Hannibal Lecter đem báo cáo giao cho Alana, để cô chuyển giao cho Crawford, kết luận cuối cùng chính là tất cả bình thường, Hill hoàn toàn bình thường, không có vấn đề tâm lý gì cả.
Hill ngồi trong văn phòng Crawford làm ra vẻ vui mừng nhưng trong lòng cười thầm: Anh đừng có mong Hannibal hảo tâm mà nhắc nhở cấp dưới của anh có khuynh hướng phản xã hội.
Đem một gã đặc vụ phản xã hội có khuynh hướng chúa cứu thế (Well, hẳn y định nghĩa như thế) đặt ở tuyến đầu truy bắt bọn giết người biến thái, cho dù sau đó, Hannibal không làm gì cả thì y cũng có trò hay mà xem dài dài.
Đương nhiên, tiền đề là Hill thật sự phản xã hội có khuynh hướng chúa cứu thế.
Crawford đem súng trả lại cho hắn, bảo hắn đi làm vào ngày mai, bởi vì trên đầu bọn họ lúc nào cũng treo đầy những vụ án chưa giải quyết xong. Dùng lời đồng nghiệp trong cục mà nói: “Thật không biết ở đâu ra nhiều sát thủ biến thái như vậy.”
Hill đem tin tốt này chia xẻ cho các bạn, đương nhiên có cả Will đang dạy học trong học viện, Will nhắn lại chúc mừng, từ ngữ rút gọn hết cỡ, vô cùng không Will chút nào.
Hill cầm lấy điện thoại, nhắn lại: Làm sao vậy, Will?
Will: Chân trước của Fanny bị bẫy thú cắt đứt, tôi mới vừa đem nó về, phải đưa vào bệnh viện thú cưng.
Hill: Tệ thật, cậu có xe không?
Will: Tôi sẽ đón taxi.
Hill: Chung quanh nhà cậu không có xe taxi đi qua thường xuyên, chỗ đó chỉ toàn trạm xe buýt, hơn nữa, họ sẽ không để một con chó máu chảy đầm đìa lên xe đâu. Tôi tới đón cậu, cậu hãy cầm máu cho Fanny trước, tôi tới ngay.
Will: Cảm ơn.
Hill: Gặp mặt rồi nói cảm ơn thì thành ý hơn là bây giờ đó.
Will: … Alright.
Chiếc Chevrolet xám bạc dừng trước một ngôi nhà nhỏ vùng ngoại ô, Hill mở cửa xuống xe, gõ cửa nhà, rất nhanh, Will mặc áo ba lỗ trắng, mang mắt kính, cả người đều đầy mồ hôi xuất hiện trước cửa, trên quần anh còn dính máu.
“Fanny chảy máu rất nhiều, tôi đã nghĩ cách cầm máu nhưng không hiệu quả.” Giọng Will run run.
“Để tôi coi thử.”
Will dẫn hắn vào phòng mình, không ngờ anh ta để chú chó chảy máu liên tục ngủ trên giường mình, thế mới biết anh thương yêu Fanny thế nào. Còn Fanny đáng thương ấy thì một cái chân đã bị chặt đứng, chỉ còn chút xương dập và da lông nối liền hai khúc xương với nhau.
Người không có chân còn có thể làm chân giả nhưng chó không có chân thì là một bi kịch. Huống chi hơi thở của Fanny đã rất yếu, Hill phỏng chừng lúc Will cứu Fanny ra từ bẫy thú thì nó đã nửa chết nửa sống rồi.
“Will…”
“Cậu có cách nào không?” Người đàn ông tóc quăn nghiêm túc hỏi, sự nghiêm túc của anh làm hắn không thể nói ra được những lời kia.
“Listen to me, Will, cậu dù có đưa Fanny tới bệnh viện thú cưng nào thì họ cũng sẽ khuyên cậu để Fanny đi một cách dễ chịu.” Huống chi thời gian của Fanny cũng không còn bao lâu nữa, nhưng Hill châm chước nói: “Fanny bị mắc kẹt trong bẫy bao lâu rồi?”
