"Bạch Điềm Điềm!"
Trần Đường vừa hét xong, "rầm" một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại.
Cô sững người: "Cô gái này, chẳng lẽ tưởng đóng cửa lại thì mình sẽ không nhìn thấy cô ấy hả?"
Tần Thời Uyên lúc này mới mơ màng ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ: "Vừa nãy cô gọi ai?"
Trong đầu Trần Đường bắt đầu gõ trống hỏi hệ thống điên cuồng: "Bạch Điềm Điềm sao lại ở đây? Không phải đáng lẽ đang ở nhà à?"
Hệ thống thản nhiên trả lời, không buồn diễn kịch nữa: 【Nguyên tác không nhắc tới.】
"Biết ngay mà, cái truyện này đúng là bản lậu!"
Trần Đường chửi thầm. Cô từng đọc qua nguyên tác, cảnh này đúng là cực kỳ mơ hồ, chỉ dùng một câu vỏn vẹn: "Tần Thời Uyên tình cờ gặp Bạch Điềm Điềm ở khách sạn Thánh Hào, giải vây cho cô, cả hai dưới bầu trời đêm thổ lộ tâm ý, từ đó sa vào lưới tình."
Giờ nhớ lại, nguyên tác ngoài đúng người đúng chỗ, tình tiết toàn vớ vẩn!
Truyện lậu còn có lỗi chính tả, truyện này thì đến logic cũng sai bét.
Lúc này, thuốc trong người Tần Thời Uyên đã phát tác đến đỉnh điểm, đầu óc như tương, ánh mắt mơ màng, toàn thân nóng bừng.
Chưa tới mấy giây, cửa phòng lại mở ra. Bạch Điềm Điềm gượng cười bước vào lần nữa:
"Trùng hợp ghê, không ngờ cũng gặp hai người ở đây nha~"
Cô ấy cũng chẳng ngờ được, mới lén trốn nhà đi tụ tập mà vẫn đụng phải Tần Thời Uyên. Ban nãy tính chuồn luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành giả vờ ngây thơ quay lại.
Trần Đường: "Cô làm gì ở đây?"
"À, tôi ăn tối với mấy bạn lớp học thêm. Không ngờ chỗ Tần tổng hẹn khách cũng là ở đây..."
Bạch Điềm Điềm lén nhìn sang Tần Thời Uyên, sợ ông tài trợ nổi điên. Nhưng đợi mãi, anh ta chỉ chăm chăm nhìn cô ấy, ánh mắt đỏ ngầu.
"Anh... sao thế?"
Trần Đường tỉnh bơ: "À, vừa bị người ta hạ thuốc xong."
"Cái gì?!" Bạch Điềm Điềm sợ hãi, lo lắng bước tới: "Thuốc gì? Có nguy hiểm không?!"
Vừa đến gần, người từ nãy vẫn như tượng đá đột nhiên túm lấy cô ấy. Ánh mắt trở nên sắc lẹm.
"Là em."
Bạch Điềm Điềm run bắn, phủ nhận ngay: "Không, anh nhận nhầm người rồi!"
Cô ấy không dám để anh ta biết mình nói dối ở nhà mà trốn ra chơi.
Nhưng Tần Thời Uyên vẫn nhìn chằm chằm, giọng chắc nịch: "Không, anh tuyệt đối không nhận nhầm. Chính là em, Tiêu Vũ Phi!"
Bạch Điềm Điềm lúc này vừa mới nhen nhóm tí tình cảm với anh ta, nghe xong máu sôi lên:
"Tiêu Vũ Phi? Anh còn nhớ cô ta à..." Nhưng chưa kịp chửi xong, chợt nhớ điều gì đó, đổi giọng ngay: "Đúng vậy! Em chính là Tiêu Vũ Phi!"
Trần Đường đang đứng ôm 10 hộp đồ ăn thừa cũng ngơ ngác: "Ủa? Lừa được vậy luôn à?"
