Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 33

Biệt thự của Tần Thời Uyên nằm ở trung tâm thành phố, Trần Đường không phải lần đầu tới đây.

Nơi này ngoài xa hoa đắt đỏ còn có biện pháp an ninh cực cao: camera, tuần tra và hệ thống báo động ở khắp nơi, người ngoài căn bản không thể đột nhập.

Trần Đường không biết tên trộm trong nguyên tác đã làm thế nào, bản thân cô cũng lén lút xâm nhập, nhờ hệ thống tắt giúp camera rồi mới đến trước cửa biệt thự.

May mà lần trước đến tìm Bạch Điềm Điềm, cô ấy đã nói mã cửa cho mình, nhập mật mã xong, cô thuận lợi bước vào nhà của Tần Thời Uyên.

"Không biết tên trộm bao giờ mới đến, tài liệu của Tần Thời Uyên đều để trong thư phòng, tới đó chờ chắc là được, ha?"

Vừa nói kế hoạch với hệ thống, Trần Đường nhanh chóng lên lầu, tìm một góc khuất ẩn mình, bắt đầu mai phục chờ sẵn.

Lúc này trời ngoài đã buông đêm, xung quanh tĩnh lặng và tối đen.

Ngay sau khi Trần Đường vào không lâu, một bóng người cũng lén lút xuất hiện bên ngoài biệt thự.

Hắn khom lưng, men theo tường đi vào, vừa đi vừa hạ giọng gọi điện.

"Làm vậy thật sự sẽ không bị phát hiện à? Tắt camera? Tắt kiểu gì? Ế? Hình như camera vốn dĩ đã không bật, may quá!"

Gã cười khoái chí, ngẩng đầu, dưới ánh trăng lộ ra gương mặt bầm tím.

Lúc này, trong điện thoại vang lên giọng một người đàn ông thúc giục: "Mật mã biệt thự tôi đã gửi rồi, mau vào đi, làm theo yêu cầu của tôi, lấy thứ đó ra. Chỉ cần anh giao đồ vào tay tôi, những khoản nợ anh mắc, tôi đều có thể giúp giải quyết."

Nghe vậy, Bạch Minh Nghĩa nghiến răng.

"Đây... đây là anh nói đấy nhé, không được nuốt lời!"

Hai ngày trước, người này tự xưng là em trai của Tần Thời Uyên, đến bệnh viện tìm cậu ta, nói sẵn lòng giúp trả hết nợ nhưng có một yêu cầu: nhờ Bạch Minh Nghĩa làm một việc.

Lén vào nơi ở của Tần Thời Uyên, trộm một thứ.

Lúc này, Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm đã bị điều đi, trong biệt thự không có ai, Bạch Minh Nghĩa thừa đêm tối lặng lẽ lẻn vào.

Cậu ta không dám bật đèn, dè dặt quan sát bốn phía, theo chỉ dẫn trong điện thoại đến thư phòng tầng hai, chuẩn bị đẩy cửa vào.

Cùng lúc đó, Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm vừa tới nhà họ Tần.

Tuy hai năm nay nhà họ Tần chuyện không dứt, nhưng theo đà Tần Thời Uyên quản lý MQ, địa vị lại càng lúc càng cac, cách mấy năm mới mở tiệc lần nữa, không ít người nườm nượp tới dự.

Trước cổng biệt thự xe cộ không ngớt, qua lại toàn thương nhân có máu mặt.

Từ lúc xuất phát, sắc mặt Tần Thời Uyên đã cực kỳ u ám, toàn thân căng như dây đàn, dù Bạch Điềm Điềm ở bên trấn an cũng chẳng ăn thua.

Anh ta đã hai năm không về, với nơi này chỉ có chán ghét, vừa đến gần là trong lòng khó chịu.

Hôm nay Bạch Điềm Điềm lại ăn vận lộng lẫy, tinh thần căng tràn, trước khi xuất phát còn cố ý tập tạ nửa tiếng để giữ trạng thái tốt nhất.