“Tôi không biết, có thể hai giờ… ba giờ, maybe, đại khái là bốn giờ?” Will không có cách nào dời mắt khỏi người Fanny, bụng của nó phập phồng lúc mạnh lúc yếu, anh không thể xem nó chết thế này được.
“Fanny còn sống.” Cuối cùng Will nói.
Hill không nói gì, tuy rằng điều hắn muốn hỏi là: Cậu có thể chịu được việc tận mắt nhìn Fanny chết đi? Nếu như không thể… Hill băng bó cho Fanny một lần nữa, bởi vì cách băng bó của Will quả thực như gói bánh tét.
Chẳng qua điều đó cũng không thể ngăn cản cái chết của Fanny, không qua vài phút, Fanny bắt đầu co giật, rồi chậm rãi bất động, từ từ cứng ngắc.
Hill nhìn thân thể Will cũng theo Fanny mà từ từ cứng ngắc, anh như hóa thạch đứng ở bên giường không nhúc nhích, đến tận khi Hill vỗ vai anh một cái mới hồi phục tinh thần.
“Tôi không nên để nó một mình mà đi ra ngoài, tôi biết rõ có người đặt bẫy thú hoang ở quanh đây.” Will khẽ khàng nói.
“Cậu biết nếu cậu không nhận nuôi nó, Fanny đã sớm chết rồi.” Hill lấy drap giường bao lại, ngăn cản đường nhìn của Will.
“Tôi rất xin lỗi…” Will nói.
“About what?”
“Well, vì để cậu thấy cảnh này?”
Hill cười cười: “Cậu biết tôi là đặc vụ FBI, tôi đã từng tham gia bắt trùm buôn ma túy, bỏ tù xã hội đen mà phải không? Will, không phải tất cả mọi cái chết xảy ra trước mặt cậu đều là lỗi của cậu, cậu biết thế mà.”
“Tôi biết, nhưng tôi không thể không… tự chất vấn chính mình…” Will nhún vai: “Đó là nguyên nhân vì sao tôi đến học viện dạy học.”
Cha mẹ Will chết sớm, lại không có bạn bè gì. Bởi vì chứng Asperger (1) và hội chứng tự kỷ, mọi người luôn né tránh anh, dù ngẫu nhiên có người tới gần thì cũng bị sự hờ hững thậm chí thái độ công kích của anh dọa cho chạy. Cho nên đến nây, anh cũng chỉ Alana và Crawford là có thể nói chuyện được. Người trước dù sao cũng là một cô gái xinh xắn đáng yêu, Will không muốn đem cái phần thần kinh của mình lộ ra trước mặt Alana, còn người sau… không thể không nói, Jake không phải là một người nhạy cảm, gã quan tâm đến công việc hơn tình cảm của những người xung quanh.
Đây là lần đầu tiên anh ở trước mặt người khác nói đến chuyện này, bởi vì bây giờ chỉ có Hill ở đây, Fanny vừa chết đi, nên anh muốn nói chuyện gì đó, ngăn cản con tim càng lúc càng nặng nề của mình.
Hill là một người dịu dàng, Crawford luôn nói hắn là một người tàn khốc, ích kỷ không quan tâm đến bất cứ ai, nhưng lời này không công bằng bởi hai người họ đã gặp mặt nhau mấy lần đâu. Hơn nữa, còn hơn nói rằng ích kỷ lạnh lùng, Hill chỉ là đã bình tĩnh đối mặt với thống khổ và tử vong hơn những người khác mà thôi. Cho dù đó là thống khổ, tử vong của người khác hay của chính hắn.
Huống hồ, Hill rốt cuộc cũng là bạn anh. Người đồng nghiệp này không bị khuôn mặt lạnh như băng của anh dọa chạy, vẫn mỗi lần như một thân thiết chào hỏi, nếu như hai người cùng có lớp một ngày thì còn có thể mời anh cùng đi ăn.
