Trong văn phòng tổng giám đốc, Tần Thời Uyên hoàn toàn không bình tĩnh nổi.
Trong ký ức của anh ta, từ nhỏ đã bị cha mẹ ngược đãi, chịu đủ mọi khổ sở, chính vì thế sau khi trưởng thành, anh ta mới phải tự mình l**m láp vết thương, nhanh chóng mở rộng thế lực.
Mục tiêu của anh ta là hoàn toàn nắm quyền nhà họ Tần, kiểm soát toàn bộ công ty MQ, sau đó cắt đứt quan hệ với nhà họ Tần, giáng trả nỗi đau anh ta từng chịu đựng từ nhỏ đến lớn do cha mẹ gây ra.
Trong tình huống như vậy, mà Bùi Lan lại mang cơm trưa đến cho anh ta?
Chuyện này sao có thể xảy ra?
Tần Thời Uyên nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Theo thói quen trước giờ, anh ta lẽ ra phải lập tức khóa trái cửa văn phòng, giả vờ không có ở đó, mặc cho Bùi Lan ngoài kia có làm ầm lên thế nào, anh ta cũng không ra, không gặp mặt, không nói chuyện.
Nhưng lần này, trong lòng anh ta rõ ràng có chút dao động.
Chẳng lẽ bà thật sự chỉ đến để đưa cơm?
Trong số ít những ký ức tuổi thơ của Tần Thời Uyên, hình như Bùi Lan cũng từng đưa cơm cho anh ta, không rõ giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, tóm lại kết cục là anh ta bị treo lên đánh một trận nhừ tử.
Nghĩ tới những ký ức đau thương đó, Tần Thời Uyên siết chặt nắm đấm, lần này không khóa cửa như mọi khi mà chủ động bước ra ngoài.
Lúc này Trần Đường đang đứng ngoài cửa ngắm nghía lá cờ thi đua: ?
Ồ hô.
Đà điểu ló đầu rồi kìa.
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra, Bùi Lan bước ra ngoài, trong tay quả nhiên xách theo một hộp cơm nặng trịch.
Tần Thời Uyên hít sâu một hơi, nói với Trần Đường: "Lát nữa cô đừng nói gì, cứ nghe tôi chỉ đạo."
Có người sẵn sàng ra mặt, Trần Đường đương nhiên không giành công, ngoan ngoãn gật đầu, đứng sau lưng anh ta, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như bản thân vô hình.
Bùi Lan dừng bước trước mặt Tần Thời Uyên, hai người đối mặt, đến không khí xung quanh cũng như đông cứng lại.
Rất lâu sau, đồng tử Tần Thời Uyên như vực sâu thăm thẳm, trầm giọng cất lời: "Bà cố tình đến công ty nhiều lần như vậy, giờ cuối cùng cũng gặp được tôi rồi, sao? Không nói nổi thành lời à?"
Bùi Lan ngập ngừng.
Tần Thời Uyên: "Nói đi, chẳng phải đây là mục đích bà tới đây sao?"
Bùi Lan nhìn anh có chút khó xử. "Mẹ không phải đến tìm con."
Rồi ánh mắt lướt qua người Tần Thời Uyên, rơi vào Trần Đường đang đứng sau.
"Trợ lý Trần, cô đã ăn trưa chưa?"
Tần Thời Uyên toàn thân chấn động, khí thế dồn nén bao lâu trong tích tắc tan tành mây khói, sững sờ quay đầu nhìn Trần Đường, muốn tìm một lời giải thích.
Trần Đường chớp chớp mắt, không lên tiếng.
Bởi vì lúc nãy chính anh ta dặn cô không được nói.
Bùi Lan đã bước tới, vẫy tay với Trần Đường: "Lại đây, tôi mang cơm trưa cho cô này, đích thân dặn dì trong nhà nấu canh, còn đang nóng hổi đấy. Cô còn trẻ, đừng ăn đồ ngoài suốt, không tốt cho sức khỏe."
Hộp cơm được mở từng lớp một, ngoài canh ra còn có sườn xào chua ngọt, thịt xào ớt, thêm một món chay, đúng chuẩn dinh dưỡng cân bằng, màu sắc hấp dẫn, hương thơm ngào ngạt.
Quý giá nhất là lớp cuối cùng còn có pudding và một miếng bánh kem.
