Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 31

Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm kết thúc buổi hẹn, cùng rời nhà hàng. Trần Đường bám sát phía sau, vừa chui vào xe thì điện thoại "ting" một cái.

Người sẽ nhắn cho cô vốn không nhiều, ai ngờ lại là Tần Dũng.

Tần Dũng: 【Thư ký Trần, nhắn với Tần Thời Uyên là em trai nó về nước rồi. Nếu rảnh thì thu xếp về nhà tụ họp một bữa nhé.】

Tần Thời Viễn?

Hắn về rồi á?!

Trong nguyên tác mô tả, sau khi về nước, Tần Thời Viễn một mặt liên thủ với hội đồng quản trị gây chuyện đoạt quyền, mặt khác thì chọc phá tình cảm giữa Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm, đúng kiểu kẻ khuấy bùn cho đục, gây rắc rối cực lớn cho hai người, về sau còn trực tiếp dẫn tới sự cố ngoài ý muốn của Bạch Điềm Điềm.

Xét theo timeline, có phải hắn về sớm quá không?

Hệ thống tính toán vùn vụt, phát ra tiếng điện quá tải xè xè.

【Theo nguyên tác thì ít nhất hai tháng nữa hắn mới xuất hiện, khi đó tình cảm giữa Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm đã tương đối ổn định. Có khả năng do chúng ta can thiệp khiến cốt truyện sớm hơn, cũng có thể là......】

【Tóm lại, hiện giờ tình cảm nam nữ chính chưa vững. Họ khó mà chịu nổi thử thách.】

Nghe vậy, Trần Đường liếc gương chiếu hậu nhìn hai người ngồi ghế sau.

Chưa vững á?

Hai người đó sắp chói mù mắt thiên hạ luôn rồi.

Quan hệ giữa Tần Dũng và Tần Thời Uyên vốn chẳng tốt, có lẽ vì thế mới gửi tin qua máy cô.

Cô nghĩ rồi mở miệng: "Tần tổng, tôi nhận được tin của ông Tần. Ông Tần nói, em trai anh vừa về nước, mong nếu có thời gian thì anh về nhà tụ họp."

Đúng lúc đang nhìn nhau đắm đuối với Bạch Điềm Điềm, Tần Thời Uyên nghe thấy liền sa sầm mặt thấy rõ, toàn thân "vù vù vù" phả khí lạnh.

Anh ta trầm giọng: "Bảo ông ta, tôi đúng là có thời gian."

Trần Đường hơi bất ngờ, định về thật à?

Đang nghĩ thì đã nghe anh ta lạnh giọng bổ sung: "Nhưng tôi sẽ không đi."

"Vâng, Tần tổng."

Sao cô cứ thấy dạo này Tần Thời Uyên càng lúc càng ngông.

Cô chuyển nguyên văn lời anh sang, Tần Dũng không lấy làm lạ.

Nếu bảo quan hệ giữa Tần Thời Uyên với bố mẹ là không tốt, thì với Tần Thời Viễn là nước với lửa. Từ ngày Tần Thời Viễn bước vào nhà họ Tần, hai người đã luôn đối đầu gay gắt.

Ông thở dài, nhắn: 【Nó không tới, vậy cô tới nhé?】

Trần Đường: 【Tôi tới làm gì?】

Chưa từng nghe thư ký còn phải đi ăn chung với nhà sếp.

Tần Dũng: 【Cả nhà tụ họp thôi mà. Trước giờ cô chưa qua nhỉ? Tiện đây để mẹ Thời Uyên nấu ít món ngon cho cô, dạo này bà ấy học nhiều món lắm.】

Bùi Lan?

Trần Đường lập tức nhớ cảnh lần trước "đường ai nấy đi" với Bùi Lan. Tuy được mời ăn mà không đi trái hẳn triết lý sống của cô, nhưng cứ mỗi lần thấy Bùi Lan là cô lại nhớ đám quản lý đô thị kiếp trước xua đuổi mình, đến cơm cũng mất ngon.