Ban đầu Bạch Điềm Điềm được coi là thế thân của Tiêu Vũ Phi vì hai người giống nhau. Giờ Tần Thời Uyên đầu óc không tỉnh táo, nghe xong liền tin sái cổ, nắm tay cô ấy chặt hơn, giọng đầy kích động: "Anh biết mà, là em! Vũ Phi, em đến cứu anh đúng không?"
Bạch Điềm Điềm mặt không cảm xúc, vỗ nhẹ lưng anh ta, chạm vào người anh ta thấy nóng hừng hực, quay sang hỏi Trần Đường: "Giờ làm gì đây? Rốt cuộc anh ta trúng thuốc gì vậy?"
Trần Đường tỉnh bơ đáp: "Thuốc k*ch d*c."
Tay Bạch Điềm Điềm đang vỗ lưng lập tức chuyển hướng, ép vào trán anh ta muốn đẩy ra.
Nhưng Tần Thời Uyên như thể cao su siêu dính, ôm tay cô ấy không buông, giọng khản đặc van vỉ: "Khó chịu quá... cầu xin em... cứu anh..."
Bạch Điềm Điềm là kiểu con gái mềm lòng. Nguyên tác còn mô tả là "bạch liên hoa". Huống gì giờ lại có chút cảm tình với Tần Thời Uyên, thấy anh ta khó chịu như thế, không khỏi có phần dao động.
"Anh ấy nóng thật... không cứu liệu có chuyện gì không nhỉ? Hay là để tôi... Dù sao tụi tôi cũng là quan hệ đó rồi mà."
"Không được!" Trần Đường gào lên, "Anh ta là anh ta, cô là cô, không cần vì lý do gì mà hiến thân! Lúc ký hợp đồng nào có ghi điều khoản đó đâu!"
Cô bảo vệ nữ chính bao lâu, sao có thể để nam chính chiếm tiện nghi được chứ!
Bạch Điềm Điềm cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng, đôi mắt đầy tơ máu và vẻ đau đớn của Tần Thời Uyên, tim bắt đầu mềm nhũn.
"Không sao đâu, tôi tự nguyện. Tần Thời Uyên, anh thấy sao?"
Tần Thời Uyên bị thuốc khống chế, mơ mơ màng màng gọi: "Vũ Phi... anh nhớ em..."
Nghe thấy cái tên đó, Bạch Điềm Điềm cứng đờ. Tất cả sự cảm động biến mất không dấu vết. Cô ấy lập tức đẩy anh ta ra, quay sang Trần Đường, giọng tỉnh táo lạ thường: "Cô nói đúng, ta nghĩ cách khác đi. Chắc để thêm chút nữa anh ta cũng chưa chết được đâu."
Trần Đường giơ ngón cái: "Chính là khí chất nữ chính nè!"
"Đưa anh ta tới bệnh viện đi. Một mình tôi không khiêng nổi, cô tới đúng lúc lắm."
Bạch Điềm Điềm quên sạch ý định hy sinh, lập tức phối hợp với Trần Đường, một người trái một người phải khiêng Tần Thời Uyên dậy.
Nhưng anh ta đang trong trạng thái mất kiểm soát, cứ không ngừng nhào vào lòng Bạch Điềm Điềm, miệng liên tục r*n r*: "Cứu anh... cứu anh..."
Hai người vật lộn cả buổi, đến cửa phòng còn chưa ra nổi.
Trần Đường tức điên, xắn tay áo: "Không được rồi, để tôi."
Tần Thời Uyên lúc này đang úp mặt vào lòng Bạch Điềm Điềm, vừa nghe câu đó, quay đầu lại nghiêm túc: "Thư ký Trần, dưa hái xanh không ngọt. Giữa chúng ta không thể nào có gì đâu."
Trần Đường nghiến răng: "Tôi nghi anh đang giả vờ rồi đấy."
Cô đi thẳng đến sau lưng anh ta, giơ cao tay, chặt một cú vào gáy.
"BỐP!"
Tần Thời Uyên mềm oặt, ngất xỉu.
Bạch Điềm Điềm trố mắt: "Cô... cô đánh ngất anh ta thật à?"
"Không đánh thì đến sáng cũng khênh không ra khỏi đây." Trần Đường xốc hai tay anh ta dậy, ra lệnh: "Đi, phụ tôi khiêng!"