"Hôm đó ở khách sạn, tôi thấy cô thích ăn bánh, nên lần này cố ý mang một ít cho cô thử."
Trần Đường nhìn hộp cơm mà tay ngứa ngáy, quay sang nhìn Tần Thời Uyên.
Giờ tôi được nói chưa?
Thật sự rất khó từ chối lòng tốt.
Còn nửa tiếng nữa mới tan làm, bụng cô đã sôi lên ùng ục rồi.
Tần Thời Uyên: ...
Rất xấu hổ.
Lúc bước ra, anh ta đã lấy hết dũng khí, mang theo quyết tâm đối đầu, ai ngờ lại ăn ngay một đòn trời giáng.
Anh ta thậm chí còn hơi tức, vì nhìn thấy bữa cơm Bùi Lan mang đến đúng thật chỉ có một suất.
Tần Thời Uyên có thể đoán được, Bùi Lan là vì cảm ơn ơn cứu mạng nên mới đưa cơm, nhưng mà làm hai suất cơm thì khó khăn lắm sao?
Huống hồ cũng đâu phải tự tay bà làm.
Càng nghĩ càng tức, anh ta lạnh lùng liếc hai người một cái, rồi "rầm" một tiếng, đóng sập cửa văn phòng.
Trần Đường có thể hiểu được sự bực bội của anh ta, cứ thử đặt mình vào vị trí đó đi, không có cơm ăn, ai mà vui lên nổi?
"Bùi phu nhân, bà không qua xem thử Tổng Giám Đốc à?"
Bùi Lan lắc đầu.
"Không đâu, mấy lần trước tôi đến tìm nó, nó đều không chịu gặp, còn không bằng đến tìm cô. Con trai lớn rồi, tới tuổi nổi loạn là chuyện bình thường."
Tình trạng của Tần Thời Uyên đây không đơn giản chỉ là nổi loạn nữa rồi, sắp chuyển dark mode luôn ấy chứ.
Bùi Lan nhìn cánh cửa văn phòng đóng kín, thở dài cảm khái, rồi tiếp tục quay sang nhiệt tình chiêu đãi Trần Đường.
"Lại đây nào, chúng ta ăn trước đi, xem như tôi cảm ơn cô đã cứu mạng lần trước."
Thái độ của Bùi Lan với Trần Đường lúc này, một nửa là biết ơn, một nửa là sợ hãi.
Chủ yếu vì hôm đó lúc cô cứu người quá mức bình tĩnh, quá mức ung dung, đến mức khiến người ta có cảm giác nếu chọc giận cô, thì trong tích tắc rút từ cặp tài liệu ra một con dao mổ lợn, đâm một nhát không thèm chớp mắt, cũng hoàn toàn là chuyện có thể xảy ra.
Trong nguyên tác, Bùi Lan chỉ là một phản diện phụ hết sức tầm thường, hội tụ đầy đủ các đặc điểm của loại vai này: Bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.
Kể từ sau hôm đó, Trần Đường bị bà liệt thẳng vào hàng "ác", mà còn là đại ác.
Huống hồ Trần Đường còn thực sự đã cứu mạng bà, Bùi Lan bây giờ thật lòng muốn làm bạn với cô, chí ít cũng đứng cùng một chiến tuyến, giống như ngày hôm đó cô thân thiết với Bạch Điềm Điềm vậy.
Trần Đường thì chẳng nghĩ nhiều thế, có cơm ăn là tốt rồi, lại tiết kiệm được một bữa.
Cô vừa ngồi xuống liền ăn ngay, toàn tâm toàn ý ăn, đến nỗi Bùi Lan ở bên cạnh nói gì cô cũng chẳng nghe rõ.
Mãi đến khi ăn xong, cô mới quay đầu nhìn Bùi Lan, như vừa sực nhớ ra điều gì, hỏi với vẻ lương tâm trỗi dậy: "Bùi phu nhân, bà sắp đi rồi sao? Có cần tôi tiễn bà không?"
Bùi Lan vừa nghe xong, trong lòng lạnh một nửa.
Nói chuyện khách sáo như vậy, rõ ràng là Trần Đường vẫn chưa xem bà như bạn bè gì.
Bà cố nén chua xót trong lòng, gật đầu.
"Được, vậy tôi không làm phiền cô làm việc nữa."
