Dương Tu chỉ là một người bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn. Cái cuộc đời trẻ tuổi mà ngắn ngủi của hắn chỉ có duy nhất một chuyện hắn làm khiến người khác muốn rớt mắt kính chính là tiếp nhận công việc phóng viên chiến trường do tòa soạn cử đi.
Chuẩn xác mà nói, hắn là nhiếp ảnh gia chiến trường, khiên chiếc máy ảnh còn nặng hơn súng mà chụp lại những bức ảnh bí mật. Không tìm chết thì sẽ không phải chết, những lời này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người hắn.
Cho nên, khi hắn bị quân bên phe chống đối bắt được, nghiêm hình bức cung muốn hắn giao ra những bức ảnh đã chụp thì mọi chuyện cũng không có gì khó hiểu. Đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma, ngày ngày chụp những bức ảnh như thế rốt cục Dương Tu cũng bị người ta để mắt.
Trời biết, hắn với mấy cái phẩm chất ngoan cường bất khuất không hề liên quan gì đến nhau. Hắn cũng muốn rút cuộc phim ra đưa, thế nhưng trước đó một ngày, một cô gái trong đoàn phóng viên đã làm lẫn lộn 2 cuộn phim, cuộn phim ký gửi về nước chính là cuốn phim bí mật, lúc đó, phỏng chừng nó đã lên máy bay trở về Bắc Kinh, làm sao mà lấy về được? Có bản lĩnh, họ tới Bắc Kinh mà lấy!
Nhân viên an ninh trong nước tuyệt đối sẽ cho họ biết hoa vì sao hồng (1) …. khi phát hiện ra phe phản đối đương nhiên không có gan đi Bắc Kinh cướp phim, thế nên chỉ có thể trút giận lên người Dương Tu.
Dương Tu không biết kết cục ở trong nước là gì, dù sao xem ở công hắn ký cuộn phim ấy về nước, nói không chừng hắn còn có thể coi như là anh dũng hy sinh vì sự nghiệp, coi như có tinh thần chủ nghĩa nhân đạo cao thượng, hiến dâng cả tính mạng tuổi trẻ sao có thể không cao thượng? Đơn vị nhất định lo phí mai táng không nói, bảo hiểm cũng có thể để hai ông bà ở nhà hưởng tuổi già.
Thế nhưng, hắn vẫn oán hận mà chết.
Bởi vì, hắn bị người trong đoàn phóng viên bán đứng.
Bởi vì, hắn bị người hành hạ đến chết.
Trước đây chỉ là người thường, ngay cả vết thương lớn cũng chưa từng bị, thế mà lại bị dằn vặt đến chết. Nước muối tưới lên da thịt bong tróc, mười ngón tay ngón chân bị kiềm bẻ gẫy.
Bắt đầu hắn còn có thể kêu lên đau đớn, tới cuối cùng thì cổ họng khàn đến không thể phát ra tiếng.
Oán hận, oán hận nồng đậm theo thống khổ tích tụ trong lòng, trách không được người già thường nói, người bị hành hạ đến chết thường biến thành lệ quỷ! Lệ quỷ nghe không vào tiếng người, cho dù có phải là kẻ thù hay không cũng có thể lung tung giết chóc. Thì ra là oán hận tới cực điểm, phẫn nộ tới cực điểm thì chỉ có thể dùng giết chóc giải tỏa thống khổ.
Dương Tu nhìn chằm chằm vào người ra tay với mình, không thể nhắm mắt, đến tận khi mắt cũng bị móc ra, trên gương mặt chỉ còn hai lỗ máu dữ tợn thê lương và oán khí, chết không nhắm mắt, thân thể cứng ngắc đầy người sát khí.
Làm sao có thể bỏ qua? Làm sao có thể nhắm mắt? Sao hắn lại không hận chứ?
Dương Tu nếu thật thành lệ quỷ, phỏng chừng cũng sẽ thành lệ quỷ lệ khí khó tiêu, so với vài nữ quỷ ở Nhật Bản cũng không tốt hơn chỗ nào. Đáng tiếc hắn không biến thành quỷ, mà lần nữa làm người.
#
Elland Grant là con trai độc nhất của nhà Grant.
