Lâm Song Dạ Ngữ

Chương 9

« Kiều Vũ! Kiều Vũ? Quái lạ… chạy đi đâu mất rồi? » Một đường cao hứng phấn chấn chạy về Lạc Anh tiểu trúc, đẩy cửa ra bóng hình phiêu dật vẫn thường tựa cửa đợi mình chẳng thấy đâu, Tiêu Tịnh Thủy bất giác bĩu môi, tìm kiếm khắp xung quanh.

Mỗi lần ra ngoài trở về đều có thể gặp người ấy trong phòng, điều ấy đã thành một lẽ tất nhiên, bây giờ lại đột nhiên không thấy khiến y phiền muộn quá đỗi.

Bất giác mới tự hỏi chính mình… hình như chưa bao giờ y nghĩ rằng Kiều Vũ cũng có lúc sẽ ra ngoài một mình…

Giờ mới nhận ra…

Căn nhà gỗ hàng ngày có hai người thường bị chê là nhỏ, vậy mà bây giờ chỉ thiếu đi một thân ảnh lại trở lên trống trải…

Tiêu Tịnh Thủy chán ngán phiền muộn ngồi trên ghế, mở to đôi mắt chờ mong nhìn ra ngoài cửa sổ. Cầu gỗ cạnh thảm lau tuyết trắng, trời xanh xanh cao đẹp nhưng sao cô đơn tịch mịch quá… Vậy ra… đây là cảm giác chờ đợi một người …

Như vậy, có phải mỗi lần mình rời nhà người kia cũng ngồi ở đây, chầm chậm nhớ lại những khi có hai người, lúc buồn lúc vui, hỉ nộ ái ố, khi thì nhíu mày nhăn trán, khi thì mỉm cười đợi chính mình chờ về? Kiều Vũ… phải chăng cũng cảm thấy cô đơn, cũng sẽ hy vọng thân ảnh chính mình sớm xuất hiện ở đầu cầu lau trắng?

Ngồi đến tê mỏi chờ một người là một việc tẻ nhạt, vô vị bậc nhất. Thoáng cồn cào lại thoáng nhớ dịu êm, lòng vừa an tĩnh lại thì những điều tốt đẹp lại cuồn cuộn tràn về trong óc cuốn phăng hết thảy những xích mích hờn dỗi, dẫu là những chuyện nhăn mày cau mặt cũng trở nên thật gần gũi thân thiết làm sao….

Còn nhớ rõ…

Ba năm trước, ngày đó mới gặp nhau lần đầu chính mình bị tống cổ thẳng thừng, mình không chịu kiên trì đứng ngoài đập cửa, ai ngờ nhiệt tình gõ quá mức làm cửa lung lay khiến gió lùa thốc vào nhà, Kiều Vũ ngang nhiên bắt mình thay cửa chắn gió thổi, còn nói nếu để một tia gió lạnh vào nhà sẽ “quyết tử” một sống một chết. Hại mình ngây ngây ngốc ngốc đứng ở cửa, hai chân tê cứng cũng không dám di động một ly vì sợ một tia gió lọt vào nhà thì nhân duyên vất vả tìm kiếm bao ngày sẽ bị thổi tan tác.

Còn nhớ rõ…

Có lần bị đuổi ra ngoài hứng gió đón mưa, si si khờ khờ lẩm nhẩm cái định mệnh nhân duyên một đời, trong nhà Kiều Vũ chẳng thèm đếm xỉa tới, vẻ như hờ hững vô tình. Rồi đến ngày sau khi mình kiệt lực té xỉu chính người ấy lại ôm vào chiếc giường ấm áp nằm.