Sau đó liếc nhìn đống tài liệu chất như núi trên bàn: "Công việc nhiều thế kia, nếu làm không xuể thì đưa cho Tần Thời Uyên làm đi, tôi thấy nó ngày nào cũng rảnh rang chẳng làm gì."
Trần Đường không thể ngờ câu nói này lại phát ra từ miệng Bùi Lan, trong chớp mắt liền hiểu cảm giác của hệ thống khi trước, lúc cô bảo để Tần Thời Uyên tự làm bảng báo cáo.
Đúng là hơi sai quá.
"Không cần đâu, tôi làm được."
Lời này lọt vào tai Bùi Lan khiến bà đánh giá Trần Đường cao thêm vài phần.
Nhìn xem, không chỉ có thể cứu người giữa tai nạn xe cộ, còn làm xuể đống việc thế này, khuyết điểm duy nhất là tạm thời vẫn chưa chịu làm bạn với mình.
Trần Đường xếp hộp cơm lại, tiễn Bùi Lan xuống lầu.
Đúng giờ nghỉ trưa, nhiều nhân viên đã ra ngoài ăn, cô tiếp tân đang rúc trong góc lén ăn cơm hộp, vừa thấy Bùi Lan đi xuống, lập tức như có chuông báo động reo vang trong đầu, vội vàng đứng bật dậy nghênh đón, sợ xảy ra sơ suất rồi bị chửi te tua.
"Bùi phu nhân, bà đi thong thả. Lần sau nếu bà tới, có thể báo trước với chúng tôi một tiếng, công ty sẽ sắp xếp chu đáo cho bà."
Vừa rồi còn nói chuyện thân thiết với Trần Đường là thế, mà Bùi Lan vừa quay sang nhìn cô tiếp tân, sắc mặt liền quay ngoắt 180 độ, lông mày nhíu lại, giọng the thé quát: "Báo trước để cô đi mật báo à? Cô tưởng cô là cái thá gì mà xứng để tôi tự tay liên lạc?"
Tiếp tân vốn đã quen với kiểu chua ngoa cay nghiệt này của bà, chỉ biết cười gượng hai tiếng, không dám nói gì, khom lưng cúi đầu lia lịa.
Trần Đường lại khẽ nhíu mày.
Lúc cô tiếp xúc với Bùi Lan, trừ lần đầu tiên đứng trước văn phòng tổng giám đốc bị móc mỉa ra, những lần sau bà đều tỏ ra thân thiện, thậm chí còn có chút lấy lòng, nên cô cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Mãi đến lúc này, khi thấy Bùi Lan vô cớ nạt nộ tiếp tân bằng giọng điệu đầy gai góc, cô mới bất giác nhớ lại khoảng thời gian đi nhặt rác, mấy ông quản lý đô thị cũng từng dùng giọng điệu y chang thế để chửi bới bọn họ.
Giọng cô đột nhiên lạnh hẳn.
"Bình thường bà đều nói chuyện với mọi người như vậy à?"
Vừa dứt lời, cả Bùi Lan lẫn cô tiếp tân đều sửng sốt.
"Có gì sai sao?" Bùi Lan khó hiểu.
Mấy chục năm nay bà vẫn sống kiểu đó, huống chi mấy người này đâu có cứu mạng bà.
Trần Đường đặt hộp cơm lại vào tay bà ta, nói: "Họ là đồng nghiệp của tôi, thực ra tôi với họ chẳng có gì khác biệt. Tôi không thích thái độ của bà. Sau này đừng đến công ty tìm tôi nữa."
Nói xong, cô dùng ánh mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng liếc nhìn bà ta một cái, rồi quay người bỏ đi, không thèm quan tâm phản ứng của Bùi Lan.
Bùi Lan chết đứng tại chỗ, cả người như bị xé toạc ra, thậm chí vì ánh mắt bình thản kia mà lưng lạnh toát mồ hôi.
Quay đầu lại thấy tiếp tân vẫn đang nhìn mình chằm chằm, nghĩ bụng chắc vừa rồi bị nhìn thấy hết rồi, bà hít sâu một hơi, suýt nữa thì bật ra một tràng chửi rủa, nhưng những lời Trần Đường vừa nói lại vang lên trong đầu, khiến bà phải nuốt ngược mấy câu đó vào, nén lại.
