Làm Thế Nào Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn

Chương 14

Sau khi biến mất khoảng vài ngày, cuối cùng Hewitt cũng xuất hiện ở trước mặt Lục Hằng. Hắn không nói hai lời liền đem Lục Hằng đẩy mạnh vào trong chiếc tàu con thoi loại nhỏ, đưa cậu tới một tiểu hành tinh ở vùng phụ cận.

“Rốt cuộc cậu muốn tìm cái gì vậy?” Lục Hằng ngồi nghỉ ngơi trên ghế, cầm trong tay một ly rượu đỏ mà Hewitt đưa cho “Cần tôi giúp không?”

“Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi ở đó nghỉ ngơi, chậm rãi thưởng thức loại rượu quý giá mà tôi đã ủ tận 20 năm đi.” Hewitt không quay đầu lại nói “Tìm được rồi!”

Tàu con thoi nhanh chóng đáp xuống một tiểu hành tinh. Lục Hằng từ cửa khoang nhảy xuống liền phát hiện nước dưới chân cao đến tận đầu gối mình. Trước mắt đều là mặt nước lăn tăn gợn sóng trải dài không thấy đích, ngoài ra không còn vật thể nào khác.

“Thế nào, cảnh tượng này đặc sắc chứ?” Hewitt nhảy theo sau Lục Hằng, trong giọng nói ngập tràn sự đắc ý.

“Nơi này có tài nguyên gì dùng được à? Có tác dụng với nhiệm vụ lần này sao?” Lục Hằng có chút nghi hoặc nhìn về phía Hewitt.

“Đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến nhiệm vụ như thế” Hewitt nháy mắt với Lục Hằng một cái “Chờ thêm chút nữa đi.”

Đứng ở trong nước với Hewitt, Lục Hằng cảm thấy bản thân bây giờ trông thật ngớ ngẩn. Cậu cố gắng moi thông tin từ miệng Hewitt nhưng hắn chỉ làm bộ dáng vô cùng thần bí, nói hết chuyện nọ xọ chuyện kia nhưng vẫn không hé răng nửa lời tới mục đích của chuyến đi này.

Khi Lục Hằng sắp mất hết kiên nhẫn thì hằng tinh đã lặn xuống nơi đường chân trời. Bóng đêm bao trùm toàn bộ tiểu tinh cầu, theo màn đêm buông xuống, vùng nước rộng lớn dần dần hiện lên những ánh sáng nhỏ li ti tựa như biển hoa đa sắc màu, trong nháy mắt đã phủ kín tầm nhìn. Nhãn lực của Lục Hằng khiến cho cậu rất nhanh đã phát hiện đây chính là những ngôi sao nhỏ, giống hệt như những con sứa trong suốt phát sáng, chúng nhẹ nhàng lay động theo làn sóng nước, làm cho người khác cảm thấy như đang bước trên mây.

“Sinh nhật vui vẻ, Reiner” Âm thanh của Hewitt vang lên từ phía sau “Cũng là năm thứ 53 chúng ta quen biết nhau. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu chính là vào tiệc sinh nhật lần thứ 3 của cậu”

“Ngày ấy có một tiểu ma vương đã phá hỏng chiếc bánh sinh nhật của tôi” Giọng nói của Lục Hằng mang theo vài phần ý cười.

Hewitt xấu hổ gãi đầu: “Không phải tôi đã đền cho cậu rồi sao?”

“Ồ? Cái bánh ngọt tạ lỗi đó cũng đâu có chui vào bụng tôi được miếng nào đâu”

Hewitt có chút ngượng ngùng bắt đầu nói lảng sang chuyện khác: “Cậu có nhớ lời cầu nguyện khi ấy của mình không?”

Nhắc tới ba chữ lời cầu nguyện này, Lục Hằng nhất thời không muốn tiếp tục trò chuyện với hắn nữa. Cái đó thật sự là quá khứ đen tối của cậu. Hồi ấy đám nhóc đặc biệt yêu thích một bộ phim hoạt hình tên là 《Đứa Con của Bầu Trời》, và bé con Reiner là một fan hâm mộ trung thành vô cùng cuồng nhiệt bộ phim này.

“Không” Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Lục Hằng mới phun ra một chữ.

Hewitt nhìn dáng vẻ quẫn bách của Lục Hằng, ác ý nở nụ cười: “Không sao, tôi giúp cậu nhớ lại vậy. Năm ba tuổi, bé con Reiner nói: tôi muốn trở thành đứa con của bầu trời, ở trong biển sao đàn một khúc 《Ngôi Sao Nhỏ》…”

Lục Hằng xấu hổ muốn ngắt lời nhưng rồi lại nhìn thấy Hewitt lấy từ trong nút không gian ra một chiếc rương lớn.

“Quà sinh nhật đó, mau mở ra nhìn đi.” Hắn cười, đưa chiếc điều khiển từ xa cho Lục Hằng.

