Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi (*).
(*ý chỉ nhiều chuyện xảy ra cùng lúc nhưng chỉ có thể kể lần lượt từng việc một)Lục Hằng đang chuyên tâm tu luyện thì chóp đuôi đột nhiên cảm thấy nóng. Cậu mở mắt ra, phát hiện đuôi của mình không cẩn thận đã đụng phải phật châu mà Thích Không để lại. Vòng phật châu này sao đột nhiên lại nóng lên được? Lục Hằng nhớ tới Thích Không từng nói với cậu rằng: món đồ này là pháp khí bản mệnh, có liên kết với tinh thần hắn.
Chẳng lẽ Thích Không xảy ra chuyện rồi?
Lục Hằng lòng như lửa đốt, vội vàng hóa thành hình người, một tay cầm phật châu rồi dựa theo khí tức để đi tìm Thích Không. Chẳng được bao lâu, cậu liền tới bên ngoài tiểu viện của Lâm Dương quận chúa nhưng làm cách nào cũng không thấy được cửa vào. Đây chính là ảo cảnh thuật, trừ phi người bên trong phá trận thoát ra, nếu cưỡng ép hủy nó đi từ bên ngoài thì chỉ sợ là sẽ tạo thành thương tổn cho ai đang ở trong trận.
Đương lúc Lục Hằng hoàn toàn hết cách, phật châu trên tay đột nhiên phát ra ánh hào quang bao phủ lấy cậu. Sau đó Lục Hằng liền thấy hoa mắt, khi cậu nhìn được rõ mọi thứ xung quanh thì bản thân đã đứng bên trong tiểu viện rồi.
Không để ý tới người đang nằm dưới đất, Lục Hằng tiến thẳng đến sương phòng của Lâm Dương quận chúa. Cậu vô cùng lo lắng đẩy cửa một cái, vừa xông vào bên trong lại nhìn thấy cảnh tượng có chút quỷ dị. Thích Không ngồi tĩnh tọa ở giữa phòng, Lâm Dương quận chúa đứng bên giường, y phục mỏng manh, hai tay đặt lên vạt nội sam, tựa hồ muốn tiếp tục cởi.
Lục Hằng trợn tròn mắt.
Tui có nên nói một câu phi lễ chớ nhìn sau đó đóng cửa lui ra không…À khoan! Thích Không là người xuất gia làm sao có thể phá sắc giới được! Trong lòng Lục Hằng khá khó chịu, tự tìm lý do thuyết phục chính mình rồi trực tiếp xông lên phía trước.
Y phục cổ đại dài lướt tha lướt thướt, trong lúc vội vàng Lục Hằng giẫm phải vạt áo, đâm đầu vào người Thích Không.
Lúc này Lục Hằng mới cảm thấy có gì đó không đúng, cơ thể Thích Không nóng bừng, khuôn mặt như ngọc đỏ ửng, tần suất hô hấp càng nhanh hơn so với bình thường. Hơn nữa Lâm Dương quận chúa vẫn duy trì tư thế bất động hồi lâu, Lục Hằng là người đến từ xã hội hiện đại đã xem nhiều bộ phim cẩu huyết làm sao lại không biết đây là chuyện gì được. Hiển nhiên là bỏ thuốc – tình tiết rất thường xuyên xuất hiện trong các bộ phim máu chó.
Lục Hằng vọt lên, đầu tiên kéo chăn ra, bọc kín Lâm Dương quận chúa. Sau đó liền nắm lấy cổ tay Thích Không, truyền một tia yêu khí vào cơ thể hắn để kiểm tra.
Lục Hằng có kiến thức nửa vời với việc tu luyện, cho nên không biết cứ lỗ mạng vận chuyển linh khí vào người có tu vi cao hơn mình là rất nguy hiểm. Linh lực trong cơ thể người tu hành tự có tuần hoàn, khi có linh lực khác tiến vào từ bên ngoài nếu như không khống chế được thì sẽ bị phản kích, mà loại gà mờ như Lục Hằng sẽ rất khó đối phó với vấn đề này.
