Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 28

Sau khi phát hiện rõ ràng mình đã cố tình dặn trước, vậy mà Bạch Điềm Điềm vẫn đưa tiền cho Bạch Minh Nghĩa, nắm đấm của Trần Đường cứng lại.

Bạch Minh Nghĩa thuê bảo vệ tới trả đũa cô không đáng sợ, đáng sợ là một người không chịu nghe mình khuyên.

Cô biết Bạch Điềm Điềm mềm lòng, nhưng không ngờ lại mềm đến thế, bảo sao trong nguyên tác bị Bạch Minh Nghĩa nắm thóp lâu như vậy.

Thật muốn tặng cho cô ấy hai cái tát!

Hệ thống im lặng một lúc, hồi đáp: 【Không được, xin ký chủ giữ bình tĩnh.】

Trần Đường lặng lẽ siết chặt tay: "Đúng là đáng tiếc!"

Cô ấn chuông cửa, chờ một lúc, cửa lớn mở ra, khuôn mặt nhỏ vàng vọt như màu sáp của Bạch Điềm Điềm hiện ra trước mắt.

Trần Đường: ...

Không đến mức vậy chứ?

Hôm qua vừa đưa tiền, hôm nay đã để mình đói đến thế này à? Nhìn bộ dạng này, bảo cô xuống tay kiểu gì đây?

"Dạo này cô không ăn cơm à?"

Bạch Điềm Điềm ngượng ngùng cười. Hôm qua đưa tiền cho Bạch Minh Nghĩa xong, cô ấy cố dè sẻn, thêm nữa Tần Thời Uyên mấy ngày nay đều bận xã giao ở ngoài, để cô ấy ở nhà một mình. Thế là Bạch Điềm Điềm lại quay về những ngày bữa đói bữa no như trước.

Chưa đầy hai ngày, gương mặt vốn được Tần Thời Uyên nuôi cho trắng trẻo nõn nà đã thành vàng vọt, trông tội lắm.

Trần Đường: "Nếu cô nghe lời tôi, đừng đưa tiền cho Bạch Minh Nghĩa, thì đã không thảm thế này."

Bạch Điềm Điềm giật mình: "Sao cô biết?"

"Hôm nay Bạch Minh Nghĩa lại đến công ty tìm tôi, mang theo ba gã bảo vệ, ai đánh ngã được tôi thì thêm mười nghìn tệ."

Trần Đường không định giấu. Đã là nhân quả của Bạch Điềm Điềm thì nên cho cô ấy biết hậu quả do hành động đó gây ra.

Mặt Bạch Điềm Điềm lập tức biến sắc, luống cuống nhìn Trần Đường từ đầu đến chân, vội vã: "Cô không sao chứ? Sao nó có thể làm thế? Rõ ràng tôi đã dặn là trả nợ xong thì về, đừng gây rắc rối nữa mà."

"Rõ ràng cậu ta đâu có nghe lời cô."

Trong lòng Bạch Điềm Điềm càng thêm hối hận.

Khi đó cô ấy chỉ nghĩ đưa tiền cho Bạch Minh Nghĩa, dù gây tổn thất cho bản thân thì cô ấy cũng chịu được, lại không ngờ còn gián tiếp làm hại người khác.

Nhất là Trần Đường.

Cô đã giúp mình nhiều như vậy, nếu sớm biết Bạch Minh Nghĩa lấy tiền đi gây chuyện với cô, Bạch Điềm Điềm kiểu gì cũng sẽ không đưa.

Hốc mắt Bạch Điềm Điềm đỏ bừng, cả người như sắp bị áy náy nhấn chìm: "Trần Đường, xin lỗi..."

Trần Đường bừng bừng khí thế đến, vốn muốn dạy cho cô ấy một trận, ai ngờ còn chưa kịp ra tay, Bạch Điềm Điềm với dáng vẻ hối hận áy náy, yếu đuối đáng thương thế này. ai nhìn chẳng mềm lòng?

"Lần sau chú ý. May là lần này chưa gây tổn thất gì lớn." Trần Đường dịu giọng.

Bạch Điềm Điềm lập tức gật đầu, lo lắng hỏi: "Trần Đường, em trai tôi có làm cô bị thương không?"

"Chỉ trầy xước chút thôi."

"Gì cơ? Đi! Mình đi bệnh viện ngay!"

Thấy cô ấy hấp tấp kéo đi, Trần Đường vội giữ lại, giơ mu bàn tay bị sượt qua: "Không cần, cô giúp tôi băng lại là được."

"Ừm!"

Bạch Điềm Điềm gật đầu, kéo tay Trần Đường lên xem kỹ: "Trần Đường này, vết thương ở đâu thế? Sao tôi không thấy?"