Cái điều khiển này tựa hồ vẫn còn mang theo hơi ấm của Hewitt, kỳ thực không cần mở ra, Lục Hằng cũng biết bên trong chiếc rương này chứa cái gì. Chỉ là từ xưa đến nay Lục Hằng không hề nghĩ tới món quà này lại được tặng cho cậu. Bởi vì ở trong thế giới nguyên bản, dựa theo trí nhớ của trung tá Reiner cũng chưa từng thấy tiểu hành tinh này, cũng không nhận được món quà sinh nhật nào như vậy cả.

Hewitt ở bên cạnh giục khiến cậu không thể suy nghĩ quá nhiều, cậu ấn nút điều khiển, chiếc rương tinh xảo mở ra như bông hoa đang xòe cánh, bên trong chính là tác phẩm nghệ thuật Nước Mắt Vì Sao.

“Tôi vẫn nhớ lời cầu nguyện khi ấy của cậu, cũng đã vô số lần miêu tả cảnh tượng này ở trong đầu” Hewitt lùi về sau một bước, rất thân sĩ cúi chào “Đã lâu chưa từng thấy cậu đánh đàn, liệu hôm nay tôi có thể vinh hạnh được nghe cậu đàn một khúc 《Ngôi Sao Nhỏ》 hay không?”

Lục Hằng có chút xúc động khi nhìn thấy người nọ bình thường ngỗ ngược bất kham, hiện tại lại trở thành một người đàn ông vô cùng đứng đắn, nhưng ngoài miệng vẫn tàn nhẫn phun ra một chữ: “Không.”

Hewitt bị đả kích lớn đặt mông ngồi bệt xuống mặt nước, biểu cảm đau xót đầy khoa trương: “Cậu không thể vô tình như thế được. Để tìm được hành tinh này, tôi đã không ăn không ngủ đi lòng vòng xung quanh suốt cả một tuần, vì muốn mua lại quyền sở hữu còn xài hết toàn bộ tiền tiết kiệm nữa chứ.”

Hewitt giống như chú một chó bự, dâng món đồ mình yêu thích nhất cho chủ nhân nhưng lại bị đá một cước cực mạnh, trông đáng thương cực kỳ.

Lục Hằng rốt cục nhịn không được bèn cười ra tiếng, sau đó nói với Hewitt đang ngẩn người kia: “Đã lâu không chơi đàn nên tôi cần phải luyện tập đã. Chờ khi nào có thời gian thì hãy nói.”

Vừa dứt câu, Lục Hằng đã hối hận rồi. Có lẽ bởi vì cảnh sắc lẫn bầu không khí này đã khiến cậu xúc động nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy. Trung tá Reiner sẽ hi sinh trong nhiệm vụ ám sát nữ vương, đến lúc đó Lục Hằng cũng phải rời đi.

“Thật không?” Ánh mắt Hewitt sáng lên.

Nhìn dáng vẻ mong đợi của hắn, Lục Hằng không thể nói tiếp được gì nữa. Chỉ là một khúc dương cầm mà thôi, có ký ức của Reiner, hơn nữa Lục Hằng đã trải qua việc cường hóa tinh thần lực, tranh thủ luyện tập mấy lần thì hẳn là không có vấn đề gì, coi như tặng một món quà cho người bạn thân này vậy.

“Cứ quyết định như thế đi. Chờ đến sinh nhật tôi, không cần quà cáp gì hết, cậu theo tôi tới đây, dùng Nước Mắt Vì Sao đàn một khúc《Ngôi Sao Nhỏ》 cho tôi nghe.” Hewitt cao hứng, có chút vênh váo đắc ý.

Lần này Lục Hằng không đáp, chỉ trầm mặc nhìn phương xa, Hewitt ở bên cạnh đang đắm chìm trong sự sung sướng cũng không phát hiện ra sự khác thường của cậu.

Công việc trông coi Carlo vừa khéo là do tiểu đội của Andrew đảm nhiệm. Nói là vừa khéo kỳ thực cũng không phải, bởi vì cái tiểu đội khác đều đang bận bịu huấn luyện cho nhiệm vụ ám sát nữ hoàng sắp tới, không ai bằng lòng nhận làm nhiệm vụ nhàm chán, vô nghĩa này cả. Do đó, người lúc nào cũng duy trì hình tượng người tốt bụng – Andrew đã dũng cảm đứng ra tiếp nhận công việc này.

Bất quá thành viên tiểu đội của hắn khó tránh khỏi có chút bất mãn, bởi vì nhiệm vụ ám sát nữ vương nhất định sẽ được ghi vào sử sách, không người nào chấp nhận bỏ qua. Do đó, khi Andrew xuất hiện ở cửa phòng tạm giam, tươi cười bảo đội viên của mình đi tham dự buổi tập luyện, chính hắn lại đến canh chừng nhà giam một lúc thì không có ai hoài nghi gì cả.