Bất ngờ chính là yêu lực của Lục Hằng thuận lợi tiến vào bên trong kinh mạch hắn, không gặp bất kỳ trở ngại nào chứ đừng nói là phản kích. Vận chuyển một vòng xong, Lục Hằng phát hiện tình huống của Thích Không có trong ghi chép truyền thừa yêu tộc.
Hồ tộc Bích Tung có thiên phú về yêu thuật – mê hoặc. Đây cũng không phải loại dược vật cấp thấp chỉ gợi dục vọng, người trúng phải thuật này, từ thân đến tâm đều không thể rời bỏ người hạ thuật, thân thể vô cùng khát vọng. Trong lòng cũng sẽ phục tùng, nguyện vì người thi triển thuật mà chết chỉ để đổi lấy thương xót.
Lục Hằng không khỏi liếc mắt nhìn Thích Không, thần sắc hắn vẫn như thường, trừ hai má đỏ ửng thì như không có chuyện gì. Lục Hằng thầm cảm khái: không hổ là người xuất gia, định lực hết sức mạnh mẽ.
Biết được đây là thuật nào nên phương pháp giải quyết đối với Lục Hằng mà nói lại dễ như ăn cháo. Cậu há mồm nhả yêu đan ra, đặt yêu đan tỏa kim quang lên trước nhân trung Thích Không rồi vận công, một làn sương màu đỏ rất nhanh đã được hút ra chui vào yêu đan, ánh sáng bên trong lưu chuyển, tiếp theo liền khôi phục lại như thường.
Thích Không mở mắt, sắc mặt đã khôi phục: “Hồ đồ. Thứ tà ác thế này sao có thể qua loa đến vậy.”
Lục Hằng nuốt yêu đan, cười hì hì đáp: “Yên tâm, bộ tộc ba xà không sợ vạn độc.”
Thích Không bắt lấy cổ tay Lục Hằng, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, xác thực không có gì khác thường thì mới yên lòng.
Bấy giờ hai người liền đem lực chú ý chuyển sang Lâm Dương quận chúa. Nàng vẫn luôn bị họ đối xử như với một chiếc cọc gỗ nên đã tức giận đến sắp bốc khói. Từ trước đến này nàng luôn là tiêu điểm của hết thảy mọi việc, sao chịu nổi sự lạnh nhạt như vậy, huống chi một trong số đó còn là ý trung nhân của nàng.
“Lâm Dương quận chúa sao có thể sử dụng yêu thuật của hồ tộc Bích Tung? Lẽ nào con yêu hồ kia giúp nàng mê hoặc người khác bất thành? Vậy thì lại không hợp lý.” Lục Hằng nghĩ mãi chẳng ra nguyên nhân.
“Ban nãy ta cũng không bắt gặp yêu hồ.”
Lục Hằng chú ý tới lúc hai người họ nhắc tới yêu hồ Bích Tung, tầm mắt của Lâm Dương quận chúa không tự chủ mà liếc nhìn góc giá sách. Lục Hằng suy nghĩ một chút liền cất bước tới đó, chỉ thấy trên mặt Lâm Dương quận chúa toát ra vẻ lo lắng.
Lục Hằng càng thêm khẳng định bên trong giá sách này có chứa bí mật. Thích Không cũng đi lên phía trước, hai người dời nó sang chỗ khác, phát hiện một cánh cửa nhỏ bị che khuất.
Đằng sau cánh cửa là bậc thang hẹp dài sâu hun hút. Thích Không xoay người lại, hạ một kết giới ở trong phòng rồi cùng Lục Hằng đi dọc theo nấc thang kia tiến vào mật thất.
Bậc thang xoắn một vòng xuống phía dưới, thoạt nhìn đã cũ. Đây cũng không phải là nơi Cung thân vương phủ mới xây mà qua mỗi đời Cung thân vương đều sẽ tu sửa lại để sử dụng. Mục đích ban đầu khi xây dựng mật thất này chính là dùng để xử lý một số chuyện không thích hợp để công khai của thế gia vọng tộc, chỉ có điều chẳng biết vì sao lại đặt cửa vào tại khuê phòng Lâm Dương quận chúa.
