Làm Thế Nào Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn

Chương 28

“Bạch à?” Lục Hằng gọi.

Người kia nghe thấy giọng nói của Lục Hằng bèn đứng dậy đi vào trong động. Lúc này Lục Hằng mới phát hiện, thân hình người này cao lớn cường tráng, rõ ràng không gầy yếu như Bạch. Hơi thở quen thuộc nọ lại làm cho Lục Hằng yên lòng, so với Bạch thì càng cảm thấy bình tĩnh hơn.

Là Thích Không.

“Có chỗ nào khó chịu không?” Thích Không ngồi xuống bên cạnh Lục Hằng, truyền một luồng linh khí vào trong cơ thể cậu “Bần tăng chỉ mới rời đi hơn tháng mà trông ngươi đã nhếch nhác thế này rồi sao?”

Lục Hằng ngượng ngùng gãi đầu, ngỡ ngàng phát hiện tóc mình đã mọc rất dài. Nhắc mới nhớ, bề ngoài của cậu đã thay đổi lớn như vậy mà Thích Không vẫn có thể nhận ra.

“Bề ngoài chỉ là bề ngoài, bần tăng không hề dựa vào chúng để nhận người” Thích Không nói.

Bấy giờ Lục Hằng mới phát hiện bản thân đã không tự chủ được mà nói nghi vấn ra khỏi miệng. Cũng chẳng thể trách Lục Hằng được bởi vì mỗi lần ở bên cạnh Thích Không cậu đều cảm thấy rất dễ chịu, do đó Lục Hằng mượn câu nói này kể cho Thích Không nghe những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây.

Từ việc cậu gặp Bạch rồi bất ngờ hấp thu tu vi của yêu đan, vân vân. Cuối cùng, Lục Hằng còn quan tâm một chút tới tung tích của Bạch.

Sau khi nghe Lục Hằng nói xong, Thích Không chìa một viên Lưu Ảnh Châu ra: “Đây là thứ người bạn kia của ngươi để lại mà ta tìm thấy.”

Trong đó Bạch đã nói rõ ràng về việc mình sẽ đi đâu.

Lúc Thích Không tiến vào khu rừng đã bị đám tu giả bắt gặp. Hiện tin tức bên trong nơi này có báu vật xuất thế chắc chắn sẽ được truyền ra ngoài, vì không muốn liên lụy đến Lục Hằng nên y đã mang sen Thiên Diệp rời khỏi đây. Hơn nữa y còn nghĩ biện pháp dụ mấy tên tu giả ở gần đó đi để Lục Hằng có thể an tâm dưỡng thương. Cuối cùng Bạch còn cẩn thận cho Lục Hằng biết lãnh địa yêu tộc nằm ở vị trí nào và hẹn cậu gặp mặt ở chỗ ấy.

Xem xong Lưu Ảnh Châu mà Bạch để lại khiến tâm tình Lục Hằng vô cùng phức tạp. Cậu và Bạch cũng chỉ coi như là bèo nước gặp nhau, nhưng Bạch lại đối xử ân cần với cậu như vậy chỉ vì truyền thống của yêu tộc là chăm sóc trẻ con. Xem ra, yêu tộc quả thật là chủng tộc rất trọng tình cảm, Lục Hằng không khỏi mong chờ việc được đặt chân tới yêu tộc một lần.

“Lại đây, ta chải đầu cho ngươi.” Thích Không lên tiếng, dường như không nhìn nổi mái tóc rối tinh rối mù của Lục Hằng nữa.

Xa cách hơn tháng cũng không khiến hai người họ trở nên xa lạ.

Lục Hằng tự nhiên ngồi xuống trước mặt Thích Không, móc ra cái lược đưa cho hắn. Cảm nhận đầu ngón tay lành lạnh của Thích Không xuyên qua tóc chạm vào da đầu mình đã hàng trăm lần, nhưng lần này cậu lại bỗng thấy hơi xấu hổ. Có lẽ là bởi vì trước đây cậu vẫn mang thân hình của một đứa trẻ, mà hiện tại cũng gần như đã trở thành người lớn rồi.