Cắn răng, cô từ chối khéo: 【Thôi ạ. Lần sau bác tới công ty tìm cháu, cháu mời bác ăn.】

Đọc xong, Tần Dũng quay sang nói: "Đấy, tôi gửi theo bà dặn rồi, cô ấy không chịu tới."

Bùi Lan thấy trời như sắp sập. Từ sau lần gặp ở công ty, Trần Đường bắt đầu giữ khoảng cách với bà.

Tần Dũng khó hiểu: "Tính Trần Đường rất hòa đồng, từ cô lao công tới tổng giám đốc cũng chơi được. Sao lại riêng với bà như vậy?"

Bùi Lan lộ vẻ khó xử, ấp úng: "Trước đây tôi nóng tính quá... có mắng lễ tân mấy câu, vừa khéo bị cô ấy thấy."

Nghe vậy, Tần Dũng mới hiểu, khẽ thở dài: "Cái tính này, quả thật nên sửa đi."

Từ chối xong, trong khoang xe, mặt Tần Thời Uyên vẫn sầm sì, bầu không khí mập mờ vừa nãy tan sạch, chỉ còn yên lặng và cái lạnh vô biên.

Trần Đường không nói gì, lẳng lặng tắt điều hòa. Điều hòa cơ thể (người) cũng là điều hòa, tiết kiệm được tí nào hay tí ấy.

Có điều Tần Thời Viễn đã tới với ý chẳng lành, lần này không gặp được Tần Thời Uyên, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Sáng hôm sau, Trần Đường theo Tần Thời Uyên tới công ty. Vừa xuống xe đã thấy một chiếc sedan đen y chang phanh gấp ngay cổng trụ sở, thế tới hùng hổ, gần như chặn thẳng đầu xe Tần Thời Uyên.

Cửa bật mở, Tần Thời Viễn áo mũ chỉnh tề bước xuống.

Hắn và Tần Thời Uyên đúng là không giống nhau, người gầy cao, như cây sào dựng cạnh xe sang, tóc để hơi dài, rủ xuống càng thêm âm u,khóe môi cong cong, nửa cười nửa không.

Trần Đường liếc một cái rồi thu ánh nhìn về ngay. So với sếp nhà mình, vẫn thấy Tần Thời Uyên thuận mắt hơn hẳn.

Bảo sao người ta làm nam chính.

Tần Thời Viễn đi thẳng tới, cười nói: "Anh, sao hôm qua anh không về? Vì đợi anh mà em đợi đến nửa đêm đấy."

Môi mỏng của Tần Thời Uyên mím chặt, nét mặt lạnh như đóng băng bất cứ lúc nào.

"Trước mặt tôi còn bày trò? Cậu vẫn bẩn như xưa. Tới MQ làm gì?"

Nụ cười trên mặt Tần Thời Viễn càng rực rỡ, nhưng đặt trong tình cảnh này lại thành quỷ dị.

"Anh không quên chứ? Em cũng là nhân viên MQ mà. Đã về nước rồi thì đương nhiên tới làm việc."

Tần Thời Uyên nhíu mày, giọng trầm xuống: "Đừng mơ quấy rối ở công ty của tôi! Bằng không, lúc nào tôi cũng có thể đuổi cậu ra khỏi đây!"

Nói xong, anh ta tức tối sải bước vào trong.

MQ bây giờ coi như do anh ta một tay vực dậy, hiện đã thành hình, mọi thứ đang lên như diều gặp gió, anh ta tuyệt đối không cho phép Tần Thời Viễn nhúng tay phá rối lúc này.

"Thư ký Trần."

Vào thang máy, Tần Thời Uyên bỗng lên tiếng.

"Vâng, Tần tổng dặn gì ạ?"

"Từ hôm nay, tôi muốn cô bằng mọi giá tống Tần Thời Viễn ra khỏi công ty. Mấy chiêu điên khùng trước đây cô hay dùng, cứ lôi ra dùng hết."

