Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 1

Trước mặt Trần Đường là một ly nước ép dưa hấu mát lạnh. Thứ nước đỏ tươi đáng yêu đựng trong ly thủy tinh trong suốt, từng giọt nước ngưng tụ trên thành ly, lặng lẽ trượt xuống, hòa vào vũng nước mũm mĩm trên mặt bàn.

Tí tách.

"Xác nhận lại lần nữa, chỉ cần tao đi theo đúng cốt truyện gốc, hoàn thành công việc sửa chữa thế giới này, giúp nam nữ chính thành đôi thì có thể quay lại thế giới cũ đúng không?" Trần Đường liếc nhìn ly nước ép dưa hấu, thầm hỏi trong đầu.

Giọng nói của hệ thống 001 vang lên nhẹ nhàng, khàn khàn xen lẫn chút âm thanh rè rè của điện lưu: 【Đúng vậy. Cốt truyện thế giới này đang bị lệch lạc, nhiệm vụ của cô là sửa chữa lại nó.】

Ba ngày trước, Trần Đường còn đang nhặt rác trong khu ổ chuột thì bất ngờ xuyên vào thế giới này, trở thành ký chủ của hệ thống 001. Theo lời hệ thống, cô phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời khỏi đây.

Đây là một thế giới trong tiểu thuyết, nội dung giống hệt mấy truyện máu chó cẩu huyết cổ xưa mà cô từng nghe.

Cũng như đa số nam chính khác, Tần Thời Uyên ngầu lòi, ngang ngược, không coi trời đất ra gì, có thể nói trên người gánh nửa bộ Luật Hình sự. Vì phát hiện nữ chính Bạch Điềm Điềm rất giống ánh trăng sáng của mình nên lập tức bắt cô về nhà làm thế thân.

Giam cầm, bỏ trốn, tai nạn xe, giết người diệt khẩu...

Sau một thời gian anh truy cô chạy, anh chiếm đoạt cô giãy giụa, hai người lại chìm sâu vào bể tình, cuối cùng kết hôn sinh con.

Trần Đường đọc xong cả quyển tiểu thuyết mà hoa mắt chóng mặt, sánh ngang với mấy bộ phim truyền hình tám giờ máu chó tương lai nổi tiếng toàn cầu.

Thật muốn tát nữ chính một cái quá!

Nam chính thì càng muốn tát hai cái.

Một người thì yếu đuối dễ bắt nạt, người còn lại ngang ngược đến không biên giới.

Hành vi của nam chính, ở thế giới tương lai ít nhất phải ngồi tù ba trăm năm. Còn nữ chính thì như dây tơ hồng không có chủ kiến, mặc nam chính đàn áp mà không hề phản kháng.

Trước đây sống trong khu ổ chuột tranh ăn với chó đã đủ phiền lòng rồi, ai ngờ xuyên không tới đây mới phát hiện so với hai người họ, chó hoang còn đáng yêu hơn nhiều.

Hệ thống 001: 【Đây là cơ hội rất tốt, còn hơn là cô đi nhặt rác trước kia nhiều.】

Trần Đường không phục.

"Tao là nhặt rác hợp pháp, tao có giấy phép nhặt rác đàng hoàng! Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ thì có thưởng gì không?"

Hệ thống 001: 【Cô có thể quay lại thế giới ban đầu.】

Trần Đường: ...

Thưởng kiểu này có khác gì không thưởng?

Để hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống 001 sắp xếp cho Trần Đường làm thư ký của nam chính.

Lúc này, Trần Đường đã tận tâm tận lực làm việc ở công ty MQ được ba ngày, vất vả cực nhọc, cuối cùng cũng đợi được ngày nam nữ chính gặp nhau.

Trong quán cà phê, nam chính Tần Thời Uyên đang bàn chuyện làm ăn với đối tác ngồi đối diện.

Thân là thư ký, Trần Đường có chút lơ đễnh.