Bên trong mật thất hoàn toàn khác so với dự đoán của Thích Không và Lục Hằng. Chỉ thấy trên nóc mật thấy có vài cái xích sắt buông thõng xuống vẽ đầy phù văn khó hiểu, vừa nhìn liền biết không phải là phạm vật. Mà một con bạch hồ to lớn đang nằm ở giữa mật thất, xích sắt xuyên thủng tứ chi của nó.
Nghe được tiếng người, lỗ tai bạch hồ giật giật, mở mắt ra. Nó có đôi mắt giống như phỉ thúy, xanh biếc, trong suốt sạch sẽ. Nhìn thấy vậy, Lục Hằng liền biết đây chính là yêu hồ Bích Tung nọ.
“Ngươi chính là yêu hồ Bích Tung vừa trốn thoát khỏi Tỏa Yêu tháp ư?” Lục Hằng hỏi.
Bạch hồ há miệng nhưng lại chỉ phát ra tiếng gầm của loài thú. Lục Hằng cảm thấy rất kỳ quái, yêu tộc sau khi hóa hình cho dù có biến thành nguyên thân cũng nói được tiếng người. Xem ra bạch hồ này chẳng những không thể nói mà có khả năng yêu đan đã bị lấy mất.
Lại liên tưởng đến thuật pháp mà Lâm Dương quận chúa thi triển trước đó, Lục Hằng cảm thấy có chút khó mà tin nổi. Đại yêu tu hành ngàn năm lại bị người phàm lấy mất yêu đan, quả thực là chưa từng nghe thấy bao giờ.
Yêu hồ Bích Tung có chút phòng bị bọn họ, cong người lên, nhe răng gầm gừ, xích sắt kêu lẻng xẻng. Động tác của nó rất mạnh, phù văn trên xích sắt lập tức hiện lên ánh sáng, yêu hồ Bích Tung nhất thời bị đè bẹp xuống đất, không thể cử động được nữa.
“Thu lại liễm tức thuật trên người ngươi.”
Lục Hằng nghe thấy truyền âm của Thích Không, mặc dù không biết nguyên do nhưng cũng nghe lời mà hủy bỏ thuật pháp. Liễm tức thuật vừa biến mất, hồ tộc Bích Tung lập tức giương mắt nhìn Lục Hằng.
Sau đó Lục Hằng liền cảm nhận được suy nghĩ của yêu hồ Bích Tung: “Ngươi là yêu tộc? Đến từ tộc nào vậy?”
Lục Hằng thăm dò Thích Không, thấy Thích Không khẽ gật đầu thì mới yên tâm tiếp tục nói chuyện cùng yêu hồ: “Tộc ba xà, ta tên là Tranh.”
“Mân” Yêu hồ cũng nói ra tên mình. Từ trước đến giờ yêu tộc là một chủng tộc tương đối đoàn kết, rất ít làm thương tổn đồng tộc. Sau khi trao đổi tên, cơ bản đã hạ xuống khế ước tin tưởng lẫn nhau.
“Tại sao ngươi lại lâm vào tình trạng như thế này?.” Lục Hằng hỏi.
Mân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Việc này nói ra thì rất dài dòng.”
Tiếp đó, Lục Hằng liền thấy một đoạn kí ức trong đầu mình.
Mân là yêu tộc khá có tính tự lập. Không giống với các đại yêu khác lánh ở nơi thâm sơn cùng cốc linh khí dồi dào để tu luyện, y thích ở tại trần gian hơn. Mân khoái đi du lịch xung quanh, có hứng thú với nơi nào thì dừng lại ở một đoạn thời gian, có thể là mấy năm cũng có thể là mấy chục năm.