Trần Đường: ...

"Tần tổng, chữ 'điên khùng' hình như hơi... bất lịch sự?"

Tần Thời Uyên quay sang, đồng tử đen láy sâu hun hút: "Chỉ cần đuổi được hắn, tiền thưởng cuối năm của cô x10."

Trần Đường hít mạnh một hơi, cảm giác bị tóm đúng tử huyệt. Bị nắm thóp thì đúng là khổ.

Cô chỉ có thể siết chặt nắm tay: "Tôi sẽ cố."

Đợi ra khỏi thang máy, khóe mắt lại cong lên vui vẻ, trong đầu bàn tính lách tách như pháo tép.

Bởi ngay khi chạm mặt Tần Thời Viễn, cô đã nhận thông báo nhiệm vụ mới từ hệ thống: giúp Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm vượt ải, hộ tống cho chuyện tình của họ, tiền thưởng cộng lại còn nhiều hơn tất cả nhiệm vụ trước!

Không ngờ Tần Thời Uyên cũng tung ra điều kiện thơm thế này.

Phải nói cả hệ thống lẫn Tần Thời Uyên đều nắm quá rõ tính cô, cách "nắm đằng chuôi" cũng y hệt nhau.

Có điều mặc dù khí thế hùng hồn nhận lời, trong lòng cô vẫn không chắc.

Cô có thể bảo vệ an toàn cho một người, có thể giữa đường cứu mạng trước đầu xe lao vùn vụt, nhưng "bảo kê" tình yêu của nam nữ chính thì Trần Đường chưa có kinh nghiệm.

Tình yêu là cái gì? Ăn được không?

Thứ vô hình vô tướng như thế, bảo vệ kiểu gì?

Nghĩ mãi, cô đành tạm án binh bất động, tùy cơ ứng biến.

Cùng lúc đó, Tần Thời Viễn cũng đã vào văn phòng của mình.

Hai năm trước, theo chân Tiêu Vũ Phi ra nước ngoài, hắn cũng mượn cớ công tác để đuổi theo. Lần này trở về, công ty đã thay đổi lớn.

Những người từng ủng hộ hắn bị Tần Thời Uyên "dọn dẹp" gần như sạch bách, giờ chỉ còn hai kẻ đang nhiệt tình chào đón.

Tần Thời Viễn tùy tay lật mấy tập tài liệu họ mang tới, khinh khỉnh quẳng sang bên.

Hai kẻ này chức không cao, chẳng moi được thông tin nào ra hồn.

Hắn nói thẳng: "Tôi định ra tay từ những người cạnh bên Tần Thời Uyên, thư ký, trợ lý, quản lý. Chỉ cần lôi kéo được một người về phía tôi, sau này sẽ khống chế được động thái của anh ta."

Hai người nịnh nọt gật đầu liên hồi, hỏi: "Quản lý anh minh! Vậy anh có người thích hợp chưa?"

"Tất nhiên."

Tần Thời Viễn rút một tờ hồ sơ, khẽ gõ lên bức ảnh trên đó: "Thư ký của Tần Thời Uyên là Trần Đường đúng không? Tôi quyết định bắt đầu từ cô ta."

Nghe vậy, mặt mày hai nhân viên đơ ra một nhịp.

"Anh... anh định ra tay từ cô ấy ạ?"

Cái này e là không ổn?

Tần Thời Viễn nói: "Đúng. Tôi đã tra qua. Trần Đường xuất thân bình thường, mới vào làm một tháng, không gốc không rễ, hẳn là người dễ đối phó nhất trong số tất cả."

Hai người liếc nhau, vẻ mặt càng thêm kỳ quặc. Vừa định khuyên thì Tần Thời Viễn đã đầy tự tin đứng dậy.

"Được rồi, tôi đi thăm dò thêm vài nhân viên khác, nắm cho rõ tình hình. Có gì tôi sẽ chủ động liên hệ."