Cô cúi đầu nhìn bộ vest nhỏ màu đen tinh xảo trên người, chất liệu mềm mại, vừa vặn ôm sát eo.

Hai bàn tay trắng nõn thon dài đặt trên đầu gối, không có vết bỏng của khí độc, cũng không còn vết bẩn do nhặt rác để lại, ngay cả vết thương khi tranh ăn với chó hoang cũng biến mất, vừa sạch sẽ vừa trắng trẻo. Cô không ngừng nhìn tay mình đến thất thần, cảm nhận nhiệt độ xung quanh thật dễ chịu, không lạnh không nóng.

Đây là một quán cà phê phong cách rừng nhiệt đới, vô số cây xanh trang trí xung quanh xanh mướt, tuyệt đẹp, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương khắp không gian.

Đã ba ngày trôi qua, cô vẫn chưa quen được thế giới và thân phận mới này.

Ngũ quan cô không khác trước đây, nhưng những vết sẹo trên người lại biến mất hoàn toàn, cũng không còn gầy gò vàng vọt nữa, cứ như một giấc mơ vậy.

Trần Đường siết chặt tay, cảm nhận sinh lực dồi dào trong cơ thể, nghe Tần Thời Uyên bảo đưa tài liệu, lập tức ngẩng đầu nhìn qua.

Nam chính Tần Thời Uyên ngồi cạnh bên, bộ âu phục thủ công Ý bó sát cơ thể gần một mét chín, phác họa rõ cơ bắp đầy sức mạnh, vai rộng eo thon, mông cong đầy hấp dẫn. Đúng là tuyệt tác của Nữ Oa, chỉ tiếc là không ra dáng con người, sau này làm mấy chuyện đủ vào tù mấy lần.

Trần Đường đưa tài liệu, vừa chú ý cuộc trò chuyện giữa nam chính và giám đốc công ty, vừa để ý cái bánh ngọt trên bàn. Khóe mắt cô thoáng thấy một bóng người đang lảng vảng xung quanh.

Là nhân viên trong quán cà phê.

Hắn ta lấy cớ bưng cà phê, đi tới phía sau cô, cúi người xuống sát gần như sắp chạm vào lưng cô.

Trần Đường ánh mắt lập tức sắc lạnh, rút lại ánh nhìn từ chiếc bánh, giây sau đã nhanh chóng bắt lấy bàn tay đang thò về phía eo mình.

"Anh muốn làm gì?"

Thế giới tương lai không có phúc lợi gì, Trần Đường lớn lên ở khu ổ chuột, lăn lộn giành ăn với chó hoang, đấu trí đấu dũng với b**n th**, luyện ra đôi mắt sắc bén từ lâu rồi.

Tên này dễ đối phó hơn chó hoang nhiều.

"Ai da!"

Nhân viên hét lên đau đớn, quỳ một gối xuống đất.

Động tĩnh bên này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh. Bên kia bàn, nam chính giờ mới chậm chạp quay đầu lại nhìn.

"Thư ký Trần, cô đang làm gì vậy? Giờ là giờ làm việc!"

Giọng Tần Thời Uyên khó chịu, ánh mắt sắc bén đầy áp lực.

Trần Đường vặn chặt cổ tay gã kia, ánh mắt đầy vẻ hoang dã.

"Tạm dừng công việc, tôi bắt tên b**n th** trước đã."

Người phục vụ đau đến mức mồ hôi lạnh vã ra như tắm, cuống cuồng giãy dụa, nhưng rồi phát hiện ra người phụ nữ trước mắt tuy dáng người nhỏ bé gầy gò, trông có vẻ yếu ớt mảnh mai, vậy mà sức lực lại lớn đến kinh người, bàn tay như cái kìm thép khóa chặt lấy hắn.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp kia lại càng lóe lên ánh sáng hung dữ như sói hoang, sắc bén đáng sợ, khiến hắn không dám phản kháng, chỉ biết cúi gằm đầu nhận tội.