Đó là thời cận đại cách mạng công nghiệp Anh quốc, đế quốc Anh được gọi là đất nước mặt trời không bao giờ lặn, những năm tháng huy hoàng chói lọi. Nhà Grant lấy nghề dệt lập nghiệp, trở thành một trong những gia đình đứng đầu trong ngành nghề này. Tiền không có khi nào phải chê ít, nhất là đối với những nhà tư bản được ví như quỷ hút máu, cha của Elland, Martin khi còn trẻ có đi châu Phi khai thác mỏ vàng, dựa vào may mắn và ủng hộ của gia đình, nhà Grant giàu càng thêm giàu, và chiếm được thị phần không nhỏ trong thị phần khai thác khoáng sản.
Thế nhưng, có được tất có mất. Martin Grant đến tận năm bốn mươi tuổi vẫn chưa có con, vợ ông chết trong một trận dịch ở châu Phi, ngay cả một đứa con cũng không có. Muốn thừa kế gia đình thì phải cưới vợ sinh con, khi đó gia đình Grant sốt sắng cưới một tiểu thư quý tộc cho ông, là một tiểu thư quý tộc đã xuống dốc đến mức thảm hại trong thời đại công nghiệp.
Martin Grant cưới cô vợ thứ hai, một cô con gái của một bá tước xuống dốc ở châu Âu. Một người vợ nhỏ hơn ông hai mươi tuổi và căn bản không hề muốn lấy ông. Martya là một cô tiểu thư quý tộc, cho dù gia đình đã xuống dốc thì tính quý tộc cao ngạo vẫn không thể mất. Cô khinh thường ông chồng đầy mùi tiền của mình, huống chi, cô chỉ mới mười tám tuổi, mà Martin đã sắp bốn mươi, tuổi cũng xấp xỉ cha cô luôn rồi! Nhưng vì gia đình cần tiền nhà Grant, cô mới phải gả cho một ông già như vậy.
Thế nhưng, Martya không thể phản kháng số phận này, cô gái được nuôi lớn như tiểu thư quý tộc cũng chẳng có tinh thần cầu tiến phản kháng vì tự do. Cách thức biểu đạt sự bất mãn của mình chỉ là lạnh lùng, lạnh lùng với chồng, lạnh lùng với đứa con mới sinh.
Elland sinh ra trong một gia đình lạnh lẽo đến tận cùng như thế. Đương nhiên, làm người thừa kế duy nhất của nhà Grant, không ai ngu đến mức ngược đãi hắn. Hắn sống cuộc đời một cậu ấm, ăn những thứ ngon nhất, mỗi ngày được người hầu cung kính hầu hạ.
Nếu như Elland chỉ là một đứa trẻ bình thường, cùng lắm sau khi lớn lên hắn sẽ chỉ lạnh lùng mà thôi, nhưng dù sao, ở thời đó, nhà tư bản nào không như thế, chẳng riêng gì mình hắn.
Thế nhưng oán khí của Dương Tu theo cái sự lạnh lùng, lạnh nhạt mặc kệ không hỏi đó mà lắng động lại thành méo mó. Có câu tục ngữ nói, không có chết trong im lặng, chỉ có biến thái trong im lặng. Elland là một người thông minh, hắn nhận lấy sự chăm sóc lạnh lùng mà tỉ mỉ này, học tập những thứ hắn chưa từng được học, thể hiện như một quý ông thượng lưu bình thường.
Thế nhưng, ngoài mặt càng bình thường, trong lòng lại càng méo mó. Trong cái thời đại tốt đẹp đó, lòng con người đều làm từ đá cả, Elland muốn biết, lòng của họ có thật có thể chảy ra máu hay không, loại máu đỏ tươi, mang theo nhiệt độ nóng hỏi ấy.
Khi hắn trở thành thám trưởng Scotland Yard, cha hắn tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ, thế nhưng mọi người đều biết Martin Grant đã sáu mươi tuổi rồi, ông cũng chỉ có một đứa con mà thôi, người cuối cùng phải thoái nhượng chắc chắn sẽ không là Elland.
