Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 32

Vừa bước ra khỏi văn phòng tổng tài, Trần Đường thở ra một hơi.

Vì sự xuất hiện của Tần Thời Viễn, tính khí của Tần tổng quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Đám quản lý đều không dám lên chọc tức đúng lúc này, những tài liệu cần nộp đồng loạt đẩy hết cho cô đi thay mặt.

Dẫu sao trong cả công ty bây giờ, chỉ mỗi thư ký Trần Đường mới "trấn" nổi Tần Thời Uyên lúc phát điên.

Vừa ngồi xuống ghế, trong đầu liền vang lên giọng của hệ thống.

【Cả buổi sáng Tần Thời Viễn cứ đi loanh quanh khắp công ty, có lẽ là đang kéo bè kết cánh. Hiện đã ghé văn phòng nhân viên, quầy lễ tân, phòng nhân sự, còn đi tìm cả Chương Thanh Đồng.】

Trần Đường giật mình: "Không đùa chứ? Ngày đầu mà đã hăng thế? Nhưng đã tìm nhiều người như vậy, sao lại không tìm tao?"

Hệ thống không trả lời, im lặng còn hơn vạn lời.

Trần Đường ngẫm ra, sững sờ: "Đừng nói là anh ta thấy tao năng lực không đủ, chẳng đáng để lôi kéo nhé? Thành kiến đúng là bức tường lớn nhất trong lòng người. Tuy năng lực có hạn, nhưng giá tao rẻ mà!"

Hệ thống nhắc: 【Đừng quên cô còn phải bảo vệ tình cảm giữa Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm, giúp họ chống lại Tần Thời Viễn.】

"Biết mà, biết mà. Tao nhận tiền của anh ta rồi, không giúp Tần Thời Viễn nữa là được chứ gì?"

Hệ thống cạn lời.

Nó nhận ra mình vẫn đánh giá Trần Đường quá cao.

Vừa nói vừa làm, Trần Đường mở điện thoại, liên hệ Chương Thanh Đồng và quản lý Vương để hỏi Tần Thời Viễn đã làm gì khi tìm họ.

Quản lý Vương: 【Không để ý lắm, nhưng anh ta có xem thông báo tiền thưởng của cô, trông ghen tị lắm. Không lạ đâu, đổi là tôi thì tôi cũng ghen.】

Chương Thanh Đồng: 【Anh ta hỏi quan hệ của bọn mình, tớ bảo là quan hệ mẹ con.】

Trần Đường cau mày.

"Tần Thời Viễn thật sự đang đi lôi kéo mọi người ư? Sao nhìn chẳng giống chút nào. Thôi, đến giờ rồi, ăn cơm cái đã."

Cô lập tức mở app, đặt cơm cho Tần tổng.

Hai mươi phút sau, cô bưng phần cơm móng giò đã bày biện đẹp mắt vào văn phòng tổng tài.

Hệ thống thông qua camera nội bộ, phát hiện Tần Thời Viễn xuất hiện ở gần đó, trong lòng khó hiểu, nhưng đối phương vẫn chưa có động tĩnh nên cũng không báo với Trần Đường.

Ngay lúc này, Tần Thời Viễn đã trố mắt đứng hình.

Vừa gặp xong Chương Thanh Đồng và quản lý Vương, hắn dứt khoát bỏ qua nhân viên nội bộ, chuyển sang tìm hội đồng quản trị.

Nghe nói hội đồng quản trị có xích mích với Trần Đường, chắc chắn sẽ đồng lòng với mình.

Ai ngờ chủ tịch Trương và chủ tịch Vương vừa nghe hắn nói muốn nhắm vào Trần Đường đã sợ đến mức vội vàng cúp máy.

Chủ tịch Trương còn buông một câu cuối: "Đừng đến gần Trần Đường, sẽ xui xẻo đấy."

Trong tiếng nền lúc nói chuyện còn vang lên tiếng y tá giục đi tiêm.

Tần Thời Viễn không phục, định đích thân đi gặp Trần Đường. Kết quả vừa đến nơi đã thấy cô đặt một phần đồ ăn ngoài, mang vào phòng trà, bày biện sang xịn mịn như đồ không dám mơ tới, rồi mặt không biến sắc bưng vào cho Tần Thời Uyên.

Tần Thời Viễn chết lặng.

Tổng tài đương nhiệm của MQ - người từng dấy lên một trận máu tanh mưa gió, cướp MQ từ tay Tần Dũng mà mắt không thèm chớp - mỗi ngày lại ăn thứ này ư?