Bên kia, sắc mặt của Tần Thời Uyên vẫn rất khó coi. Cô thư ký mới đến này, tuy lý lịch làm việc đúng là rất đẹp, nhưng kinh nghiệm lại quá non, làm việc chẳng giống thư ký chút nào, mà cứ như là bảo vệ.

"Giải quyết nhanh lên, đừng để ảnh hưởng đến công việc tiếp theo." Anh ta lạnh giọng ném ra một câu.

Trần Đường gật đầu, tay vẫn vặn chặt cánh tay của tên phục vụ, vậy mà cứ thế kéo hắn đứng bật dậy khỏi mặt đất.

Trong lúc đó, người kia còn cố vùng vẫy vài lần để bỏ chạy, đều bị cô mạnh mẽ đàn áp, thẳng chân đá ngay vào bắp chân hắn.

Những người xung quanh thấy động tác dứt khoát gọn gàng như vậy thì đồng loạt hít sâu một hơi, kinh ngạc thán phục.

Trần Đường lạnh giọng cảnh cáo: "Đừng có lộn xộn nữa, lần sau thì tôi không chắc chắn sẽ đá vào đâu đâu nhé."

Mặt tên phục vụ lập tức tái mét, không dám động đậy nữa.

Trần Đường nhanh nhẹn túm lấy hắn kéo tới quầy, giao tận tay cho quản lý, yêu cầu đưa thẳng lên đồn cảnh sát. Làm xong mọi chuyện, cô phủi phủi tay, vừa quay người chuẩn bị trở lại chỗ ngồi thì bỗng phát hiện ra tất cả mọi người trong quán cà phê đều đang nhìn mình chăm chăm.

"Mấy người nhìn tôi làm gì?"

Bốp bốp bốp.

Có một người dẫn đầu vỗ tay, rất nhanh, tiếng vỗ tay ngày càng nhiều hơn.

"Quá đỉnh!"

"Chị gái này chắc chắn có luyện qua rồi phải không? Mấy chiêu vừa rồi ngầu hết sức luôn!"

"Cái loại b**n th** này là không được nhân nhượng! Làm tốt lắm!"

...

Nhìn dáng vẻ của tên phục vụ kia, rõ ràng hắn là tên b**n th** quen thói ở đây, không biết đã có bao nhiêu người bị hắn quấy rối, mãi cho đến hôm nay cuối cùng mới có người dám đứng ra.

Quán cà phê này vốn dĩ đa phần là khách nữ, kẻ xấu bị bắt, môi trường về sau an toàn hơn, bọn họ còn mừng không hết. Hơn nữa, quan trọng nhất là động tác vừa rồi của Trần Đường thực sự quá ngầu!

Trần Đường hơi ngượng ngùng xua xua tay.

Chuyện nhỏ, đều là thao tác cơ bản thôi.

Cô không kìm được mà nhoẻn miệng cười, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, vừa ngồi xuống liền lập tức hỏi hệ thống trong đầu: "Rồi đó, tiếp theo tao phải làm nhiệm vụ gì đây?"

Hệ thống 001: 【Chứng kiến lần gặp đầu tiên của nữ chính và nam chính.】

OK luôn!

Trần Đường yên tâm, vừa đợi vừa mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của nam chính, thản nhiên gọi hết tất cả món trong thực đơn ra, đặt kín hết cả mặt bàn. Dù sao cũng được công ty thanh toán, lát nữa có thể mang tất về nhà.

Đợi đến khi ký hợp đồng xong xuôi.

Bọn họ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

...

Lúc này Trần Đường bắt đầu cuống.

"Nữ chính sao còn chưa xuất hiện?"

Còn không tới nữa, nam chính sắp đi mất rồi!

Vì cốt truyện ngày hôm nay, cô đã phải chờ ròng rã suốt ba ngày trời!