Nhưng có điều Martin không biết, con của ông không phải đang trong tuổi nổi loạn hay nhiệt huyết, hắn chỉ muốn có một thân phận hợp pháp để du đãng ngoài đường mà không bị nghi ngờ thôi, càng cao cơ hơn nữa, để sau khi xảy ra vụ án, có thể nhanh chóng rũ bỏ liên quan.
Gặp phải Georgiana là một bất ngờ.
Thế nhưng, ngay khi hắn đứng lên bên thi thể, trong tay cầm dao cạo nhìn cô gái tuổi vừa mới lớn thì Elland nhìn thấy hình dáng mình trong mắt cô, lạnh lùng, tàn nhẫn, không có chút tình cảm con người, chỉ là một con thú đang thỏa cơn khát máu.
Georgiana không sợ hắn, ngược lại, từng cử chỉ cơ thể cô đều mang theo sùng bái.
Elland nở nụ cười, giết người có thể giảm bớt tâm trạng áp lực của hắn nhưng không thể giảm bớt sự lạnh lẽo, cô độc thấu tận xương. Coi như là một con thú cũng sẽ có lúc thèm được dựa lưng vào đồng loại trong ngày gió tuyết mà sưởi ấm cho nhau. Hắn có một ý tưởng, một ý tưởng tuyệt diệu — hắn có thể nuôi ra một đồng loại, một con thú con vừa mới mọc răng, như vậy vừa không nguy hiểm vừa có người bên cạnh. Tự mình nuôi lớn không phải yên tâm hơn sao?
Hắn nuôi dưỡng cô, giúp đỡ cô, dạy dỗ cô. Khi hắn cầm tay Georgiana, cắt xé cơ thể những cô gái đứng đường vô tội, họ cùng cười với nhau, cảm nhận được sự ấm áp và dòng máu đỏ tươi chảy qua tay.
Georgiana đề nghị chơi lớn hơn nữa, thú vị hơn.
Elland dung túng cô, hắn giúp đỡ Georgiana làm chệch hướng phá án của Scotland Yard, thậm chí tiếp cận hiện trường trong một lần tuần tra, hắn hững hờ kéo dài thời gian của cảnh sát tuần tra, điều họ đi chỗ khác.
Không ai ngờ rằng, Jack the Ripper là một cô gái, thậm chí còn là một cô gái có nội ứng trong Scotland Yard. Dù sao thời đại đó vẫn còn kỳ thị phụ nữ. Huống chi Elland là thiếu gia nhà Grant, mọi người đều cho rằng hắn sẽ thừa kế vô số tài sản nhà Grant, trở thành một quý ông xã hội thượng lưu.
Bọn họ thay phiên nhau sắm vai Jack the Ripper, mỗi người đều có chứng cứ ngoại phạm của mình. Hắn còn viết vài bức thư trào phúng Scotland Yard, nhìn đồng nghiệp tức giận đến xanh mặt, thám trưởng Grant trốn ở nơi gần đó, cảm thấy trái tim luôn xao động của mình được trấn an trong chốc lát. Nếu hắn đau đớn, dựa vào cái gì những người khác hạnh phúc quay chung quanh hắn hưởng thụ cuộc đời?
Elland vẫn nghĩ không hiểu vì sao Georgiana phản bội hắn, dù sao mong muốn ban đầu đã không trong sạch, nhưng hắn luôn làm hết phận sự chăm sóc cho cô ta, giáo dục cô ta. Thế thì vì sao lại gặp phải cảnh này?
“Anh nói em không sẽ không còn bị bất cứ kẻ nào khống chế, vậy mà anh lại khống chế em.” Georgiana nhìn hắn như điên cuồng, lúc đó hắn mới hiểu được điều cô muốn không chỉ là ở bên cạnh hắn. Cô muốn trở thành hắn, thậm chí vượt qua hắn.
Hắn nên sớm biết, thứ hắn lượm được không phải mèo con mà là một con sói khát máu mới đúng.
#
Hannibal đã từng tưởng tượng không biết không đầu Hill sẽ có cái gì, thế nhưng sự thực so với những gì y tưởng tượng còn kỳ lạ, huyền bí hơn nữa. Như Catherine sinh ra mang theo ký ức kiếp trước đã là chuyện khó tin được, những gì Hill đã trải qua còn phức tạp hơn nữa.