Trần Đường dám làm vậy, chẳng lẽ không sợ Tần Thời Uyên phát hiện rồi vặn cổ cô xuống sao?

Hắn trơ mắt nhìn Trần Đường đưa cơm xong, lại vào phòng nghỉ, ngồi ăn cùng Chương Thanh Đồng và quản lý Vương, vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả, quan hệ hài hòa, đến mức hắn hoàn toàn không hiểu nổi nữa.

Rốt cuộc cô là hạng người gì?

Trong công ty MQ sao lại có thể xuất hiện một người như thế?

Cùng lúc đó, Trần Đường lại nhận được nhắc nhở từ hệ thống.

【Tần Thời Viễn đang lén nhìn cô ở bên ngoài.】

Động tác ăn của Trần Đường khựng lại.

Nhà này bị sao vậy? Sao ai cũng thích lén lút rình người khác thế?

Cả một ngày trôi qua, Trần Đường lấy bất biến ứng vạn biến, giữ tốc độ làm việc như thường, xen kẽ học với hệ thống hai tiết, xử lý được một phần núi tài liệu tồn.

Còn Tần Thời Viễn thì thấp thỏm không yên, vì hắn phát hiện Trần Đường thuộc kiểu người mà trước đây mình chưa từng đối phó, cũng chưa từng tiếp xúc.

Mãi mới cầm cự tới giờ tan làm, vốn định đi kiếm Tần Thời Uyên chọc cho anh ta bực, dù gì theo hiểu biết của hắn, kẻ này nổi tiếng cuồng công việc, ngày nào cũng tăng ca, độ "cày" dọa người.

Thế nhưng khi lên tới tầng cao nhất, nơi đây đã vắng tanh không một bóng người.

Không chỉ Tần Thời Uyên, toàn bộ nhân viên công ty đều tan làm rồi.

Tìm mãi, hắn chỉ gặp được bảo vệ ở cổng.

Bảo vệ: "À, dạo này Tần tổng đi làm đúng giờ, tan làm đúng giờ, bọn tôi cũng không phải theo anh ấy tăng ca tới nửa đêm nữa. Cứ năm giờ là mọi người đi hết."

Tần Thời Viễn sững sờ.

"Anh ta không tăng ca, còn không cho nhân viên tăng ca? Sao có thể?"

Bảo vệ hối: "Không tăng ca chẳng tốt à? Mau thu xếp đi, tôi cũng tan ca đây."

Tần Thời Viễn lững thững đi ra khỏi tòa nhà MQ, ngẩng đầu nhìn, cả tòa nhà đã tắt đèn, tối om như mực, đúng là chẳng còn một ai.

Quá phi khoa học.

Mang đầy một bụng thắc mắc, hắn về nhà họ Tần. Vừa vào cửa đã bị Tần Dũng và Bùi Lan hỏi về tình hình công việc hôm nay.

Tần Thời Viễn không trả lời nổi, cả ngày mải bị choáng váng, lấy đâu ra thời gian mà làm việc?

Hắn trầm ngâm giây lát, nói: "Hôm nay con có tiếp xúc sơ qua với Trần Đường."

Nghe vậy, Tần Dũng và Bùi Lan vốn đang bận, đều đồng loạt ngoái lại, hứng thú lộ rõ.

"Ba mẹ biết cô ta à?"

"Tất nhiên là biết."

"Vậy hai người thấy cô ta là người thế nào?"

Câu hỏi này khiến hai vị lập tức nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ.

Đúng lúc Tần Thời Viễn tưởng họ không trả lời, Tần Dũng trịnh trọng nói: "Ba nghi cô ấy là Thần, nhưng ba không có chứng cứ."

Bùi Lan: "Cô ấy là người mẹ thích mà không với tới. Con nói xem, sao chỉ lạnh nhạt với riêng mình mẹ vậy? Thôi, mẹ về nghiên cứu thêm món đùi gà cho ngon mới là đạo."

Tần Dũng trông như hồn vía lên mây, còn Bùi Lan cắn răng, lại chui tọt vào bếp.

Khoảnh khắc này, Tần Thời Viễn càng thêm rối.

Hắn thức trắng đêm, lục lại từng chuyện xảy ra suốt hai năm qua, cuối cùng tìm được một chỗ đột phá.

Bạch Minh Nghĩa.

Hiện đang nằm ở bệnh viện...

