Khóe môi Cơ Boss khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lẽo.
Cơ Vân Lưu chưa bao giờ là tiểu bạch thỏ ôn hòa, dù một đời này là làm lại từ đầu, ký ức tốt đẹp cũng không th thay thế được những chuyện hắn từng trải qua.
Ở trước mặt Chu Chu, hắn lựa chọn làm một đồ đệ ngoan ngoãn, chỉ vì hắn nguyện ý, mà đối với người khác, hắn vĩnh viễn là Ma tông tông chủ sát phạt quyết đoán tàn nhẫn độc ác.
Ba người kia rõ ràng là nhìn thấy linh lực của Cơ Vân Lưu đã hao hết, không còn khả năng tái chiến, mới nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hành vi cực kỳ vô sỉ.
Âu Dương Cẩn giận, chính những người này được bọn họ lo lắng cố sức cứu, những người này không nói cảm ơn thì thôi, thế nhưng còn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thật là người không biết xấu hổ thiên hạ.
"Nhưng? Nhưng nếu chúng ta không giao, các ngươi định như thế nào?" Âu Dương Cẩn ở nhà kia cũng là một bảo bối cưng, tuy rằng hơi nhỏ, lại hơi ngốc, tính tình lại tăng động dở hơi, nhưng cũng biết được chính mình hiện giờ đang ở trong hoàn cảnh xấu, lập tức liền ngạnh lại một câu, biểu tình muốn bao nhiêu kiêu ngạo có bao nhiêu kiêu ngạo.
Tu vi bà người của lần tham gia khảo hạch này xem như có trình độ trung thượng, một người Luyện Khí kỳ tầng bảy, hai người Luyện Khí kỳ tầng chín, bằng không cũng không có khả năng tránh truy kích của Đại Địa Dị Hùng đến khi được Cơ Vân Lưu cứu viện.
Bọn họ ỷ vào linh lực của chính mình nhiều, tu vi cũng không thấp, đối với Âu Dương Cẩn kiêu ngạo, chỉ nghĩ là hư trương thanh thế, căn bản không có để vào
Tên Luyện Khí kỳ tầng bảy cao ngạo mở miệng nói: "Không giao cũng được, dù sao Huyền Linh bí cảnh mỗi năm đều sẽ có không ít đệ tử chết ở trong nay, dù sao thì cũng chỉ là thêm mấy người thôi, các ngươi đã chết, đồ vật là của chúng ta.
Ta khuyên các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao ra đây, ta còn có thể tha các ngươi một con đường sống."
"Ngươi......" Âu Dương Cẩn từ nhỏ sống ở Âu Dương gia đại khái là không gặp qua người tâm địa ác độc vô sỉ như vậy, tức khắc chán nản, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra hai chữ, "Vô sỉ."
Một mũi băng nháy mắt đánh về phía Âu Dương Cẩn, đánh về phía ngực Âu Dương Cẩn, Âu Dương Cẩn linh lực suy kiệt, không thể tránh né, bị một kích, tức khắc đau đớn.
"Hừ, vô sỉ?" Tay hài tử kia thu hồi mũi băng nói: "Cá lớn nuốt cá bé vốn chính là quy tắc bất thành văn của tu chân / giới, vô sỉ thì sao, ngươi hữu dụng với ta, ta còn có thể thả ngươi một đường sống, vô dụng, ta cần gì phải lưu lại mầm tai hoạ, cho nên, hôm nay mấy người các ngươi ai cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này,"
Hắn vừa nói xong câu đó, chỉ cảm thấy bên người xẹt qua một trận gió, sau đó trên cổ lạnh lẽo, bên tai truyền đến một tiếng lạnh băng: "Không biết hiện tại là ai để ai một con đường sống."