"Vâng, quản lý Tần."

Hai người rời văn phòng rất nhanh, mà vẫn không nhịn nổi lo lắng:

"Cậu Tần thực sự muốn ra tay từ Trần Đường sao? Mục tiêu này có phải lớn quá rồi không?"

"Quản lý Tần làm thế chắc có lý do."

"Cũng đúng, dù gì anh ta cũng là em trai Tần tổng mà! Chỉ là... liệu có thành được không?"

Họ thật sự rất hoài nghi.

Lúc này, Tần Thời Viễn đã xuất phát.

Là người nhà họ Tần, tương đương nửa quản trị MQ, có mấy năm kinh nghiệm điều hành công ty, thêm hai năm lý lịch tu nghiệp ở nước ngoài, đối phó một cô thư ký nhỏ bé không quyền không thế không chỗ dựa, hắn thấy dễ như trở bàn tay.

Bước đầu tiên qua đánh giá nội bộ của nhân viên, nắm thông tin cơ bản về Trần Đường.

Tần Thời Viễn tới văn phòng nhân viên, phát quà mang từ nước ngoài về, rồi nở nụ cười dịu dàng rạng rỡ, bắt đầu thăm dò.

"Nghe nói thư ký của anh tôi mới vào một tháng mà đã gây không ít chuyện?"

Nhân viên khác cảm thán: "Chẳng phải à! Mấy hôm trước còn có người dắt vệ sĩ lên công ty đòi đánh Trần Đường, cảnh sát cũng tới luôn."

"Vì vụ đó, hội đồng quản trị khó chịu lắm, lần trước suýt nữa sa thải cô ấy!"

Nghe vậy, Tần Thời Viễn bật cười, tình cảnh như thế càng dễ nắm thóp.

Chỉ cần khiến công ty cô lập cô trước, rồi mình đưa tay 'cứu giúp', cô tự khắc sẽ vào đội mình.

Chiêu này, hắn dùng đâu trúng đó.

Nghĩ vậy, hắn thuận theo lời nhân viên, phụ họa: "Cô ta đúng là chỉ biết rước phiền phức về cho công ty, ảnh hưởng mọi người làm việc. Chắc mọi người cũng chỉ mong cô ta bị đuổi thôi nhỉ?"

Không ngờ câu này vừa dứt, tất cả đồng loạt quay sang nhìn.

"Quản lý Tần, sao anh có thể nói vậy? Nhờ có thư ký Trần vào công ty mà bọn tôi sống dễ thở hơn nhiều."

"Đúng đó, mỗi lần Tần tổng nổi nóng là thư ký Trần xông vào can ngay. Cô ấy còn đề nghị Tần tổng sửa hợp đồng, phúc lợi của bọn tôi tăng lên, lương tôi cũng cao hơn!"

"Bọn tôi hy vọng cô ấy ở lại mãi! Có cô ấy thì tôi sẵn sàng làm ở MQ lâu dài! Thư ký Trần ở đây, Tần tổng cũng ổn định hơn. Nghĩ kỹ thì anh ấy cũng là một lãnh đạo không tệ."

"Chuẩn chuẩn, thư ký Trần bảo tăng lương là Tần tổng tăng thật!"

......

Mấy người bàn tán phấn khởi, giọng toàn sùng bái Trần Đường, đến nhận xét về Tần Thời Uyên cũng tốt lên thấy rõ.

Tần Thời Viễn nghe mà chau mày.

Hai năm trước lúc hắn ra nước ngoài, cả công ty đánh giá Tần Thời Uyên tệ như nhau, ý kiến đầy bụng. Sao giờ dư luận lại đổi 180 độ?

Cắn răng, hắn rời văn phòng nhân viên, chạy xuống quầy lễ tân, lặp lại bài thăm dò vừa rồi.