Hệ thống 001: 【Theo cốt truyện đã thiết lập, nữ chính hôm nay sẽ gặp bạn tại quán cà phê này. Trong lúc đang đợi bạn, nữ chính bị người khác quấy rối, đúng lúc bị nam chính nhìn thấy nên mới giải vây giúp. Nam chính phát hiện ngũ quan nữ chính rất giống với ánh trăng sáng của mình, nên mới bắt cô ấy về làm thế thân, từ đó mới có những diễn biến tiếp theo của truyện.】

Bị người khác quấy rối...

Bị người khác quấy rối...

Hôm nay cô đâu thấy ai bị quấy rối đâu nhỉ? Trần Đường bỗng sững người lại.

"Khoan đã, tên b**n th** quấy rối nữ chính, chẳng lẽ lại là tên phục vụ vừa nãy à?"

Hệ thống 001: 【...】

Trần Đường: "Cái tên phục vụ này... không những dám quấy rối nam chính mà còn quấy rối luôn cả nữ chính? Hắn bận rộn vậy à? Bây giờ hắn đang ở đâu rồi?"

Hệ thống 001 tra cứu một lúc, bất lực đáp lại: 【Đã bị đưa đến đồn cảnh sát rồi.】

"Thế thì toi đời rồi."

Hệ thống 001: 【Nếu nam chính và nữ chính bỏ lỡ cuộc gặp gỡ lần này, toàn bộ cốt truyện sẽ lệch hướng, thế giới sẽ xảy ra biến động cực lớn!】

Có lẽ do hậu quả quá nghiêm trọng, giọng nói của hệ thống bỗng mang thêm vài phần khẩn trương.

"Nhưng mà bây giờ tao biết đi đâu tìm một tên b**n th** đến quấy rối nữ chính đây?"

Người giỏi cũng khó nấu cơm không gạo.

Không có b**n th**, nam nữ chính làm sao gặp nhau đây?

Trần Đường bắt đầu hối hận rồi, có lẽ vừa rồi không nên bắt tên phục vụ kia. Nam chính có bị sàm sỡ một chút cũng đâu rớt miếng thịt nào, cốt truyện mới là quan trọng nhất.

"Giờ nữ chính đang ở đâu?"

Hệ thống 001: 【Ở phía trước bên trái của cô.】

Trần Đường ngẩng đầu nhìn sang, thấy một cô gái mặc váy dài màu trắng đang ngồi gần cửa kính sát đất. Mái tóc dài hơi xoăn, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay trắng trẻo thanh tú, bên chân còn ngồi một chú chó Samoyed giống hệt cục bông gòn.

Trong nguyên tác có nói, nữ chính hiện tại đang gặp khủng hoảng kinh tế, nghèo rớt mồng tơi, đang định gửi chú Samoyed của mình sang nhà bạn nuôi giùm, cho nên hôm nay mới hẹn gặp nhau tại quán cà phê.

Lúc này thần sắc cô ấy có phần nôn nóng, cứ liên tục nhìn điện thoại, không hề ngẩng đầu lên.

Bên này, Tần Thời Uyên đã đàm phán hợp đồng xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trần Đường cầm cặp tài liệu bước theo sau anh ta, trơ mắt nhìn Tần Thời Uyên mặt không chút cảm xúc đi ngang qua người nữ chính, mắt thấy sắp sửa rời khỏi quán.

Làm sao đây?

Nam chính không nhìn thấy gương mặt nữ chính, sẽ không phát hiện cô ấy rất giống ánh trăng sáng của mình, cốt truyện thế thân về sau cũng sẽ không xuất hiện.

Trần Đường cắn răng, lập tức xoay người túm lấy bàn chân của chú chó Samoyed kia, nhẹ nhàng v**t v* mấy cái.

"Cưng à, bàn tay của em mềm mại quá đi mất, bình thường dùng kem dưỡng da tay hiệu gì thế, bảo dưỡng tốt quá trời."

"Có điều hơi lạnh chút, có muốn chị giúp em làm ấm không nào?"

"Lại đây nào, để chị ôm em vào lòng sưởi ấm nha..."

Hệ thống 001: ?

Samoyed thì càng: ???????

Bình Luận (0)
Comment