Vì để giảm bớt loại cảm giác quái dị này, Lục Hằng bèn luyên thuyên hết chuyện nọ xọ chuyện kia: “Ngươi là người xuất gia thì sao lại biết búi tóc?”

Chiếc lược đang chải trên đầu lập tức ngừng lại, mãi không hề nhúc nhích. Lục Hằng đang định quay đầu lại nhìn nhưng bị Thích Không nhẹ nhàng nắm lấy gáy, không cho cậu cử động.

Một lúc sau.

“Chuyện chải đầu búi tóc này chỉ cần xem một hai quyển sách là làm được thôi.”

Lục Hằng tưởng tượng đến cảnh Thích Không cầm quyển《Làm thế nào để búi một kiểu tóc đẹp》đọc thật cẩn thận, rốt cục không tài nào nhịn cười nổi.

Lục Hằng cảm thấy tóc mình bị giật rất đau, sau đó lại nghe Thích Không nói: “Tĩnh tâm, đừng nhúc nhích.”

Thích Không đang xấu hổ ư? Lục Hằng lập tức ngồi nghiêm chỉnh, chỉ lo Thích Không thẹn quá hóa giận không thèm chải đầu cho mình nữa, đến lúc ấy cậu cũng chỉ có thể buộc đuôi ngựa giống như một tháng vừa qua. Một đứa nhỏ bảy, tám tuổi để kiểu tóc như vậy trông còn hoạt bát đáng yêu, hiện tại thân thể cậu đã lớn mà vẫn còn buộc đuôi ngựa thì đúng là không ra thể thống gì hết.

“Được rồi.” Thích Không thấp giọng lên tiếng.

Tiếp theo Lục Hằng liền cảm thấy có thứ gì đó cắm vào trong búi tóc của mình.

Lục Hằng rất tò mò, triệu hồi Thủy Kính để nhìn thử, quả nhiên bên trên búi tóc được cài thêm một chiếc trâm bằng gỗ mun.

“Đây là pháp khí bần tăng dùng gỗ Vạn Phật luyện ra gần đây, có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần, loại bỏ tâm ma.” Thấy khuôn mặt Lục Hằng lộ vẻ nghi hoặc, Thích Không bèn giải thích.

Thấy Thích Không lúc nào cũng suy nghĩ cho mình nên Lục Hằng rất cảm động, cậu quyết định cũng phải làm một món đồ thật tốt để tặng cho hắn. Song hiện tại cậu đang nghèo rớt mùng tơi, làm cái gì cũng đều phải dựa vào Thích Không nên cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.

Sau khi Lục Hằng khỏi bệnh, hai người liền khởi hành đi tới lãnh địa yêu tộc. Một là vì hoàn thành phó thác của Mân, hai là muốn biết Bạch có an toàn hay không.

Lục địa phía Nam. Chỉ Thành.

Chỉ Thành được lấy tên dựa theo một chữ duy nhất được khắc trên tảng đá lớn phía ngoài thành.

Từ nơi đây đi về phía nam chính là lãnh địa yêu tộc. Từng có người không tin tà ma quỷ quái vượt qua tảng đá đó rồi bị chướng khí vây hãm dẫn đến lạc đường, cuối cùng khi phát hiện ra thì thần trí đã chẳng còn minh mẫn nữa.

Gần đến Chỉ thành đặc biệt náo nhiệt. Tòa thành nhỏ nằm ở vị trí xa xôi, có rất nhiều người tu hành: hoặc là tay áo bào rộng tiên khí bay ngợp trời, hoặc là cơ bắp cuồn cuộn như núi, hay khuôn mặt kì quái đầy tà khí. Những người tu hành đó đến đây khiến Chỉ Thành từ trước đến giờ đều yên bình xảy ra không ít tranh chấp.

Nhiều gia đình giàu có trong thành đã chuyển đến nông thôn tránh một hai hôm, còn người dân bình thường chỉ có thể đóng chặt cửa nẻo, tuyệt không gây phiền phức.