Từ hai ngày trước, sau khi nghe chính miệng Tần Thời Uyên kể những trải nghiệm ở nhà họ Tần, cô ấy đã hạ quyết tâm.

"Tần Thời Uyên, chúng ta nên xuống xe rồi." Xe đỗ trước cổng suốt hai mươi phút, thấy đa số người đã vào trong, Bạch Điềm Điềm nhắc.

Lúc này anh ta mới khẽ gật đầu, ánh mắt u trầm mở cửa bước xuống, từng bước đi về "đầm rồng hang hổ" trong ký ức.

Bạch Điềm Điềm khoác tay anh ta, vừa đi vừa quan sát bốn phía, phát hiện nhiều người quen mặt, trước đây từng gặp ở thương hội.

Đột nhiên, cơ thể Tần Thời Uyên cứng đờ trong chớp mắt.

Bạch Điềm Điềm ngước lên, thấy Tần Thời Viễn đang đứng không xa, trái ngược sự căng cứng của Tần Thời Uyên, hắn trông vô cùng tự tại, như đây là nhà mình, thấy Tần Thời Uyên thì nụ cười càng rõ.

"Anh chịu về nhà thật tốt quá. Chào mừng anh, ba mẹ thấy anh nhất định sẽ rất vui, cả nhà đều rất nhớ anh đấy."

Tần Thời Uyên lạnh mặt không nói.

Bạch Điềm Điềm ngó hắn hiếu kỳ, cảm thấy đối phương hình như không đáng ghét như tưởng tượng, thậm chí rất nhiệt tình.

Đang còn thắc mắc, Tần Thời Viễn bước lên một bước, mặt vẫn cười nhưng hạ giọng nói tiếp: "Vừa rồi gặp mấy ông tổng, họ đều khen anh quản MQ rất tốt. Tôi mới rời đi có hai năm, không ngờ anh đã có thể mang cho tôi bất ngờ lớn như thế, như vậy đợi tôi cướp MQ thì chắc sẽ nhẹ nhàng thôi, giống như năm xưa tôi cướp ba mẹ anh vậy..."

Sắc mặt Tần Thời Uyên lập tức khó coi tột độ, toàn thân căng như dây, hai tay siết chặt, mắt chứa đầy hận ý lạnh băng nhìn hắn, hận không thể lao lên ngay.

Chỉ thấy anh ta bước nửa bước lên, tay phải nắm chặt dồn lực, vừa định tung cú đấm.

Bốp!

Một cú đấm với tốc độ còn nhanh hơn đã giáng thẳng vào mặt Tần Thời Viễn.

Nắm đấm ấy nhìn nhỏ xíu, cánh tay trắng nõn mảnh mai, khi vung lên còn thấy phần tay áo vai phồng đáng yêu tung bay, vậy mà lại chứa sức mạnh khủng khiếp, một đấm khiến Tần Thời Viễn ngã ngồi xuống đất.

Hắn choáng váng, còn tưởng là Tần Thời Uyên ra tay, ngẩng đầu lên mới thấy người bạn gái luôn đi cạnh Tần Thời Uyên đang đứng chắn trước anh ta, vóc người nhỏ nhắn mảnh mai, hai tay nắm chặt thành quyền, cơ trên cánh tay lờ mờ hiện rõ.

Tần Thời Viễn càng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ mình lại bị một cô gái đánh đến thế.

"Cô... cô..."

Hai ngày trước nghe Tần Thời Uyên nhắc đến, Bạch Điềm Điềm đã thấy người này chướng mắt, vừa nãy nghe câu kia, nắm đấm còn nhanh hơn cái đầu, đánh rồi nói sau.

Cô ấy hầm hầm vung nắm đấm về phía hắn, quát: "Còn dám bắt nạt anh ấy thử xem, tôi cho anh biết tay!"

Bắt nạt người á?

Bắt nạt ai chứ, có biết ai đang chống lưng cho Tần Thời Uyên không!

