Làm Sao Yêu Em

Chương 13

Xin lỗi! Xin lỗi!! Từ khi bắt đầu năm học thì mình bận lên hẳn, không có thời gian cho bài tập ở trường nên ra chap mới “CỰC KÌ TRỄ” xin lỗi nhiều *rưng rưng*. Mấy hôm nay trời lạnh (8 độ ời) nên có cảm hứng nhiều hơn hẳn, thức khuya để viết mà vẫn tỉnh như sáo ^v^ có thể sau này chap mới không dài được nhiều nữa nhưng sẽ cố gắng ít nhất 1 tháng 1 lần!!! Hứa luôn (mong là giữ lời được)

Vào đến khu mua sắm Tề Vy như chim xổ lồng “bay” hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Thời tiết âm u thì bọn phóng viên ít để ý tới, cô nắm cổ tay Phóng không hề kiên dè trong suốt quá trình.

“Anh! Mặc cái này” Cô chìa đến một chiếc áo sơ mi hồng phấn

“...” Nét mặt của Phong biểu tình rõ ràng không muốn nhận

“Đi nhanh nhanh” Cô đẩy anh vào phòng thử đồ rồi lại ngâm nghĩ trong tủ anh chẳng có chiếc áo sơ mi nào chẳng lẽ cũng như khi tắm không biết lau cơ thể, anh ta không biết tự cài nút áo? Tay chân nhanh hơn đầu óc cô chộp ngay cánh cửa phòng thay đồ đang chuẩn bị đóng lại. Sắc mặt Phong biến hoá đa dạng, nhân viên đứng đấy cũng nhìn cô kì quặc.

“Anh! Em giúp anh cài nút áo” Cô khoe hàm răng trắng sứ của mình ra

“...” Anh ta nhìn cô ngẫm nghĩ sau đó từ tốn đem cô vào phòng thay đồ rồi kéo cửa đóng lại. Căn phòng nhỏ khiến khoảng cách giữa hai người thật gần nhưng cô nhớ lại dù sao sáng nay họ cũng ôm nhau ngủ rồi mặc dù có lẽ chỉ mình cô ngủ được, thân hình của anh thì cũng đã thấy ngay từ đầu... Đẹp!

“À ùm... Anh đang mặc áo thun trắng... Có lẽ không cần...” Chưa dứt lời Phong đã đem chiếc áo thun trên cơ thể cởi ra, tự nhiên chậm rãi khoác chiếc sơ mi cô đưa vào. Mọi cử động, mọi đường cong như đốt mắt cô...

“Không gì đâu, diễn viên nam khác còn lực lưỡng hơn, áp sát hơn cơ mà... Ngại gì chứ, mày đâu biết ngại. Phải mạnh mẽ, phải phóng khoáng, phải tự nhiên” Mặt nóng đỏ lên nhưng Vy vẫn cố chấp nhủ thầm trong bụng

Phong nhìn cô đứng ngơ ngác ra đó liền “tốt bụng” dùng ngón trỏ chọt nhẹ lên bàn tay cô. Vy lập tức hiểu ý giúp anh cài hàng nút được may tinh tế đều đặn.

Chiếc áo vừa vặn ôm vào cơ thể Phong, màu hồng phấn không làm mất đi vẻ nam tính ngược lại khiến anh thêm phần nho nhã chói sáng.

“Đẹp quá! Anh có thích không?” Cô xoay người anh nhìn vào gương

Phong nhíu mày sau đó khẽ gật đầu.

“Cái này! Cái này nữa, kia nữa, à cái đó” Tiếp đến là đủ kiểu đồ “được” Vy dọn sạch đem đến cho Phong

_________________

Họ mua sắm xong cũng là lúc mưa lớn kéo đến, trắng xoá che mất tầm nhìn. Sợ gặp tai nạn cô chỉ đậu xe vào bên đường bật máy sưởi trong xe ngồi cùng Phong.

“Anh có mệt lắm không?”

Phong lắc đầu

“Lâu như thế không được ra ngoài, em khâm phục anh luôn. Nói cho cùng, chuyện đã qua anh đừng nên để trong lòng. Ngẩng cao đầu tiếp tục bước, kẻ khác càng muốn ngáng đường anh anh càng phải đạp qua hắn cho bằng được”

“Thật không?” Đáy mắt Phong dao động

“Không hẳn, cuộc sống muôn màu lắm anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Lí thuyết nói rất dễ nhưng làm được là do bản thân anh một phần, số phận một phần. Nghe thật nản phải không?” Tề Vy mỉm cười

“...” Phong lắc nhẹ đầu

“Em là một đứa cứng đầu, càng bị ép buộc càng muốn chiến thắng. Cùng lắm cùng nhau rơi xuống hố sâu. Cũng như khi bị ép lấy anh, thật sự thất vọng vì sự độc đoán của ông nội nhưng rồi nghĩ lại lấy anh thì sao chứ? 3 năm trôi qua rất mau nếu biết sử dụng đúng cách, anh chẳng phải là biến thái bệnh hoạn vô phương cứu chữa gì. Giúp anh trở lại cuộc sống bình thường thì xem như em đã làm được một việc cực kì tốt” Vy đặt cằm lên hai cánh tay đang gối trên vô lăng, từ từ nói

“Xin lỗi...”