Mẹ.

Con mắt của Bạch Điềm Điềm sao y chang mấy anh cảnh sát, vết thương to tướng thế mà cũng không thấy?

Trần Đường nhấc tay, định chỉ cho cô ấy, liếc qua mu bàn tay quả nhiên sạch bong, chẳng có vết sượt nào.

"Ôi, tại xe taxi chạy chậm quá, trên đường lành luôn rồi."

Bạch Điềm Điềm cầm chai iod, "rút kiếm nhìn bốn phía lòng mù mịt", ngập ngừng một chốc, hỏi: "Vậy... tôi khử trùng mu bàn tay cho cô nhé?"

Nhớ ra bàn tay này mới lột giày của mấy gã bảo vệ, Trần Đường gật đầu đồng ý.

Nửa tiếng sau, cô rời biệt thự của Tần Thời Uyên với hai bàn tay đen thui.

Bạch Điềm Điềm đứng ở cửa tiễn, mắt đầy áy náy tự trách. Đúng lúc này, điện thoại lại reo.

"Chị, lần này chị nhất định phải giúp tôi, không thì tôi chết chắc!" Giọng Bạch Minh Nghĩa nghèn nghẹn như sắp khóc.

Trước đây nghe em trai khóc như vậy, Bạch Điềm Điềm đều mềm lòng. Nhưng lần này, sắc mặt cô ấy lạnh hẳn: "Bạch Minh Nghĩa, liên lụy chị thì được, nhưng không được hại Trần Đường. Trước đây chị giúp em, em làm cái gì? Về sau đừng mơ chị giúp nữa!"

"Chị! Chị! Chị không thể mặc kệ tôi!" Cậu ta gọi mấy tiếng, đầu bên kia đã im bặt.

Cúp máy rồi, lông mày cô ấy vẫn nhíu chặt. Hiểu rõ em trai mình, đối phương tuyệt đối sẽ không chịu thôi dễ dàng như thế.

Nhưng lần này, cô ấy quyết không để Bạch Minh Nghĩa đi tìm Trần Đường gây rắc rối nữa.

Bạch Điềm Điềm âm thầm hạ quyết tâm, quay vào phòng.

Bạch Minh Nghĩa đúng là không chịu nghỉ. Chân trước Trần Đường vừa rời, chân sau hệ thống đã phát trong đầu cô diễn biến kế tiếp.

【Bạch Minh Nghĩa sẽ tiếp tục dây dưa Bạch Điềm Điềm. Hiện giờ cậu ta nợ như chúa chổm, số tiền trước đó Bạch Điềm Điềm đưa đã tiêu hết sạch. Để trả nợ, Bạch Minh Nghĩa sẽ tìm mọi cách vắt kiệt từng đồng trong tay Bạch Điềm Điềm. Cuối cùng, dưới áp lực kép, Bạch Điềm Điềm sẽ dần sụp đổ, rơi vào cực đoan.】

【Tiếp theo ban hành nhiệm vụ mới: Xin bảo vệ an toàn cho nữ chính Bạch Điềm Điềm, tránh để cô ấy rơi vào tình trạng sụp đổ tinh thần.】

Trần Đường nghĩ tới nghĩ lui, gốc rễ vấn đề là ở Bạch Minh Nghĩa. Tên này khó nhằn lắm, chỉ cần còn nhân danh "người nhà" để than khổ, tống tiền, Bạch Điềm Điềm mềm lòng kiểu gì cũng sẽ nhượng bộ, đây là kết cục tất yếu do "tuyến cốt truyện" dẫn dắt.

Cô không thể lần nào cũng đến kịp cản lại, dẫu có cản, Bạch Điềm Điềm vẫn sẽ bị dằn vặt.

Nghĩ mãi, cô cắn răng, chỉ nghĩ ra một cách: "Mày nói xem, nếu tao thịt luôn Bạch Minh Nghĩa, cảnh sát có bắt được tao không?"

Hệ thống: 【...Xin ký chủ đừng làm việc phạm pháp.】

"Tao làm vậy cũng coi như trừ hại cho dân, được không? Cho tao một lý do đi, một kẻ như Bạch Minh Nghĩa để lại trên đời có ích lợi gì?"

Hệ thống im rất lâu, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng quăng ra ba chữ: 【Tác dụng phụ.】

Trần Đường sững một nhịp, không nhịn được bật cười: "Tiểu Nhất, mày biết nói mỉa từ khi nào vậy?"

Hệ thống lặng thinh, không lên tiếng nữa, không biết có phải xấu hổ không.