Bạch Điềm Điềm cuống quýt tới phụ nâng chân anh ta, hai người lếch từng bước ra khỏi phòng.
May là hành lang không có ai, cả hai nhanh chóng khiêng anh ta tới thang máy. Xe Tần Thời Uyên đỗ ngay dưới lầu, chỉ cần ra khỏi khách sạn là Bạch Điềm Điềm có thể lái đi viện.
Nhưng ngay lúc này, "ting", cửa thang máy mở.
Một người đội mũ, đeo khẩu trang kín mít, từ trong bước ra.
Tần Dũng nãy giờ tìm khắp khách sạn Thánh Hào mà không thấy bóng dáng con trai. Không thể lại gõ cửa từng phòng như lần trước, ông đành bỏ cuộc, định đi về.
Ai ngờ cửa thang máy vừa mở, trước mặt ông là cảnh tượng: con trai ông đang bị khiêng đi.
Tần Thời Uyên quần áo xộc xệch, mặt đỏ rực, hôn mê bất tỉnh. Hai người đang lén lút nhìn quanh, còn có cả Trần Đường.
Tần Dũng trợn trừng mắt, tức giận gào lên: "Hai người các cô định làm gì con trai tôi?!"
Đối phương bịt kín mặt chỉ lộ đôi mắt. Trần Đường chưa nhận ra là ai, chỉ cảm thấy giọng này nghe quen quen.
Đang suy nghĩ, Bạch Điềm Điềm bỗng kêu to bên tai cô:
"Trần Đường! Tên này là b**n th**! Vừa rồi còn lén lút thò đầu vào cửa phòng tụi tôi, bị tôi bắt gặp tận mặt!"
Lại là b**n th** nữa hả?!
Ánh mắt Trần Đường lập tức tối lại, đánh giá người đàn ông trước mặt.
Tần Thời Uyên hôm nay vô duyên vô cớ bị hạ thuốc, chẳng lẽ có liên quan tới người này?
"Ông định làm gì?" Cô lạnh giọng hỏi.
"Làm gì á? Hai cô lập tức thả người ra!" Người đàn ông gầm lên.
Tần Dũng nhìn kỹ sắc mặt con trai: đỏ bừng, thở gấp, mồ hôi nhễ nhại, rõ ràng là bị hạ xuân dược!
Thật là quá đáng!
Ông giận dữ xông ra khỏi thang máy, vươn tay định kéo Tần Thời Uyên lại, bảo vệ con trai khỏi "móng vuốt yêu nữ".
Trần Đường mà để ông làm được thì cô chẳng phải Trần Đường nữa, một cú né người cực nhanh, cô giao Tần Thời Uyên cho Bạch Điềm Điềm, bản thân ở lại ứng phó.
Bạch Điềm Điềm thì sức vóc không bằng, bị cái thân hình cao gần 1m9 của Tần tổng đè nghiêng ngả, bước chân loạng choạng, cố lê tới cửa thang máy.
Tần Dũng thấy vậy lại tiếp tục lao tới.
"Buông con tôi ra!"
Bạch Điềm Điềm né không kịp, đảo mắt thấy thang máy vẫn mở, nghiến răng đẩy thẳng người vào trong.
RẦM! Tần Thời Uyên đập đầu vào vách thang máy, vẫn không có phản ứng.
Cùng lúc, cửa thang máy khép lại, bắt đầu đi xuống tầng dưới.
Tần Dũng trơ mắt nhìn con trai mình như bao tải bị ném vào thang máy, giận đến mắt trợn trắng: "Hai cô quá đáng vừa thôi!"
Nói xong liền quay người chạy xuống cầu thang, chuẩn bị tới tầng một đón đầu.
Trần Đường và Bạch Điềm Điềm cũng lập tức đuổi theo.
Bọn họ chạy rất nhanh, nhưng do vị trí gần thang hơn, Tần Dũng vẫn dẫn trước nửa tầng.
Đây là tầng 6.
Tần Dũng vốn hay chơi golf, thể lực không tệ, ông cực kỳ tự tin mình sẽ tới tầng một trước tiên để bắt lấy con trai.