Còn nhớ rõ…

Có một lần mình vì bắt thủy quái đang làm loạn trong vùng, trận này vất vả tới hơn nửa đêm mới kiệt sức bò được về Lạc Anh tiểu trúc. Kiều Vũ biết chính mình lại tự đi tìm phiền toái nên tuấn nhan lạnh lẽo đi nấu một bát canh nóng, sau đó vô tình vô nghĩa bảo: « Họ Tiêu kia… ngày mai đi lên trấn mua hai cân Hoàng Liên cho ta… »

« A? Sao vậy? Khụ khụ… ta nhớ rõ trong nhà còn nhiều Hoàng Liên mà? »

« … Tất cả ta đều đã cho hết vào canh. »

« …… »

Nhắm mắt lại còn có thể nhớ ngay được vị đắng của bát canh ngày ấy…

Tiêu Tịnh Thủy vô thức nhíu mày, đắm chìm trong ký ức, thoáng là âu sầu, thoáng lại vui tươi. Đúng khi y chìm trong khoảng khắc ngọt ngào đến bất giác cười thành tiếng đột nhiên ngoài cửa sổ xuất hiện đạo hồng quang chói mắt, sắc thái quỷ dị khiến y theo phản xạ tự nhiên với lấy thanh kiếm gỗ đào, ba bước gộp thành hai xông về phía hậu sơn! Mười năm theo đuổi đạo thuật không phải là bù nhìn, chỉ cần lướt qua đạo hồng quang y cũng biết nó xuất phát từ dị vật thiên giáng.

« Yêu nghiệt phương nào? Dám cam đảm tới hậu sơn Tiêu Thiên Sư ta làm càn? »,  tay cầm kiếm múa một đường bay thẳng vào rừng, Tiêu Tịnh Thủy vừa định nhẩm đọc phù chú thì một hình ảnh đập vào mắt làm cho y sững người.

Dưới ánh hồng quang chẳng có bóng yêu ma quỷ quái, trong mảnh sáng mờ nhạt là một người nằm, oai nghiêm lẫm liệt nhưng cũng tuấn tú nho nhã, gương mặt đoan chính tinh xảo – không phải Kiều Vũ, người y tìm nãy giờ, thì là ai?

Tiêu Tịnh Thủy mở lớn miệng muốn gọi to một cái tên mà thanh âm dường như biến mất, không sao thốt thành lời. Y chỉ có thể mở to hai mắt, buông rơi kiếm đào ngơ ngác nhìn tình lữ cả đời của mình nằm trong ánh quang mang, thân thể phàm trần dần dần biến đổi, biến ảo thành một hắc kì lân lộng lẫy chói lọi. Thấy động Kì Lân liền chớp chớp con mắt thâm sâu, ngạc nhiên nhìn trừng trừng kẻ đang không biết tìm hố nào để chui trước mặt.

« Là giả, giả … » – Tiêu Tịnh Thủy không tin được, cố gắng kéo ra nụ cười gượng đưa tay nhéo má mình, nhéo tới hai mắt đẫm lệ mờ mịt mà Hắc Kỳ Lân vẫn oai dũng hiên ngang đứng nơi đó, một lúc hướng tới nơi y đứng bước đến. Theo bản năng Tiêu Tịnh Thủy lui dần, lui dần về phía sau vài bước, thất hồn lạc phách tìm đường trốn chạy.

« Đinh đinh đinh đinh… », tiếng chuông vang như cổ vũ thúc giục, Tiêu Tịnh Thủy chạy được nửa dặm nghe tiếng chuông đầu óc đang hỗn loạn bỗng nhiên thanh tỉnh, vội vàng dừng lại. Y quay mình rồi ngẩng mặt nhìn trời, ảo não than: « Ta sợ cái gì đây! Đó là Kiều Vũ… Lấy chồng theo chồng, dẫu gả cho cẩu cũng đi theo… Kiều Vũ có là cái gì cũng đâu quan trọng? » Tâm tư vừa chuyển y chà chà chân, theo đường cũ chạy về: « Kiều Vũ!!!!! »

Nhưng mà, Tịnh Thủy ơi là Tịnh Thủy, chạy loạn trong núi rất nguy hiểm, kích động là kích động, hưng phấn đến thế nào cũng không nên a…

Khi Tiêu Tịnh Thủy ý thức được điều này đã là quá muộn!

Y chỉ lo chăm chăm nhìn Hắc Kì Lân cách đó không xa và chạy như điên mà không chú ý dưới chân là khoảng không, ngay cả định thần cũng không kịp đã lọt xuống hố sâu, gáy đập mạnh vào tảng đá, trước mắt một màn mờ mịt… rồi… chuyển thành tối đen.