Tần Thời Uyên ngỡ ngàng nhìn người trước mặt, động tác vừa rồi của Bạch Điềm Điềm như bị tua chậm trong đầu anh ta. Anh ta hoàn toàn không ngờ lời cô ấy nói "bảo vệ anh" là thật, càng không ngờ cô ấy lại thẳng tay với Tần Thời Viễn.

Cô gái trông tức muốn nổ tung, đấm xong, tà váy còn vì phản lực mà "tưng tưng" hai cái, nom đáng yêu ghê.

Tần Thời Uyên bỗng bật cười, uất ức và phẫn nộ tích lũy hai ngày liền tan như khói, tâm trạng cũng theo đó phấn khởi hẳn.

Thì ra cảm giác được người khác bảo vệ là như thế này ư?

Nghĩ vậy, anh ta bước lên nắm lấy tay Bạch Điềm Điềm, lạnh mặt nhìn Tần Thời Viễn nằm dưới đất: "Chỉ là nhặt chút đồ tôi không cần nữa, cậu không nghĩ mình thật sự có bản lĩnh đấy chứ? Phế vật mãi là phế vật, chỉ biết đi sau lưng tôi, nhặt đồ tôi không cần."

Nói xong, anh ta kéo Bạch Điềm Điềm đi thẳng vào trong.

Lần này cơ thể anh ta không còn cứng đờ, cũng chẳng thấy căng thẳng, ngược lại còn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, đi ngang từng vị khách, phô ra cô bạn gái mình dẫn theo.

Tần Thời Viễn lồm cồm đứng dậy, má đau rát.

Xung quanh không ít người thấy hắn bị đánh, chẳng ai bước tới giúp, cũng không ai trách móc, nếu là hai anh em đánh nhau, có lẽ họ còn vào can.

Nhưng một gã đàn ông như Tần Thời Viễn lại bị một cô gái nhỏ con thấp hơn hắn cả cái đầu đấm cho bò dậy?

Họ chỉ thấy Tần Thời Viễn quá kém.

Tần Thời Viễn nghiến răng tức tối, lục nhanh thông tin về Bạch Điềm Điềm trong đầu, phát hiện cô ấy hoàn toàn khác với hồ sơ!

Ít nhất, Bạch Điềm Điềm trong hồ sơ tuyệt đối không có sức mạnh như vậy!

Rốt cuộc là sao?

Hắn vội đứng dậy, ánh mắt âm u mang theo oán hận, nhanh chóng lách vào một góc, gọi cho Bạch Minh Nghĩa, nghiến răng thúc giục: "Đồ tôi cần, anh lấy được chưa? Tôi muốn hắn phá sản! Tôi muốn bọn họ trở mặt thành thù!"

Hai giây sau đầu dây bên kia mới vang lên giọng nói ngập ngừng của Bạch Minh Nghĩa.

"Cái này... thật sự phải làm ư? Tôi nghĩ rồi, hay là thôi đi?"

Tần Thời Viễn giận dữ: "Anh còn chưa lấy được tài liệu?"

Lúc này, Bạch Minh Nghĩa đang đứng ngay cửa thư phòng.

Vừa rồi tới khúc cuối cùng khi mở cửa, cậu ta đã chần chừ, thành ra vẫn chưa dám bước vào, run rẩy nói: "Tôi... tôi hơi sợ."

"Sợ cái gì? Chỉ cần làm đúng lời tôi, sẽ không ai biết là anh làm."

"Nhưng... nhưng..." Bạch Minh Nghĩa hít sâu, hỏi: "Anh từng bị Trần Đường đánh chưa?"

Tần Thời Viễn quát: "Một con đàn bà thôi, sợ cái quái gì?"

"Thế anh từng bị chị tôi đánh chưa?"

Câu hỏi này khiến Tần Thời Viễn vừa bị Bạch Điềm Điềm đấm xong, im bặt trong tích tắc, má lại nhói đau.