Sau đó giận dữ xen lẫn ấm ức, bà xoay người rời đi.
Không gì khiến người ta khó chịu bằng sự lạnh nhạt từ chính ân nhân cứu mạng.
Những lời Trần Đường vừa nói, chẳng khác nào "Biết vậy hôm đó tôi không cứu bà" cả.
"Bùi phu nhân đi thong thả ạ."
Cô lễ tân gọi với theo một tiếng, cúi rạp người. Đợi đến khi bóng dáng Bùi Lan khuất hẳn, cô ấy mới từ từ đứng thẳng lên, trong mắt lấp lánh ánh sáng phấn khích, hí hửng chạy về quầy làm việc, dọc đường vì quá kích động mà nhún nhảy không ngừng.
Vừa cầm điện thoại lên, cô ấy liền nhanh chóng mở nhóm nội bộ nhân viên MQ.
【Có người chống lưng đúng là khác bọt! Thư ký Trần ngầu quá đi mất! Mấy người không biết chuyện vừa nãy đâu...】
Trần Đường quay trở lại văn phòng tầng trên cùng, trong lòng vẫn còn tức, hận không thể móc họng ra ói lại hết mớ cơm canh Bùi Lan mang tới.
Hệ thống 001: 【Không phải trước đây cô còn khá thích bà ta sao?】
"Lúc đó tao bị chút ân huệ lặt vặt của bà ta làm mờ mắt thôi."
【Cô gọi một triệu là ân huệ lặt vặt á?】
"Nhưng tao cứu mạng bà ta mà, mẹ của tổng giám đốc MQ đó, một triệu là quá rẻ rồi còn gì."
Hệ thống nhất thời cứng họng, không tìm được lý lẽ phản bác.
Trần Đường nói tiếp: "Bên ngành tụi tao có một câu nói, không biết mày nghe qua chưa?"
【Tụi cô... còn có ngành nghề nữa á?】
Trần Đường chẳng buồn đôi co, lạnh lùng nói: "Đừng bao giờ làm bạn với quản lý đô thị. Đó là luật ngầm trong nghề, người còn thì quy tắc còn."
Hệ thống 001: 【...Quy tắc của tụi cô... nghiêm ngặt dữ ha.】
Trần Đường ôm bụng, bắt đầu thấy hối hận vì đã ăn hết đống cơm canh Bùi Lan mang tới. Lúc này, cô thấy góc phải dưới màn hình máy tính đang nhấp nháy liên tục thông báo tin nhắn nhóm.
Vừa mở ra xem thì thấy Chương Thanh Đồng đang nhắn tìm cô.
Chương Thanh Đồng: 【@Trần Đường ăn chung không? Ăn chung không? Hôm nay tui cố tình đặt hàng sớm nè, tui không tin còn ai giành mất khúc giò hầm của tui nữa!】
Trần Đường vốn định từ chối, nhưng đột nhiên nhớ ra Tần Thời Uyên từ lúc bước vào văn phòng đến giờ vẫn chưa ra ngoài, mà chắc cũng chưa ăn gì.
Trần Đường: 【Tui ăn rồi, bà ăn với tổng giám đốc đi.】
Chương Thanh Đồng: 【VỚI AI CƠ?!!】
Trần Đường: 【Tổng giám đốc. Tui gửi link đặt đồ ăn cho bà, lát nữa công ty sẽ hoàn tiền.】
Chương Thanh Đồng: 【Vậy... ngại quá ha... Nhưng mà tụi mình vừa mới hẹn ăn chung lần trước mà, sao nay bà ăn trước rồi?】
Trần Đường: 【Bất ngờ thôi, Bùi phu nhân mang cơm lên cho tui, tui cũng đâu có muốn đâu.】
Chương Thanh Đồng: 【Ý bà là, mẹ tổng giám đốc mang cơm lên cho bà, rồi tổng giám đốc lại đi ăn chung với tui? Trần Đường, tiến độ này của bà nhanh quá rồi đó, tui theo không kịp đâu!】
Trần Đường: 【Ăn không?】
Chương Thanh Đồng: 【ĂN ĂN ĂN, ăn với ai mà chẳng là ăn! Ngày tháng của tụi mình cũng khấm khá lên rồi, sắp được ăn cùng thực đơn với tổng giám đốc luôn rồi nè!】