Trong mê man tựa hồ như có ai đó đang vỗ vỗ bàn tay lạnh băng vào hai má, Tiêu Tịnh Thủy cẩn cẩn dực dực mở to mắt nhìn lên, như thế nào lại là gương mặt đầy lo lắng của sư tỷ? Nghẹn đắng y trân trối nhìn rồi gắng gượng ngồi dậy, vết thương đã không còn đau, hoàn cảnh xung quanh cũng dần rõ ràng. Trong tầm mắt đều là những đồ vật thân thuộc, nơi y đang nằm… đúng là gian phòng riêng của căn nhà trong rừng sâu.

« Tiểu tử ngốc! Ngươi muốn hù chết sư tỷ a?! Cho dù ngươi luyến tiếc sư tỷ thăng tiên rời phàm trần đi cũng không nên tự dưng té xỉu a! » – thấy y tỉnh lại, thiếu nữ mừng rỡ chớp chớp mắt mấy lần bất kể lễ nghĩa chạy ào tới ôm chặt lấy một Tiêu Tịnh Thủy còn đang ngơ ngác, tất cả đều là tình cảm bộc lộ tự nhiên, thật khiến người ta xúc động tâm can: « Dám dọa ta sợ chết… Gọi thế nào cũng không tỉnh lại! Tịnh Thủy, sư tỷ bị đệ dọa chết mất, dọa ch…ch… »

« Thực xin lỗi… » – vẫn ngơ ngác, Tiêu Tịnh Thủy thuận miệng nói, y nhớ rõ chính mình mới đứng trong rừng nhìn Kiều Vũ hóa thành Hắc Kì Lân, sau đó sợ tới mức vắt chân chạy trốn, chạy được nửa đường mới ngộ ra lòng mình nên quay lại, sau đó tự nhiên ngã vào hố, thế nào bây giờ lại trở về rừng sâu cách đó ngàn dặm đường vậy? Hơn nữa… sư tỷ đã sớm thăng Tán Tiên, vì lẽ gì còn lưu luyến trần thế đây?… Các nghi vấn rối loạn trong đầu nhưng chỉ có một câu hỏi đau đáu, y chỉ muốn biết…

« Kiều Vũ đâu?! Sư tỷ! Tỷ có nhìn thấy Kiều Vũ đâu không? » Hắn ở nơi nào? Vừa rồi mình chẳng nói chẳng rằng cắm đầu bỏ chạy không biết có làm thương tổn hắn không? Túm lấy vai sư tỉ lay lắc, Tiêu Tịnh Thủy có thể không cần biết tới hoàn cảnh khác lạ xung quanh nhưng nhất thiết y phải biết tin tức của người kia.

« Kiều Vũ nào? Đệ đang nói gì vậy? Tịnh Thủy… » – thiếu nữ ngơ ngác lắc đầu, sững sờ khó hiểu.

« Chính là một con hắc kỳ lân a? Hắn không ở cùng với đệ sao? Hắn làm gì rồi? »

« Đầu óc đệ thật sự bị loạn rồi sao?! » – nhíu mày đẩy y ra, thiếu nữ đem mạch cổ tay y xem xét: « Hắc kỳ lân nào? Không phải đệ lại lén thức đêm xem trộm sách Thiên địa dị vật của sư phụ đấy chứ? Trách sao lại như thế… kích động tới té xỉu… chậc… »

« Đệ không hồ đồ! » – bất mãn Tiêu Tịnh Thủy đẩy bàn tay trắng nõn của sư tỷ ra, đôi mắt hắc bạch phân minh giương tròn bướng bỉnh nói: « Rõ ràng chính là tỷ nói cho đệ biết! Lô hoa kiều bạn, Lạc Anh tiểu trúc là nhất thế tình duyên định mệnh chờ đệ! Giai nhân hữu tú phát như vân, hạo mâu như tinh… rõ ràng là tỷ nói mà! Đệ cũng theo đó mà tìm được hắn rồi, tìm được Kiều Vũ đó! Sao bây giờ tỷ lại nói là không có… »