Trong thành cũng chỉ có mấy quán trà, quán rượu mới mở cửa như thường lệ ở nơi đầu sóng gió như thế này. Dù sao người tu hành không quá coi trọng vàng bạc châu báu, chi tiền cực kì hào phóng. Mặc dù đi kèm theo đó là những nguy hiểm không hề nhỏ nhưng các thương nhân muốn kiếm lợi nhuận làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt vậy được, cho nên họ vẫn chấp nhận rủi ro.

Nghênh Khách là nhà trọ lớn nhất nơi đây.

Lý Nhị Hắc có thể coi là tiểu nhị ở Nghênh Khách. Hắn thông minh lanh lợi, biết nhìn mặt đoán ý lại thạo tin, rất nhiều khách quen tới nhà trọ Nghênh Khách đều sẽ cố ý yêu cầu hắn phục vụ.

Ngày hôm đó Lý Nhị Hắc tiếp đón hai vị khách khiến hắn cảm thấy bản thân có thể kể chuyện trong suốt cả một năm sau. Bởi vì hai người này thật sự khiến hắn nhớ mãi không quên, một Lý Nhị Hắc vốn nhanh mồm nhanh miệng thế mà lại bỗng nhiên sửng sốt mãi mà không thốt thành lời.

Tăng nhân mặc đồ trắng kia có khuôn mặt tuấn mỹ, thần sắc lạnh nhạt, hoàn toàn không giống người ở trần gian. Mà thiếu niên khoác áo bào đen bên cạnh lại tràn đầy sức sống, đặc biệt là cặp mắt như được phác họa tỉ mỉ bằng bút lông, không có chỗ nào không hài hòa. Cũng tựa hồ chỉ có thiếu niên này mới có thể không bị phong thái của vị tăng nhân đồ trắng nọ che lấp.

“Cho một bình trà ngon ra đây.” Lục Hằng lên tiếng “Ở chỗ mấy người có loại rượu nào ăn khách nhất nhỉ?”

Lục Hằng rất hứng thú với rượu thời cổ đại, trước đây cậu vẫn luôn tu luyện trong rừng nên chưa có cơ hội uống thử. Hiện tại cậu không thể bỏ qua dịp này được.

Nói xong, Lục Hằng khẽ liếc nhìn Thích Không, trên mặt lộ rõ vẻ tha thiết

“Uống một chút rồi thôi.” Thích Không đáp.

Hai mắt Lục Hằng tỏa sáng lấp lánh khi được cho phép, mong đợi nhìn tiểu nhị.

Lý Nhị Hắc bị cậu dùng ánh mắt sáng rực rỡ nhìn chằm chằm liền cảm thấy cả người cũng sắp bị thiêu cháy. Hắn đành phải nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của vị khách này một cách thiếu lễ phép, sau đó trả lời: “Dạ thưa, rượu Ngũ Tiên là cực phẩm của Nam Cương chúng ta, không thể uống được ở chỗ nào khác đâu.”

“Rượu Ngũ Tiên?”

“Vâng, rượu Ngũ Tiên dùng rắn, cóc, rết, bò cạp, nhện, thêm cả dược liệu bản xứ ủ thành, mùi vị vô cùng đặc sắc, hơn nữa còn có tác dụng giúp cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn. Khách quan có muốn thử một bình không ạ?” Vừa dứt lời, tiểu nhị Hắc liền thấy thiếu niên mặc áo bào đen trước mắt nhìn hắn bằng ánh mắt rất kỳ quái, khiến hắn không khỏi tự vấn xem mình có nói gì đắc tội khách quý hay không.

“Các ngươi dùng rắn ngâm rượu sao?” Dường như Lục Hằng đã hoàn toàn thừa nhận mình là một con rắn. Tuy Ba Xà và mấy con rắng bình thường kia là hai loài không quá giống nhau, nhưng cậu cũng không chịu được cái cảnh người khác lấy rắn ra làm đồ ăn!

“Trong quán còn có rượu ủ hoa lê trắng mới nhất năm nay, vị rất thanh mát.” Xem ra thiếu niên này không thích rượu ủ bằng động vật, Lý Nhị Hắc nhanh chóng đề cử một loại rượu khác.

Lục Hằng gật đầu rồi thuận miệng hỏi: “Gần đây trong thành có chuyện lớn gì xảy ra không?”