Trước cửa thư phòng, Bạch Minh Nghĩa ngẩng đầu, nước mắt ròng ròng, lộ ra gương mặt tím bầm sưng đỏ, trong mắt chỉ còn sự sợ hãi, chẳng có gì khác.

Cậu ta nói: "Tôi bị cả hai người họ đánh rồi, đau muốn chết. Tôi mang theo ba vệ sĩ, cộng lại cũng không đánh nổi Trần Đường. Tôi tới MQ đòi tiền, lại bị chị tôi đánh cho vào viện. Anh nói xem, nếu bọn họ biết tôi đến đây trộm đồ, có phải sẽ song kiếm hợp bích đánh hội đồng, đập tôi chết luôn không?"

Mới nghĩ tới cảnh đó thôi, Bạch Minh Nghĩa đã run bần bật.

Tần Thời Viễn dỗ dành cậu ta: "Yên tâm, họ sẽ không nghĩ tới là anh làm đâu. Tới lúc đó cứ đổ lên đầu Bạch Điềm Điềm là xong, ly gián bọn họ, một mũi tên trúng hai đích."

"Làm vậy... ổn không?"

Thấy cậu ta vẫn do dự, Tần Thời Viễn lạnh giọng uy h**p: "Có gì mà không ổn? Đừng quên cô ta trước đây đối xử với anh thế nào. Bạch Điềm Điềm thì ăn ngon mặc đẹp, còn anh lại bị người ta dí nợ. Tôi cảnh cáo anh, hôm nay nếu không làm theo lời tôi, tôi sẽ tự giao anh cho đám chủ nợ, xem chúng có để anh sống không! Tối nay, tôi phải thấy tập tài liệu đó!"

Nói xong, hắn thẳng tay cúp máy.

Bạch Minh Nghĩa bị dọa sợ muốn chết. Lần trước đám chủ nợ đã nói, nếu còn không trả thì sẽ móc nội tạng cậu ta ra để trừ nợ. Nếu Tần Thời Viễn thật sự giao cậu ta đi, chắc chắn không còn đường sống.

Cậu ta hít sâu một hơi, đưa tay đặt lên tay nắm cửa thư phòng...

Khoan đã.

Chủ nợ rất đáng sợ, chẳng lẽ Trần Đường và Bạch Điềm Điềm không đáng sợ à?

Trước đó, Bạch Minh Nghĩa chưa bao giờ ngờ chị mình có thể đạp một phát hất cậu ta bay ba mét. Đến bây giờ ngực cậu ta vẫn còn đau.

Trong lòng cậu ta giằng co liên tục, cuối cùng buông tay khỏi nắm cửa thư phòng.

"Thôi vậy. Nhỡ bị chị tôi phát hiện, thật sự có thể đánh chết tôi đó."

Bạch Minh Nghĩa quay lưng, tính lén rời đi rồi nhân đêm trốn ra nước ngoài lánh vài năm. Vừa xoay người, bỗng thấy một người đứng ở đầu cầu thang, cậu ta sợ đến gan mật như vỡ toang, mặt mày hoảng hốt.

"Là cô!"

Dưới ánh trăng, Trần Đường mặc đồ thể thao đen giản dị đang nhìn cậu ta bằng ánh mắt hài lòng, còn giơ tay vỗ tay.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

"Chúc mừng anh đã đưa ra lựa chọn đúng đắn."

Ngay khi Bạch Minh Nghĩa bước vào biệt thự, Trần Đường đã phát hiện. Cô án binh bất động là để bắt tận tay, chỉ cần đối phương vào thư phòng, cô sẽ lập tức lộ diện, khống chế trước rồi dạy cậu ta một trận cho nhớ đời.

Ai mà ngờ, trong nguyên tác khiến MQ tổn thất nặng nề, l*m t*nh cảm Tần Thời Uyên – Bạch Điềm Điềm rạn nứt, đầu sỏ lại là con sói mắt trắng Bạch Minh Nghĩa này!

Không đánh một trận thì khó mà nguôi cơn giận.

