Làm Sao Yêu Em

Chương 69

Nghe chuông cửa Tề Vy thầm nghĩ sao hôm nay Hàn Phong về sớm thế? Trời còn chưa tối.

“Ô, em thật sự đã quay về rồi à?”

“Anh là... Diễn viên Phổ Thịnh à?” Cô vờ không nhận ra, còn dùng tiếng Anh

“... Em không nhận ra sao?” Anh cũng nương theo cô

____________

Tề Vy mời anh vào trong, căn hộ tầng cao này là nơi cơ mật của Hàn Phong, anh nói không ai biết đến nên khi thấy Phổ Thịnh cô hơi kinh ngạc

“Vậy giờ em không nhớ được những chuyện trước kia sao?”

Cô lắc đầu, đưa cho anh một ly nước.

“Đạo diễn nghe nói em đã trở về liền gọi anh để bàn bạc kịch bản cho “how to love you?” phần kết”

“Thật sao? Em quả thật rất muốn cho Dương Nhi, Tử Hạo một cái kết đẹp!” Cô cười

“Em ở đây với Chính, à Tư Đồ tổng, em ở đây với anh ấy à?” Anh suýt lỡ miệng gọi “Chính Phong”

“Vâng! Chúng em sắp kết hôn” Cô đưa mắt nhìn một vòng rồi nói, dáng vẻ hơi không tự nhiên

“Sao thế? Nét mặt của em không được tự nhiên”

“Chẳng qua em vẫn chưa được gặp gia đình anh ấy cho nên...”

“Em yên tâm đi, Tư Đồ tổng nhất định là thật tâm với em, ngài ấy trước nay chỉ sống một mình” Phổ Thịnh chóng cằm

“Anh ấy sống cùng ai làm sao anh biết được?” Cô cười châm chọc

“Biết chứ, từ lúc em đi Trữ Đình Đình một bước như biến thành bức tưởng lớn chắn cho Tư Đồ tổng, không một cô gái nào có thể đến gần anh ta, có đến gần cũng bị quăng đi thật xa” Phổ Thịnh vẫn còn nhớ tại một sự kiện, Hàn Phong mang Đình Đình theo vì cô ta là thư kí riêng của anh, cô nhỏ xem mình như phu nhân luôn trợn mắt, đè giọng với những mỹ nhân đến mời rượu Hàn Phong.

“Trữ Đình Đình?” Cô hỏi lại

“Ừm, chính cô ấy cho anh địa chỉ này, trước đây Đình Đình làm ở FLY, khá thân thiết với em. Nhưng sau khi em đi chẳng hiểu sao lại trở thành thư kí riêng của Tư Đồ tổng, còn công khai nói yêu anh ta, kết quả Tư Đồ tổng một mực khẳng định mình vẫn độc thân và sống một mình”

____________

Sau khi Phổ Thịnh ra về Tề Vy liền ngồi suy nghĩ. Cô nắm giữ nhiều chuyện nhưng Trữ Đình Đình vẫn là thứ cô không nắm giữ được, nhớ tới gương mặt ngây thơ ấy cô không khỏi bị ám ảnh. Hàn Phong từng nhắc đến cô ta chỉ là người em gái gần nhà nhưng Phổ Thịnh đã nói cô ta thừa nhận yêu anh.

Thời buổi công nghệ phát triển, không khó để tìm hiểu thông tin trên mạng. Vài thao tác đã hiện ra, đúng như Phổ Thịnh đã nói, hầu như các sự kiện Hàn Phong công khai tham gia, cho báo chí chụp ảnh dù rất ít nhưng cũng đủ để thấy Trữ Đình Đình luôn đóng vai trò mỹ nữ đi cạnh, còn dành cho nhau cử chỉ thân thiết. Độc thân? Sống một mình? Anh cũng có công khai đang sống cùng tôi đâu chứ? Rõ ràng nói không một ai biết nơi đây, lại cho Trữ Đình Đình biết, không chừng giường cô đang nằm cô ta cũng đã nằm rồi, bất giác nổi cơn ghen tức cô đem hết ga giường đi đổi thành bộ mới.

“Cưng à, anh về rồi nè, em còn thay ga giường sao? Mới thay hôm trước mà” Hàn Phong “bay” ngay vào phòng hớn hở ôm cô

“Anh đi tắm đi, lát nữa tự lo đồ ăn. Em mệt! Đi ngủ” Cô cọc cằn nói xong leo lên giường kéo chăn qua đầu

Hàn Phong đứng hình nhìn cô, lại liếc lên đồng hồ, mới 7 giờ tối, anh đâu về trễ lắm.

Tắm xong anh dùng khăn vừa lau tóc vừa vào bếp kiếm thức ăn. Ly tách trong nhà đặt như thế nào anh đều ghi nhớ kĩ, sáng nay anh không uống nước ở nhà, tại sao trong máy rửa chén lại có hai cái ly? Trên bàn vẫn còn hai miếng đệm ly...

“Hôm nay em có khách à?” Anh vào phòng hỏi cô, thái độ có chút không vui, anh vốn dĩ muốn cất riêng nơi này cho hai người

“Chẳng phải cũng do anh dẫn tới sao?”

“Anh sao?”