Nhắc đến việc này, Lý Nhị Hắc bèn rất hăng hái: “Khách quan ơi, ngài hỏi ta là đúng rồi đấy, mọi việc trong thành chẳng có gì mà Lý Nhị Hắc lại không biết cả!”

Lý Nhị Hắc còn muốn gợi sự tò mò thì đã thấy thiếu niên kia nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn. Đôi mắt của thiếu niên rất đẹp, nhưng ánh mắt đó lại khiến Lý Nhị Hắc cảm thấy rùng mình.

Hắn không còn dám tự cho là thông minh nữa, đàng hoàng kể: “Nghe nói có một yêu tộc đoạt được báu vật xuất thế. Chỉ là những người tu hành không thể tìm được yêu tộc kia nên mới đến Chỉ Thành ôm cây đợi thỏ. Dù sao nơi đây cũng là chỗ phải đi qua nếu muốn tới lãnh địa yêu tộc.”

Lục Hằng hài lòng gật đầu, phất tay ra hiệu cho hắn bưng rượu lên lầu. Lý Nhị Hắc không lắm miệng hỏi bọn họ có cần đồ nhắm hay không vì hắn biết người tu hành không ăn đồ ăn phàm tục.

Rượu hoa lê trắng của quán này quả thật không tệ, dễ uống, thoang thoảng mùi vị hoa lê. Lục Hằng uống một hớp rượu, liếc mắt nhìn Thích Không, trong lòng vô cùng đắc ý. Rượu ngon như vậy, người đẹp như thế, quá tuyệt, quá tuyệt. Đương nhiên, câu này Lục Hằng cũng chỉ có thể nghĩ ở trong đầu, tuyệt đối không dám nói thành lời.

Một vò rượu nhỏ rất nhanh đã thấy đáy, Lục Hằng vẫn còn thấy chưa đã nghiền, bèn giơ tay muốn gọi tiểu nhị tới nhưng lại bị Thích Không nhẹ nhàng ấn tay xuống.

Lúc này Lục Hằng mới phát hiện bản thân như đang vênh váo quá mức, không khỏi có chút chột dạ nhìn Thích Không một lát. Sắc mặt Thích Không vẫn như cũ, chỉ giơ tay rót cho Lục Hằng chén trà.

Lục Hằng cầm cốc trà lên, lười nhác dựa vào thành cửa sổ, đối lập hoàn toàn với tư thế ngồi nghiêm chỉnh của Thích Không ở phía đối diện.

Chỉ Thành có khí hậu ấm áp, nơi nơi đều rực rỡ sắc màu. Trong không khí tản mạn mùi hoa, nồng đến mức mũi Lục Hằng thấy hơi ngứa, cuối cùng không nhịn được hắt hơi một cái. Chén trà trong tay cậu lắc lư, rơi từ lầu hai xuống.

Lục Hằng không kịp giang tay đỡ, bất đắc dĩ nhìn cốc trà hạ cánh trên đỉnh đầu một người qua đường vô tội. Người kia mặc một bộ quần áo hoa lệ, ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Lục Hằng, vừa thấy đã biết là không phải người tốt lành gì cho cam.

“Thằng nhãi, ngươi chờ đó!” Dứt lời, người kia liền đi vào nhà trọ.

Thực sự là quá đen đủi, Lục Hằng đành phải chờ khổ chủ tới cửa hưng binh vấn tội. Chỉ thấy người kia khí thế hùng hổ đi đến, chuẩn xác tóm được cánh tay Lục Hằng, nổi giận mắng: “Bộ y phục này của gia có giá tiền không hề nhỏ đâu, thằng nhãi nhà ngươi đền nổi không hả!”

Lục Hằng chưa kịp mở miệng đã thấy bàn tay đang siết lấy cậu kia bị Thích Không phất tay áo một cái đã lập tức buông ra: “Thí chủ, làm hỏng y phục của ngươi là lỗi của chúng ta. Cho nên bộ đồ này có giá trị bao nhiêu, chúng ta nhất định sẽ bồi thường đầy đủ.”

Người kia cũng không khách khí: “Các ngươi mau đi với ta đến tiệm may mua một bộ mới!”

=====================
Bình Luận (0)
Comment