« … Tịnh Thủy, tỷ không hiểu?…. Tỷ đã nói cái gì vậy? Cái gì là định mệnh nhân duyên? Tỷ đệ ta đều theo đạo tu tiên, làm sao còn vấn vương tình duyên thế tục? » –  thiếu nữ nheo mắt trách cứ, nghiêm khắc giáo huấn. Ngoài dự đoán của nàng, sư đệ vốn nhu thuận nghe lời lần này lại không để ý, mặc dù còn chưa thật tỉnh táo y vẫn xốc chăn định chạy ra ngoài. Thiếu nữ nhanh tay ngăn lại kịp thời: « Đệ bây giờ dù chết ta cũng không thể cho đệ bước ra ngoài… Tịnh Thủy? Đệ đến tột cùng là bị làm sao thế? »

« Sư tỷ … hắn nhất định sẽ thương tâm mà… uổng phí cho đệ đã từng thấu mọi lẽ tiên quái hồ tinh*, lại còn vẫn so đo tính toán lý do ‘không cùng chủng tộc’ … Kiều Vũ, nhất định là thất vọng vì đệ nhiều lắm, cho nên hắn không chịu gặp đệ nữa, đúng không tỷ tỷ? Đệ muốn đi tìm hắn – muốn giải thích cho hắn! Đệ nói rồi, hai người bọn đệ nhất định cả đời bên nhau… »

« Tịnh Thủy… đệ điên rồi sao? »

« Sư tỷ… »

« Aiiii… chẳng qua là đệ đêm nào cũng đọc sách quá nhiều, tẩu hỏa nhập mất rồi. Từ ngày đệ nhập môn tu đạo vẫn chỉ ở lại đây, chưa từng một lần tự mình hạ sơn thì làm thế nào mà gặp Kiều Vũ với Kiều Phong đây? »

« Sư tỷ… ý tỷ nói… ba năm kia… đều là đệ nằm mơ? » – nghe xong Tịnh Thủy chết sững người rồi tựa như mất hết sức lực liêu xiêu ngã xuống. Sư tỷ vươn tay định đỡ y lại cự tuyệt, chậm rãi quỳ bệt, đầu cúi thấp, thì thào nói, lẩm bẩm tự giễu: « Thì ra là thế… hết thảy… hết thảy… hết thảy bất quá chỉ là giấc mộng hoàng lương, mộng Nam Kha**  a… »

« Tịnh Thủy… đệ mơ thấy cái gì? » – thiếu nữ nén cười bước lại, thản nhiên hỏi.

« Sư tỷ… đệ mơ thấy đệ còn mắc nhất thế nhân duyên cần phải giải quyết xong nên mới hạ sơn, theo hướng dẫn… Ngộ sơn tây chuyển, ngộ thủy nam độ… Lô hoa kiều bạn, Lạc Anh tiểu trúc… rồi đệ tìm được người, người ấy tóc đen tựa mây, mắt sáng như sao… đệ tìm được Kiều Vũ, tìm được tình lữ định mệnh trọn đời của đệ… »

« Nói cho tỷ biết, phải chăng đệ thực thích người kia? »

« Đệ không biết… sư tỷ, đệ cũng không biết… đệ chỉ biết đệ và hắn chắc chắn phải cùng nhau, phải cùng với hắn trọn đời! Bởi vì do thiên đã định rồi, là lẽ đương nhiên… nếu không cùng hắn kết mối nhân duyên đệ không thể thăng tiên… »

« Hài tử ngốc… đệ cần gì trần duyên… chỉ cần ngoan ngoãn chăm chỉ tu tập theo sư phụ, phi tiên là chuyện sớm muộn … không phải tiếp tục sầu não phiền muộn nữa… ha ha… » – yêu thương gõ trán y một cái, thiếu nữ cười lắc lắc đầu trấn an.

« Thật sự… đều là mộng thôi sao? Này những hỉ nộ ái ố, này những khi cười giễu, khi tức giận… còn này những triền miên, này những ương ngạnh… đều là giả? Đều chỉ là Trang Chu nhất mộng*** sao? » – Tiêu Tịnh Thủy si ngốc tự hỏi mình, gắng gượng xiêu vẹo đứng lên. Y không để ý tới lời sư tỷ cứ đẩy cửa hướng ra ngoài bước đi.

Màn đêm đã buông trùm vạn vật, sao trên trời lấp lánh…

Thiên địa ngàn triệu năm vẫn vậy, vẫn như vậy mênh mênh mang mang, chỉ là trong biển người đã không còn một bóng hình tuấn mỹ, tính tình nóng nẩy nữa sao ?