Sáng hôm sau đến công ty, Trần Đường nhận ra Tần Thời Viễn ngoan hẳn, không còn chạy nháo nhào khắp nơi nữa, cứ yên vị trong văn phòng. Trái lại Tần tổng thì cảnh giác tột độ, bắt cô theo dõi nhất cử nhất động của đối phương, một tiếng hỏi tám lần.

Thấy Tần Thời Uyên lén lút rình rập ngoài kia, Trần Đường góp ý: "Tần tổng, nếu thật sự tò mò thì anh đi xem trực tiếp cũng được mà ha."

Tần Thời Uyên trầm giọng: "Để tôi đi hỏi nó đang làm gì? Hạ thấp thân phận tôi quá."

"Vậy chứ giờ anh chổng cả mông, dí sát cửa lén lút ngó vào thì không hạ thấp à?"

Tần Thời Uyên: ...

Anh ta khựng hai giây, âm thầm đứng thẳng dậy.

"Thôi vậy. Hai năm trước tên đó không đấu lại tôi, hai năm sau vẫn thế. Huống hồ giờ nó ở trong công ty, làm gì cũng trong vòng kiểm soát của tôi."

Tần Thời Uyên nói chắc như đinh đóng cột, thế mà mới tới buổi chiều đã nhận một cuộc gọi, là Tần Dũng gọi tới.

"Em con về rồi. Hai hôm nữa nhà mình mở tiệc tối, khi đó Lương tổng của Lục Sắc Trọng Công, Đường tổng của Tiền Cảnh Thông Tín, Giang Thao của Vân Đào Khoa Kỹ đều sẽ đến. Con cũng về xem một chuyến đi."

Tần Thời Uyên thoạt tiên khẽ sững, rồi ánh mắt chợt trầm hẳn, chất vấn:

"Vì đón nó về mà ba không tiếc giới thiệu bao nhiêu mối quan hệ, trải sẵn đường cho nó à?"

"Gì cơ? Ba có hả?"

Tần Dũng hơi ngơ.

Mấy người đó chẳng phải là mối quan hệ của Tần Thời Uyên sao?

Sáng nay, Tần Thời Viễn nói rằng Tần Thời Uyên không chịu về thì chi bằng nhân danh dạ tiệc mời về đoàn tụ gia đình. Tần Dũng thấy có lý, lại lo Tần Thời Uyên không chịu, bèn cố tình mời thêm mấy ông tổng kia, mong anh ta nể mặt họ mà về nhà một chuyến.

"Tiệc tối tổ chức sau hai ngày nữa, con có tham dự không?"

Tần Thời Uyên bật cười lạnh.

Nghĩ lại năm xưa lúc anh ta cắt đuôi nhà họ Tần để tự quản MQ, Tần Dũng chưa từng giúp anh ta dù chỉ một chút, thậm chí còn cấm cửa ở thương hội. Bây giờ Tần Thời Viễn trở về, tài nguyên bưng tận tay.

Sự đối xử khác biệt này rõ rành rành.

Quan hệ với nhà họ Tần anh ta có hận đến mấy cũng muốn đoạn tuyệt cả đời, nhưng các mối quan hệ của anh ta, tại sao phải dâng không cho người khác?

"Tất nhiên tôi sẽ đến."

Nói xong, Tần Thời Uyên dứt khoát cúp máy.

Đầu dây bên kia, nghe câu trả lời ấy, Tần Dũng mừng rỡ ra mặt.

"Đã bảo rồi mà, nó vẫn còn tình cảm với chúng ta. Ba tự gọi điện mời, nó đồng ý về ngay. Bao nhiêu năm rồi nó chưa về nhà? Lần này phải chuẩn bị thật chu đáo."

Còn lúc này đây, Tần Thời Uyên thì chau mày, mặt mày u ám, gọi Trần Đường vào.

"Hai ngày nữa nhà họ Tần có một buổi dạ tiệc, cô theo tôi về một chuyến."

Trần Đường nhớ mồn một đoạn cốt truyện này.

Đó là trận chiến mở màn đầu tiên sau khi Tần Thời Viễn về nước. Tần Thời Uyên đơn độc dự tiệc, trên bàn rượu hai anh em đấu võ mồm, châm chọc miệt thị lẫn nhau.

Nào ngờ đúng lúc anh ta dự tiệc, đã có người lẻn vào biệt thự của anh ta, đánh cắp một tài liệu quan trọng, gây tổn thất khôn lường cho MQ.

Tần Thời Uyên điều tra khắp nơi, cuối cùng hoài nghi dồn lên đầu Bạch Điềm Điềm.