Đồng tử hài tử kia co rụt lại, trong đầu nháy mắt toát ra hai chữ, ma quỷ, nếu không phải ma quỷ, tốc độ sao có thể nhanh như vậy, hơn nữa bàn tay đang chế trụ cổ hắn trắng nõn như tờ giấy, khớp xương rõ ràng, nhưng hắn lại mơ hồ có thể cảm giác được kia che dấu dưới làn da trắng nõn, khớp tay thon dài là sức mạnh rất lợi hại.
Bên tai truyền đến lời nói lạnh băng như là một lưỡi kiếm thẳng cắm lên ngực hắn, lạnh lẽo đến thấu xương, trong nháy mắt hắn nghĩ tới cái chết.
Loại cảm giác cận kề cái chết làm hắn quên mất đối phương chỉ là một hài tử năm sáu tuổi, cơ hồ buột miệng thốt ra: "Đừng giết ta."
"Đối với ta, người vô dụng sống không có ý nghĩa." Cơ Vân Lưu như ma quỷ, thanh âm lạnh lẽo lại vang lên bên tai.
"Hữu dụng hữu dụng, tuyệt đối hữu dụng." Không thể xua tan được cảm giác sợ hãi trong lòng, hài tử kia vội không ngừng đáp lại, e sợ chậm một khắc cổ mình sẽ bị đôi tay nhìn như nhỏ gầy lại đầy sức mạnh kia lạnh lùng bẻ gãy.
"Nói xem." Cơ Vân Lưu nhướng mày, tuy rằng không biết đối phương sẽ nói chút cái gì, nhưng trước khi giết chết con mồi hắn không ngại cho đối phương một cơ hội thở dốc, nếu hắn nói lời làm hắn vừa lòng, hắn có thể buông tha một mạng.
"Ta biết vị trí của một con Xích Viêm Điểu." Được cơ hội thở dốc, hài tử kia lập tức đem tin tức quan trọng nhất chính mình biết nói ra, vì bảo mệnh, cũng chỉ có Xích Viêm Điểu có thể làm đối phương động lòng.
"Yêu thú cấp ba Xích Viêm Điểu?" Cơ Vân Lưu hổ lại một lần.
"Đúng đúng đúng." Tên kia gấp không chờ nổi mà gật đầu.
Không đợi Cơ Vân Lưu nói thêm nữa, liền nghe thấy Âu Dương Cẩn trào phúng nói: "Này, ngươi nói cho chúng ta biết cái tin này thì có ích lợi gì, yêu thú cấp hai Đại Địa Dị Hùng đã hành chúng ta mệt thành như vậy, ngươi cảm thấy yêu thú cấp ba chúng ta có thể đối phó được? Vừa nghe đã không có ý tốt, dụng tâm kín đáo.
Cơ Vân Lưu, đừng nghe hắn, mau giáo huấn hắn một trận." Hừ, nếu không phải được hai đệ tử hỏa linh căn đuổi lạnh cho hắn, hắn lúc này không chừng còn bị đông lạnh sắp thành kem, không giáo huấn đối phương một chút, hắn nào có thể nuốt trôi cục tức này.
"Ngươi nghe này, Xích Viêm Điểu kia chúng ta không có năng lực đối phó, tin tức của ngươi đối với ta vô dụng." Cơ Vân Lưu nói xong liền gia tăng sức lên tay.
"Trước hết nghe ta nói." Cảm giác được áp lực trên cổ, hài tử kia bởi vì hít thở không thông mà mặt đỏ lên, giãy giụa nói.
"Ngươi còn có lời gì, nếu muốn lừa dối chúng ta thì đi chịu chết đi." Âu Dương Cẩn bổ thêm một đao trong lời nói.
Thật ra Cơ Vân Lưu còn muốn nghe xem hắn còn lời gì muốn nói, lực tay nới lỏng, chờ cho linh lực của hắn hoàn toàn khôi phục, đối phó yêu thú cấp ba cũng không phải không thể.
"Xích Viêm Điểu kia là còn nhỏ, lực công kích còn không mạnh bằng Đại Địa Dị Hùng, các ngươi nếu đã thắng được Đại Địa Dị Hùng thì có thể đánh thắng được nó, đối phó với một con Xích Viêm Điểu non nhất định không có vấn đề."