Như vậy những hạnh phúc, bi ai trong mộng ảo rất chân thực kia, khi tỉnh lại… chỉ có thể lưu lại những vệt buồn bã thản nhiên thôi sao?

Chính mình tin tưởng mộng ảo, ương ngạnh chấp nhất…

Phải chăng … giống như một tên ngốc…?

Nhưng vạn dặm hồng trần, u mê cũng tốt, thấu triệt cũng vậy…

Tìm được mấy người thật sự tỉnh táo đây?

Nếu trong mộng ảo chính mình không gặp Kiều Vũ biến thành Hắc Kỳ Lân mà chấn kinh, mộng này phải chăng không cần tỉnh? Nếu là mộng chưa tỉnh, phải chăng chúng ta còn có thể tình lữ trọn đời? Không rời không xa….

« Sư tỷ… người trong giấc mộng đó… hắn đột nhiên biến thành hắc kỳ lân… »

« … Như thế, Tịnh Thủy, đệ có sợ không? »

« … Không sợ. » – trầm ngâm trong suy tưởng, khẽ mỉm cười chớp chớp rèm mi: « Sư tỷ… đệ không sợ. Là Kỳ Lân cũng được, là yêu ma cũng thế… người cùng đệ sống qua ba năm đó là hắn, người đệ muốn cùng trải qua cả đời là hắn… bất kể ai cũng không thể thay thế được. Đệ không sợ, sư tỷ… trong trời đất này… người không đáng sợ nhất… không phải chính là người mình yêu sao? »

« Tịnh Thủy… »

« Sư tỷ… nếu giờ đệ lập tức hạ sơn, ngộ sơn tây chuyển, ngộ thủy nam độ, phải chăng còn có thể tìm được bên cầu gỗ bến lau trắng, lạc anh tiểu trúc… tìm lại được hắn? »

« Hài tử ngốc này… mộng là mộng, thực là thực, làm sao có thể…? »

« … Đệ không biết, sư tỷ, đệ chỉ biết đệ muốn gặp Kiều Vũ… rất rất muốn gặp hắn… » – thiếu niên buông tầm mắt, trông về xa xăm.

« Si nhi, ha ha… đệ tình sao lại thâm sâu… lại như thế mà ngộ đạo đâu? » – thiếu nữ mỉm cười, thở dài.

« Họ Tiêu kia! Ngươi tỉnh tỉnh ngay cho ta… » – đột nhiên bên tai vang lên thanh âm quen thuộc nhưng lại mang vài phần lo lắng, vài phần buồn bã, làm cho Tiêu Tịnh Thủy đang trong một vùng đen tối dần dần cảm giác được từng cơn gió đem nhẹ nhàng khoan khoái mơn man qua má, từ từ mở mắt… nhìn lên.. lại là Kiều Vũ, con – người – Kiều – Vũ đang ôm y, mày nhíu chặt.

« Kiều… Vũ… » – cổ họng không thông, chính mình đã ngủ bao lâu đây? Cố gắng vươn đôi bàn tay vuốt ve gò má người trước mặt, Tiêu Tịnh Thủy cảm giác có chút ươn ướt? Đừng nói hắn vì mình rơi lệ nha…

« Xú tiểu tử! Ta phục ngươi rồi! Cho tới bây giờ ta mới được mở rộng tầm mắt thấy một kẻ ngốc tự dưng vấp chân mình té ngã rồi hôn mê bất tỉnh! », thấy người kia đã tỉnh lại, hồn phách Kiều Vũ từ thinh không mới hoàn trở lại xác. Bị người ta phát hiện mình lo sợ quá mà ôm ấp kêu la hắn thẹn quá thành giận đứng phắt lên, không lưu tình đẩy phắt Tiêu Tịnh Thủy từ trong lòng mình ngã lăn ra đất, mặt lạnh bỏ đi.