“Là Phổ Thịnh, anh ấy nói Đình Đình cho anh ấy địa chỉ đến đây gặp em. Em không biết cô ấy làm sao cho cô ấy biết nơi đây, chỉ có anh. Chẳng lẽ không phải anh nói cho cô ấy biết, anh không dẫn khách tới thì ai vào đây?” Cô bực dọc nói một tràng

Anh “à” lên một tiếng rồi thôi.

Thấy anh không phản ứng cô lại khó chịu hơn, xoay người đưa lưng về phía anh.

“Em à, anh đói” Hàn Phong trườn lên mình cô tỉ tê.

“Tự đi mà nấu, anh nặng quá, đi chỗ khác!” Cô nảy người

“Sao lại đối xử với anh như vậy? Đau lòng quá đi” Hàn Phong chề môi đứng dậy đi ra ngoài.

___________

Khuya đó bước ra phòng khách thấy anh nằm co ro trên sô pha, bụng kêu lên vì đói. Rốt cuộc không nhịn được mà làm cho anh bát mì.

“Em là tốt nhất!” Anh ăn xong cười mãn nguyện đem bát dọn đi

“Vậy trước đây không có em, ai nấu cho anh?” Cô vẫn còn tức giận hỏi

“Người làm sẽ đến nấu rồi để sẵn cho anh. Nhưng khi em đến anh sợ họ làm phiền em nên...” Anh chưa nói hết đã thấy cô lấy hơi lên

“Ý anh là em cản trở người nấu ăn cho anh à? Được lắm! Anh được lắm! Anh muốn em dọn đi chứ gì? Em đi ngay đây!” Cô đập bàn lớn tiếng đứng dậy toan bỏ đi.

“Cưng à, hôm nay em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao? “Bà dì” của em vừa đi mà, đến nữa à?” Anh nắm tay cô xoa xoa.

“Hàn Phong, nói cho em biết, anh có thật sự yêu em không?”

“Qua những gì anh làm em còn chưa nhận ra sao?” Anh cười cười đứng dậy cùng cô

“Chưa! Anh chưa bao giờ nói “Anh yêu em” cả, ngay lúc anh cầu hôn cũng không nói”

“Việc đó sao có thể dùng lời nói để khẳng định. Phải dùng hành động chứ. Trước nay em đâu chấp nhất, sao nay lại lạ vậy? Anh thật sự nghi ngờ Phổ Thịnh rốt cuộc đã nói gì?” Anh có dấu hiệu nóng nảy buông tay cô ra

“Bây giờ anh lại nghi ngờ gì em à?”

“Không, nhưng anh có quyền khó chịu. Chúng ta từ lúc gặp lại đến giờ vẫn luôn vui vẻ ôn hoà, từ khi cậu ta đến em lại không vui với anh. Anh đi làm, cậu ta lại đến, hai người nói gì, làm gì tất nhiên anh rất muốn biết chứ! Em trước đây từng khen cậu ta, cảm thấy cậu ta là hình mẫu lí tưởng, anh lại càng lo sợ. Anh không hỏi vì không muốn em nghĩ anh không tin em nhưng em thế này thật sự khiến anh phải hỏi. Cưng à, em có tin anh không?” Hàn Phong bóp ngay hàm của cô, lực không mạnh vừa đủ khiến cô hoảng sợ.

“Dẫn em về gặp người thân của anh, em sẽ tin! Tin anh vô điều kiện” Cô trừng mắt nhìn anh.

Hàn Phong im lặng rất lâu, từng chút đẩy cô vào tuyệt vọng.

“Được, cuối tuần này chúng ta đến gặp họ” Anh thả lỏng cơ thể những gương mặt không hề bớt đi vẻ tức giận, còn thêm nghiêm trọng mà tối đi, hàng mi rủ xuống cũng che không nổi sự ghê rợn từ mắt anh toả ra.

Hơi lo sợ với biểu hiện này của anh nhưng cô không muốn hỏi chỉ xoay lưng muốn ra khỏi phòng bếp.

“Xoảng!!” Chưa kịp hoàng hồn sau tiếng đồ vật đổ vỡ vì bị anh gạt hết xuống đất thì một lực kéo cực mạnh truyền đến quăng cô lên bàn ăn lớn chắc chắn. Phía dưới lạnh toát cứng ngắt khiến cô sợ hãi choáng váng.

“Anh định làm gì?” Muốn vùng dậy lại bị anh dùng tay trái giữ ngay cổ cô ấn mạnh xuống. Tay phải banh chân cô dạng ra hai bên, anh đứng vào giữa mặc kệ cô vùng vẫy la hét.

“Nhẹ nhàng nhiều rồi chắc em đã chán! Em bảo anh chưa từng nói yêu em, vậy bây giờ để anh “yêu” em. Nằm yên đi” Anh cười thánh thiện nhưng ngữ khí kinh dị vô cùng.

“Phong! Bình tĩnh lại, Áaaa!” Chưa nói xong cô đã thấy anh tốc váy ngủ cô lên cao, quần lót bị anh giật mạnh đứt toạt ra.

“Anh đang rất bình tĩnh, ngoan, càng phản kháng càng đau thôi. Em cũng đâu phải lần đầu ở dưới thân anh, cần gì hốt hoảng vậy?” Anh vừa nói vừa dùng chính quần lót của cô cột hai cổ tay cô lại với nhau, cô muốn cử động cũng khó khăn.

__________

Cắt! Cắt! Cắt! Kỉ niệm ““máu”! E hèm chương sau không có thêm gì đâu, đừng có mơ!! Hí hí!
Bình Luận (0)
Comment