Nỗi lo của Trần Đường ứng nghiệm. Hai ngày sau, Bạch Minh Nghĩa lại xuất hiện ở MQ. Khi ấy, Trần Đường đang theo Tần Thời Uyên trong phòng họp ký hợp đồng với Tổng Lương của Công nghiệp Xanh.

Thương thảo bao ngày, cuối cùng cũng chốt được hợp tác, hợp đồng đã định, chỉ còn hoàn tất thủ tục cuối cùng, hai bên sẽ đạt được một cú bắt tay mang tính lịch sử.

Tương lai, MQ cũng sẽ lấy thương vụ này làm bàn đạp, bước lên nấc thang cao hơn.

Mấy hôm nay cả công ty rộn ràng vui vẻ, ngay cả trên mặt Tần Thời Uyên cũng hiếm hoi nở nụ cười.

Đúng lúc đó, Bạch Minh Nghĩa đúng là không biết điều, xông thẳng đến MQ. Lễ tân còn chưa kịp ngăn thì cậu ta đã lao vào phòng họp, mở miệng đòi tiền Tần Thời Uyên.

Trông cậu ta lại tiều tụy thêm mấy phần, chắc đã bị chủ nợ ép đến đường cùng. Vừa vào cửa, thấy hiện trường đang ký kết, cậu ta còn tự thấy mình đến "đúng lúc".

"Anh rể, em là Bạch Minh Nghĩa, em trai của Bạch Điềm Điềm, không biết anh có nghe chị ấy nhắc đến em không. Gần đây em hơi túng, muốn qua xin anh ít tiền tiêu vặt, chắc anh không để bụng chứ? Em cầm được đồ là đi ngay, tuyệt đối không làm phiền công việc của các anh."

Cậu ta cười hì hì nói xong, thấy Tần Thời Uyên không phản ứng, bèn cố ý xán lại gần, giọng mang theo ý đe dọa: "Anh rể, chuyện giữa anh với chị em mà truyền ra ngoài thì cũng chẳng hay ho gì cho danh tiếng của anh đâu. Chỉ là chút tiền tiêu vặt thôi mà, em tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời."

Lần trước Bạch Minh Nghĩa đến còn chưa thấy mặt người đã bị Trần Đường chặn ngoài cửa. Tần Thời Uyên tuy biết Bạch Điềm Điềm có cậu em trai, nhưng không biết cậu ta đã quay về, mà lại ngu đến mức này.

Chuyện anh ta năm xưa thừa kế MQ thế nào, trong giới chẳng phải bí mật. Danh tiếng của Tần Thời Uyên vốn đã chẳng tốt đẹp gì, còn sợ lời đe dọa này sao?

Nhưng Tần Thời Uyên không ưa bị đe dọa, nhất là khi thương vụ hôm nay là thứ đã chuẩn bị mấy tháng trời mới chốt, không cho phép xảy ra nửa điểm sơ sẩy.

Bạch Minh Nghĩa lúc này chường mặt tới, đúng là tự đâm đầu vào nòng súng.

Trần Đường đứng sau lưng Tần Thời Uyên, nghe rõ mồn một lời đe dọa vừa rồi của Bạch Minh Nghĩa, trông thấy khóe môi Tần Thời Uyên nhếch lạnh càng sâu thêm.

"Tiểu Nhất, tao tin thế giới này đúng là tiểu thuyết rồi, chứ ngoài đời tuyệt không có ai ngu đến cỡ này. Tao nghĩ, cho dù tao không ra tay, Tần Thời Uyên cũng có thể 'diệt' hắn."

"Lát nữa nếu tao phụ đào hố chôn xác, có phạm pháp không?"

Hệ thống: 【Theo thiết lập cốt truyện, Bạch Minh Nghĩa tuy suốt ngày đòi tiền Bạch Điềm Điềm, nhưng đầu óc vẫn còn, chưa từng tìm đến Tần Thời Uyên. Lần này hẳn là bị dồn quá, phía Bạch Điềm Điềm không đưa tiền.】

Trần Đường lập tức vui vẻ nhướng mày: "Ôi nghe mà được ủi, đứa nhỏ lớn rồi, vào lúc cần vẫn biết nghe."

Hệ thống bị giọng điệu "từ mẫu nghiêm phụ" của cô làm câm nín, không nhịn được bắt đầu tính bậc vai vế.

"Cậu đang đe dọa tôi?" Tần Thời Uyên chẳng hề sợ, nói toạc luôn.

"Thế nào gọi là đe dọa chứ? Dù sao mình cũng coi như người một nhà. Làm em trai, sang xin anh rể ít tiền mừng tuổi, rất bình thường mà?"