Mở cửa phòng tạm giam ra, Andrew nhìn thấy Carlo đang co thành một đoàn ngồi ở góc, thức ăn trên bàn hoàn toàn không được đụng đến. Nụ cười trên khóe miệng hắn lại sâu thêm mấy phần.

“Carlo, em có khỏe không?” Giọng nói của hắn nghe như gió xuân ấm áp, nụ cười trên môi dịu dàng như ánh trăng.

Đối với người đang trong cảnh tuyệt vọng như Carlo mà nói, chuyện này quả thật là ánh sáng chiếu rọi nơi vực sâu, khiến cho cả người y cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Andrew…” Còn chưa dứt câu, y đã nghẹn ngào đến sắp không thể nói thành lời.

Andrew động viên khoác vai Carlo: “Anh biết em không cam lòng rời khỏi Thunder như vậy. Em rất giỏi, anh cũng không muốn nhìn thấy tài năng của em bị mai một.”

Câu nói quả quyết của Andrew làm cho cảm xúc của Carlo thoáng trở nên bình tĩnh: “Em chỉ thiếu cơ hội để chứng minh thôi, phó quan Reiner có thành kiến với em, căn bản không nguyện ý cho em cơ hội nào cả.”

“Vậy thì hiện tại có dịp để em chứng minh khả năng của mình rồi đây, anh tin rằng em có thể nắm chặt cơ hội này, chỉ huy trưởng nhất định sẽ nhìn em bằng ánh mắt khác xưa…”

Hai mươi phút sau, trên mặt Carlo liền tỏa ra ánh hào quang, đôi mắt sáng ngời lại một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu ngoan cường. Cho dù bây giờ y vẫn còn bị nhốt trong phòng tạm giam thì cũng không có gì phải lo sợ. Chỉ cần luôn luôn nỗ lực, không có khó khăn nào là không thể vượt qua.

Mà Andrew cũng mang theo vẻ mặt mỉm cười hài lòng, rời khỏi nhà giam.

Dựa theo hình ảnh mà máy thăm dò của viện nghiên cứu gửi đến, nữ vương sắp tiến vào giai đoạn tiến hóa cuối cùng. Đây là thời điểm nữ vương yếu nhất nhưng thời gian kéo dài lại quá ngắn. Cơ hội tiêu diệt trùng tộc tốt nhất cũng chỉ có một lần như thế mà thôi.

Đếm ngược 5 tiếng đồng hồ trước khi đến giai đoạn tiến hóa cuối cùng của nữ vương.

Toàn bộ binh lính của Thunder đều tập hợp tại đại sảnh, tiến hành chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng. Hewitt và Lục Hằng đứng trên bục, xác nhận lại lần nữa chiến thật đã được bố trí, chung quy vẫn không thể để nhiệm vụ lần này xảy ra bất kì sai xót nào cả. Một giờ sau, Lục Hằng và Hewitt sẽ băng qua trùng động tiến đến sào huyệt nữ vương.

Camera 3D tự động lơ lửng giữa không trung, nếu phát sinh bất cứ chuyện gì trong quá trình thực hiện nhiệm vụ thì toàn bộ công dân thuộc liên minh loài người đều có thể quan sát trực tiếp.

“Các tiểu đội tu sửa cơ giáp, xin tiến hành kiểm tra lần cuối đối với cơ giáp mình phụ trách.”

“Các tiểu đội cơ giáp, xin hãy xác nhận khu vực mình phải chịu trách nhiệm một lần nữa.”

 “Tất cả đã chuẩn bị xong, nhân viên hậu cần mau lên phụ hạm rời khỏi chiến tuyến.”

Đây là thông lệ của Thunder mỗi lần phải chấp hành nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao. Kết thúc việc chuẩn bị, các nhân viên hậu cần tay trói gà không chặt sẽ lái phụ hạm rời đi, để tránh khỏi lúc chiến đấu quyết liệt lại khiến họ bị thương.

Sau khi nhân viên hậu cần đã rút lui, tiểu đội cơ giáp số 8 xảy ra một trận rối loạn. Một chiến sĩ cơ giáp đột nhiên nhào tới đồng đội đang ở bên cạnh mình, rồi rất nhanh chóng bị những tên còn lại đá bay ra ngoài. Càng ngày lại có càng nhiều người tham gia vào đống hỗn loạn kia, vài binh sĩ đến can ngăn lại không biết vì sao cũng mất đi lý trí mà lao vào đánh nhau.

Lục Hằng thấy mấy vệ binh được phái đi xem xét tình hình cũng đã tham dự vào cuộc hỗn chiến kia, định tự mình qua xem một chút nhưng bị Hewitt ngăn cản: “Tình hình không ổn lắm, tôi và cậu cùng đi.”

Hai người mới đi được mấy bước thì Hewitt đã dừng lại, sau đó hơi nghi hoặc mà khịt mũi. Hắn tựa hồ như nhận ra đây là cái gì bèn biến sắc: “Là tin tức tố của Carlo, sao cậu ta lại ở chỗ này?”
Bình Luận (0)
Comment