Bởi hôm đó người nhà họ Tần đều có mặt ở dạ tiệc, có bằng chứng ngoại phạm. Trong biệt thự chỉ có anh ta và Bạch Điềm Điềm có thể ra vào, mà lúc sự việc xảy ra thì chỉ mình cô ấy ở lại biệt thự.

Kể từ đó, tình cảm hai người rạn nứt nặng nề, chôn hạt mầm bi kịch cho về sau.

Nghe Tần Thời Uyên bảo muốn đưa cô dự tiệc, để Bạch Điềm Điềm ở nhà như nguyên tác,Trần Đường lập tức cảnh giác, từ chối ngay.

"Không được, tôi không rảnh."

Tần Thời Uyên nhíu mày: "Không rảnh? Một thư ký mà lịch còn bận hơn tôi? Tính cho cô tiền tăng ca."

Tiền tăng ca thì cô rất muốn, nhưng lúc này Trần Đường đành nghiến răng từ chối.

"Vẫn không được, tối đó tôi bận thật."

"Bận gì?"

"Ngủ."

Mặt Tần Thời Uyên sa sầm có thấy rõ bằng mắt thường, trông chực như bùng nổ, Trần Đường lập tức nói: "Tôi không đi được, nhưng anh có thể đưa cô Bạch đi mà, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý."

Bạch Điềm Điềm bây giờ yêu Tần Thời Uyên đến chết đi sống lại, nếu có thể gặp cha mẹ anh ta, cô ấy nhất định sẽ rất vui.

Chỉ cần Bạch Điềm Điềm dự tiệc, sau này sẽ không bị nghi ngờ nữa, tình cảm của hai người cũng giữ được.

Tần Thời Uyên lại hơi do dự.

"Không được. Nhà họ Tần là đầm rồng hang hổ, ai nấy đều khó đối phó. Tiệc lần này là một bữa Hồng Môn yến, tuyệt đối không đơn giản như lần trước. Cô ấy đi thì quá nguy hiểm."

Ồ.

Nam chính quen làm theo ý mình mà cũng biết lo cho an toàn của người khác rồi á?

Trần Đường nhướng mày, phản đối: "Đã nguy hiểm thế, sao anh còn bảo tôi đi?"

Giọng Tần Thời Uyên rất nghiêm: "Chỉ cần cô có mặt, kẻ gặp nguy hiểm sẽ là bọn họ. Điểm này tôi rất yên tâm."

Trần Đường: ...

Trong một chốc không phân biệt nổi là đang khen hay đang mắng.

"Nhưng tôi vẫn không đi được, tối đó tôi bận thật. Tần tổng, hay anh hỏi thử cô Bạch xem? Có khi cô ấy sẵn lòng cùng anh đối mặt với nguy hiểm đấy. Tình cảm đều bồi đắp như vậy mà ra."

Tần Thời Uyên trầm ngâm, không ép Trần Đường theo mình dự tiệc nữa. Tan làm về nhà, thấy Bạch Điềm Điềm đang học bài, anh ta hỏi: "Hai ngày nữa nhà họ Tần mở tiệc tối, em có muốn đi cùng anh không?"

Bạch Điềm Điềm ngẩng đầu khỏi biển sách, trong đầu chợt hiện lên bóng dáng Tần Dũng và Bùi Lan. Nếu được gặp cha mẹ của Tần Thời Uyên, dĩ nhiên cô ấy muốn. Chỉ là nhìn sắc mặt Tần Thời Uyên, có vẻ anh ta rất không muốn về nhà họ Tần.

"Anh không muốn về à?"

"Không."

Tần Thời Uyên hồi tưởng chuyện xưa, nét mặt thoáng lộ vẻ đau đớn.

Do dự một hồi, khi ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt quan tâm của Bạch Điềm Điềm, anh ta khẽ thở dài, lần đầu nói với người ngoài bí mật trong lòng mình.

"Chắc em biết, anh còn một em trai tên là Tần Thời Viễn. Thực ra, nó không phải em ruột của anh."

"Nhà họ Tần từng chịu ơn cha ruột của Tần Thời Viễn. Sau khi ông ấy qua đời, nhà anh đón nó về sống. Việc đầu tiên nó làm khi vào cửa là đòi đổi tên."

"Em có để ý không, Tần Thời Uyên, Tần Thời Viễn, tên bọn anh rất giống nhau. Cái tên đó là nó tự đặt cho mình, mục đích là để thay thế anh!"

Nói tới đây, Tần Thời Uyên bỗng siết chặt nắm đấm, cơn giận và hận bùng nổ trong chớp mắt.