Mới chạy được nửa đường, Bạch Điềm Điềm đã tụt lại phía sau.
Trần Đường dù nhanh, nhưng bị cầu thang cản trở, không thể phát huy tốc độ.
Cô ngẩng đầu nhìn bóng dáng trước mặt.
Quá chậm. Bước từng bậc, từng bậc như này quá chậm!
Cô nhíu mày, lúc này hệ thống trong đầu lên tiếng:【Thang máy sắp tới tầng một, mà sảnh lễ tân đang có nhiều người tụ tập, cô nhất định phải đến kịp!】
【Camera sảnh ghi lại được có kẻ đang chờ sẵn trong đám đông để chụp ảnh, không thể để hắn chụp được hình ảnh hiện tại của Tần Thời Uyên!】
【Trần Đường, nhanh hơn nữa!】
Trần Đường vẫn chạy, nhưng lại cười khẽ: "Nếu tôi nhảy thẳng xuống thì sao?"
【Cái gì cơ?】
Hệ thống chưa kịp hiểu, thì Trần Đường đã trèo lên lan can.
Lối cầu thang khách sạn có khoảng không ở giữa thông xuống tầng một.
【Đợi đã, cô đừng...】
Như cảm nhận được điều gì đó, hệ thống vội la lên, nhưng chưa kịp nói xong thì Trần Đường đã nhảy xuống.
Nơi cô nhảy là chỗ nối giữa tầng hai và ba, không phải quá cao, nhưng nếu rơi trúng vẫn có thể bị thương.
Cô thực sự đã nhảy xuống!
Ngay khi cơ thể rơi tự do, hệ thống lập tức hoạt động hết công suất, trên trán Trần Đường lập lòe ánh sáng.
Chỉ trong nháy mắt, bốn, năm sợi xúc tu bán trong suốt, mang theo ánh sáng nhẹ, vụt ra từ sau lưng cô, quấn chặt vào lan can hai bên, lập tức giảm tốc độ rơi.
Trần Đường ban đầu cũng tính sẵn, vị trí không quá cao, cô từng nhảy từ chỗ cao hơn, cùng lắm là hơi ê mông chút thôi.
Nhưng vừa lúc định tiếp đất, lại cảm nhận được lực kéo phía sau, giúp cô hạ cánh an toàn.
Cô hơi bất ngờ, rồi lập tức hiểu ra: "Hệ thống này cũng có lúc hữu dụng nhỉ."
Ý thức được điều đó, cô vung người, đổi hướng nhảy, lao thẳng về phía cửa tầng một.
Tần Dũng đang chạy trước, nghe thấy phía sau mất tiếng chân, quay đầu lại, rồi há hốc miệng.
Trần Đường... nhảy từ trên lầu xuống!
Cơ thể cô tung bay trong không trung, miệng còn cười.
Ngay khi ông tưởng cô sẽ ngã gãy chân, thì sau lưng Trần Đường lại b*n r* từng tia sáng, chói mắt đến mức khiến ông nheo mắt lại.
Cô đang phát sáng!
Không phải ánh đèn, mà là chính cơ thể cô phát sáng.
Tần Dũng là người mê tín, từ cây phát tài trong văn phòng đến cá chép phong thủy, ông sưu tầm đủ cả. Nhưng tận mắt chứng kiến một người rơi từ trên trời xuống còn phát sáng, ông cảm thấy tất cả niềm tin tâm linh trước đây đều là trẻ con chơi đồ hàng.
Ông trân trối nhìn Trần Đường nhẹ nhàng tiếp đất, thậm chí không lệch nhịp một bước nào.
Đây là thần tích rồi còn gì nữa!
Tần Dũng hít sâu một hơi lạnh, cả người như bị điểm huyệt, mắt dán chặt vào bóng lưng Trần Đường.
Ngay cả khi Bạch Điềm Điềm chạy vụt qua cũng chẳng hay biết.
Lúc này, Trần Đường đã tới tầng một.