« Cái gì? Ta, ta tự mình hôn mê sao? Ta không gặp lại sư tỷ, và ngươi… ngươi cũng phải là mộng a? » – Tiêu Tịnh Thủy đầu óc một mảnh lộn xộn, hoang mang lặp đi lặp lại câu hỏi không có đáp án, nhìn quanh quẩn khắp Lạc Anh tiểu trúc tìm câu trả lời… Không sai… vẫn là cảnh trí này… vẫn là nơi này… nơi y đã sống ba năm…

Mà trước mắt khẩu xà tâm phật người này, cũng chính là giai nhân định mệnh của mình!

« … Thật tốt quá! » – Tiêu Tịnh Thủy tươi cười rạng rỡ chạy lên ôm cổ Kiều Vũ, hưng phấn dụi tới dụi lui: «  Tốt quá, thật tốt quá, tốt quá, tốt quá đi!!! Hóa ra ngươi không phải mộng a! Vậy ra đúng là ta đã tìm được ngươi! Thực sự ! Kiều Vũ Kiều Vũ.. »

« Buông tay! Ngươi ngủ chưa đủ a! Nói mớ cái gì.. »

« Kiều Vũ, Kiều Vũ! Ta kể cho ngươi nha! Ta vừa mới mơ rất kì lạ! Mơ là ta căn bản chưa từng gặp ngươi, ba năm sống cùng ngươi bất quá chỉ là giấc mộng Trang Chu thôi! »

« Hừ hừ… Ngươi có ý tứ gì đây? Muốn bội tình bạc nghĩa đuổi theo người mới nên lấy cớ sao? Là kẻ nào ba năm trời quấn lấy ta không rời? » – Kiều Vũ cười lạnh, nheo mắt uy hiếp, nguy hiểm tứ phía dâng cao mà tên Tiêu Tịnh Thủy không biết sống chết còn hoan hô một tiếng, hớn hở tiếp: « Ngươi biết không? Mộng quái gở nha! Thực chân thật… ta còn mơ ngươi biến thành một con hắc kỳ lân, sau đó loạn thất bát tao ta tỉnh lại, lại phát hiện ta vẫn ở thời điểm ba năm trước, vẫn ở trên núi, sư tỷ cũng chưa viên mãn phi thăng… »

« … Mộng chính là mộng, dù chân thật cũng sẽ tỉnh » – Kiều Vũ hờ hững nói một câu cho có lệ, lặng lẽ dời ánh mắt khỏi đôi mắt sáng ngời của người đối diện, cắn nhanh môi dưới hỏi: « Ngươi nói… mơ thấy ta biến thành gì? »

« Hắc Kỳ Lân a! Rất lớn, rất oai dũng… » – vô tư đáp lời, Tiêu Tịnh Thủy ôm chặt thắt lưng Kiều Vũ từ phía sau, hạnh phúc úp mặt vào lưng ấm áp của người ta.

« …… » – nghe được câu trả lời Kiều Vũ trầm mặc một lát, hít một hơi sâu rồi làm ra vẻ vô tình thuận miệng hỏi: « Vậy ngươi… có sợ không? »

Cùng là một câu hỏi nhưng khi xuất phát từ miệng thiếu nữ trong mơ thì Tiêu Tịnh Thủy ngẩn ngơ hồi lâu, còn bây giờ, y đang đắm chìm trong vui sướng cũng chẳng ngại ngần cao giọng đáp luôn: « Không sợ! Ta tuyệt đối không sợ! Tuy trong mộng ta thực không cốt khí bỏ chạy nhưng đó là phản ứng bản năng! Tới lúc ta định thần lại, đã nghĩ, có là chó hay mèo chỉ cần là Kiều Vũ ta không sợ chút nào! Hừ hừ… Ta không sợ, ngươi là tình lữ trọn kiếp của ta, làm sao lại sợ… »

« Ngu ngốc… » – dường như gánh nặng trong lòng được dỡ bỏ, Kiều Vũ khóe môi hé ra nụ cười nhợt nhạt, tuy chỉ là khẽ nhếch môi thành một vòng cong nhỏ, nhưng là một nụ cười… mà ý cười dâng tràn lên đôi mắt.