"Có chuyện tốt như vậy? Ngươi không phải là vì mạng nhỏ mà cố ý lừa chúng ta hả, hoặc là, ngươi còn muốn lợi dụng chúng ta đánh với Xích Viêm Điểu mệt, rồi lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của một lần nữa?" Âu Dương Cẩn có chút hoài nghi nhìn hắn, ngữ khí bắt bẻ, rõ ràng còn chưa hết tức giận.
"Sẽ không, tuyệt đối không." hài tử kia dùng thái độ kiên quyết mà bảo đảm, thoạt nhìn là một tên thức thời.
Lâm Linh đột nhiên mở miệng nói: "Chúng ta làm sao có thể tin lời ngươi nói là sự thật, nếu chúng ta tới nơi, nơi đó lại nghênh đón chúng ta là một con Xích Viêm Điểu trưởng thành, hoặc là không có cái gì cả, thế chẳng phải là quá lỗ."
Thấy bọn họ hoài nghi, hài tử kia lo lắng, nói: "Ta nguyện ý thề độc, hiện tại liền thề, ta Tống Tử Thược Tân * thề những lời đã nói là thật, không phải lời dối trá, nếu như có nửa lời dấu diếm, nguyện bị trời trách phạt, đến lười thề độc cũng đã thề rồi, các ngươi tin chưa."
(*) Thật sự bản QT nó là Tống Tử Toa Thuốc Mới ????.
Mình đã thử tra xem nó là như thế nào nên mạnh dạn để tên bé là Tống Tử Thược Tân.
Bạn nào biết chút tiếng Hán thì có thể sub lại cho bé dùm mình một cái tên mới đúng hơn nha.
Tks u các bạn nhiều.
Âu Dương Cẩn nhún nhún vai, trên khuôn mặt nhỏ làm bộ đáng tiếc, lời thề độc đã nói, hắn còn có thể nói gì nữa, xem ra một chưởng này đành để dành thôi.
Hé mắt nhìn về phía Cơ Vân Lưu, chờ đợi quyết định của hắn.
Lâm Linh cũng nhìn sang phía Cơ Vân Lưu, ý tứ rõ ràng, chuyện này đều nghe hắn.
Kỳ thật nghe đối phương nói muốn thề độc cũng đã có chít ít tin tưởng, trong giới tu chân, ít ai dám vi phạm loại lời thề này, cho dù là đại tu hành giả đã phi thăng cũng không được, nhưng người là do Cơ Vân Lưu bắt, quyền quyết định cuối cùng là ở trong tay hắn.
Vẫn luôn vây xem toàn bộ quá trình, đệ tử Âu Dương gia đương nhiên không có lời gì để nói, thấy Âu Dương Cẩn cùng Lâm Linh đều nhìn về phía Cơ Vân Lưu, bọn họ cũng đồng thời nhìn sang.
Hài tử bị Cơ Vân Lưu nắm cổ thấy mọi người đều nhìn về phía sau hắn, tuy rằng hắn không muốn tiếp tục nói chuyện cùng chủ nhân của đôi tay kia, bởi vì nó làm hắn sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố nén nỗi sợ hỏi: "Lời nên nói ta đều đã nói, hiện tại có thể buông ta ra không."
Cơ Vân Lưu không do dự, chậm rãi thu tay, thời điểm hài tử kia nhẹ nhõm thở một hơi, đột nhiên cảm giác lưng mình bị đánh một chưởng không nhẹ không nặng, một hơi thở xa lạ từ lòng bàn tay đối phương truyền đến thân thể của mình.
"Ngươi thả lên người ta thứ gì đó?" Hài tử kia được đồng bọn đỡ lấy, quay đầu mở to hai mắt, sợ hãi nhìn Cơ Vân Lưu, chất vấn.
Nhưng khi chạm đến ánh mắt thâm trầm của Cơ Vân Lưu, hắn liền rùng mình.