Thang máy vừa mở, Tần Thời Uyên nằm bất tỉnh bên trong, thu hút sự chú ý của không ít người, ai nấy đều vây lại nhìn.
Cô nhanh chóng quan sát, nhưng không thấy kẻ chụp lén nào.
"Tiểu Nhất, kẻ định chụp hình đâu?"
"Tiểu Nhất?"
Cô gọi mấy lần, nhưng hệ thống im bặt.
Trần Đường đành bỏ qua, chen vào đám đông, kéo Tần Thời Uyên ra khỏi thang máy. Bạch Điềm Điềm lúc này cũng vừa chạy tới.
"Qua đây giúp."
Hai người lại lần nữa khiêng Tần Thời Uyên rời khỏi khách sạn Thánh Hào, vượt qua ánh mắt tò mò kinh ngạc của đám đông.
Vừa lên xe, Bạch Điềm Điềm còn thở hổn hển, vừa đề máy vừa lo lắng hỏi:
"Trần Đường, Tần Thời Uyên sẽ không sao chứ?"
Trần Đường ngồi ở ghế sau, đỡ lấy Tần Thời Uyên, quay sang liếc một cái: Gương mặt đỏ bừng vì thuốc, mày nhíu chặt, trán còn vài vết sưng, chắc lúc nãy đập vào tường thang máy.
Nhưng may là vẫn chưa tỉnh.
"Không sao." Cô mặt không biến sắc nói dối.
"Lái đi."
Xe phóng như bay, đưa người tới bệnh viện. Tiếng bác sĩ la hét vang trời, nhanh chóng truyền dịch cho anh ta.
Trần Đường cuối cùng cũng thở phào.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra.
Cô nhất định phải nghiêm túc "nói chuyện" với hệ thống cho ra nhẽ.
Giao lại việc chăm sóc Tần Thời Uyên cho Bạch Điềm Điềm, Trần Đường rời khỏi phòng bệnh, một mình đi ra ban công ngoài hành lang. Trong đầu vẫn không ngừng gọi hệ thống.
"Tiểu Nhất? Tiểu Nhất? Mày còn đó không?"
Vẫn chẳng có lấy một chút hồi âm.
Từ lúc bước chân vào thế giới này, hệ thống chưa từng im lặng lâu đến thế. Mỗi lần cô gọi, dù là lúc nào, cũng đều có phản hồi. Nhưng giờ đây, nó lại lặng im như thể bốc hơi khỏi thế giới.
Trần Đường bất giác nhớ lại lúc mình nhảy khỏi cầu thang, cảm giác rõ ràng là có một lực kéo sau lưng, cứu cô khỏi cú ngã nguy hiểm. Ở thời điểm đó, người duy nhất có thể làm thế chỉ có hệ thống.
Nói thật thì trước giờ, Trần Đường vẫn cảm thấy cái hệ thống này cực kỳ vô dụng.
Bình thường gặp chuyện chẳng giúp được gì, còn cái "nguyên tác tiểu thuyết" mà nó cung cấp thì lỗ hổng nhiều như rổ rách, đến chuyện Bạch Điềm Điềm đột nhiên xuất hiện cũng giải thích không xong.
Ưu điểm duy nhất chính là chuyển tiền rất nhanh, chưa từng delay một đồng.
Nhưng lần đầu tiên cô cảm nhận rõ sức mạnh thực sự của nó, khiến cô bắt đầu nhìn lại nghiêm túc mối quan hệ giữa hai bên.
Cô đưa tay lên gãi nhẹ trán, thấp giọng nói: "Tiểu Nhất? Mày còn đó không? Chẳng lẽ vừa ra tay một lần đã tèo luôn rồi?"
Đầu óc vẫn yên lặng như tờ. Cô bắt đầu thấy lo thật sự.
Cô còn phải về thế giới cũ mà. Giữa thế giới xa lạ này, người đồng hương duy nhất chính là hệ thống ấy.
Đừng có thật sự bỏ cô lại một mình chứ.
-
Trong phòng bệnh.
Bạch Điềm Điềm đang giúp Tần Thời Uyên lau mặt.
