lương, một thạch lương 5000 văn, lương thực, đậu, hạt kê cũng thu.

Tứ thẩm của Lư Phịch một tiếng:- Có có, trong nhà tồn không ít.


Mấy năm này lương thực hàng năm tăng, mỗi nhà đều tồn lương chờ tăng, nhưng một chút lương thực nhiều như vậy cũng vượt xa thị trường!Lư Hủ nói:- Vậy ngươi giữ lại đồ ăn cho vụ hè, thu thập một chút, gọi là Lư Hiên, ngày mai đến bến tàu bán.

Tứ thẩm Lô đáp lời, vội vàng rống lên đi xem tồn lương.

Lư Hủ không chờ lâu, lại gọi Tiểu Vũ và Lư Phúc đi Tam thúc gia.

Tam thúc gia xa hơn một chút.

Tam thẩm tích cực hơn so với tứ thẩm, nàng muốn mua trâu.

Tam thúc và Tam thẩm cần cù, con trai trưởng Lư Huy cũng lớn, mười lăm mười sáu tuổi đã lớn hơn rất nhiều người lớn, cả ngày lớn lên ở ngoài ruộng không phải làm cỏ thì là bón thúc, Tam thẩm nhớ thương xây nhà cưới vợ cho hắn, ở thôn biên mở năm mẫu hoang, nếu như có con trâu, Lư Huy sẽ không cần vất vả như vậy.

Nhà nàng vốn có trâu già, sau này lại chết già, vốn định mua thêm một con nữa, nhưng lại cố tình đuổi theo đánh giặc, giá tiền bán trâu giảm không nói, phần lớn còn bị vận chuyển lương thảo, nàng tích cóp nhiều năm, mỗi lần mắt thấy có thể mua một con nghé, nhưng cuối cùng đều mất.

Nghe nói lương cao, người vui mừng nhất chính là nàng.

Mắt thấy sắp đến mùa hạ rồi, tỉnh một chút lại ăn chút rau dại, đậu thì có thể nghỉ hè.

- Sáng mai ta sẽ gọi Tiểu Huy là kéo xe đẩy đi, Tứ thúc gia của ngươi tên là Tiểu Hiên.

- Được.

Tam thúc gia có một cái xe lăn cũ, có thể vận lương.

Lư Hủ từ trong nhà tam thẩm đi ra, đường đệ của lão là Lư Huy còn chưa từ ngoài ruộng trở về, Lư Hủ âm thầm lắc đầu, lão vẫn là bán Ốc Đồng đã nấu chín của lão đi.

Về đến nhà, Nguyên Mạn Nương đã hái được một sọt rau dại trở về đang treo trên giá để may quần áo.

Lư Duệ nằm sấp bên cạnh sọt, túm lấy một cọng rau dại bỏ vào trong miệng.

- Có thể ăn được không?Lư Hủ kéo hắn qua một bên, lau chùi miệng hắn, cầm lấy lá cây rau dại trong tay hắn còn không làm hắn cao hứng, kêu ngao ngao.

Nguyên Mạn Nương nghe thấy động tĩnh thấy hắn đã trở lại, vỗ vỗ trên người chuẩn bị nấu cơm:- Hủ nhi à, miếng cá kia không tươi, chúng ta chưng hay là nấu ăn đây?Lư Hủ:- Không cần, để ta làm.


Nguyên Mạn Nương hỏi:- Chính là muốn bán?Lư Hủ lắc đầu:- Không bán, chúng ta tự ăn.

Nguyên Mạn Nương gật đầu:- Ai.

Nhìn thấy Lư Hủ vào phòng bếp, nàng cùng nhau bước hai bước, lại dừng lại, gãi đầu, vẫn không tìm được cơ hội hỏi xem rốt cuộc là bán ốc đồng của Lư Hủ hay là không bán.

Nàng rối rắm xoa bóp ngón tay, lại treo rau dại lên, thấy Lư Hủ đang bận rộn trong phòng bếp, liền mang theo sọt kéo Lư Duệ đến bờ sông rửa sọt.

Sắp ăn cơm chiều, các gia chủ và phụ nữ đều đang vo gạo rửa rau ở bên suối, thấy con trai lạnh lùng của Nguyên Mạn Nương tới đây, đều hỏi:- Mạn Nương, ngày hôm qua nhà ngươi làm cái gì, thơm thơm thơm à?Nguyên Mạn Nương ôn hòa nói:- Hủ nhi nhà ta nấu ốc đồng.

Tô đại tẩu hỏi:- Gói bằng ốc đồng?- Ngươi không biết à, Hủ Oa Tử muốn bán ốc đồng, ngày hôm qua mang theo một đám trẻ con cho hắn sờ, Nhị Oa nhà chúng ta còn đang gấp, cái này hiện tại cũng không phải là nấu ngon gì.

Nhị Oa Nương rửa rau dại, ngữ khí bén nhọn nói.

Tam phu nhân ở nhà bên hỏi:- buổi sáng ta thấy con mọt sách vác sọt đi ra ngoài chính là đi bán ốc đồng à?Nguyên Mạn Nương rất kiêu ngạo, nhưng nàng điệu thấp, rụt rè nói:- Vâng, sáng sớm đã đi hội chợ bán.

Nhị nương rất khinh thường, ốc đồng nơi này của bọn họ đều là cho vịt ăn, ai tiêu tiền mua được? Có thể bán hết sao?Nguyên Mạn Nương có chút không cao hứng:- Sao không thể bán? Ta ăn ngon hơn thịt nhiều.

Mấy người đều cười.

- Ngươi xem nhàn nói nàng còn bực!Nhị ca nương cười ha hả:- Ta là không ăn mấy miếng thịt nên không biết, nhưng mà Hủ Oa Tử là một hài tử hiếu thuận, thịt sau này không thể thiếu, phúc khí của Mạn Nương ở phía sau.

Vẻ mặt mọi người trong nháy mắt đã có chút vi diệu.

Đều là hàng xóm nhiều năm mà ai còn không biết chuyện nhà ai? Lư Hủ là hiếu thuận, hắn hiếu thuận chính là thân sinh cha mẹ của hắn, nhưng không có mẹ kế Nguyên Man Nương này, ai không biết nhiều năm như vậy mà Lư Hủ cũng chưa gọi nàng một tiếng mẹ.

Trước kia Nguyên Mạn Nương khẳng định sẽ tức giận, nhưng hai ngày này Lư Hủ và nàng thân mật không ít, Nhị Oa Nương cố ý thứ nàng, nàng không nghe ra được, tuy nói chuyện vẫn không dễ nghe, nhưng cân nhắc cũng rất có đạo lý:- Cái gì mà thịt không thịt, bọn nhỏ không tai không bệnh, tương lai đều thuận lợi có thể thành gia lập nghiệp, ta coi như không thẹn với cha của bọn họ.

Nhị nương khóe miệng vểnh lên, lá cải trên nước, thầm nghĩ phần lớn đã chết, nàng còn diễn cho ai xem đây? cơm nhà nàng không ăn được còn thịt! Nhị nương nhíu nhíu cái mũi, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm:- Mùi vị gì mà thơm như vậy?Tam phu nhân hỏi:- Mạn Nương à, có phải là hủ tử nhà ngươi lại nấu ốc đồng hay không?Nguyên Mạn Nương lắc đầu:- Không, Hủ nhi đang làm cá ở nhà.

Nhị nương! - !.

Bình Luận (0)
Comment