"Ban đầu là cái tên, rồi đến đồ đạc, căn phòng, thân phận, nó đều muốn giống hệt anh. Khi đó nó mới mười tuổi, tự nhận mình là con thứ của nhà họ Tần. Rất nhanh, người ngoài đều tưởng nó là đứa con thứ hai của nhà này."

"Chuyện ấy cũng không lạ. Ba mẹ anh đối xử với nó rất tốt, nâng như nâng trứng, muốn gì được nấy. Còn anh, từ nhỏ toàn bị đánh mắng, có lúc còn bị đưa vào viện. So với anh, Tần Thời Viễn mới đúng là đứa con của họ."

"Cho nên sau khi trưởng thành, anh luôn tự lo đường cho mình. Cái thuộc về anh, đừng hòng ai cướp. Đợi lông cánh đủ cứng, anh tự tay đoạt MQ từ tay ba, cắt đứt quan hệ, không qua lại nữa."

Nói đến đây, Tần Thời Uyên bật cười lạnh: "Chỉ không ngờ, dẫu vậy, Tần Thời Viễn vừa từ nước ngoài về, họ đã nôn nóng muốn dâng hết các mối quan hệ. Quả nhiên họ vẫn muốn để MQ lại cho Tần Thời Viễn!"

Bạch Điềm Điềm sớm đã nghe nói anh ta bất hòa với gia đình, nhưng không ngờ còn có căn nguyên như thế.

Ở nhà họ Bạch, tuy cô ấy bị xem như công cụ liên hôn, còn để lại một thân nợ nần, nhưng chưa từng bị đánh. So với Tần Thời Uyên, khó trách bây giờ tính cách anh ta lại cực đoan đến vậy.

"Quá đáng thật! Sao họ có thể đối xử với anh như thế?"

Nghe càng nhiều càng giận, Bạch Điềm Điềm không kìm được cơn phẫn nộ, bật dậy đi qua đi lại, trông còn tức hơn cả người trong cuộc là Tần Thời Uyên.

Tần Thời Uyên sững người, không ngờ cô ấy lại phản ứng như vậy. Nhìn dáng vẻ hầm hừ của cô ấy, oán khí trong lòng anh ta bỗng dưng vơi đi không ít, ánh mắt dịu xuống.

Bạch Điềm Điềm đi một vòng, chợt quay đầu lại, kiên định nói: "Đã như vậy, chúng ta càng phải về. Tần Thời Uyên, em đi cùng anh!"

Không ngờ chưa kịp mở lời, Bạch Điềm Điềm đã nói trước.

Tần Thời Uyên nhìn đôi mắt lấp lánh của cô ấy, không dời nổi mắt.

"Đây là một bữa Hồng Môn yến, rất nguy hiểm."

"Chính vì nguy hiểm nên em mới phải đi cùng anh." Bạch Điềm Điềm siết chặt nắm đấm: "Đến lúc đó em có thể bảo vệ anh."

Nhìn nắm đấm trắng nõn mềm mại của cô ấy, Tần Thời Uyên bật cười, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào.

Cô ấy muốn bảo vệ mình ư?

Thôi vậy.

Tới lúc đó, mình bảo vệ cô ấy là được.

Hạ quyết tâm, Tần Thời Uyên khẽ gật đầu.

"Được, đến lúc đó chúng ta cùng đi."

Hai ngày sau, Trần Đường đứng bên đường, mỉm cười tiễn Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm cùng lên xe đi dự Hồng Môn yến.

Đợi đến khi đuôi xe khuất hẳn khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt cô lập tức tắt ngấm, hỏi hệ thống: "Tiểu Nhất, chắc chắn theo nguyên tác thì tình tiết trộm tài liệu xảy ra tối nay đúng không?"

Hệ thống 001: 【Không thể sai.】

"Nói cách khác, tối nay chúng ta đến biệt thự của Tần Thời Uyên là có thể bắt quả tang kẻ trộm tài liệu, đúng không?"

Hệ thống 001: 【Trong nguyên tác không hề nhắc ai là người lấy tài liệu, đến cuối cũng không tìm ra kẻ trộm thật sự. Nếu cô có thể tóm được kẻ trộm, hoặc ngăn không cho tài liệu bị lấy đi, thì có thể tránh được bi kịch.】

"Tốt lắm."

Trần Đường xoa tay, nóng máy: "Vậy bây giờ chúng ta tới biệt thự của Tần Thời Uyên, bắt gọn tên trộm trước đã!"

Bình Luận (0)
Comment