Thành Lâm Giang chính là nơi đã lọt vào mắt xanh của y. Mân thích rượu, cũng sẽ ủ rượu, ở Lâm Giang mở một tửu quán, quan sát nhân sinh muôn màu bi hoan ly hợp. Không lâu sau đó rượu của hắn nổi danh tứ phương, nhưng so với tửu quán thì ông chủ của nó lại càng được biết đến nhiều hơn. Hình người của hồ tộc trước giờ đều có tiếng là xinh đẹp, Mân còn là người nổi bật nhất hồ tộc. Vào lễ hội Hoa Thần hàng năm, trên thuyền hoa tửu quán của Mân đều tràn ngập hoa tươi do các khuê tú quăng lên.
Mân ở tại thành Lâm Giang sinh hoạt một quãng thời gian rất dài, y dự định sống đến hết đời phàm nhân sau đó lại đi tìm một nơi thú vị khác.
Mãi cho đến tận năm thành Lâm Giang trở thành đất phong của Cung thân vương, Mân cũng đồng thời gặp phải kiếp số của mình – Lâm Dương quận chúa. Y là đại yêu đã tu hành ngàn năm, gặp được vô số người, thấy qua vô số chuyện, nữ tử người phàm bình thường như Lâm Dương quận chúa đây cho dù có chút sắc đẹp nhưng ở trong mắt Mân thì không khác biệt gì so với những người xung quanh.
Thế nhưng Lâm Dương quận chúa không giống vậy, Mân liếc mắt đã nhận ra một linh hồn rất quen thuộc. Đó là chuyện từ rất lâu trước đây, lúc Mân còn là tiểu yêu không thể hóa hình. Mỗi ngày sau khi tu hành xong việc mà y thích làm nhất chính là trốn dưới thân cây bên cạnh bờ sông, nhìn người của thôn trang cách đó không xa tới nghịch nước, giặt quần áo, chơi đùa.
Có lần Mân mới kết thúc độ thiên kiếp, bất cẩn bị bẫy thú của thợ săn kẹp trúng, vô cùng suy yếu, mất hết sức lực nhúc nhích. Sau đó một cô bé trong thôn trang đã cứu y, giấu y trong sơn động gần đấy, mỗi ngày đều hái thảo dược trị thương cho y, dốc lòng chăm sóc y đến khi khỏi bệnh.
Về sau, Mân vẫn tiếp tục ở bên cô bé ấy cho tới lúc nàng biến thành thiếu nữ. Năm nàng đến tuổi cập kê thì Mân hoá hình, hai người đã định sẽ gắn bó suốt đời. Tiếp theo Mân trở lại tộc tiếp nhận truyền thừa nhưng lại không ngờ rằng, chờ y trở về, người yêu đã gặp chuyện khổ sở nhất thế gian.
Tại phiên chợ, thiếu nữ bị con trai độc nhất của Huyện lệnh vừa ý, muốn nạp nàng làm thiếp. Đã có ý trung nhân nên thiếu nữ liều chết không theo, chuyện về sau thì cũng giống với các tình tiết trong phim: Tên công tử bột lôi tính mạng người nhà thiếu nữ ra để uy hiếp, thiếu nữ đành phải lên kiệu tiến vào trong phủ Huyện lệnh. Bất đồng chính là, người yêu của thiếu nữ cuối cùng cũng không tới kịp để cứu nàng, đêm đó người con gái kiên cường khí khái ấy đã treo cổ trên xà nhà, lại bị Huyện lệnh tức giận dùng một mồi lửa thiêu xác thành tro. Mân đuổi theo, ngay cả thi thể của nàng cũng không được nhìn thấy.
Dưới sự kinh động, Mân suýt nữa nhập ma đại khai sát giới, may mà tộc nhân đi theo đã mang y về. Chờ tâm tính y khôi phục thì đánh mất tung tích linh hồn thiếu nữ, không tài nào tìm thấy chuyển thế của nàng. Mân vẫn một mực sống ở chốn phàm tục, cũng không phải là không ôm hi vọng một ngày nào đó có thể được trời cao chiếu cố, gặp lại nàng một lần nữa.