Vài lần trước, Will dùng các lý do từ chối, rồi đến một lần, anh cũng phải đồng ý, sau đó Hill vô cùng cao hứng dẫn anh đi ăn mấy món fastfood rác rưởi, không hề quan tâm kỳ thực mấy món này không hề tương xứng với khí chất của hắn.
Hill giải thích thế này, hắn thích những món chiên, cá chiên, khoai chiên, gà chiên…
Trên thực tế, Will cũng rất thích mấy món ăn mà anh hay ăn từ nhỏ này, cho nên địa chỉ ăn cơm trưa của họ lúc nào cũng không cần tranh luận mà nhất trí. Ngẫm lại xem, hai người bọn họ mà ngồi trong hàng quán sang trọng cầm dao nĩa cắt miếng thịt bò…. hay là thôi đi, thực sự là một ý nghĩ đáng sợ.
Hai người xử lý thi thể Fanny, họ đào một cái hố dưới gốc cây đầy lá vàng, đặt Fanny vào đó, đắp lên bằng drap giường dính máu, sau đó vùi lại, mặc niệm một hồi.
Hill giúp Will thanh lý phòng ngủ, bọn họ lau vết máu, bỏ đi những dải băng dính máu, đem bộ quần áo dơ bỏ đi ngâm.
“Gọi đồ ăn ngoài?” Hill hỏi.
“Cậu muốn gọi đồ ăn ngoài? Ăn cái gì?” Will gật đầu, lật một đống tờ quảng cáo quán ăn.
“Trừ phi tủ lạnh của cậu còn có gì để ăn.”
“Ngày hôm qua tôi mới vừa đi siêu thị, gà với sữa mới mua thôi.”
“So, trứng xào sữa hả?” Hill nhứng mày chọc ghẹo.
“Vậy gọi đồ ngoài thôi, cậu vẫn cá chiên với khoai chiên?”
“Cực thích.”
Bọn họ ngồi ở phòng khách, mấy món đồ chiên vàng rụm mới được đưa tới, uống một ly nước ngọt thật to.
Tâm tình Will cũng vì món gà chiên mà tốt lên. Tuy rằng mấy món thực phẩm này về mặt dinh dưỡng học thì bị chê bai đến không ngốc đầu lên nổi, thế nhưng những loại đồ ăn cung cấp nhiệt lượng cao này lại cải thiện tâm tình con người.
Dù sao ít ai có thể thương tâm sau khi gặm xong một cái đùi gà chiên hoặc ăn xong một gói khoai tây chiên cho được.
“Điện thoại của cậu.” Bàn đang rung lên, Will nhắc nhở.
Hill nhìn điện thoại một chút, là Crawford, vì vậy quay lại nói: “Chắc là có vụ án mới, vậy đi trước nhé.”
Will gật đầu, nếu như không phải có vụ án, Crawford sẽ không gọi lúc này trong khi sáng vừa bảo ngày hôm sau mới đi làm, chưa hết một ngày đã gọi người rồi, vụ án mà Crawford đang quan tâm hẳn là vụ giết những người thành đạt hàng loạt ở khu giàu có.
#
Crawford gọi Hill trực tiếp đến hiện trường.
Gã sát thủ đó được truyền thông gọi là Strangler, gã lựa chọn những nơi người thành đạt tụ tập, chọn những người đàn ông trung niên thành đạt mà hạ thủ, gã dằn vặt họ tròn một đêm, dùng búa, cưa, điện…, sau khi để người bị hại thống khổ một đêm, cuối cùng mới bóp chết họ, rồi ném thi thể lại hiện trường mà bỏ đi.
Vụ án này làm Crawford rất đau đầu, dù sao người bị hại mà sát thủ lựa chọn đều là người có tiền có quyền, nên mới gọi là thành đạt, còn nếu không có quyền thì cũng có thế, càng không nói đến chuyện sát thủ đã điên cuồng đến mức gây ra ba vụ án liên tiếp trong một tháng khiến những cư dân khu giàu có này cực kỳ bất an, tiện đà gây áp lực cho FBI, để họ mau chóng phá án.