« Ngươi nằm đó mộng tiếp đi… cơm chiều hôm nay ta bớt một miệng… thực tốt lắm… »

« A! A! Không thể! Ta muốn ăn! Ngươi đã nói lần này ta trở về sẽ nấu canh măng cho ta ăn… ai gạt người là chó nhỏ… Kiều Vũ… ngươi chờ ta với! Đừng đi nhanh như vậy… » – nhanh chóng chạy theo người bước đi đằng trước, Tiêu Tịnh Thủy huơ tay kháng nghị, ai ngờ vì vội vàng cuống quýt chạy theo nên động tới vết thương, một cơn đau nhức đánh úp lại…

« …… » – ngơ ngẩn ôm lất đầu chịu đựng cơn đâu, Tiêu Tịnh Thủy đột nhiên nhận ra điểm không phù hợp mới vội vàng nhìn Kiều Vũ đang đi trở lại tiểu trúc. Nhưng người ấy tóc đen tựa mây, ngoảnh đầu cười đôi mắt như hai vì sao đẹp nhất lóng lánh cuối chân trời, không có điểm nào khác người?

Cơ mà… cơn đau nhức từ gáy đưa đến này… còn màn biến ảo thành Kỳ Lân này…

« Thật sự… toàn bộ chỉ là mộng sao? » – Tiêu Tịnh Thủy cắn cắn môi đang chuẩn bị tự hỏi thì lại nghe tiếng gọi thiếu kiên nhẫn của Kiều Vũ, y lại quên hết thảy, cười sảng khoái lon ton chạy lại…

Ai quan tâm! Là mộng cũng tốt, là thật cũng tốt chỉ cần hễ mở mắt là có thể nhìn thấy người kia cạnh mình… không phải là nguyện ước của mình sao?

« Xú tiểu tử kia! Ngươi còn không nhanh chân! Muốn canh nguội ngắt đi hả? Hừ… »

« … đến đây! Kiều Vũ… ta đến đây… chờ ta… từ từ ta đến… đừng đóng cửa nha… »

– Hoàn –

____________________

Chú thích:

Mấy chú thích này do em Hiên Nhi cất công tìm kiếm, chị Lẳng sau khi chữ hoàn hiện ra xong phởn quá, bỏ của chạy lấy người =))

* Tiên quái hồ tinh: em chịu không tìm được, mà cũng không hiểu luôn -___-, he he, làm sao hiểu được, nó là viết tắt của Thần Tiên – yêu quái – hồ ly – tinh linh (mấy con thú thành tinh á).

** Mộng Nam Kha: được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được của một người nào đó. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết “Tiểu sử Nam Kha Thái Thú” của tác giả Lý Công Tá đời Đường Trung Quốc thế kỷ 9 công nguyên.

Trong sách có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đi lạc vào một nước tên là Hòe An, được vua Hòe An cho vào bái yết rồi gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng rộng lớn, vinh hoa phú quý tột bậc. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe có một chỉ về phía nam, bị một đàn kiến bu quanh.

Thuần nhớ lại giấc mộng của mình, so sánh với thực tế chung quanh, thấy rằng: Cây Hòe là nước Hòe An, cành cây phía nam là đất Nam Kha. Từ điển tích này, người ta rút ra các thành ngữ: Giấc Nam Kha, Mộng Nam Kha, Giấc Hòe, để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý như giấc chiêm bao.

(Link: http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapter16/chapter160413.htm )

*** Trang Chu nhất mộng: Mộng hồ điệp (夢胡蝶) hay Trang Chu mộng hồ điệp (莊周夢胡蝶) là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc.

. Nguyên văn:

昔者莊周夢為胡蝶,栩栩然胡蝶也。【自喻適志與!】不知周也。俄然覺,則蘧蘧然周也。不知周之夢為胡蝶與?胡蝶之夢為周與?【周與胡蝶則必有分矣。】此之謂物化。

. Hán Việt:

Tích giả Trang Chu mộng vi hồ điệp, hủ hủ nhiên hồ điệp dã. [Tự dụ thích chí dư!] bất tri Chu dã. Nga nhiên giác, tắc cừ cừ nhiên Chu dã. Bất tri Chu chi mộng vi hồ điệp dư? Hồ điệp chi mộng vi Chu dư? [Chu dữ hồ điệp tắc tất hữu phân hĩ.] Thử chi vị vật hóa.

. Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê:

Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”.

____________________

Hiên nhi: Vâng~, hoàn rồi!!! *tung bông* hú hét*
Bình Luận (0)
Comment