Không ngờ ngay cả lễ tân cũng khen Trần Đường không tiếc lời: "Thư ký Trần thực sự tuyệt lắm. Từ khi cô ấy phản ánh với Tần tổng, lễ tân bọn tôi cuối cùng cũng được tự do ăn uống, phúc lợi tăng không ít. Giờ chỉ có MQ là coi bọn tôi như con người."

Tần Thời Viễn lại đen mặt bước ra. Nghe ngần ấy lời khen, trong lòng hắn với Trần Đường lại càng thêm nghi hoặc.

Rốt cuộc cô là người thế nào?

Mới một tháng đã tạo ra biến chuyển lớn đến vậy.

Hơn nữa, dưới sự dẫn dắt của cô, Tần Thời Uyên đã thực hiện hàng loạt cải cách, những cải cách này giúp anh ta nhận được vô số ủng hộ từ nhân viên.

Cứ thế này thì hắn còn cướp công ty kiểu gì?

Suy nghĩ giây lát, Tần Thời Viễn dứt khoát tìm quản lý Vương và Chương Thanh Đồng, nghe nói hai người này thân với Trần Đường nhất.

Quản lý Vương đang bận tối tăm mặt mũi ở phòng nhân sự, nghe câu hỏi của Tần Thời Viễn thì chỉ vào một chồng giấy thông báo trên bàn: "Quản lý Tần, anh thấy đống này chưa? Tất cả đều là thông báo thưởng của Trần Đường. Tôi còn phải tranh thủ nhập hệ thống cho kịp, không làm xong thì đợt sau lại ập tới."

"Nhiều vậy ư?!"

Tần Thời Viễn giật mình lật xem, phát hiện lý do thưởng còn chấn động hơn:

Cứu hai người trong một vụ tai nạn xe.

Đàm phán thành công hợp tác với Lục Sắc Trọng Công.

Cứu hơn chục "cá mập" thương trường trong một buổi dạ yến.
......

Những lý do này khiến Tần Thời Viễn sững sờ há hốc.

"Những việc này... đều do cô ta làm?"

"Đúng vậy. Tôi làm từng này năm, lần đầu thấy có người mới vào một tháng mà lĩnh từng ấy tiền thưởng." Quản lý Vương gãi mái tóc vốn chẳng còn nhiều: "Nếu không còn việc khác, tôi xin phép làm tiếp."

Tần Thời Viễn lặng lẽ đặt xấp thông báo xuống, ngơ ngẩn rời phòng nhân sự, rồi đi tìm Chương Thanh Đồng.

Là trợ lý của Tần Thời Uyên, trước khi Trần Đường vào công ty, Chương Thanh Đồng là người gần anh ta nhất. Thư ký với trợ lý, về công việc chắc dễ va chạm lắm chứ?

Tới nơi, Tần Thời Viễn hỏi thẳng: "Trợ lý Chương, trong lòng cô nhìn nhận Trần Đường thế nào? Ở đây không có người ngoài, cô cứ nói thật. Không cần giấu, tôi sẽ không truyền ra."

Vừa nghe câu này, trong đầu Chương Thanh Đồng lập tức hiện lại phần gan ngỗng hảo hạng mà tối qua Trần Đường đặt riêng rồi đóng hộp gửi cho cô nàng từ nhà hàng.

Không phải đồ thừa, trông còn nguyên, chứng tỏ Trần Đường gọi riêng phần ấy cho cô nàng, cướp miếng từ miệng Tần tổng, lại còn chuyển ngay trong đêm. Chương Thanh Đồng ăn mà suýt khóc vì xúc động.

Cô nàng nhìn Tần Thời Viễn, nghiêm túc nói: "Cô ấy là mẹ tôi, là người mẹ không cùng huyết thống của tôi!"

Đồng tử Tần Thời Viễn giãn to. đơ tại chỗ.

Đánh giá này... cao quá thể đáng rồi chăng?

Rốt cuộc Trần Đường là thần thánh phương nào? Cô rót bùa mê thuốc lú gì cho cả công ty thế không biết?

Bình Luận (0)
Comment