Hai lần chết, còn không được chết già nữa chứ.
Thống khổ cực độ dẫn đến méo mó tâm lý, loại rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý này không phải ai cũng có. Quả thật, phần lớn người bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý này đều có tính công kích rất mạnh. Thế nhưng nó có thể từ một người bình thường không hề có tiềm chất giết người hàng loạt trở thành một kẻ giết người như thế sao? Loại chuyển biến này chưa ai từng gặp, đương nhiên, cũng chưa có tiền lệ việc chết rồi sống lại.
Tình huống đặc biệt dẫn đến tâm lý chuyển biến đặc biệt?
Vả lại, tốc độ sa ngã của con người lúc nào cũng rất nhanh, nhất là khi người đem dao mổ của mình chỉ vào họ là đồng loại. Cho nên điều làm Hannibal càng thêm giật mình chính là, cái chết lần thứ hai lại khiến Hill tỉnh táo trở lại?
Những kẻ giết người hàng loạt một ngày đã bắt đầu thì rất khó chấm dứt, trừ khi bị ngăn cản. Nhất là loại sát thủ biến thái IQ cao đã quen với việc hành hạ đến chết. Thế mà cho tới hôm nay, dù tiếp xúc với không ít tên giết người hàng loạt, hắn có thể hiểu được tâm lý tiêu cực của các sát thủ, nhưng vẫn không bị họ ảnh hưởng, vẫn kiên định, bình tĩnh, lý trí như thưởng.
Ví dụ như, Hill thích y, nhưng không ủng hộ hành vi ăn thịt người. Thế nhưng hắn hiểu và tôn trọng phương thức sinh tồn của Hannibal. Hắn có hai lựa chọn, báo FBI hoặc chấp nhận. Hill chọn điều thứ hai, cho nên dù hắn không giúp đỡ Hannibal săn bắn, nhưng cũng không chút do dự ăn những bữa tối Hannibal nấu.
Hill Noras bây giờ tuyệt đối không tính là người tốt, thế nhưng cũng không phải là một tên giết người hàng loạt đúng chuẩn. Bản thân hắn là một tồn tại đầu mâu thuẫn và kỳ dị, tỉnh táo đứng trong thế giới bóng tối, thích ứng nhưng không tuân theo, hiểu biết mà không mất phương hướng. Có thể hắn không quay về dưới ánh sáng được, thế nhưng hắn cũng không rơi vào bóng tối vĩnh hằng.
Hannibal nhìn đồng hồ báo thức một chút, đã qua hai tiếng hơn, những cuộc thôi miên bình thường không thể vượt quá hai giờ, nếu không sẽ gây ảnh hưởng đến tinh thần bệnh nhân, thậm chí để lại những hậu quả khó lường.
Bộ não khiến người ta kinh ngạc đó, quá khứ khiến người ta hứng thú đó.
Trong phương diện tìm tòi nghiên cứu về linh hồn huyền bí, Hannibal luôn luôn rất tham lam. Y mê muội mà nhìn thu hoạch hôm nay của bản thân, rồi lại nhìn Hill đang say ngủ trong tiềm thức.
Thật là một vật thí nghiệm đặc biệt, có thể gặp nhưng không thể cầu, lại chỉ có một không hai, thế mà lại lọt vào tay y. Trước không nói đến việc trong thời gian ngắn y có thể nghiên cứu hắn triệt để, rút rỉa tất cả bí mật trong bộ não đó, cho dù tới một ngày nào đó, bộ não ấy đã không còn bí mật gì, y cũng sẽ đem nó làm thành tiêu bản để giữ kỷ niệm.
Đó là của tôi.
“Hill, cậu nên tỉnh lại.” Hannibal cúi người gọi đối phương tỉnh lại.
Đôi mắt xanh xám chậm rãi mở ra, mơ hồ chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó đã khôi phục lại sự tỉnh táo và bình tĩnh vốn có.
Khóe miệng Hannibal khẽ nhếch lên.
Đó chỉ có thể là của tôi.
Hết chương 36(1) Là tên của một bài hát, nội dung của bài hát đại khái là biết thế nào là trời cao đất rộng.
Tên bài hát: 花儿为什么这样红