“Sao?”

“Tôi lẽ ra không nên xuất hiện trong cuộc đời em” Giọng anh như nỉ non

“Gì chứ? Sao lại không nên? Nhờ anh mà lịch làm việc của em thoải mái hơn rất nhiều, còn có người lắng nghe em nói, cho em học cách chăm sóc người khác thay vì bản thân” Cô đưa tay vuốt vuốt góc cạnh trên mặt anh

“...” Anh khẽ tránh né

“Với lại...” Cô nhanh tay xoay mặt anh lại nhìn mình

“...” Lần này Phong nhìn vào mắt cô

“... Em cũng thích anh!” Cô có chút ngượng ngùng

Từng hạt mưa bắn vào kính xe tạo nên những âm thanh liên hoàn, tiếng thở của hai người bị che lấp lúc rõ lúc mơ hồ. Cô chậm rãi rút tay về...

“...” Phong bất ngờ nắm lại

Vy tròn mắt nhìn anh

“Hứa với tôi” Anh chậm rãi mở miệng

Vy hít sâu đợi chờ câu nói tiếp theo của anh

“Em không được ngừng thích tôi hay bất ngờ rời bỏ tôi” Anh siết chặt cổ tay cô

Tề Vy có mười lá gan cũng không dám tin những lời này là từ một người bị trầm cảm lâu năm nói ra, người mà trong lần đầu gặp mặt không quan tâm cô nói bao nhiêu câu chỉ trả lời vỏn vẹn chưa tới 5 từ.

“...” Thấy cô hồi lâu không trả lời Phong khó giấu sự thật vọng trên mặt nới lỏng tay ra

“Hứa! Em hứa, dù thời hạn ba năm trôi qua em cũng... Tiếp tục thích và không rời bỏ anh” Vy có chút xúc động nói lớn

Mắt anh trong suốt nhìn thấu vào cô, Phong khẽ nhíu mày sau đó lại giãn ra cười ôn nhu.

Cuộc sống của anh bắt đầu từ nay sẽ sang trang, chắc chắn như vậy.

________________

“Edric, mọi việc đến đâu rồi?” Vũ Quân bắt chéo hai chân nhìn vào màn hình máy tính trên bàn làm việc

“Rất tốt, em họ của cậu thật sự rất đáng yêu” Edric đáp lời

“Tất nhiên, chúng tôi có cùng dòng máu mà ha ha! Mục đích của chúng ta coi như thuận lợi nhưng nên nhớ đừng nên làm tổn thương con bé. Nó... Không mạnh mẽ như vẻ ngoài đâu”

“Tôi biết, cậu cứ yên tâm”

Hai người trò chuyện phiếm vài câu Vũ Quân tắt máy xoay cả người lẫn ghế tựa ra phía cửa sổ. Do trời mưa nên màn đêm tĩnh mịch lạ thường, căn hộ chung cư trên tầng cao này là nơi Vũ Quân sử dụng để bàn việc quan trọng hoặc bí mật không muốn cho kẻ khác biết, ngoài cậu ta chỉ duy nhất một người từng vào đây.

_________________

“Ahh~~ nơi đây mà cũng có chuyện không một ai ở nhà sao?” Vy ướt sũng người trên tay cầm một tờ giấy cô vừa lấy từ trên chiếc bàn trà trong phòng khách.

“Lão gia cho phép chúng tôi về với gia đình trong vòng một tháng, phiền tiểu thư cùng thiếu gia trông giúp nơi đây!” Nét chữ của quản gia có phần run rẩy do ảnh hưởng tuổi tác nhưng lại hiện lên ý cười rất rõ.

Dinh thự to lớn mà chỉ có hai người ở, thật sự có khờ mới không nhận ra ý đồ của Trịnh lão.

“Ông nội dày công sắp đặt... Thuận theo cho rồi!” Vy nghĩ thầm xếp tấm giấy lại đi thẳng lên phòng

Cô đưa Phong lên phòng để anh tắm rửa trước khi cô quay lại anh đã ngồi trên thành bồn tắm, tay run nhẹ nâng niu chiếc khăn.

“Đưa đây, em giúp anh lau người” Vy chìa tay ra

Phong nâng đầu ngón tay nhưng rồi đột nhiên đứng bật dậy, anh khoát chiếc khăn lên người cô

“Mau lau khô người đi, tôi biết lo cho mình, em đừng để bản thân bệnh” Anh quẳng lại cô ngơ ngác đứng đó, khoan thai mở tủ lấy một chiếc khăn khác lau lên thân mình đang để trần còn đọng nước li ti.

Hiện tại có chết anh cũng không cho cô biết rằng hôm đó anh chỉ là quên mang theo khăn tắm nên đành ướt sũng bước ra. Anh không muốn lừa cô nhưng cảm giác được cô nhẹ nhàng săn sóc thật sự rất thoải mái... Anh rất thích!

_______________
Bình Luận (0)
Comment