Trần Đường vốn đã sắp ra tay, nào ngờ Bạch Minh Nghĩa đã đi tới cửa thư phòng lại chùn chân. Nghe cậu ta nói chuyện với người trong điện thoại, thấy cuối cùng cậu ta chọn buông tay.

Quả nhiên đòn roi sinh chân lý, nhìn đi, ngay cả đồ vong ân bội nghĩa như Bạch Minh Nghĩa cũng quay đầu là bờ.

Với tư cách người đã đánh cậu ta hẳn hai lần, Trần Đường vô cùng hài lòng.

Hệ thống: 【Theo miêu tả trong nguyên tác, tên trộm đã thành công lấy được tài liệu quan trọng của MQ, nhưng lúc ấy không ai nghi ngờ Bạch Minh Nghĩa. Vì vài ngày sau khi tài liệu mất, cảnh sát phát hiện thi thể thiếu bộ phận của Bạch Minh Nghĩa, suy đoán bị chủ nợ truy sát. Nếu cậu ta đã trộm được, đáng lẽ không đến mức hết tiền trả nợ.】

"Rất đơn giản, Tần Thời Viễn cuối cùng vẫn bán đứng cậu ta. Chuyện trộm tài liệu quan trọng như vậy, dĩ nhiên càng ít người biết càng tốt. Xử lý Bạch Minh Nghĩa xong thì kín kẽ như vá trời không vết. Đúng là độc ác."

Trần Đường lại nhìn Bạch Minh Nghĩa trước mặt.

May là thằng này còn chút lương tâm, cuối cùng kịp thời tỉnh ngộ. Bằng không, dẫu lần này cậu ta thật sự trộm được tài liệu đưa cho Tần Thời Viễn, kết cục cuối cùng vẫn là chết.

Vận khí cũng không tệ.

Trần Đường cười, tâm trạng phơi phới, làm Bạch Minh Nghĩa run cầm cập, quýnh quáng lùi lại: "Cô... cô cười tôi làm gì? Đừng cười nữa, tôi sợ."

Trần Đường tóm cổ lôi cậu ta lại.

"Anh có biết vừa nhặt được một mạng không?"

-

Một tiếng sau, Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm trở về biệt thự.

Cả hai đều tâm trạng tốt. Nhờ cú đấm của Bạch Điềm Điềm, suốt bữa tiệc Tần Thời Viễn rất ít lộ diện, hơn nữa mọi người đều nhìn cả hai bằng ánh mắt tôn trọng, bữa tiệc diễn ra cực kỳ suôn sẻ.

Gặp Tần Dũng và Bùi Lan, Bạch Điềm Điềm cũng không nuốt nổi những gì họ làm, cô ấy nổi giận đùng đùng chất vấn sự thiên vị, mắng thẳng họ đối xử tệ với Tần Thời Uyên, khiến anh ta nghe mà sướng rơn, khóe miệng cười kìm không nổi.

Lúc hai người về đến nhà, thấy biệt thự sáng đèn, mở cửa ra thấy Bạch Minh Nghĩa đang cúi gằm, co ro như một cục ngồi trên sofa, còn Trần Đường thì đứng bên cạnh.

"Hai người... sao lại ở đây?"

Trần Đường đã chuẩn bị lý do hợp lý: "Trước đó tôi nghe tin có người định lẻn vào nhà Tần tổng trộm đồ, tối nay tới canh thử, và đã tóm được hắn."

Vừa nghe xong, Bạch Điềm Điềm nổi trận lôi đình, ba bước thành hai lao tới, túm phăng cổ áo Bạch Minh Nghĩa, mặt mũi hận rèn sắt không thành thép.

"Em dám tới trộm đồ?! Lần trước còn chưa đủ đau hả?!"

Bạch Minh Nghĩa bị Trần Đường tóm từ nãy đã vỡ mật, lúc này càng hốt hoảng vẫy tay lia lịa: "Chị... chị, đừng ra tay! Tôi nói... tôi nói hết!"

Bình Luận (0)
Comment