Vừa nói, Bạch Minh Nghĩa vừa liếc Trần Đường đang đứng sau lưng Tần Thời Uyên, hơi chột dạ, sợ cô bất thình lình xông lên đấm mình. Nào ngờ thấy trên mặt Trần Đường lại treo một nụ cười kỳ quặc như đang ngồi chờ xem kịch hay.

Không đúng.

Rất không đúng.

Tần Thời Uyên chỉ hỏi: "Cậu đến đây, Bạch Điềm Điềm biết không?"

"Đương nhiên là biết, chính chị bảo em đến tìm anh."

"Vậy à?" Tần Thời Uyên dặn: "Thư ký Trần, gọi Bạch Điềm Điềm qua đây."

Trần Đường không nói hai lời, bấm máy luôn: "Điềm Điềm, em trai cô đến công ty rồi."

Bạch Điềm Điềm nghe lời khuyên lần trước của Trần Đường, đang tập tạ. Nghe vậy, quả tạ "cộp" một tiếng rơi xuống đất, vội hỏi: "Nó lại đến gây phiền phức cho cô à?"

"Không. Nó đang ở phòng họp, cần tôi tống đi không?"

Chỉ cần Bạch Điềm Điềm lên tiếng, cô ra tay bất cứ lúc nào.

Đầu dây bên này, Bạch Minh Nghĩa nghe thế cũng run bắn người, bắt đầu thấy sợ.

Không ngờ giây tiếp theo, giọng Bạch Điềm Điềm từ điện thoại truyền tới: "Không cần. Trần Đường, giúp tôi một chuyện, tạm đừng cho nó đi, tôi qua ngay!"

Nghe sao cũng như đang bảo vệ Bạch Minh Nghĩa.

Trần Đường cúp máy, cau mày.

Gì thế này?

Chẳng lẽ khuyên răn trước đó vẫn thất bại?

Bên kia, Bạch Minh Nghĩa nghe vậy thì cười đắc ý, tự cho là Bạch Điềm Điềm vẫn mềm lòng như xưa, chọn đứng về phía mình: "Nghe thấy chưa, anh rể? Tình cảm giữa em với chị em rất tốt. Em cũng không muốn chậm trễ công việc của anh, hay là giải quyết sớm đi? Ai cũng có lợi."

Sắc mặt Tần Thời Uyên trầm xuống.

Tuy quan hệ giữa anh ta với Bạch Điềm Điềm đã có tiến triển, nhưng gặp loại vô lại thế này, anh ta không việc gì phải nuông chiều.

Anh ta cười một cái, song trong mắt chẳng có chút nhiệt độ nào: "Cậu muốn bao nhiêu?"

Bạch Minh Nghĩa nghĩ nghĩ, nghe như sư tử há miệng: "Năm triệu!"

"Thư ký Trần." Tần Thời Uyên chỉ khẽ gọi, rồi nói: "Nghe rõ chứ? Năm triệu tiền thuốc men. Chỉ cần trong mức đó thì cô thích làm gì tùy ý."

Nghe xong, mắt Trần Đường sáng rỡ.

Đây chính là sức hút của tổng tài bá đạo sao? Bình thường chỉ thấy chướng mắt, hôm nay Tần Thời Uyên trông bảnh ra phết!

"Rõ, Tần tổng." Trần Đường mừng rỡ, siết nắm đấm, nhấc chân bước tới.

Bạch Minh Nghĩa sững người tại chỗ, cậu ta đòi là năm triệu, không phải năm triệu tiền thuốc men!

"Khoan đã! Chị tôi sắp đến rồi đó! Nếu để chị thấy các người động thủ với tôi, tuyệt đối sẽ không tha cho đâu! Tần tổng, anh cũng đâu muốn trở mặt với chị tôi, chị tôi thương tôi lắm!"

Trần Đường chẳng buồn nghe hắn nói nhảm, sấn tới, vừa định ra tay thì "Rầm!" một tiếng.

Cửa phòng họp bỗng bị đẩy bật. Bạch Điềm Điềm mặc đồ thể thao bước vào, tóc buộc đuôi ngựa cao, mồ hôi còn vương trên trán. Vừa vào đã thấy Trần Đường chuẩn bị động thủ với Bạch Minh Nghĩa.

"Chị! Cứu tôi với!"

Ánh mắt Bạch Điềm Điềm lập tức trầm xuống, vội quát: "Trần Đường, đừng!"

Trần Đường nhíu mày.

Xem ra Bạch Điềm Điềm vẫn là...

Vừa nghĩ tới đây, Bạch Điềm Điềm bồi thêm một câu: "Để tôi!"

Lời vừa dứt, cô ấy nhảy bật lên, tung một cú đá bay thẳng tắp!

 

Bình Luận (0)
Comment