Cơ Vân Lưu không trả lời vấn đề của hắn, mà là lạnh nhạt mở miệng nói: "Nếu để ta phát hiện ngươi lừa ta, đạo khí ta lưu lại trong người ngươi đủ để cho ngươi biết, nói dối ta thì sẽ sống không bằng chết."
Lời thề lập ra không phải để vi phạm sao? Đời trước hắn làm trái lời thề còn ít chắc? So với để trời trừng phạt, hắn càng thích tự mình trừng phạt người phản bội hắn hơn.
"Ngươi......" Hài tử kia bị bá khí của Cơ Boss làm nghẹn lời, chỉ có thể giương mắt nhìn Cơ Boss, nhưng càng thêm bi ai phát hiện, đối phương sớm đã khinh thường mà bỏ hắn qua một bên.
"Ngươi có thể đi rồi." Cơ Vân Lưu nhàn nhạt nói.
"......" Hài tử còn muốn nói gì đó, lại bị đồng bọn kéo đi.
"Này, trước tiên các ngươi đem nội đan yêu thú các ngươi kiếm được giao ra đây đã." Âu Dương Cẩn hô to với kia bóng dáng ba người kia, sau đó liền thấy đến ba người dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Nhìn ba người biến khỏi tầm mắt, Âu Dương Cẩn cười hắc hắc, quay đầu, kích động nhảy đến trước mặt Cơ Vân Lưu, mắt thỏ tò mò, hưng phấn nói: "Này, Cơ Vân Lưu, ngươi vừa làm gì với bọn chúng vậy, có phải là làm hắn đau đớn hay đồ vật làm ngứa ngáy không? Ngươi nhất định là vì ta mà báo thù đúng không, ta biết mà, đừng nhìn ngươi không thích nói chuyện, nhưng ngươi nhất định tốt với huynh đệ." Nói xong, người anh em tốt vươn bàn tay mũm mĩm vỗ vỗ lên vai Cơ Vân Lưu.
Lâm Linh đỡ trán thở dài, quả nhiên người ngốc có phúc của người ngốc, bị người ta đem bán còn giúp đếm tiền.
Cơ Vân Lưu có nói vì hắn đâu có chứ, rõ ràng là vì tâm lí âm u không tin đối phương thề, mới có thể để lại một đạo linh lực trên người tên kia, nếu phát hiện bị lừa, hắn chỉ cần dùng chút lực, đạo linh lực kia có thể làm đối phương muốn sống không được muốn chết không xong, thật đúng là tàn nhẫn không phải dạng vừa đâu.
Cơ Vân Lưu nhíu mày nhìn về phía cái tay trên vai mình, nhẹ nhàng tránh sang, sau đó lướt qua Âu Dương Cẩn đi về thân cây phía sau, nhiều phiền phức như vậy đủ rồi, hôm nay hắn mệt.
Lâm Linh khó có được đồng tình, duỗi tay vỗ vỗ Âu Dương Cẩn vẻ mặt mờ mịt đứng một chỗ, lắc đầu xoay người đi đến gốc cây khác.
Âu Dương Cẩn vốn dĩ bởi vì thái độ của Cơ Vân Lưu làm cho khó hiểu, chưa lấy lại tinh thần thì tức phụ nhà mình lại vỗ vai hắn, ôn nhu nhìn hắn rồi thẹn thùng bỏ đi.
Nếu Lâm Linh biết ý nghĩ của hắn lúc này không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Tim Âu Dương Cẩn binh binh nhảy lên, mắt nhỏ tràn đầy hạnh phúc, miệng cười ngoác đến mang tai, hắn đắm chìm trong cảm cúc của đôi tay vỗ lên vai hắn thật lâu.
Tổ hợp bốn người nhìn Cơ Vân Lưu nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn sang Lâm Linh, không quay đầu lại, rời xa Âu Dương Cẩn đi đến một gốc cây khác, lựa chọn này phải quyết định thật nhanh..