Lúc Hill đến hiện trường, thi thể đã được dời đi, người của CSI đang tìm chứng cứ khắp nơi, còn Crawford thì đứng ở cửa hiên, khuôn mặt cực kỳ khó xem mà quát tháo cấp dưới: “Again! Again! And again! Mấy người rốt cuộc đang làm gì thế hả?!”
“Cậu tới chậm, đặc vụ Noras.” Vừa nhìn thấy Hill, Crawford đã chỉa đầu mâu vào hắn, Hill thấy một nữ đặc vụ châu Á rụt cổ, đồng tình nhìn hắn một cái.
“Rất xin lỗi, lúc anh gọi điện thì tôi đã ở chỗ Will, từ nhà anh ta lái tới đây cần không ít thời gian.”
Nhắc tới Will, Crawford mới im tiếng, gã dường như đang tự hỏi điều gì.
“No way.” Hill nói ngay, sau đó nhíu mày với gã: “Tôi biết anh muốn Will hỗ trợ, thế nhưng nếu anh là bạn anh ta thì đừng có mà làm vậy.”
“Đó là chuyện của Will.” Crawford không vui nói.
“Đúng vậy. Thế nhưng tôi quan tâm đến Will, anh ấy là bạn tôi.” Hill nhếch mép: “Hơn nữa dù không có Will, chúng ta vẫn có thể phá án, đặc vụ Crawford à.”
“Thế sao? Vậy tôi chờ nghe đáp án của cậu.”
“You should.” Hill biết Crawford có thành kiến với mình, thành kiến, thứ này vốn đâu phân biệt phải trái. Vì thế, hắn cũng không hy vọng xa vời Crawford có thể thay đổi thái độ, như vậy thì cần gì khách sáo với gã ta.
Hill nói xong, không nhìn gã cấp trên đã tức tới méo mũi mà đi lên lầu nhìn nơi nạn nhân bị hại.
“Hi, lá gan của anh lớn thật, lần đầu tiên tôi thấy có người nói chuyện với Crawford như vậy đấy.” Nữ đặc vụ châu Á xán đến.
“Really?” Hill cười cười rồi mở cửa phòng ngủ.
Hiện trường hỗn loạn vô cùng. Mỗi lần hung thủ ra tay thì đều dùng những gì sẵn có trong phòng: Gậy đánh golf, cúp thưởng, dao gọt trái cây, …
Hill thấy mọi đồ vật có thể di chuyển nào trong phòng đều được đem tới chỗ này, trên drap giường, trên thảm, thậm chí trên vách tường đều loang lổ máu tươi, Hill mang găng tay cao su, ngồi xổm xuống xem một lưỡi dao cạo râu, vết máu vẫn còn đọng trên nó.
“Gã chính là một tên cuồng ngược đãi! Tôi nghĩ nạn nhân hẳn là mong mình sớm bị bóp chết đi cho rồi.” Trong phòng, một đặc vụ khác cũng đi tới, bắt chuyện với nữ đặc vụ châu Á, rồi nói với Hill.
“Chúng ta sẽ tìm được gã.” Hill khẽ nói, sau đó tiếp tục đi lại trong phòng.
Hết chương 06(1)
Hội chứng Asperger (tiếng Anh: AS, Asperger disorder hay Asperger’s) (hay chứng rối loạn tự kỉ) là chứng rối loạn thần kinh mà có thể là một dạng rối loạn phổ tự kỷ. Trẻ em mắc hội chứng Asperger có những biểu hiện đặc trưng có thể gây ra những khiếm khuyết từ nhẹ đến nghiêm trọng. Hội chứng Asperger đôi khi được coi là tự kỷ chức năng cao và được đặt theo tên của một bác sỹ người Áo Hans Asperger.
Thiếu hụt khả năng giao tiếp xã hội là đặc điểm nổi bật nhất của hội chứng Asperger, mặc dù những thiếu hụt này có thể khác nhau về mức độ.