Vì bị hai người họ khiêng suốt đường, rồi đủ kiểu va đập, lúc này bộ dạng của anh ta nhìn qua đúng kiểu "không nỡ nhìn luôn". Vết đỏ vì thuốc đã dần tan, nhưng những mảng tím bầm lại càng rõ hơn.
Cô ấy có hơi cắn rứt lương tâm, vì mấy vết này là do cô ấy đẩy anh ta vào thang máy mà đập trúng.
Quần áo xộc xệch, mặt mũi bầm tím, nhìn Tần tổng bình thường cao cao tại thượng mà giờ yếu ớt thảm thương, đúng là hơi chạnh lòng.
Không lâu sau đó, Tần Thời Uyên từ từ tỉnh lại.
Anh ta mở mắt ra, điều đầu tiên cảm nhận là cả người nhức mỏi như bị cuộn tròn nhét vào vali rồi xóc nửa tiếng, từ vai, cánh tay cho đến đầu, đau không chừa chỗ nào.
Ký ức trước khi ngất xộc về.
Anh ta nhớ có người hạ thuốc mình, rồi hình như có ai đó xuất hiện...
Anh ta nhíu mày nghĩ ngợi, và rồi ánh mắt rơi lên cô gái đang ngồi bên mép giường, tay cầm khăn mặt. Động tác của cô ấy khựng lại.
"Là Trần Đường bảo em tới à?" Anh ta cất tiếng hỏi.
Trong trí nhớ cuối cùng trước khi mất ý thức, anh ta nhớ Bạch Điềm Điềm từng nhắn rằng đang ở nhà chờ mình, còn bảo có bất ngờ đặc biệt.
Bạch Điềm Điềm gật đầu cứng ngắc.
"Vâng... Em nghe nói anh xảy ra chuyện ở khách sạn, nên tới xem sao. Giờ anh thấy đỡ chưa ạ?"
Tần Thời Uyên không trả lời ngay, mà cứ thế nhìn chăm chăm vào mặt cô ấy.
Xong rồi.
Anh ta nhớ ra rồi sao?
Lẽ nào phát hiện người giả làm Tiêu Vũ Phi ban nãy chính là cô ấy?!
Bạch Điềm Điềm trong lòng bối rối cực độ, suýt chút nữa vì áp lực quá lớn mà buột miệng thú nhận hết.
Nhưng đúng lúc ấy, Tần Thời Uyên lại khẽ thở dài, nằm xuống giường, ánh mắt hiện rõ nét đau lòng.
"Anh mơ thấy cô ấy quay lại."
"Ai ạ...?"
"Tiêu Vũ Phi."
Tim Bạch Điềm Điềm như rơi thỏm xuống, ấp úng: "... Có khi nào... anh nhớ nhầm không?"
Nhưng Tần Thời Uyên lại rất kiên định.
"Không. Anh nhớ rõ lắm. Trong mơ, cô ấy đánh anh một trận tơi tả, rồi ném anh vào thang máy như quăng rác, đến nhìn cũng không buồn liếc một cái."
Bạch Điềm Điềm cúi gằm, không dám hé nửa lời. Sợ nói thêm chữ nào là bị đá khỏi ghế ngay lập tức.
Cô ấy còn phải thi cao học, còn phải xin trợ cấp sinh hoạt, giờ mà bị đuổi thì tiêu đời.
Một lúc lâu sau, Tần Thời Uyên khẽ lẩm bẩm như tự nói với mình:
"Có lẽ anh nên thật sự buông cô ấy rồi."
"... Hả?" Bạch Điềm Điềm ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Cô ấy muốn khuyên một câu "mơ mà, mơ thôi", đúng là mơ thật, vì người đó trong mơ là cô ấy.
Nhưng chưa kịp mở lời, tay cô ấy lại bị Tần Thời Uyên chạm nhẹ.
Vị kim chủ cao cao tại thượng ấy nở một nụ cười dịu dàng chưa từng thấy, nếu không phải trên mặt còn đầy vết bầm tím thì đúng là đẹp đến mức vô lý.
"Cảm ơn em... vì đã ở lại bên cạnh anh, vào lúc anh cần nhất."